Editor: Cogau

Sau khi trở về từ bệnh viện, hàng ngày vào buổi tối nhà Hạ Hi Tuyền đều sẽ nhận được hai cuộc điện thoại, một cuộc là của Phương Minh Vĩ, cuộc còn lại là của Mã Anh. Hai ngày đầu, Hạ Hi Tuyền còn nghe hai lần, mấy ngày sau đó chỉ cần trời vừa tối mà nghe thấy điện thoại trong nhà vang lên là Hạ Hi Tuyền liền sai con trai con gái đi nghe, bởi vì thật sự là Hạ Hi Tuyền không muốn nói chuyện cùng với mẹ của Phương Minh Vĩ.

Chẳng mấy ngày nữa là Tết Dương lịch, vừa hay có ngày thứ bảy chủ nhật, Hạ Hi Tuyền định ngày đó sẽ đưa Phương Chính và Nguyên Bảo đến thành phố B.

Đến thành phố B thì mới hơn 10 giờ sáng, trước khi đến, Hạ Hi Tuyền bảo con trai gọi cho mẹ Phương thông báo. Vì vậy, xe Hạ Hi Tuyền mới vừa lái đến cổng nhà họ Phương, đã nhìn thấy mẹ Phương lo lắng đứng chờ ở cổng, đi cùng là cô giúp việc nhà họ Phương – dì Chung, Hạ Hi Tuyền có ấn tượng tương đối tốt với dì Chung. Trước kia, Mã Anh dạy dỗ Hạ Hi Tuyền thì dì Chung luôn ở bên khuyên, mà mẹ Phương cũng là rất tôn trọng dì Chung.

Qua nhiều ngày nói chuyện điện thoại như vậy, Nguyên Bảo và Phương Chính vẫn rất thích người bà nội Mã Anh này, dù sao Mã Anh cũng rất tốt với hai đứa trẻ.

Xe dừng lại hẳn, Phương Chính và Nguyên Bảo liền vui vẻ chạy về phía Mã Anh, Mã Anh phấn khởi đón cháu trai, cháu gái; còn hôn lên mặt mỗi đứa một cái, rồi dắt hai đứa vào trong nhà.

Dì Chung nhìn thấy hai đứa bé cũng rất vui, thấy Mã Anh dắt cháu vào nhà, liền đi tới cầm hành lý giúp Hạ Hi Tuyền.

“Chào dì Chung.” Hạ Hi Tuyền cười, chào dì ấy.

“Tốt... tốt quá!” Dì Chung lau giọt nước mắt trên khóe mắt, vội vàng đón lấy đồ trong tay Hạ Hi Tuyền, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hạ Hi Tuyền: “Gầy rồi... một mình nuôi dưỡng hai đứa con không dễ dàng đâu!”

Hạ Hi Tuyền cười: “Cũng tàm tạm ạ.”

“Nhanh vào đi thôi...” Dì Chung dẫn Hạ Hi Tuyền đi vào.

Hạ Hi Tuyền đi theo dì Chung vào. Trong giây phút bước vào cửa nhà họ Phương lần nữa ấy, có người xuýt ngất xỉu. Không khỏi cười khổ trong lòng, sáu năm trước thì một mình xách theo vali hành lý ra đi, thật không nghĩ tới còn có thể đi vào nơi này lần nữa. Bây giờ, dường như Hạ Hi Tuyền vẫn còn có thể nhìn thấy hình ảnh lúc trước mình từ nơi này đi ra vậy, thật sự là sáu năm như một giấc chiêm bao, lúc này quay lại thì cô đã là mẹ của hai đứa con rồi.

Hạ Hi Tuyền đi vào phòng khách lầu một để hành lý xuống, rồi ngồi xuống ghế salon, còn Mã Anh thì đưa hai đứa cháu đi lên lầu xem phòng.

“Bà nội, con rất thích căn phòng đó!” Nguyên Bảo vui vẻ nói, Phương Chính cũng gật đầu phụ họa.

“Hai đứa các con thích là tốt rồi, nói bà nội nghe coi, thích bà nội trang trí hơn hay là thích mẹ trang trí đây?” Mã Anh tươi cười rạng rỡ hỏi.

Nguyên Bảo nhìn Phương Chính, trừng mắt nhìn.

“Đều được ạ.” Phương Chính cười tít mắt nói, Nguyên Bảo cũng gật đầu nói: “Đều được ạ, đều thích ạ.”

Mã Anh vẻ mặt cứng đờ, cười không nói gì dắt hai đứa cháu yêu quý xuống lầu.

