Vọng Tương Tư

Chương 27: 27 Có Ý Trồng Hoa Hoa Chẳng Nở Vô Tình Gieo Liễu Liễu Xanh Um

Tại Tam Giới.

"Khụ khụ." Ninh Quân đế quân ho khan một tiếng ngồi dậy, mái tóc bạc trắng nhìn rất bắt mắt.

Mộ Thiền từ bên ngoài đi vào khi nghe thấy tiếng động, thấy ngài ho dữ dội bèn ngồi sang một bên lo lắng hỏi thăm: "Sao người còn ho nhiều như vậy, chẳng lẽ đan dược của Thiên Tôn không có hiệu quả sao?"

Ninh Quân lắc đầu, nắm tay nàng: "Không sao, tịnh dưỡng một thời gian sẽ hồi phục lại, Ninh Vu như thế nào rồi?"

Mộ Thiền thở dài: "Lại đi Tuyên Thành rồi, tên tiểu tử này, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa thoát ra được, mấy ngày trước Nguyệt Lão lại tới làm mai mối, nghe nói nó liền gạt người ta sang một bên."

Ninh Quân: "Tùy nó vậy, nàng không cần quá lo lắng, chúng ta nên học theo Lý Hận Thiên điện, để cho chúng tự quyết định đi."

"Được, ta không quản nữa, kẻo tóc bạc nhanh hơn chàng, phải rồi, sứ thần của thần mẫu Nguyên Quân mấy lần tới, muốn mời chúng ta đến Cửu Trùng Thiên một chuyến."

"Không." Ninh Quân kiên quyết cự tuyệt.

"Nhưng dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân của Thiên Đế, cũng là muội muội ruột của chàng."

"Muội ấy và ta đã cắt đứt quan hệ huynh muội từ lâu rồi, và những người khác cũng không biết về mối quan hệ giữa ta và muội ấy.

Nàng không cần nói giúp muội ấy, cũng không cần nói với muội ấy gì cả, Mộ Thiền, muội ấy tâm cơ thâm độc hơn nàng nghĩ nhiều."

Ngài ấy biết rằng, muội muội của muội ấy, vì muốn hồi sinh một ai đó, nên đã gả cho thiên đế Tông Nguyên, nhưng thiên đếkhông thể giúp muội ấy đạt được ước nguyện, vì vậy muội ấy muốn nhờ đại ca của muội ấy là ngài giúp đỡ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người đó cũng không bao giờ được phép sống lại.

Mà Tông Nguyên vẫn còn sống, nếu như để người đó sống lại, thì mặt mũi Tông Nguyên sẽ đặt ở nơi nào, tam giới nhất định sẽ lại đại loạn.

Mộ Thiền đỡ ngài nằm xuống: "Ta thấy, người mưu mô nhất chính là chàng, không biết chàng đã giấu ta bao nhiêu chuyện rồi."

Ninh Quân nắm lấy tay nàng: "Không phải là ta muốn giấu nàng, mà là nàng biết càng ít thì sẽ càng vui vẻ.

Ta chỉ hy vọng nàng mãi mãi vui vẻ."

Mộ Thiền sửng sốt, ba vạn năm qua kể từ khi gả cho Ninh Quân, bà đã có chín người con, bà cũng biết ngài ấy vẫn âm thầm đối xử tốt với bà, nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên bà nghe thấy những lời như vậy.

"Được rồi, ta hiểu rồi, ta biết chàng không muốn nói cho ta nghe, chàng ngủ đi, ta nhìn chàng ngủ." Nàng nhẹ giọng nói.

Ninh Quân nhìn nàng: "Vậy nàng cũng lên đây ngủ đi, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy có chút lạnh."

"Được." Mộ Thiền không từ chối.

Nhưng mà, vừa định nằm xuống, cửa bị đẩy ra, Ninh Vu bước vào như một cơn gió.

Ninh Quân thở dài, tên tiểu tử này thật không có mắt nhìn.

* * *

Một lần nữa Ngọc Thừa và Mẫn Húc đến tìm Ngọc Ánh, bọn họ gặp nhau tại một quán ăn, tại đây họ gặp lại A Nhược và Diệp Hành Nguyên.

"Hành Nguyên, có nặng không? Có cần muội giúp không?"

"Không nặng lắm, muội nghỉ ngơi đi." Diệp Hành Nguyên cười nói.

Khi Ngọc Ánh nhìn thấy Diệp Hành Nguyên thì không khỏi kinh ngạc, bởi vì thân thể hắn có làn khí đen tỏa ra xung quanh, hắn đã bị yêu tà nhập vào.

