Vong Vấn Vô Đáp

Chương 6 - \"Kế hoạch\" mới

Sau đó Thiên Tử Thất cố gắng tắm một cách nhanh nhất có thể, mặc tạm một lớp áo bên trong rồi cầm hết đồ còn lại, mở cửa, bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Bách Vân vẫn đứng chờ ở đấy thì vội nói : “Thiếu gia, người có thể vào trong rồi.”

Bách Vân nhìn Thiên Tử Thất một lúc rồi im lặng gật đầu, bước vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cánh cửa vào. Y thở phào một hơi, lòng như nhẹ hẳn ra, hồi nãy đúng là bị dọa một trận. Y đứng ở ngoài này giũ giũ cái áo đang ôm trên tay cho phẳng rồi khoác lên người một cách tử tế. Vì tóc vẫn chưa khô nên mặc có chút bất tiện. Phần đồ sộ kia thì y quả thật không dám mặc nữa, dù gì cũng chỉ loanh quanh đâu đó gần biệt viện này thôi, với cả đồ kiểu đấy cũng bất tiện lắm, nên tốt nhất nếu không bị miễn cưỡng thì sẽ không mặc.

Trong khi chờ Bách Vân tắm xong thì Thiên Tử Thất lấy mấy đồ hồi nãy nấu trong bếp ra, sắp xếp gọn gàng để ở chỗ gian phòng lúc mới vào, gọi tắt là phòng khách đi. Phòng này vừa rộng rãi, vừa thoáng mát, mà cái gì cũng không có, đến một cái bàn nhỏ hay đại thế cũng chẳng có. Y đặt đồ ăn thẳng lên sàn, ừm, đương nhiên là đã đặt trên đĩa rồi mới dám để như vậy. Cho thêm hai bát cơm nóng hổi, khói vẫn còn thong thả bay lên, y cũng từng nghĩ qua có nên như những người hầu kẻ hạ khác mà chờ chủ nhân ăn xong thì mới đến lượt không. Nhưng rồi nghĩ lại bản thân cũng mệt cả buổi rồi, hết lau chỗ này đến dọn chỗ kia không ngừng nghỉ, với lại nhìn Bách Vân cũng không phải kiểu tệ đến nỗi không cho y ăn cùng một bữa.

Ngồi chờ một lúc thì Bách Vân đi ra, mặc trên người một cái áo mỏng tanh, đương nhiên những chỗ cần kín vẫn phải kín. Tóc vẫn còn ướt, đúng hơn là còn chưa thèm lau tóc, nước vẫn còn chảy tong tỏng xuống sàn nhà đáng thương. Nhưng, cái quan trọng là, sắc mặt hắn giờ nhìn còn thê lương hơn trước gấp bội, khuôn mặt đã trắng dính nước xong lại còn không thèm lau làm người ta phát sợ. Thiên Tử Thất thấy vậy thì có chút lo lắng, nói : “Cái ấy… ừm… thiếu gia nên lau tóc trước đi, để như vậy đối với sức khỏe hình như… có chút không tốt…”

Làm gì có hình như, làm gì có có chút mà là hoàn toàn!

Bách Vân làm như đây là chuyện thường tình, hờ hững nói : “Không sao, ta quen rồi, mà huynh không cần nhất thiết xưng hô như vậy đâu. Ở đây ngoài chúng ta thì cũng không còn ai khác.”

Thiên Tử Thất giơ tay lên gãi gãi mặt, nói : “Vậy nên xưng hô ra sao a? Dù gì cũng kém tuổi nhau hay gọi ‘đệ’ xưng ‘ta’ được không?”

Bách Vân vòng ra chỗ đồ ăn, ngồi xuống, cầm đũa, nói : “Tùy huynh, ta cũng không để ý. Mà đồ này là huynh nấu?”

Thiên Tử Thất nhìn đồ ăn rồi lại nhìn Bách Vân, cười gượng nói : “Ta kiếm cả buổi chỉ được nhiêu đây thôi…”

Bách Vân cầm đũa, gắp một miếng cơm, nhai nhai một lúc rồi nuốt xuống, nói : “Ta đâu có ý vậy, chỉ là nhìn huynh không giống người sẽ biết nấu ăn.”

Đúng là trước đây mấy phương diện này y mù tịt, ngày ngày cùng lắm là “diễu võ dương oai” không thì nhàn hạ sống qua ngày…

Thiên Tử Thất không biết nói gì thêm, đành ngồi gãi má cho qua chuyện, rồi nói : “Sau… sau này tìm được thêm đồ mới ta nhất định sẽ trổ tài nấu ngon hơn chút.”

Bách Vân vừa nhai cơm vừa từ tốn vừa nói : “Thế này cũng được. Ngon lắm.”

Được khen thì đúng là vui thật đấy nhưng có thể dùng bộ dáng hợp với gương mặt chút được không? Ví dụ như vui vẻ hoặc cùng lắm là miễn cưỡng tỏ vẻ đáng yêu cũng được mà? … E hèm! Không phải cái ý đó!