“Bà nội... bà nội... nhà bà cũng có Piano nha!” Nguyên Bảo nhìn nghiêng qua thấy Piano hưng phấn hỏi.

“Không phải nhà bà, là nhà chúng ta, đây là Piano bà nội chọn cho Nguyên Bảo của bà, Nguyên Bảo có thích không?” Sau khi từ thành phố C trở về, Mã Anh bắt đầu đặt mua các loại vật dụng cho trẻ em sáu - bảy tuổi, từ tủ quần áo, đến ga giường, rồi bàn học rồi một loạt đồ gì cần dùng đều có. Ngày nào đó nói chuyện điện thoại với cháu trai thì nghe thấy Nguyên Bảo đang luyện Piano, ngay ngày hôm sau, Mã Anh phải tới cửa hàng đàn lớn nhất thành phố B, chọn mua về một chiếc Piano, hơn nữa còn chọn loại đắt tiền nhất, bởi vì bà không biết loại nào thì tốt hơn.

Lúc mang Piano về, Trình Bội Nhàn và Lâm Hồng Mai cũng ở đây. Thấy nhân viên khiêng Piano, Lâm Hồng Mai cười giễu cợt, rồi hỏi: “Ôi chị dâu, chị dư hơi hay sao, còn học Piano nữa!?”

“Hồng Mai...” Trình Bội Nhàn bất mãn kêu Lâm Hồng Mai một tiếng, ý bảo em dâu đừng nói như vậy.

Mã Anh cầm khăn lau lau chùi chùi Piano, lơ đễnh nói: “Không phải chuẩn bị cho chị học đâu, đây là chuẩn bị cho cháu gái chị!”

“Nói đùa gì vậy, chị dâu. Minh Vĩ đã kết hôn đâu!” Lâm Hồng Mai vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mã Anh, châm chọc nghĩ, có lẽ chị ấy muốn cháu nội tới phát điên rồi.

“Nhưng nó đã từng kết hôn...”

“Mã Anh... xảy ra chuyện gì, em nói chị nghe coi!” Trình Bội Nhàn nghe thấy không đúng, liền vội vàng hỏi.

“Em còn tưởng Vị Quốc đã nói với mọi người rồi!” Mã Anh bừng tỉnh hiểu ra: “Là như vậy, khi Hi Tuyền ly hôn với Minh Vĩ thì đã có thai rồi, nhưng chưa biết. Sau đó thì sinh con, bây giờ cũng cao thế này rồi!” Mã Anh vừa nói vừa bắt đầu đưa tay so lên ngang hông.

“Thật chứ! Đứa bé đó đâu?” Trình Bội Nhàn vui mừng hỏi.

“Tụi nhỏ ở thành phố C, chỗ mẹ chúng.” Mã Anh nói tới cháu trai cháu gái, gương mặt vui hẳn lên.

“Chị dâu, anh chị xác định đứa bé đó là con Minh Vĩ sao??” Lâm Hồng Mai không có ý tốt hỏi.

“Hồng Mai...” Trình Bội Nhàn quát cô em dâu phiền phức ngừng lại.

“Được, được, không hỏi nữa. Đó là cháu gái!”

“Không phải, là sinh đôi, một trai một gái...” Mã Anh tâm tình tốt, không so đo chút nào với Lâm Hồng Mai.

“Thật sao, có hình không?” Trình Bội Nhàn vui mừng hỏi.

“Có!” Mã Anh nói xong thì lấy hình trong túi ra, những ngày qua, ngày ngày Mã Anh đi mua sắm cho Phương Chính và Nguyên Bảo, nếu không thể xác định thì đưa hình cho nhân viên bán hàng xem, thuận tiện khoe khoang luôn.

Trình Bội Nhàn lấy hình tới: “Đáng yêu quá, thằng bé này dáng dấp giống y đúc Minh Vĩ khi còn bé nha! Cô bé thì trông cũng xinh xắn, cũng giống Minh Vĩ! Em Anh này, khi nào tụi nhỏ tới phải điện thoại cho chị đấy!”

“Được! Không thành vấn đề. Chờ hai đứa nó được nghỉ đi.” Mã Anh trong lòng hoang mang nói.

Lâm Hồng Mai thấy thế thì trong lòng tức tối, ngồi không bao lâu là đi, còn lại Mã Anh nói chuyện rất lâu với Trình Bội Nhàn, chủ yếu nói về bất mãn đối với Hạ Hi Tuyền, Trình Bội Nhàn nghe xong thì thầm lắc đầu, cũng không biết khuyên Mã Anh thế nào.

