Editor: Cogau

“Hì hì...” Tiểu Mẫn bật cười. Hạ Hi Tuyền cũng không cưỡng lại được, nhìn con mình một cái, rồi quay đầu nhìn Lý Hạ Thu càng cười lớn hơn!

“Cả nhà không có lương tâm...” Lý Hạ Thu lên án: “Còn nữa Hạ Hi Tuyền, chị nghe xem con trai chị nói gì vậy!?”

“Nói tiếng người...” Phương Chính cãi lại, thấy mẹ trừng thì cậu ta vội vàng cúi đầu bới cơm.

Buổi tối Lý Hạ Thu ngủ cùng Hạ Hi Tuyền, ôm máy vi tính của mình chơi game online. Hạ Hi Tuyền đi tới, ‘bộp’ một cái khép laptop của cô ấy lại.

“Mẹ kiếp, bà chị, em còn đang cày game.” Lý Hạ Thu kêu lên.

“Muốn cày game thì về nhà mà cày, nói đi, em làm sao mà buổi sáng khóc thê thảm như vậy?” Hạ Hi Tuyền không để ý cô ấy gào thét, trong tay đang cầm ly uống một ngụm nước, mới thong thả ung dung mở miệng.

“Em với anh ấy cắt đứt hoàn toàn rồi!” Lý Hạ Thu nhăn nhó thật lâu, mới nói.

“Tại sao?”

“Anh ấy có người ở ngoài, tận mắt em nhìn thấy đấy!” Ánh mắt Lý Hạ Thu đờ đẫn.

Hạ Hi Tuyền thở dài: “Có lẽ có hiểu lầm gì đó thôi, hai người tụi em đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi mà!?”

“Là do em vẫn không muốn kết hôn, chia tay thì chia tay, em không trách anh ấy đâu... thật đấy...”

Hạ Hi Tuyền thấy nước mắt đã ứa ra trong mắt cô ấy, trong lòng cũng chua xót: “Tiểu Hạ, đừng như vậy, em nên làm hòa với anh ấy đi!”

“Hả, cái gì mà ‘nên’ hay ‘không nên’ chứ, có lẽ thật sự là hết duyên đi!” Lý Hạ Thu nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở quán bar ngày hôm qua.

“Em cứ chạy trốn như vậy, chuyện của công ty đều không quản sao?”

“Tuần tự từng bước đi, những Dự án và những người đó em đều nắm rõ mà!”

“Aizz... Thế sinh viên lần trước đó thế nào?” Hạ Hi Tuyền chợt nhớ tới.

“Không tệ, cô bé đó đáng để bồi dưỡng, cô sinh viên của Tôn Kiêu này quả thật rất bản lĩnh! Aizz, hai ngày nữa em muốn mời cô ấy ăn bữa cơm.”

“Thôi đi, đừng có mang cái kiểu trên thương trường ấy của em tới đây, Tôn Kiêu không rảnh để ý đến em đâu, cô ấy có thai rồi.” Hạ Hi Tuyền căm ghét nhất là Lý Hạ Thu đối xử với ai cũng giống như đối xử với những người làm ăn vậy.

“Có thai à, thật tốt!!” Lý Hạ Thu thật lòng vui mừng cho cô ấy. Hạ Hi Tuyền nhìn dáng vẻ cô ấy, muốn nói gì đó nhưng lại sợ cô ấy khổ sở, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Chị định hôm nay tới thăm cô ấy, kết quả là vừa muốn lên xe thì em đến, ngày mai chị đi thăm cô ấy, em phụ trách đưa đón Nguyên Bảo và Phương Chính đó nha!” Hạ Hi Tuyền phân công.

Lý Hạ Thu nằm lỳ trên giường lăn lộn giả chết: “Không! Em mới vừa thất tình, tâm tình không tốt...”

Hạ Hi Tuyền đá cho cô ấy một phát, tỏ ý kháng nghị không có hiệu quả.

Sáng hôm sau, sau khi Hạ Hi Tuyền gọi Lý Hạ Thu dậy, dặn cô ấy đến giờ thì đi đón hai đứa, buổi trưa sẽ gặp nhau ở trung tâm thành phố, rồi đi tới thăm Tôn Kiêu.

