Vong Vấn Vô Đáp

Chương 4 - Đại thiếu gia, Bách Vân

Dù biết mặc như này là hoàn toàn vì nhiệm vụ nhưng sự thật rằng bộ đồ này nóng muốn chết vẫn là không thay đổi. Y nữ nhiều hơn y nam tận hai lớp áo, còn về nhiều hơn phần nào thì vẫn nên tự tìm hiểu thì tốt hơn. Ban đầu Thiên Tử Thất cũng định bỏ vài lớp ở trong cơ mà lúc bỏ ra ngực tênh hênh tang hang lộ gần một nửa, vốn dĩ là người dù nam hay nữ đều phải có chút gì đó gọi là ngại, y cũng không ngoại lệ nên đành mặc lại đầy đủ. Lớp trang điểm trên mặt cũng chẳng mấy tốt hơn, trời như này dù ít dù nhiều vẫn khá nóng, mà đã nóng thì đương nhiên mồ hôi sẽ chảy, cũng chính vì vậy mà y còn không dám đưa tay lên mặt lau mồ hôi nữa. Tuy nhìn qua thì đúng là đẹp thật nhưng cứ có cảm giác chỉ cần động nhẹ thôi phấn phiếc gì đó liền bay theo tay luôn ấy. Phùng Liên hiểu được ý nên bèn lấy ra một cái quạt nhỏ vô cùng gọn nhẹ từ cái góc nào đó trên người, đưa cho y, nói : “Nếu huynh nóng quá thì có thể dùng tạm cái này.”

Thiên Tử Thất gật đầu một cái rồi cầm luôn, phe phẩy vài ba cái quả nhiên hết nóng tức khắc, y nhìn sang Phùng Liên, hỏi : “Huynh không nóng chút nào sao? Ta thấy đến một giọt mồ hôi huynh cũng không có…”

Phùng Liên cười đáp : “Huynh cứ lo cho bản thân trước đi, nói thật chứ chỗ ta trước kia ‘làm việc’ còn khắc nghiệt hơn đây nhiều.”

Cũng đúng, nhìn hắn như vậy đâu thể nào đem ra so sánh với người chẳng khác gì thư sinh yếu ớt như y được…

Đột nhiên Thiên Tử Thất thốt lên : “Chúng ta phải mặc như này đến bao giờ?”

Phùng Liên ngẫm nghĩ một lúc, nói : “Ừm… Chắc là đến khi được nhận vào Bách gia… Sau đó huynh liền đi tìm một thị vệ hoặc đại nam nhân nào đó, đánh ngất hắn là xong.”

Thiên Tử Thất cười gượng lấy tay gãi gãi mặt, nói : “Như vậy có vô nhân đạo quá không…?”

Phùng Liên nghiêng cổ, giáp mặt mình với mặt Thiên Tử Thất, nói : “Huynh nghĩ vậy là vô nhân đạo lắm sao?”

Thiên Tử Thất bị dọa sợ, giơ hai tay chắn trước mặt, nhẹ nhàng nhích từng li từng tí sang phía không bên cạnh, khó khăn nói : “Haha… cái này…”. Thấy y lảng tránh nên Phùng Liên cũng chẳng muốn bàn luận sâu nữa, hắn nói : “Đùa thôi đùa thôi, huynh đừng bận tâm.”

Thiên Tử Thất ngoài mặt gật đầu cố sức bình thản hết sức nhưng trong lòng suýt chút dậy lên một trận sóng lớn!