Mà A Nhược cũng không biết, đang lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn.

Ngọc Ánh nhìn kỹ, làn khí đen trên người hắn dày đặc, đó chắc chắn là quỷ, còn là lịch quỷ, có lẽ là đến lấy mạng của hắn.

Điều này khiến nàng nghĩ ngay đến Ninh Vu.

Nhưng nghĩ kỹ lại đi, Ninh Vu thân là tân đế quân của tam giới, muốn giết một người là quá dễ dàng, hắn không cần dùng thủ đoạn như vậy.

"A Nhược, chúng ta thu dọn những thứ này một lát, sau đó lại đây ăn cơm." Diệp Hành Nguyên nói.

A Nhược có chút ngượng ngùng: "Hành Nguyên, mấy ngày nay chúng ta đã tiêu rất nhiều ngân lượng, hơn nữa sau này..

sau này chúng ta thành thân, sẽ cần dùng rất nhiều ngân lượng, chi bằng chúng ta ra ngoài ăn tạm gì đó, tiết kiệm một chút để sau này dùng."

Diệp Hành Nguyên tựa hồ có chút không vui: "Vương tiểu thư không phải cho muội rất nhiều ngân lượng sao? Làm sao vậy, muội sợ ta phung phí sao?"

A Nhược vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không, không, không, muội cảm thấy có thể tiết kiệm được thì càng tốt."

Diệp Hành Nguyên cũng không muốn ép buộc nàng quá mức: "Được, tiết kiệm một chút, đều nghe theo muội."

Ngọc Ánh khi nghe thấy đã rất tức giận, Diệp Hành Nguyên nghĩ A Nhược là gì? Tuy rằng hiện tại hắn đang bị yêu tà nhập thân, nhưng suy nghĩ vẫn là của riêng hắn, có vẻ như hắn không thật thà như vẻ bề ngoài.

Khi Ngọc Ánh ẩn thân đi đến trước mặt Diệp Hành Nguyên, trong lòng cảm thấy đau đớn, bởi vì tà khí ác quỷ trên người hắn không phải là người khác, mà là một người từng là bằng hữu tốt của nàng, Giai Hòa.

Hơn nữa, Giai Hòa bây giờ không chỉ là ác quỷ, trên trán còn có chữ "Kỹ", nàng ấy là loại quỷ khiến người khinh bỉ nhất - Quỷ kỹ.

Điều này cũng cho thấy, kiếp trước nàng ấy là một kỹ nữ, cũng phạm tội không thể tha thứ, cho nên chết đi không thể đầu thai, chịu sự trừng phạt này.

Khi còn sống, nàng ấy bị chà đạp, đến khi chết rồi cũng không thể giải thoát.

Nhưng, tại sao lại như vậy?

Khi lần cuối hai người chia tay, nàng ấy nói rằng nàng ấy nguyện bỏ đi tiên cốt trở thành người phàm và chung sống hạnh phúc với Mộc Sênh đến cuối đời.

Còn có, Mộc Sênh ở đâu?

"Giai Hòa." Nàng buồn bã rơi nước mắt.

Mẫn Húc đứng ngoài quan sát, trong lòng không nhịn được, tuy chỉ gặp Giai Hòa một lần, nhưng cũng biết nàng ấy là người trong sáng thiện lương, sau này còn nghe nói nàng ấy đã từ bỏ tiên cốt trở thành người phàm, hắn nghĩ nàng ấy sẽ được hạnh phúc.

Khi Giai Hòa nhảy ra khỏi cơ thể của Diệp Hành Nguyên, hắn ta thậm chí còn kéo Giai Hòa lên giường, háo hức cọ vào người nàng ta và không kiên nhẫn nói:

"Tiên tử, nàng cuối cùng cũng tới rồi, ta đã đợi nàng lâu lắm rồi."

Giai Hòa cũng không từ chối, mặc cho hắn nghịch ngợm: "Công tử, đồ mà ta muốn chàng đã lấy được chưa?"

Diệp Hành Nguyên cắn xuống cổ của nàng: "Ta lấy được rồi, đợi sau khi ta và nàng vui vẻ xong, sẽ đưa cho nàng."

Giai Hòa cười quyến rũ: "Chàng đang đề phòng ta sao, không phải ta đã chìêu theo ý chàng mấy lần rồi sao?"

