Hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy cho đến khi trời sáng.

Khi Hạ Hi Tuyền tỉnh lại cũng đã gần trưa rồi, ôm chăn ngồi dậy nhìn bốn phía, nước mắt lả tả rơi xuống.

Nơi này và sáu năm trước giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả ga giường đều vẫn là lúc kết hôn Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ cùng nhau đi mua! Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt.

Phương Minh Vĩ không có ở đây, để lại tờ giấy nhắn nói đến quân khu có việc, trong nồi có nóng cháo, buổi trưa sẽ về.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Hạ Hi Tuyền bưng chén ngồi ở phòng khách ăn cháo, không biết tại sao nước mắt lại cứ rớt xuống!

Lúc về, Phương Minh Vĩ xách một đống đồ vào thì đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền đang cầm chén ngồi ở đó khóc. Phương Minh Vĩ sợ tới mức giày cũng không thay, vừa để đồ trong tay xuống, đi nhanh đến trước mặt Hạ Hi Tuyền, vuốt đầu của cô: “Sao thế, có phải nhức đầu rồi không?”

Hạ Hi Tuyền lắc đầu không nói lời nào, tự nhiên nước mắt tuôn rơi. Phương Minh Vĩ nhìn cô như vậy trong lòng càng sốt ruột hơn, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô: “Anh nấu cháo rất khó ăn sao? Vậy thì đừng ăn nữa, để anh nấu cơm cho em ăn nha?” Nói xong đưa tay lấy chén trong tay Hạ Hi Tuyền đi!

Hạ Hi Tuyền cầm chén không thả: “Em muốn ăn cháo...”

Phương Minh Vĩ cười: “Được... Em muốn ăn gì đều được hết!” trong đôi mắt đầy tràn cưng chiều!

Nước mắt Hạ Hi Tuyền ngừng rơi, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt của Phương Minh Vĩ hỏi: “Em còn tưởng rằng, anh đã bán căn nhà này rồi chứ.”

”Sẽ không, đây là nhà của em và anh!” Anh còn muốn cùng nó chờ em trở về! Phương Minh Vĩ yên lặng ở trong lòng thêm một câu.

”Nhưng chúng ta đã...”

Phương Minh Vĩ che miệng Hạ Hi Tuyền: “Xin em, đừng nói nữa, được không?”

Lúc này thấy Phương Minh Vĩ ưu thương như vậy, Hạ Hi Tuyền gật đầu.

Phương Minh Vĩ lấy chén trên tay Hạ Hi Tuyền ra đặt ở trên khay trà, vẻ mặt không biết tại sao thay đổi rất rối rắm, xoay người lại ôm Hạ Hi Tuyền vào trong ngực, một lúc lâu, mới nói: “Hi Tuyền, chúng ta làm lại từ đầu đi!”

Hôm qua, từ lúc Hạ Hi Tuyền ôm lấy anh trở đi, Phương Minh Vĩ suy nghĩ mình làm như vậy không biết có phải sai lầm không! Nói không chừng căn bản cô ấy cũng không để ý đấy.

Hơn nữa, bây giờ anh rất khẳng định rằng Hạ Hi Tuyền vẫn yêu anh. Mà đã nhiều năm như vậy, trong lòng anh cũng chỉ có một mình cô thôi. Vậy thì làm lại từ đầu đi! Mà sáu năm trôi qua rồi, mẹ Phương bây giờ là vậy, chỉ cần anh cưới, cũng sẽ không oán trách câu nào.

Hạ Hi Tuyền hiển nhiên bị những lời này của Phương Minh Vĩ dọa, không biết phải nói gì cho tốt, cô thừa nhận, cô vẫn yêu anh, cũng muốn cùng với anh, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt của người mẹ chồng đó, Hạ Hi Tuyền lại sợ sệt rồi. Không nói lời nào thì tốt hơn!

Phương Minh Vĩ biết ý nghĩ trong lòng cô nên cũng không ép cô, định nói cho Hạ Hi Tuyền, để cho cô suy nghĩ thật kỹ.

Điện thoại của Hạ Hi Tuyền vang lên, Hạ Hi Tuyền liếc mắt nhìn điện thoại di động, lại quay đầu lại nhìn Phương Minh Vĩ, đứng dậy đi tới ban công nghe điện thoại.

Nhìn thấy phản ứng Hạ Hi Tuyền, đáy lòng Phương Minh Vĩ chợt toát ra từng cơn ớn lạnh, chẳng lẽ vừa rồi cô không nói lời nào vì còn có một người khác sao? Phương Minh Vĩ nhìn thấy trên mặt Hạ Hi Tuyền lộ ra vẻ dịu dàng thì càng thêm kiên định ý nghĩ của mình. Anh biết phải làm sao đây?

”Alo!” Hạ Hi Tuyền định đóng cửa ban công lại, nhưng làm như vậy giống như có phần hơi quá, cuối cùng chỉ khép một bên cửa lại.

”Mẹ...” Nguyên Bảo nũng nịu kêu: “Sao mẹ vẫn chưa về tới vậy?”