Mở cửa cho Hạ Hi Tuyền là một người phụ nữ trung niên, thấy Hạ Hi Tuyền nhìn bà ấy có vẻ kinh ngạc thì bà ấy vội chủ động giới thiệu thân phận: “Tôi là người giúp việc mà anh Lộ mời tới để chăm sóc cho cô chủ.”

Hạ Hi Tuyền gật đầu, đổi giày rồi đi tới phòng thăm Tôn Kiêu.

Buổi trưa, Hạ Hi Tuyền từ nhà Tôn Kiêu ra, đi thẳng tới trung tâm thành phố, rồi Hạ Hi Tuyền mới gọi cho mấy người Lý Hạ Thu hỏi ở đâu, Lý Hạ Thu vui vẻ nói “KFC“.

Hạ Hi Tuyền đậu xe xong, đến tiệm của Phó Sính Dương dẫn Hiểu Phàm theo, sau đó đi tìm bọn họ.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy ba người, trên tay mỗi người cầm một cánh gà nướng kiểu Áo ăn vô cùng vui vẻ.

Hạ Hi Tuyền dẫn Hiểu Phàm qua, đưa tay cầm một cái cho Hiểu Phàm, rồi bắt đầu bắt bẻ tướng ăn của Lý Hạ Thu: “Trước mặt một đám con nít, em có thể giữ chút hình tượng được không?”

“Mẹ nó, chị có hình tượng, thì chị không ăn à?” Lý Hạ Thu chẳng hề để ý, cãi lại.

Ba đứa trẻ xấu bụng nhìn Hạ Hi Tuyền cười, Hạ Hi Tuyền lườm chúng một cái, đưa tay cầm một chiếc humberger ăn.

Ăn xong theo lẽ thường thì đi xem phim, Lý Hạ Thu vẫn đang tìm kiếm những bộ phim hay trên điện thoại di động, thì tụi Phương Chính kêu lên. Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn, thật muốn nằm trên đất giả chết ngay lập tức. Lý Hạ Thu ngẩng đầu nhìn lên, cũng hít một hơi khí lạnh, phía trên màn hình giới thiệu đánh mấy chữ thật to.

“Tất cả Ultraman hãy tới đây!” Nên họ đánh bại cả đám phụ huynh liên quan. Nhìn từng dãy Ultraman đứng trên màn ảnh, Hạ Hi Tuyền muốn đánh cho ba tiểu yêu tinh bên cạnh một trận. Nhưng sự thật chứng minh cho tới bây giờ Ultraman đều không nhằm vào tiểu yêu tinh, mà họ tới nhằm vào muôn vàn bậc phụ huynh.

Hạ Hi Tuyền ngồi xổm xuống định thương lượng với mấy đứa con nhà mình, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Phương Chính đã nói ngay: “Không được, bọn con muốn xem phim này.”

Lý Hạ Thu âm thầm lau nước mắt, vốn định bảo Hạ Hi Tuyền đi một mình nhưng nhìn ba đứa trẻ, cuối cùng Lý Hạ Thu vẫn không nói ra.

Mua vé xong, đang đứng chờ vào rạp thì Hạ Hi Tuyền chợt thấy trên poster bên cạnh có một cái tên quen thuộc, kéo Lý Hạ Thu: “Đây có phải chồng của Lãnh Tuyết không?”

“Hình như là thế, rốt cuộc cũng được nổi tiếng, trên mạng đánh giá rất cao bộ phim này đấy. Có khi giải thưởng quốc tế trong tầm tay!” Lý Hạ Thu vẫn chú ý những chuyện này suốt, kể với Hạ Hi Tuyền những chuyện mà mình biết.

“Ha ha... Vậy chúng ta đi mua năm vé nữa đi, lát nữa xem tiếp. Lãnh Tuyết sắp sinh nhỉ! Hi vọng những đám chó săn này không ảnh hưởng đến cô ấy thì tốt.”

“Sẽ không đâu, nhóm người đó không biết chuyện Đổng Khai kết hôn...”

“Vậy thì tốt, sắp chiếu rồi, em đưa tụi nhỏ vào trong đợi chị, chị đi lấy đồ ăn!” Hạ Hi Tuyền nhìn hóa đơn nói.

