Vừa rồi hình như còn nghe ra một ý khác, chẳng lẽ nhầm rồi sao?
Thiên Tử Thất một tay giữ con gà rừng bị kiếm đánh ngất, tay còn lại giữ chặt người phía sau, đốm sáng chậm rãi chiếu ánh sáng quanh y. Khí thế hùng hồn là vậy thôi chứ thật ra y không biết đường vì căn bản là lúc đi không hề để ý đến vấn đề như bị lạc nên không đánh dấu. Cộng thêm là trời tối, chỗ nào cũng như chỗ nào hết, cho dù y muốn nhớ cũng không nổi. May chăng trên đường về nhìn thấy mấy lối cỏ đã bị đạp qua, cái này vốn chẳng phải của người khác nên y bèn men theo đó mà tìm. Dù so với đi về bình thường thì số bước chân có hơi nhiều hơn chút…
Đi được một lúc thì mấy cảm giác như sợ hãi gì đó hoàn toàn không còn, chưa kể cảm giác rùng rợn như sắp bị ăn thịt trước kia cũng biến mất tăm. Mấy ánh mắt giận dữ, tương đối hung tợn nhìn về hướng bọn họ cứ như thủy triều xuống mà rút dần. Đốm sáng vừa nãy còn co ro khép nép bên cổ y giờ đã thỏa sức bay nhảy, đôi khi còn cách xa đến gần bốn, năm bước. Ngẫm lại mới thấy, cảm giác lo lắng như bị xé thịt bất cứ khi nào cũng đi theo mấy cái kia, giờ y còn thấy rất an toàn là đằng khác.
Cơ mà nói đến mới để ý, sao đi từ nãy đến giờ đều không tìm thấy đường lúc vào vậy…?
Tự nhiên cảm thấy bản thân không nên đi tiếp nữa thế là y quyết định đứng yên lại, Bách Vân thấy như vậy liền tiến lên mấy bước cho bằng y hỏi : “Sao huynh đứng đực ra như vậy?”
Thiên Tử Thất đáp : “Ta… thấy bản thân hình như không tìm được đường nữa…”
Bách Vân lại tiến lên mấy bước, tay vẫn đang được y nắm lấy, nói : “Vậy thì đi theo ta.”
Thiên Tử Thất chẳng biết nói gì hơn cũng như chẳng có cách nào khác nên đành “ừm” một tiếng đồng ý. Giờ y đã không biết đường rồi mà nếu cứ đi khẳng định sẽ không đến đâu, Bách Vân dù thế nào thì cũng nên cho thử một lần, nhỡ đâu ra được thì là quá tốt rồi.
Bách Vân kéo Thiên Tử Thất đi, nói cho cùng đi cũng có thể nói là đi bừa cơ mà do vận khí hai người không giống, hắn tìm một lúc liền ra còn y thì một lúc liền lạc. Có thể nói đây là do vận may quá mức không tốt, ơ, nhưng không phải ngày thường đều trên mức ổn sao? Tự dưng hôm nay lại thành không tốt? Thôi, dù có chút kì quái nhưng nghĩ nhiều cũng chưa chắc ra, vẫn nên là bỏ đi.
Hai người đi ra khỏi cái rừng đen nghịt kia, đốm sáng bên cạnh vốn dĩ phải biến mất nhưng hình như nó vẫn sống sót sau đại họa thì phải. Không những thế còn biết chuyển màu phù hợp, nhưng mà theo y nhớ hình như lúc truyền pháp lực cũng đâu được tính là nhiều, đáng ra phải sớm tan rồi chứ? Thấy đốm sáng không những không biến mất mà còn vui vẻ hơn khi được ra ngoài làm y thấy có gì đó sai sai. Nhưng thôi, đều là sinh linh cả, sống được càng tốt, hưởng thụ cuộc sống chút cũng tốt.
Bách Vân hiện tại vẫn kéo Thiên Tử Thất đi, con gà trên tay y vẫn đang ngất, mà ngất kiểu này có hơi lâu. Y bị dắt cho đến tận gần cửa nhà, để ý đến con gà mới thấy, hôm nay hình như đi cả buổi không kiếm được thức ăn là mấy rồi.
Đến gần cửa thì thấy một bóng dáng đứng ở đó, nhìn qua có vẻ là nữ nhân? Cây nhiều qúa nên nhìn có chút khó, nhưng mà dáng hình này đúng là có chút quen mắt.
Đi lại gần thì thấy một người đeo một thanh kiếm màu vàng nhạt nhìn khá lung linh, tóc buộc gọn nhất có thể, y phục tuyệt đối không phải loại rườm rà, gương đúng chất mỹ nhân, đang làm động tác khoanh tay trước ngực để chờ đợi. Không thể nhầm vào đâu được, cái bóng hình trước mắt kia chắc chắn là Liên Phúc a!
Thiên Tử Thất ở đằng xa không kìm được chút vui mừng, vẫy tay gọi : “Liên Phúc!”
Liên Phúc vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay theo hướng âm thanh, thấy y đang vẫy tay nàng ta liền vui vẻ chạy lại gần, hai bên đều tương tự nhau. Thiên Tử Thất nhìn qua một lượt trên người nàng xong rồi nói : “Mấy ngày không gặp, cũng không thay đổi nhiều nhỉ.”