Diệp Hành Nguyên đáp: "Mấy lần đó không tính, tuổi còn trẻ chưa từng trải qua, cho nên không có kinh nghiệm, ngày hôm qua ta đã mua quyển sách kia nghiên cứu, hôm nay ta nhất định sẽ làm nàng hài lòng."

Giai Hòa khúc khích cười, nhưng ánh mắt của nàng ấy cực kỳ lạnh lùng, có thể nhìn ra nàng ấy rất ghét chuyện này, nhưng nàng ấy lại nằm bất động ở đó, mặc cho Diệp Hành Nguyên muốn làm gì thì làm.

Nhìn thấy Diệp Hành Nguyên như vậy, Ngọc Ánh cảm thấy trong lòng ghê tởm, nàng vốn tưởng rằng hắn ta chỉ là một nam nhân nhút nhát, nhưng không ngờ rằng tính cách của hắn lại tệ như vậy, rõ ràng hắn đã bỏ trốn cùng A Nhược, nhưng lại cùng với nữ nhân khác làm chuyện bẩn thỉu ở ngay phòng kế bên của A Nhược.

Vì vậy, nàng ấy không thể chịu đựng được nữa, bèn làm phép khiến cả hai bất động.

Mẫn Húc làm phép giúp cho Ngọc Ánh có thể nhìn thấy được kiếp trước của Giai Hòa, sau khi nàng ta bỏ tiên cốt và làm người phàm, nàng ta kết hôn với Mộc Sênh, cuộc sống ngày trôi qua ngày hạnh phúc, nhưng sau đó Mộc Sênh qua lại với người của yêu tộc, hai người họ cãi vả, sau đó nàng ấy đã tự sát.

Khi kiếp thứ nhất kết thúc, bởi vì nàng ấy từng là tiên tử, nên kiếp thứ hai nàng trở thành trưởng công chúa của Đại An, được hưởng vinh hoa phú quý, năm mười lăm tuổi, nàng yêu vị tướng quân tiền triều, nên hoàng đế rất nhanh ban hôn cho nàng ấy.

Nhưng vị tướng quân ấy đã có người trong lòng, tuy rằng bề ngoài đối với nàng rất tốt, nhưng vẫn lén lút qua lại với ý trung nhân, còn có con với nhau.

Nàng ấy tuy biết được, nhưng vì yêu nên đã nhẫn nhịn, nhưng mà ai biết được, vị tướng quân này lại đầu quân cho nước địch, khiến nàng mất nước nhà tan.

Khi hắn ta đón ý trung nhân của mình về, Giai Hòa đã dùng chiếc trâm cài mà hắn tặng đâm thẳng vào tim mình để tự sát.

Ở kiếp thứ ba, tuy không phải là thân phận công chúa, nhưng cũng sống trong nhung ngọc, nhưng cuối cùng cũng tự sát mà chết.

Ở kiếp này, nàng là con gái của một kỹ nữ, xuất thân ở thanh lâu, bị người ta chà đạp mà chết.

Ngọc Ánh giải phép cho Giai Hòa, sau đó xuất hiện trước mặt nàng ta.

Nhìn thấy hai người tiên nhân xuất hiện trong phòng, Giai Hòa ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn thoát bất chấp ánh nắng mặt trời thiêu đốt bên ngoài.

Ngọc Ánh chặn đường nàng ấy: "Cô nương, xin chờ một chút."

Giai Hòa thấy mình trốn không thoát, căn bản đánh không lại hai người phía sau, hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống dập đầu: "Hai vị tiên nhân thương xót, ta sẽ không bao giờ dám nữa."

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng ấy, Ngọc Ánh không khỏi chua xót, đưa tay định đỡ nàng ấy, nhưng Giai Hòa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhe nanh định cắn lấy nàng.

Nhưng mà, nàng ta còn chưa kịp cắn thì cằm đã bị một bàn tay mạnh mẽ gắt gao kẹp chặt, cạch một tiếng, cằm của nàng ta đã bị bóp méo.

"Muốn chết." Mẫn Húc vô cùng tức giận, hoàn toàn khác với vẻ mặt hòa nhã vừa rồi.

Thấy mình thất bại, Giai Hòa không còn cố che giấu nữa, ánh mắt trở nên hung ác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Một Kiếp Vấn Vương

2.

Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

3.

Hai Chúa Tể Độc Thân

4.

Trước Lúc Chiều Tà

=====================================

Đúng lúc này, tiếng kêu A Nhược ở phòng bên cạnh truyền đến, Ngọc Ánh vội vàng chạy tới, nhưng không thấy bóng dáng của nàng đâu..