Hai người tiếp tục sóng vai nhau đi tiếp, sau một lúc thì đến nơi, tuy rằng đi cũng nhanh nhưng tốc độ này so với Thiên Tử Thất vẫn là có chút kém. Ngoại trừ y và Phùng Liên thì vẫn còn rất nhiều người khác từ bốn phương tám hướng tụ tập lại. Đáng lẽ ra họ cùng lắm chỉ đứng được ở trước cửa cách vài thước nhưng cũng do y tốt bụng quá liền giúp họ thu hẹp khoảng cách nhỏ bé ấy. Người chờ càng ngày càng đông, thể loại nào cũng có, từ mỹ nữ thanh cao đến thiếu nữ giản dị… kể cả đại nữ nhân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cường tráng, màu da có chút rám nắng, có người cao hơn năm thước chứ chẳng đùa…

Nhìn qua ai dám nói đây là nữ nhân chứ hả?!

Nhìn kĩ chút thì bọn họ cũng mặc y nữ, cơ mà đã bỏ gần hết lớp áo gì đó bên trong làm bờ ngực rắn chắc hở hẳn ra ngoài gần hết. Quần áo Thiên Tử Thất mặc có chút không thoải mái nhưng vẫn may còn dễ thở, chứ mấy người kia chẳng khác nào chật đến sắp rách hết ra. Chưa kể trang điểm thật sự quá qua loa nhìn… à thôi… đừng nhìn thì tốt hơn.

Lộ liễu thực sự quá lộ liễu rồi!

Thấy vậy mới biết bản thân được như này là quá tốt rồi, vẫn có chút tò mò nên Thiên Tử Thất gọi nhẹ Phùng Liên : “Phùng huynh, Phùng huynh, không phải huynh nói họ tuyển nữ nhân sao?”

Phùng Liên đang khoanh tay trước ngực ngắm qua nhìn lại, nghe thấy Thiên Tử Thất gọi liền nghiêng người qua chỗ y, nói nhỏ : “Đúng là vậy nhưng cũng không có mấy yêu cầu cụ thể như ngực lớn eo nhỏ nên ai tương tự ‘nữ nhân’ là được.”

Thiên Tử Thất nghe xong liền bị dọa một trận, vội vàng nói : “Vậy, vậy, cũng đâu cần tỉ mỉ như này đâu…?”

Phùng Liên cười cười, nói : “Đã làm thì phải làm cho trót, đúng không…”

Một cơn gió mạnh vội vụt qua, lá vàng bay lả tả, một số cô nương cũng hét lên vài tiếng khi váy bị gió cuốn vài phần, những điều này đã lấn áp câu đằng sau của Phùng Liên, dù không nghe được rõ hết nhưng Thiên Tử Thất vẫn là mở căng mắt nhìn chằm chằm hắn mà ngạc nhiên.

“…”

Đang nghiêm túc nhìn bỗng một giọng hét từ phía cửa vang lên làm Thiên Tử Thất không khỏi giật mình mà quay đầu nhìn, bọn bọ cuối cùng cũng mở cửa, dòng người cũng ồ ạt chạy vào. Còn chưa kịp hiểu rõ y liền bị Phùng Liên kéo như bay vào trong, rồi giờ là đứng xếp hàng. Ban đầu cũng có tranh tranh chấp chấp về vị trí nhưng rồi cũng ổn định lại.

Vốn nghĩ phải khó khăn lắm nhưng Thiên Tử Thất ngoài lên, ngồi, đọc, cam kết ra thì là đã xong, y không ngừng thầm nghĩ được : “Dễ… dễ vậy à…?”

Sau đó đứng như trời trồng một chỗ, đột nhiên thần trí trở về liền loay hoa loay hoay tìm việc tiếp theo cần làm. Vốn định chờ Phùng Liên rồi cùng đi nhưng hắn hiện tại vẫn đang ngồi đọc đống chữ kia rồi nghị luận các thứ nên vẫn là chốc nữa đi. Nhìn thấy có vài người cũng có vẻ khá rõ nơi đây, y muốn chạy qua hỏi chút nhưng đột nhiên nghĩ tới lần bắt chuyện trước chẳng êm xuôi gì cả thế nên đành gác qua, đứng chờ tên kia xong vậy.

