Editor: Cogau

Ngày hôm sau, Hạ Hi Tuyền bị con gái mình đánh thức, Nguyên Bảo và Phương Chính được Phương Minh Vĩ tới nhà họ Phương gần đó đón từ sáng sớm.

Buổi sáng sau khi thức dậy, Nguyên Bảo liền đến tìm chỗ Hạ Hi Tuyền, thấy mẹ không có ở đó, đang chuẩn bị khóc thì Phương Minh Vĩ đến.

“Ba! Không thấy mẹ đâu!” Nguyên Bảo ấm ức nhào tới.

Phương Minh Vĩ bế con gái lên, cười nói: “Sao mà sáng sớm đã muốn khóc nhè vậy? Mẹ ở chỗ khác, ăn sáng đi rồi ba dẫn con đi tìm mẹ, được không?”

Nguyên Bảo gật đầu, Phương Minh Vĩ bế cô bé đi ăn sáng.

Ăn sáng xong, Mã Anh mặc kín cho hai đứa cháu rồi mới để cho Phương Minh Vĩ đưa đi. Trước khi đi, Phương Chính đã không muốn quàng khăn rồi, vừa lên xe là cởi nó ra ngay. Phương Minh Vĩ nhìn thấy buồn cười, liền quay đầu lại nói: “Con trai, quàng khăn lên đi, nếu không lúc xuống xe sẽ lạnh đấy.”

“Không cần... khó coi chết đi được!” Phương Chính nhìn con vịt nhỏ in trên khăn quàng cổ, không vui nói.

Phương Minh Vĩ nhìn thấy hết vẻ không vừa ý của con trai ở trong kính chiếu hậu, cười cười: “Cứ quàng tạm đi, rồi ba sẽ dẫn con đi mua một cái mới, ha?”

Phương Chính đành đồng ý, bỗng như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Minh Vĩ, hỏi: “Ba, ba có tiền không?” Hình như cậu nhớ, sau lần mẹ thu giữ ví của ba đó, vẫn chưa trả lại cho ba!

Phương Minh Vĩ bị con mình hỏi khó, quả thật trên người anh chỉ còn hơn một trăm nghìn thôi, thẻ ATM đều ở trong ví hết, lần trước bị Hạ Hi Tuyền thu lại chưa trả cho anh.

Thấy vẻ mặt ba bất thường, Nguyên Bảo lập tức lấy từ trong túi nhỏ của mình ra mười mấy tờ tiền, đưa cho Phương Minh Vĩ đang ngồi bên ghế lái, nghiêm túc nói: “Ba! Nguyên Bảo có tiền, Nguyên Bảo cho ba nè.”

Trong nháy mắt, Phương Minh Vĩ bị con gái mình làm cho cảm động, quả nhiên con gái là chiếc áo bông nhỏ yêu quý của ba, Phương Minh Vĩ cảm động cười: “Nguyên Bảo thật biết nghe lời nha! Ba có tiền, con cất tiền đi, rồi nói mẹ giữ giúp con được không?”

“Ah, được ạ!” Nguyên Bảo nói xong thì cũng đem tiền để vào trong chiếc túi nhỏ của mình.

Phương Chính và Nguyên Bảo vừa vào nhà đã hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ...” Phương Minh Vĩ vừa nhìn vào trong nhà, vừa nói: “còn đang ngủ đấy!”

Nguyên Bảo chạy ầm ầm đến trước phòng ngủ, mở cửa ghé đầu nhìn vào, quả nhiên mẹ còn đang ngủ đấy. Nguyên Bảo nhào tới, bóp mũi mẹ, sau đó nói: “Mẹ là con heo lười... con heo lười... mau thức dậy!”

Hạ Hi Tuyền đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy mình không thở được, mở mắt ra nhìn, hóa ra là con gái yêu đang quấy rối. Hạ Hi Tuyền lật người, cảm nhận giữa hai chân đau nhức, nhớ tới chuyện mà Phương Minh Vĩ đã làm hôm qua, Hạ Hi Tuyền bỗng giật mình, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, cũng may là mình mặc quần áo, nếu không...!

Ngẩng lên nhìn Nguyên Bảo, rồi Hạ Hi Tuyền lại quấn chăn, tỏ ý không muốn dậy, ngáp một cái chuẩn bị ngủ tiếp.

Thấy mẹ không để ý tới mình, Nguyên Bảo quýnh lên, đưa bàn tay nhỏ vỗ liên tục lên mặt Hạ Hi Tuyền, miệng thì gọi: “Mẹ... mẹ...”

Hạ Hi Tuyền đau đầu, cầm bàn tay nhỏ của con gái, bất đắc dĩ mở mắt: “Nguyên Bảo! Mẹ buồn ngủ lắm!”

