Phùng Liên dẫn Thiên Tử Thất đi vòng vèo, đủ loại trong phủ đều nhìn rõ, ví dụ người đang tắm, lại ví dụ mấy cô nương đang bàn tán về vị lang quân nào đó, nhìn rất sôi nổi. Bọn họ đi qua muôn kiểu phòng, từ rách nát đến đẹp lung linh đều có cả, cũng thật sự không ngờ ở Bách gia lại có kiểu cũ đến muốn sập này.
Sau một lúc đi thì cuối cùng cũng đến nơi, theo y thấy thì khá vắng vẻ, ít người qua lại mà đúng hơn thì là bọn họ đều tránh chỗ này ra, kiểu như trách quỷ vậy. Phùng Liên dẫn y vào trong một căn phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại, nhìn bên trong đây cũng khá tốt đấy chứ, đồ đạc đều ít nhưng nếu nói thiếu thứ gì thì đều không có. Y ngắm nghía xung quanh vài cái rồi chợt thốt lên : “Đây là chỗ huynh ở hả?”
Phùng Liên đóng cửa xong thì quay lại nói : “Ừm, cũng không hẳn, chỉ là thân quen với người ở đây thôi.”
Thiên Tử Thất chẳng hiểu sao đến một xíu nghi ngờ cũng không có, y nói : “Ra vậy.”
Ngay sau đó Phùng Liên đi loanh quanh quanh phòng như đang tìm thứ gì đó, y cũng muốn hỏi sao phải làm vậy, thật sự nhìn chẳng khác gì ăn trộm đột nhập để cướp đồ cả. Nhưng mà vẫn là thôi đi, dù gì cũng chẳng phải việc tày đình gì, cùng lắm thì chủ căn phòng mất ít đồ thôi. Với cả đây một phần cũng là đang giúp y, nếu nói ra thì chẳng khác gì tự đâm bản thân một đao.
Một lúc sau Phùng Liên lấy từ kệ tủ ra một đống gì đó rất lớn, xong liền chạy đến đưa cho y, thiết nghĩ đây chính là đồ ăn, hắn nói : “Đây, cho huynh hết.”
Thiên Tử Thất chưa kịp hành động thì liền bị nhét đống được coi là đồ ăn kia vào người, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, nói : “Như này có nhiều quá không?”
Phùng Liên cười nói : “Huynh yên tâm, không nhiều, ta đã được cho phép dùng hết rồi.”
Thiên Tử Thất nghe xong câu này liền an tâm hơn hẳn, nói : “Vậy thì cảm ơn.”
Phùng Liên phẩy tay, tỏ ý đừng ngại, vui vẻ nói : “Ta giúp huynh thì huynh cũng nên báo đáp chút gì chứ nhỉ.”
Thiên Tử Thất mặt đầy vẻ khó hiểu nhưng vẫn ôn hòa hỏi : “Huynh muốn ta giúp chuyện gì?”
Phùng Liên nghe xong liền tiến đến mở nhẹ cánh cửa, vô cùng cẩn thận, nhìn ngó xung quanh, không thấy ai thì mới đi ra, xong còn vẫy tay kêu y qua đó, nói : “Mau đi theo ta.”
Ừm, cái này thì chắc chính là đang kêu y giúp chuyện báo đáp vừa rồi, Thiên Tử Thất cũng nhanh chóng đi ra, hùa theo cách cất bước kia. Y chẳng biết là đang đi đâu, muốn làm gì nhưng đích thực thứ bọn họ đang hành động chẳng khác gì ăn trộm đột nhập cả. Với cả võ công của Phùng Liên thật sự rất đỉnh, y với hắn kết hợp để đi giết người rồi cướp của gì đó chắc chẳng ai biết hành tung đâu.
Lượn vòng vèo một hồi dưới đất xong đến chạy men theo bờ tường, tốc độ đều nhanh nên nếu có người nhìn thấy thì đều chắc chắn bản thân gặp ảo giác rồi dụi dụi mắt mấy cái, tiếp đến là đính chính chuyện này. Y đi theo Phùng Liên đến một căn phòng nhìn rất bình thường, so với chỗ khác đúng là kém xa, vậy mà chỗ hắn đáp xuống chính là đây. Hai người là ở phía sau, phía trước hình như còn có người canh gác, số lượng khoảng ba, bốn gì đó. Như này so với những phòng kia rất khác biệt, ai nhìn vào cũng đều thấy kì lạ.
Phùng Liên mở cái cửa sổ ngay cạnh rồi nhẹ nhàng tiến vào, tiếp đến là kêu Thiên Tử Thất làm theo, nhưng có chút dễ hơn là hắn đã giữ cửa, việc y cần làm duy nhất chính là bước cẩn thận, giữ bình tĩnh để không gây tiếng ồn. Đi vào trong, chỗ này cũng chẳng có gì đang nói, chỉ hai từ bình thường, không thể nào hơn được nữa. Y nhìn mấy người bên ngoài, bóng phản lại qua khung cửa thôi cũng đủ biết là loại thân hình rắn chắc, cao to lực lưỡng, đầu đội trời chân đạp đất rồi. Nếu mà lỡ y đánh nhau thua bọn họ thì nhất định sẽ bị đập chết tại chỗ cho xem.