Ăn cơm xong Thiên Tử Thất tìm cách lau khô tóc cho Bách Vân chứ để vầy hoài cũng không tốt. Y đi vào phòng ngủ còn trống tìm được một mảnh vải bông khá sạch sẽ liền mang ra lau tóc cho người nào đó. Cư nhiên hắn phải để người khác làm hộ mới chịu…

Mà kể ra tóc Bách Vân đúng là rất đẹp, không biết có cách chăm dưỡng thần kì nào không chứ sờ vào cực kì mượt. Tóc cũng khá dài với cả tỉa nham nhở nên nhìn gần khá là không thuận mắt…

Lau xong đầu tóc cho Bách Vân thì Thiên Tử Thất cố gắng đuổi hắn vào phòng nghỉ ngơi, sau đó y đi dọn rồi rửa đống bát đĩa. Xong mọi việc thì trăng đã mọc khá cao rồi, cũng chẳng có việc gì làm nữa nên y ra ngoài hành lang ngồi tựa vào cột trụ mà ngắm nhìn mây trời đất cỏ đủ thứ. Vì không có chủ đích nên cứ nhìn lung tung cả buổi, rồi cũng thấy buồn chán cộng thêm không gian yên tĩnh, ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống làm hai mắt y cứ nhíu lại, cuối cùng là ngủ luôn.

Khi thức dậy đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt ra điều đầu tiên Thiên Tử Thất thấy là một bóng dáng đang lúi húi cầm chổi quét sân. Đúng, ngoài Bách Vân ra thì còn ai vào đây nữa… y đóng vai người hầu mà để chủ nhân quét dọn nhà cửa còn bản thân ngủ thẳng cẳng từ lúc nào không hay. Nhìn sao cũng thấy đây là chưa làm tròn chức trách, mà cho dù xét về mặt nào cũng thấy đây chắc chắn không phải điều đúng. Y ý thức xong liền nhanh chóng đứng dậy, chạy xuống phía Bách Vân, luống cuống nói : “Để ta, để ta…”

Bách Vân nghe xong không dừng lại, tiếp tục quét, nói : “Không vấn đề gì cả, ta làm quen rồi. Huynh cứ nghỉ tiếp đi, không ai rảnh mà tới tận đây trách mắng đâu.”

Đứa trẻ này thật là, lời như vậy cũng có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Một câu quen hai câu quen rồi, rốt cuộc đại thiếu gia của Bách gia bị đối xử tệ ra sao vậy? Người hầu ngoại trừ Thiên Tử Thất thì cũng chẳng còn ai. Quần áo thì không biết cách mặc tử tế, lần thì lòe xà lòe xòe, lần thì mỏng tanh. Chưa kể đến chỗ ở còn tồi tàn đến không đỡ nổi, hơn nữa lại ở cái chốn cách biệt này nữa. Y phải đi lòng vòng mãi mới tìm đến nơi chứ đâu có đơn giản, bề ngoài thì đẹp mắt tao nhã, bên trong chẳng khác gì chốn để rác. Nơi như này sống nương tựa vào nhau đã khó, sống một mình thì chẳng khác gì tra tấn a!

Mà nghĩ tới mới nhớ, vấn đề nhà cửa thì vẫn nên sửa sang lại càng sớm càng tốt, không gian thích hợp thì trẻ mới phát triển tốt được chứ. Nhưng rồi sửa kiểu gì? Bỗng Thiên Tử Thất nảy ra một chủ ý, y nói : “Bách Vân, chỗ cây quanh đây có thể chặt được không?”

Bách Vân nhìn ngó một lúc rồi nói : “Không vấn đề, dù gì bọn họ cũng không quan tâm chỗ này.”

Thiên Tử Thất vui vẻ, nói : “Tốt lắm.”. Sau đó y chạy quanh tìm một vật sắc nhọn, rồi hí hửng chạy ra ngoài. Bách Vân nhìn thấy thì ngỡ ngàng : “Huynh là định…?”

Thiên Tử Thất vui vẻ, nói : “Đúng là ý đó.”

Thiên Tử Thất quyết định tự chặt gỗ rồi tự sửa nhà luôn!

Y tìm một cây gỗ thật to rồi nhanh chóng dùng vật sắc nhọn kia cưa cây. Nhưng một cái cây to như vậy làm sao với một mảnh sắc kia mà đứt được? Đương nhiên là phải dùng thêm công cụ hỗ trợ rồi. Thiên Tử Thất lần nữa lôi ra mấy tấm phù chú tương tự như hôm qua gắn lên thân cây rồi đến vật sắc, nhẩm phép một cái là chúng tự làm luôn, không cần y động tay tẹo nào. Trong lúc chờ xong, y ngồi xuống một gốc cây bóng râm mát cực kì, một lúc sau, khi mọi thứ đã hoàn thành. Mấy tấm bùa chú còn rất đa năng, vừa có thể chặt cây, vừa có thể tìm cách cho cây đổ theo chiều hợp lí, không tổn hại thứ khác quá nhiều. Y trực tiếp dùng nốt công dụng mấy tấm bùa vừa nãy mà chặt luôn cây rồi lát thành mấy tấm ván mỏng dễ bê vác. Xong việc thì mấy tấm bùa kia cũng biến mất, y bưng đồ quay về căn biệt viện để sửa chữa nó.