Ít ngày sau, ở quê Tiểu Mẫn điện thoại tới, nói là ba cô ấy bị bệnh, muốn cô ấy về một chuyến, mẹ Hạ suy nghĩ một chút cũng cùng về.

Vì vậy, sau khi mẹ Hạ và Tiểu Mẫn đi, Lý Hạ Thu liền trở thành người giúp việc của nhà Hạ Hi Tuyền.

Một ngày nọ, khi Hạ Hi Tuyền làm thêm giờ về, thấy ba người mỗi người một tô mì ăn liền ăn vô cùng vui vẻ, liền lên tiếng ngay tại chỗ, bởi vì loại mì ăn liền này, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt Phương Chính và Phương Nguyên.

“Lý Hạ Thu, em có biết đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe không vậy?” Hạ Hi Tuyền tức giận đùng đùng, chỉ vào trong tô gì đó, nói.

“Biết...” Lý Hạ Thu tự biết làm sai, cúi đầu xuống.

“Mẹ... mì này ăn thật ngon!” Đồ ham ăn Nguyên Bảo không hề để ý.

Phương Chính hiếm khi gật đầu theo, Hạ Hi Tuyền tức tới nỗi sắp bất tỉnh, cô đã có thể đoán được về sau tình hình sẽ thế nào, sau này khẳng định sẽ ngày ngày ầm ĩ đòi cô cho ăn mì ăn liền.

“Thật xin lỗi, hôm nay em bị ngất xỉu. Ngày hôm qua em chơi trò chơi, không cẩn thận nhấn sai phím, bị người chơi cùng mắng một ngày một đêm, em thật sự là giận điên lên...” Bây giờ Lý Hạ Thu suy nghĩ một chút đều cảm thấy người nọ là một cực phẩm, lại là một chàng trai nữa chứ.

Hạ Hi Tuyền nhìn mấy người trước mặt, ngồi xuống, nói: “Còn nữa không? Chị cũng đói bụng!”

Lý Hạ Thu đứng lên vui mừng nói: “Chị chờ chút, sẽ có ngay!” Rồi hào hứng chạy đến phòng bếp làm mỳ ăn liền.

Lý Hạ Thu ở lại thành phố C gần mười ngày, thì Từ Kiếm Phong mới gọi tới điện thoại của Hạ Hi Tuyền. Khi gọi tới, Hạ Hi Tuyền vẫn còn dạy ở trường, nghe là giọng của Từ Kiếm Phong, thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Hi Tuyền, Tiểu Hạ có ở chỗ em không?” Mấy ngày nay Từ Kiếm Phong tìm người tới nỗi sắp điên lên rồi. Cũng may là vừa nãy Phương Minh Vĩ gọi điện thoại cho anh ấy hỏi tình hình của Hạ Hi Tuyền gần đây, thì anh mới nhớ tới gọi điện thoại cho Hạ Hi Tuyền hỏi.

“Ở chỗ em.” Hạ Hi Tuyền nói thật.

“Vậy em nói cô ấy nghe điện thoại đi...”

“Thật xin lỗi, em ở trường, không ở nhà!”

Từ Kiếm Phong nghe có vẻ miễn cưỡng rồi nói: “Buổi tối anh sẽ gọi lại!” liền cúp máy.

Cuộc gọi của Từ Kiếm Phong vừa kết thúc thì điện thoại của Lý Hạ Thu gọi tới. Hạ Hi Tuyền vừa nghe còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy tiếng cười của Lý Hạ Thu, một lúc lâu mới nói: “Hạ Hi Tuyền, chị có biết con gái chị mới vừa nói gì không?”

“Nói gì?”

“Con bé nói với em: Dì Tiểu Hạ, ở lớp con hôm nay có một bạn trai tới, rất đẹp trai nha, con rất thích bạn ấy...”

Lúc ấy, Hạ Hi Tuyền bó tay, liền quên luôn cả việc nói chuyện Từ Kiếm Phong điện thoại tới cho Lý Hạ Thu.