Ngay sau đó đám người này hình như bị gọi đi để xử lí chuyện rất gấp, bọn họ không chần chừ mà đi luôn. Bây giờ mà nói thì chính là thời điểm trên cả an toàn, tâm trạng y cũng bình tĩnh hơn hẳn.
Phùng Liên ở một phía nhỏ giọng gọi Thiên Tử Thất, y nghe được liền quay lại, gương mặt mang chút ngạc nhiên. Trên tay hắn cầm một cây đựng nến đang cháy, người thụt xuống phân nửa. Y ngay lập tức chạy lại phía đấy, không ngờ lại có một mật đạo ở đây, chẳng trách có người canh chừng nhưng lại không thấy thứ gì đặc biệt.
Thấy Thiên Tử Thất đến, Phùng Liên bước xuống mấy bậc thang, đầu cúi xuống chút để dễ di chuyển. Y nhanh chóng tiến xuống theo, không quên đậy kĩ nắp mật đạo lại, vừa đóng xong xung quanh liền biến thành một mảng đen nghịt, thứ ánh sáng duy nhất chính là từ ngọn nến do Phùng Liên cầm trên tay. Y không rõ đường đi nước bước thế là đành cố gắng đi sát người phía trước nhất có thể, chứ nếu bị lạc thì có trời mới biết y ở đâu.
Khi bước hết bậc thang thì chân y chạm phải gì đó cực kì lạnh lẽo, không phải nguyên chỗ này mà những chỗ khác cũng tương tự. Có một vài giọt nước cứ rơi tí tách xuống, cảm giác không phải như xuống đất mà là rơi xuống một vũng nước lớn. Y cũng muốn biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng lòng tò mò đôi khi sẽ gây họa, nhất là vào những thời điểm như này nên vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau vậy.
Qua một đoạn, sự lạnh lẽo kia dần dần biến mất, tuy không hoàn toàn nhưng cũng đỡ hơn nhiều. Đột nhiên Phùng Liên tay cầm nến, giơ trước mặt, quay lại nói : “Huynh nhớ phải bám sát ta đó, nếu lạc thì ta không biết đâu.”
Thiên Tử Thất nhẹ nhàng mím môi, gật đầu nhất định, thế là hai người tiếp tục đi. Ánh sáng của nến khá dị, cả một vùng đều biến thành mà cam vàng một cách khó hiểu, đôi khi còn không biết vật tiếp xúc mang sắc gì. Nhưng mà y cũng không quá để ý, chỉ quan sát, đừng nên quan tâm nhiều, như vậy sẽ dễ loại bỏ sắc sáng của nến.
Tiến thêm vài bước nữa thì Phùng Liên đột ngột dừng lại, may là phản ứng y tốt chứ không giờ mặt không ra mặt mũi không ra mũi nữa rồi. Sau đó y thấy hắn cúi xuống lục tìm gì đó, men theo ánh sáng nến thì đây là nơi chưa đồ, nhìn rất bảo mật. Hắn nói : “Huynh tìm giúp ta, ừm, năm quyển sách màu đỏ không ghi chữ trên bìa.”
Y không hiểu gì nhưng mà vẫn làm theo, không hiểu vì sao đối với y mà nói, niềm tin dành cho người trước mặt rất lớn. Tìm một lúc vẫn chẳng thấy thứ kia, y bắt đầu nản nhưng vẫn cố tiếp tục hoàn thành lời hứa. Đột nhiên phía cầu thang vừa nãy vang lên vô số tiếng bước chân, vang vọng trong không gian lạnh tĩnh này. Hình như còn có tiếng nói chuyện, nhưng cách khá xa nên y không nghe rõ, nếu xét về số lượng thì ít nhất phải hai người, bọn họ nói chuyện kiểu vừa gần lại vừa xa, rất phức tạp.
Ngay khi bước xuống hết các bậc thang, đột nhiên không gian xung quanh sáng bừng lên, vẫn may là Phùng Liên nhanh nhạy, kéo y vào một góc khuất nọ khá an toàn. Tiếng nói kia càng ngày càng gần, đủ để y nghe loáng thoáng được :
“Chỗ này thật sự an toàn không vậy? Ta thấy nó cứ có vấn đề.”
“Không có chuyện vấn đề gì đâu, ở đây đảm bảo an toàn.”
Nghe giọng thì có vẻ là hai nam nhân, giọng khá trầm, nghe đúng điệu không tốt lành.
“Với cả ta cũng đã đặt vô số loại bẫy rồi, không có ai vào được đến nửa đâu.”
???
Bẫy? Còn có chuyện này?
Thiên Tử Thất nhìn về phía Phùng Liên vẻ mặt đầy hoang mang, nhưng đến cùng chỉ có vậy, không cầu giải thích. Rồi y nhìn tiếp, chỉ là vô tình nhưng bao quanh bọn họ chính là một cái lồng sắt đúng nghĩa, có lẽ chỉ chỗ vừa rồi mới có lối đi.
“Ừm, vậy thì tốt thật, ta cũng không muốn xem cảnh này nữa, mau lên thôi.”
“Được.”
Sau đó bọn họ rời đi, nhưng ánh sáng bọn họ tạo ra lúc đến vẫn chưa tắt, y thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Phùng Liên bên cạnh đang nhàn nhã thổi tắt nến, sau đó tiếp tục tìm kiếm.