Liên Phúc nhíu mày nói : “Huynh có ý gì đây?”
Thiên Tử Thất cười đùa nói : “Đâu có ý gì.”
Đột nhiên Liên Phúc nhìn chằm chằm vào một khoảng không, nhăn mày ngắm rất kĩ, rồi lên tiếng nói : “Hai người đây là…?”
Theo hướng nhìn của Liên Phúc thì chính là đang xem hai bàn tay đang dính chặt lấy nhau bấy giờ. Tự nhiên theo phản xạ y buông tay Bách Vân ra, đang định giơ tay giải thích, cơ mà giải thích cái quái gì? Y có làm gì sai đâu mà giải với chả thích?
Buông tay xong lại cảm thấy có chút trống vắng nhưng giờ làm gì có lí do để nắm lại cơ chứ, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần ngu ngốc… Không nghĩ nhiều về việc này nữa, y nói hai người kia cùng vào nhà. Bọn họ cùng nhau vào, y tìm một cái bu, đem con gà rừng bị đánh cho ngất xỉu kia nhốt vào để chút nữa mang ra mổ xẻ rồi đem đi nấu. Mới đi có một lúc mà trời đã không còn sớm nữa, tính ra chính là hai người đã bỏ qua cả buổi trưa chỉ vì một con gà rừng. Cơ mà nếu không vì con gà này thì bọn họ cũng chẳng ăn trưa được…
Liên Phúc xem xét căn biệt viện một lúc, nhìn qua ngó lại trong ngoài một lượt rồi nói : “Sao Bách gia lại có nơi như này chứ? Chẳng phải là phú gia bậc nhất sao?”
Thiên Tử Thất nói khẽ : “Ta cũng luôn thắc mắc, mới hôm qua vừa nhận được câu trả lời xong, haizz…”
Liên Phúc không hiểu vấn đề và cũng chẳng muốn đi sâu vào, nói : “Huynh ở đây liệu có ổn không? Chẳng phải trước kia nói đợi ta sao? Cuối cùng lại tự vào đây rồi?”
Thiên Tử Thất cười trừ nói : “Cứ nghĩ sẽ đột nhập một cách nhẹ nhàng chứ? Ta còn chăm chút giả nữ rồi vào đây làm thị vệ…”
Liên Phúc nghe xong liền “Gì?!” một tiếng, mặt vô cùng bàng hoàng, lấy tay giữ chặt vai y, lay qua lay lại, khổ sở nói : “Sao huynh lại làm như vậy a! Chẳng trách ta chỉ đi lang thang cũng gặp, vốn dĩ nghĩ huynh ở tạm bợ qua ngày, ai ngờ đâu lại thành thị vệ đi hầu hạ người ta rồi?! Giờ huynh nói coi ta ăn nói sao đây?!”
Thiên Tử Thất bị lắc qua lắc lại liên tục, đầu óc cũng theo đấy mà quay quay cuồng cuồng, mơ hồ nói : “Cứ nói đại đi, đâu ai rảnh mà kiểm tra thật.”
Liên Phúc nghe xong còn nhiệt tình lay hơn, hét : “Đấy là huynh nghĩ thôi!”
Thiên Tử Thất gắng ra hiệu dừng nhưng vẫn bị lắc thêm chút nữa mới được như ý. Liên Phúc lắc y xong còn than mệt, thở hồng hộc, đến người bị hại còn chưa lên tiếng sao người hại lại nghe oan ức vậy?!
Chưa kể xong y còn nghe thêm một đống câu chữ lải nhải không thôi quanh đầu. Đúng, đáng ra y nên đợi Liên Phúc nhưng làm như vậy đều không phải vì nàng ta nhờ giúp sao? Vậy mà cuối cùng người bị mắng một trận vẫn là y? Cơ mà tốt nhất đừng nên gây chiến tranh vào thời điểm này.
Thiên Tử Thất nghe xong đống kia mới bắt đầu đi lấy con gà rừng bị nhốt trong bu ra xẻo tiết. Ừm, đáng ra là bị nhốt trong bu cơ mà nó tồi tàn quá, nhiều lần gà xổng ra nên y đành kiếm một sợi cỏ cứng cuốn chặt chân cánh thân nó lại. Nhìn qua thì đúng kiểu ngược đãi động vật hoang dã, nhưng, đâu còn cách nào khác, vì thứ này thì mất thứ kia nó đã thành quy luật rồi.
Y ngồi một hồi mới xong phần lông cánh ruột gan tim phèo, cuối cùng là nhóm một đốm củi rồi nướng là xong. Làm mấy chuyện này Bách Vân quả thực giúp y không ít, đúng là một đứa trẻ ngoan, lớn chút nhất định sẽ cưới được nương tử hiền dịu, gia đình đầm ấm cho xem. Loay hoay một hồi thì đâu cũng vào đấy, con gà rừng được làm sạch, cho ít gia vị tự nhiên vào, nướng càng chín mùi thơm càng bốc lên nồng nhiệt, nghe chừng rất đáng mong đợi.