Hạ Hi Tuyền về đến nhà, việc đầu tiên là hỏi con gái mình: “Nguyên Bảo, ai dáng dấp rất đẹp trai vậy, con thích cậu ta sao?”

“Oa!! Dì gạt người, đã bảo không nói cho người khác rồi mà... Dì Tiểu Hạ xấu xa.” Nguyên Bảo oa một tiếng khóc lên.

Hạ Hi Tuyền nhìn về phía Lý Hạ Thu hỏi chuyện gì xảy ra, Lý Hạ Thu đem chuyện xảy ra buổi chiều nói cho Hạ Hi Tuyền.

Hôm nay, Lý Hạ Thu đón hai đứa về nhà, lúc xuống xe, Nguyên Bảo cố ý kéo Lý Hạ Thu đi tụt lại phía sau, bám lấy cô ấy nói nhỏ.

“Dì Tiểu Hạ, con nói với dì chuyện này, nhưng dì không được nói với người khác nha!”

Thấy Nguyên Bảo bộ dạng nghiêm chỉnh, Lý Hạ Thu lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Được, nhất định dì không nói với người khác.”

“Hôm nay ở lớp con có một bạn trai đến, dáng dấp rất đẹp trai, con rất thích bạn ấy!” Nguyên Bảo vẻ mặt si mê nói.

Lý Hạ Thu nén cười đau cả bụng, thật vất vả mới đưa được hai đứa lên nhà, rồi trốn vào phòng vệ sinh cười hô hố.

Hạ Hi Tuyền trừng mắt nhìn cô ấy, đành bế con gái lên ôm vào trong ngực: “Nguyên Bảo ngoan, sau này không nói nữa, được không?”

Đêm hôm đó, Nguyên Bảo náo loạn cả đêm, hôm sau khi thức dậy đôi mắt húp, Hạ Hi Tuyền nhìn đau lòng muốn chết.

Lúc ăn sáng, Lý Hạ Thu chợt chạy vào phòng vệ sinh ói như điên. Hạ Hi Tuyền trong lòng hoảng sợ, sẽ không phải là có thai đấy chứ!?

Thấy Lý Hạ Thu ôm bụng ra ngoài, Phương Chính nhỏ giọng nói “Đáng đời!” Bị mẹ lườm liền cúi đầu xuống.

Sau khi Hạ Hi Tuyền đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ, về nhà liền kéo Lý Hạ Thu đến phòng vệ sinh, đưa cho cô ấy một que thử thai.

Lý Hạ Thu nhìn Hạ Hi Tuyền như nhìn bệnh nhân tâm thần, mãi lâu sau mới hỏi: “Chị lại có à?”

“Không phải là chị, mà là em đấy. Đây là lần trước Kiêu Kiêu tới đây để lại, chị cảm thấy là em có thai!” Hạ Hi Tuyền nói với giọng khẳng định.

Lý Hạ Thu nghe xong thì chạy vào phòng vệ sinh, rất lâu cũng chưa ra. Hạ Hi Tuyền đẩy cửa đi vào, thấy Lý Hạ Thu ngồi ở trên bồn cầu với dáng vẻ muốn chết, cũng biết là có rồi.

“Đừng có ý định không cần đứa nhỏ này nha, Lý Hạ Thu, em không có gan đoạn tuyệt anh ấy?” Hạ Hi Tuyền nói trúng tim đen.

“Em biết, chẳng lẽ em muốn làm mẹ đơn thân...”

“Đừng nói nhảm, ngày hôm qua Từ Kiếm Phong gọi cho chị hai cuộc điện thoại đấy! Chị không cho em nghe, tối hôm nay có thể gọi nữa đấy, phải nghĩ xem nên nói thế nào.” Một lát sau Hạ Hi Tuyền dường như nghĩ đến cái gì đó: “Aizz, chị thấy căn hộ này của chị, trong hai tháng ngắn ngủn mà thử ra được hai đứa bé. Chị nên treo biển quảng cáo lên, để kiếm ít tiền tiêu vặt...”

“Đồ tham tiền!”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ mấy ngày nữa ở trường chị nghỉ hè, chị đi cùng với em về thành phố B.” Hạ Hi Tuyền nói như đã quyết định chuyện gì đó.