“Mẹ, lúc sáng sớm nay con thức dậy, không nhìn thấy mẹ đâu làm con sợ muốn chết, con còn tưởng rằng mẹ bị người ta bắt đi rồi chứ!” Nguyên Bảo ngây thơ nói.

Hạ Hi Tuyền thở dài trong lòng, nghĩ thầm ‘mẹ của con đúng là bị người bắt đi, nhưng người đó chính là ba con’, rồi nhắm mắt lại hỏi con gái mình: “Nguyên Bảo! Ý nghĩ kỳ quái này của con là ai nói với con vậy?”

Nguyên Bảo cắn môi: “Là trong phim hoạt hình nói...”

Nghe câu trả lời, Hạ Hi Tuyền dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.

Nguyên Bảo thấy mẹ lại không để ý tới mình, thì bắt đầu quan sát căn phòng, nhìn thấy ảnh cưới treo trên tường thì Nguyên Bảo chợt kêu lên: “Mẹ! Bức ảnh này trông cũng được...”

Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn lên vừa định nói gì đó, nhưng liền bị câu hỏi sau của con gái mình làm tan nát cõi lòng.

“Nhưng mẹ ơi, cái cô mà ôm nhau với ba là ai vậy?” Nguyên Bảo hai tay chống cằm nhỏ, nghiêm túc hỏi.

Hạ Hi Tuyền chùm chăn lên kín đầu, quyết định không để ý đến con gái mình nữa.

Đúng lúc này đi vào, Phương Minh Vĩ nghe rất rõ lời của con gái, nén cười bế con gái lên: “Cô đó không phải là ai khác, là mẹ con đấy!”

“Hả? Có thật không?” Nguyên Bảo tỏ vẻ không tin.

“Ha ha...” Cuối cùng, Phương Minh Vĩ không nhịn được, cười to lên.

Bỗng, Hạ Hi Tuyền ngồi dậy, chỉ vào Phương Minh Vĩ rồi quát lên: “Phương Minh Vĩ, dẫn theo con gái anh cút ra ngoài cho em!”

Phương Minh Vĩ thấy cô vô cớ tức giận, vội vàng bế con gái chạy ra ngoài, thuận tiện kéo cậu con trai đang đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt ra ngoài luôn.

Hạ Hi Tuyền tức giận ném gối ở trên giường xuống đầy sàn nhà, nhìn giường bừa bộn không chịu nổi, Hạ Hi Tuyền hết cả buồn ngủ, quyết thức dậy. Lúc đánh răng, vẫn luôn soi gương, nhìn mặt của mình, chẳng lẽ so với 8 năm trước chênh lệch rất lớn ư, sao cô cảm thấy mình một chút cũng không thay đổi vậy, nhiều lúc nhìn còn chán ngấy! Hạ Hi Tuyền tức giận nghĩ.

Lúc từ phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong đi ra, đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ đang thu dọn phòng rồi, Hạ Hi Tuyền liếc anh một cái, rồi đi ra ngoài. Phương Minh Vĩ xông lại ôm cổ cô: “Chào buổi sáng bà xã!”

Hạ Hi Tuyền tránh anh: “Đừng chạm vào em!”

Phương Minh Vĩ cười ha hả: “Anh làm bữa sáng cho em rồi, ở ngoài ấy, em đi ăn đi.”

Nhìn anh một cái, đi thẳng ra khỏi phòng, Nguyên Bảo thấy Hạ Hi Tuyền đi ra, liền nhào tới: “Mẹ, mẹ dậy rồi...”

Hạ Hi Tuyền thái độ khác thường không ôm cô bé, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ đau lòng quá! Trong hình đó rõ ràng là mẹ, tại sao Nguyên Bảo nói không phải chứ! Nói như con vậy thật sự là mẹ đau lòng quá đi!”

Nguyên Bảo cắn môi nói: “Không giống mà...” Sau đó, đem lời anh trai mới vừa dạy cô bé nói ra: “Cô đó không xinh đẹp như mẹ...”

“Hì hì...” Hạ Hi Tuyền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái cố làm ra vẻ nghiêm túc mà bật cười, không nhịn được đưa tay nhéo: “Ai dạy con nói?”

Đôi mắt nhỏ của Nguyên Bảo bất cẩn lại liếc qua Phương Chính, Phương Chính quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn cô bé, tỏ ý không tham dự vào.

Hạ Hi Tuyền nhìn hai con, rồi đứng lên đi ăn sáng, Nguyên Bảo đi theo sau nói: “Mẹ... mẹ... con cũng đói bụng.”

Bế con gái lên, Hạ Hi Tuyền hỏi: “Không phải con đã ăn ở nhà bà nội rồi sao?”

Nguyên Bảo sờ cái bụng nhỏ, tủi thân nói: “Nhưng con vẫn muốn ăn!”

“Đồ tham ăn...” Phương Chính chu mỏ lên, nói.