“Bà nội! Nguyên Bảo đàn một bản cho bà nha!” Nguyên Bảo ngồi ở trước dương cầm, vừa mở đàn ra, vừa nói với Mã Anh.

“Được, con đàn một bản cho bà nội nghe đi!”

Nguyên Bảo gật đầu một cái rồi bắt đầu đàn, trích đoạn một vũ khúc Mozart, đàn xong thì Nguyên Bảo còn làm như thật chào một cái với Mã Anh.

Mã Anh vui sướng vỗ tay cổ vũ cho cháu gái: “Nguyên Bảo của bà thật thông minh.”

Hạ Hi Tuyền nghe điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, Phương Chính tiến lên đón: “Mẹ! Con rất thích ăn phòng bà nội chuẩn bị, chúng ta ở đây vài ngày sao ạ?”

Hạ Hi Tuyền cười cười: “Đúng, con và Nguyên Bảo ở đây vài ngày với ông bà nội, trường mẹ mới vừa gọi tới, phải về thành phố C, đến lúc đó mẹ sẽ tới đón các con, được không?” “Mẹ, mẹ phải đi rồi sao?” Nguyên Bảo nhào tới hỏi.

“Đúng vậy! Mẹ mới vừa nhận được điện thoại... mấy ngày nữa sẽ tới đón các con.”

“Phải đi sao?” Mã Anh kinh ngạc hỏi.

Hạ Hi Tuyền nhìn bà cười xin lỗi: “Đúng vậy... phải đi ngay ạ, trường gọi tới có chút việc gấp, hai cháu để lại chơi với bà vài ngày qua tết Dương lịch, mấy ngày nữa con sẽ tới đón chúng.”

“Được, để đây thì con cứ yên tâm...” Thật ra thì lúc mới vừa nghe thấy Hạ Hi Tuyền nói phải đi, Mã Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lại có chút không vui, mới vừa tới, nếu để cho người ta biết, còn không biết nói bà thế nào nữa!

“Mấy ngày này làm phiền bà vậy, Nguyên Bảo Phương Chính phải nghe lời đó, biết không?”

“Biết ạ. Mẹ, hẹn gặp lại!” Nguyên Bảo và Phương Chính tiến đến ôm tạm biệt mẹ.

Hạ Hi Tuyền đứng lên, nhìn Mã Anh nói: “Hẹn gặp lại...” Rồi xoay người đi.

Xe cách nhà họ Phương càng ngày càng xa, Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng nhẹ nhàng, giây phút đi vào nhà họ Phương ấy, Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy càng ngày càng ngột ngạt, làm cô hít thở không nổi. Mà thấy các con ở nhà họ Phương thoải mái, Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy có lẽ thật sự là định mệnh rồi!

Buổi trưa, Phương Vị Quốc về nhà ăn cơm, mới vừa vào cửa chuẩn bị thay giày, đã bị Phương Chính và Nguyên Bảo đùa giỡn đụng trúng phải lui về phía sau hai bước.

Thấy đã gây họa, Phương Chính dẫn Nguyên Bảo đứng ngay lại: “Ông nội, thật xin lỗi! Bọn con không cố ý!” Nói xong thì kéo em gái về phía sau lưng.

Phương Vị Quốc nhìn thấy hết vẻ mờ ám của cháu trai, vẫn rất vui khoát tay: “Không sao, tới bao giờ vậy?” Thay xong giày, Phương Vị Quốc bế Nguyên Bảo, dắt Phương Chính đi vào trong.

Nguyên Bảo ôm cổ Phương Vị Quốc, khéo léo trả lời: “Hôm nay ạ, mẹ đưa chúng con tới, ông nội, gặp Nguyên Bảo ông có vui không?”

“Vui, ông nội vui vô cùng.” Phương Vị Quốc toét miệng cười to, nói.

Mã Anh bưng đồ ăn từ bếp ra, thấy ông bạn già về thì vui vẻ nói: “Nguyên Bảo và Phương Chính sẽ ở đây vài ngày, Hi Tuyền nói trường có việc gấp nên về luôn rồi!”

Phương Vị Quốc gật đầu một cái tỏ ý đã biết, đặt cháu gái xuống ghế, sau đó muốn qua bế Phương Chính.

Phương Chính từ chối: “Ông nội, con là người lớn rồi, không cần ông bế!”

Phương Vị Quốc cười, xoa đầu cháu trai, gật đầu nói: “Tốt... vậy tùy cháu đi...”

Bữa trưa đó, Nguyên Bảo ăn vô cùng vui vẻ, bởi vì bà nội làm con cua cho cô bé ăn.