Đứng chờ lâu thật lâu, cuối cùng Phùng Liên cũng xong, hắn chạy qua rồi dẫn y đi, đi cái liền đến đúng nơi luôn, có chút tò mò, y hỏi : “Huynh rành ở đây vậy?”

Phùng Liên nói : “Huynh tin vào vận may không?”

Thiên Tử Thất nói : “Có… nhưng cũng tùy thời điểm.”

Phùng Liên : “Vậy thì rõ rồi?”

Thiên Tử Thất : “Có lẽ…?”

Sau đó hai người vốn nghĩ sẽ được cùng làm việc với nhau thì lại thành ra làm riêng. Đợt này họ chỉ tuyển số ít làm lâu dài giá cao, cũng may y cùng hắn vẫn nằm trong số đó. Phùng Liên thì không rõ làm việc ở đâu nhưng đến Thiên Tử Thất là y như rằng “được” đặc cách làm ở chỗ đặc biệt.

Như này cũng đặc biệt một cách quá đáng rồi đi!

Một căn biệt viện giữa một khu rừng… Ừm, gọi là sống cùng thiên nhiên đi… Tuy cũng không phải tách từ nhà chính nhưng nhìn chỗ này cứ như bị hắt hủi ấy…

Đẹp thì đẹp thật, sinh động thì sinh động thật, nhưng, liệu có phải có chút đơn xơ nhẹ nhàng rồi không?

Thấy cánh cửa Thiên Tử Thất liền mở toang ra, ánh sáng chiếu trực tiếp vào trong, ngay trước mặt y là một đứa trẻ đang ngồi bệt xuống đất, lớp áo ngoài cùng tuột hẳn ra khỏi bả vai. Nói sao nhỉ… có chút đẹp mắt?

Cha mẹ đứa trẻ này chắc đều là tuyệt sắc giai nhân, xứng đôi vừa lứa nên mới sinh được đứa con đẹp đến nhường này, chỉ là gương mặt sao trắng quá vậy. So với người thì còn trắng hơn, cảm giác cứ như bị bệnh nặng…

Vậy thì ngồi dưới đất chẳng phải nguy hiểm lắm sao?

Nghĩ đến đấy Thiên Tử Thất liền chạy lại đỡ nó dậy, nhìn xa thì có vẻ không cao nhưng vừa đứng dậy liền cao ngang vai y rồi, y nói : “Cho hỏi chút, ngươi có phải cái vị ở đây không?”

Đứa trẻ giọng không khỏe lắm, nói : “Đúng. Đại thiếu gia Bách gia, Bách Vân.”

Đại thiếu gia à…? Bách Vân, tên đẹp đó chứ!

Thiên Tử Thất nói : “Thiếu, thiếu gia, ta là thuộc hạ mới được phái tới hầu hạ người… Thiên Tử Thất a!”

Bách Vân cười nhẹ, nói : “Vâng. Sau này đành nhờ ca ca giúp đỡ nhiều rồi.”

Ca ca? Aaa! Cuối cùng cũng có người gọi y là ca ca! Bách Vân dù cho không biết tính cách ra sao nhưng để mà nói riêng khoản này thôi y đã có hảo cảm cực tốt rồi!

Sau đó Thiên Tử Thất nhìn xung quanh, nhìn hoài nhìn mãi vẫn là chẳng thấy ai, y lỡ miệng hỏi : “Ở đây yên tĩnh quá, không có ai sống nữa sao?”

Bách Vân lắc lắc đầu, không biết có phải không nhưng theo Thiên Tử Thất thấy thì khuôn mặt trắng kia tỏ rõ vẻ bi thương và buồn bã. Chuyện này vẫn là không nên nhắc thêm, y vội nói : “Người, để ta dìu vào nghỉ ngơi nhé?”

Bách Vân gật đầu, nói : “Cảm ơn ca ca trước.”

Thiên Tử Thất lắc đầu, nói : “Không có không có, bổn phận cả thôi.”

Nói không phải nói, Bách Vân có gì đó rất quái lạ!