Nguyên Bảo há mồm, ra sức ăn miếng trứng luộc Hạ Hi Tuyền gắp cho, sau đó liếc mắt nhìn Phương Chính trả thù.

Sau khi dọn dẹp xong, cả gia đình trở về nhà họ Phương, Hạ Hi Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ oán trách: “Cố ý đưa tụi nhỏ chạy tới chạy lui có ý gì vậy?”

Phương Minh Vĩ cười không nói lời nào, Hạ Hi Tuyền nói gì anh cũng chỉ cười thôi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Minh Vĩ trở về đơn vị. Hạ Hi Tuyền dẫn con trai con gái tới thăm Lý Hạ Thu. Bây giờ, vợ chồng Lý Hạ Thu ở cùng với mẹ của Từ Kiếm Phong nên trong cùng một khu với nhà họ Phương.

Hạ Hi Tuyền định dắt tụi nhỏ đi bộ qua, dọc đường đi có người cứ tò mò liên tục nhìn ba mẹ con Hạ Hi Tuyền, có người nhận ra thì tới chào hỏi, Hạ Hi Tuyền lễ phép cười cười, bởi vì có rất nhiều người cô đều không biết.

Gần đây, Lý Hạ Thu bị cấm túc ở nhà, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không biết hôm nay Hạ Hi Tuyền sẽ đến.

Khi Hạ Hi Tuyền dắt hai con vào, thì cô Lý đang đan khăn quàng cổ.

Nguyên Bảo nhìn thấy bụng của Lý Hạ Thu muốn nhào qua, Hạ Hi Tuyền sợ liền kéo cô bé lại, nếu bị kim đan châm cho một cái cũng không phải là chuyện đùa đâu.

Lý Hạ Thu đành phải nhanh chóng thu gọn kim đan rồi len lại, mới đỡ eo đứng lên, Hạ Hi Tuyền vội vàng đỡ cô ấy: “Em cũng gần sáu tháng rồi ha?”

“Vâng.” Lý Hạ Thu vẻ mặt đau khổ nói.

“Được rồi, vậy em ngồi xuống đi.”

Nguyên Bảo đứng ở bên Hạ Hi Tuyền, vẫn luôn tò mò nhìn bụng Lý Hạ Thu, mãi lâu sau mới hỏi: “Mẹ, con có thể sờ bụng của dì Tiểu Hạ không?”

Lý Hạ Thu cười, kéo cánh tay nhỏ bé của cô bé qua, đặt lên bụng của mình. Nguyên Bảo cẩn thận xoa, sau đó hỏi: “Ở đây đúng là có một em bé sao ạ?”

Lý Hạ Thu cười gật đầu.

“Ở trong đó có mấy em bé vậy?”

“Một...”

“Chỉ có một thôi sao?”

“Không nhất định, lúc trước trong bụng mẹ con có hai đấy.” Lý Hạ Thu cười híp mắt nói.

“Thật sao?!” Nguyên Bảo tò mò nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Hi Tuyền, sau đó lại hỏi: “Mẹ ơi, em bé từ đâu ra vậy?”

Hạ Hi Tuyền cười méo xẹo, sau đó quay đầu lại hỏi Lý Hạ Thu: “Tiểu Hạ, em khám thai thế nào rồi?”

Lý Hạ Thu cũng bắt đầu nói chuyện thân mật với Hạ Hi Tuyền, không thèm để ý tới Nguyên Bảo nữa.

Nguyên Bảo thấy mọi người không để ý tới mình nữa, liền quay đầu lại hỏi anh mình: “Anh, anh có biết không?”

Phương Chính gãi gãi đầu: “Anh không biết.” Nhưng khi nhìn vẻ mặt mẹ mình thì có lẽ cũng không muốn nói cho chúng biết.

May là lúc này mẹ Từ Kiếm Phong về, khi nhìn thấy Phương Chính và Nguyên Bảo thì phấn khởi tới nỗi hai mắt sáng lên, ôm hai đứa trẻ không ngừng hỏi chuyện chúng.

Hạ Hi Tuyền và Lý Hạ Thu thấy tránh thoát một kiếp, liền thở phào nhẹ nhõm, vấn đề kiểu này đúng là khó trả lời mà.

Sau khi ở nhà họ Từ chơi mấy tiếng, Hạ Hi Tuyền đưa con trai con gái về. Trên đường về, Phương Chính thấy có người bạn nhỏ đá banh, liền nói với Hạ Hi Tuyền muốn đi chơi, Hạ Hi Tuyền gật đầu, rồi dẫn con gái ngồi bên xem.

Tụi nhỏ rất dễ chơi chung, không bao lâu thì Phương Chính chơi thân mật cùng đám bạn đó.

Phương Chính chơi cùng với mấy cậu bé, chẳng cần để ý tới xung quanh, cứ thế ra sức đá banh, chẳng may đá trúng đầu người ta.