Hạ Hi Tuyền nghe giọng của con gái, nét mặt không tự chủ dịu dàng lại, bởi vì sáng sớm hôm qua Nguyên Bảo đã gọi điện thoại hỏi lúc nào thì về, Hạ Hi Tuyền nói cho tụi nhỏ biết là sáng sớm hôm nay sẽ về, vừa đúng hiện tại thời gian này đã đến, đoán là đã ở đầu đường chờ thật lâu mà vẫn không nhìn thấy xe của cô, mới gọi điện thoại tới hỏi: “Thật xin lỗi, buổi sáng có chuyện làm chậm trễ, mẹ sẽ lập tức xuất phát, buổi tối sẽ đến.”

”A, thật tốt quá! Này mẹ, trên đường mẹ phải cẩn thận nha!” Nguyên Bảo hoan hô.

”Ừ, mẹ biết rồi, tối nay gặp.”

”Vâng, hẹn gặp lại mẹ!”

”Hẹn gặp lại!” Hạ Hi Tuyền cúp điện thoại, xoay người đi vào trong phòng.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ cầm trong tay áo khoác ngoài của cô, đứng ở đó sắc mặt rất khó coi. Hạ Hi Tuyền biết có thể anh hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích gì, rất tự nhiên cầm lấy áo khoác trong tay anh mặc vào!

Phương Minh Vĩ thấy cô không giải thích gì, cũng không lên tiếng hỏi. Chỉ đưa tay giúp Hạ Hi Tuyền sửa sang lại áo, qua hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: “Em phải đi sao?”

”Ừ, anh không cần nấu cơm, em sẽ đi ngay.” Hạ Hi Tuyền đi vào phòng lấy túi xách. Từ trong phòng đi ra đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ ngồi ở trên ghế salon, trong tay còn cầm một điếu thuốc.

Hạ Hi Tuyền suy nghĩ một chút, rồi vẫn lấy điếu thuốc trong tay anh ra, ném vào thùng rác: “Bớt hút thuốc đi!”

Phương Minh Vĩ đương nhiên chỉ cười, Hạ Hi Tuyền nhìn anh hơi ngượng ngùng, cúi đầu đi ra cửa. Phương Minh Vĩ đứng dậy cầm chìa khóa xe lên, thấy Hạ Hi Tuyền nhìn mình vẻ không hiểu, anh giải thích: “Hôm qua em uống say, anh không có cách nào lái xe của em tới đây, hơn nữa sáng sớm hôm nay anh còn muốn đi quân khu, cho nên...”

”Em biết, xin lỗi thêm phiền toái cho anh rồi, xe vẫn còn ở Nhà hàng sao?” Hạ Hi Tuyền lên tiếng cắt ngang lời Phương Minh Vĩ.

”Ở đây, nếu không để anh đưa em về chỗ ở lấy đồ đạc trước.”

”A, không cần, đồ đạc của em đã sắp xếp xong rồi, đều ở trong xe.”

”Về gấp như vậy sao?”

”Đúng vậy.” Hạ Hi Tuyền đang kiểm tra đồ đạc trong túi xách nên không phát hiện sắc mặt của Phương Minh Vĩ trở nên hơi khó coi! Chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra mình mới vừa trả lời dễ dẫn đến hiểu lầm cỡ nào.

Vì vậy dọc theo đường đi hai người cũng im lặng.

Mặc dù trong lòng Phương Minh Vĩ rất khó chịu, nhưng quan tâm đối với Hạ Hi Tuyền không giảm chút nào! Sau khi Hạ Hi Tuyền lên xe Phương Minh Vĩ lấy ra một túi đồ đưa cho cô: “Lúc nãy anh gọi Nhà hàng đóng hộp sẵn, trên đường đi lúc nào đói bụng thì em dừng xe ăn chút, lúc lái xe không cho phép ăn đâu đấy!”

”Vâng.” Hạ Hi Tuyền không chút để ý trả lời.

”Có nghe hay không?” Phương Minh Vĩ chợt cao giọng, làm cho Hạ Hi Tuyền giật mình, biết anh quan tâm cô, gật đầu thêm lần nữa: “Em sẽ không, anh hãy yên tâm đi!”

Lúc này, Phương Minh Vĩ mới hài lòng, cuối cùng nhìn Hạ Hi Tuyền một cái thật sâu, thở dài trong lòng: “Vậy thì đi thôi, đi đường cẩn thận nhé, đến nơi thì gọi điện thoại cho anh!” Trong lòng vẫn có chuyện muốn hỏi, cuối cùng cũng không nói ra.

Hạ Hi Tuyền lên tiếng trả lời ‘Biết rồi!’, rồi bấm cửa sổ xe lên, cho xe chạy, đang chuẩn bị đạp chân ga, chợt nhớ còn có một câu quên nói với Phương Minh Vĩ vội vàng nhấn cửa sổ xe xuống.

Lúc này Phương Minh Vĩ đã đi vào vệ đường để cho Hạ Hi Tuyền di chuyển xe, thấy Hạ Hi Tuyền lại nhô đầu ra, liền chạy tới hỏi cô sao thế.

Hạ Hi Tuyền cười nhìn anh một cái: “Phương Minh Vĩ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện hôm nay anh nói với em, nhưng anh phải cho em thời gian.”

Phương Minh Vĩ ngẩn người một chút lập tức phản ứng kịp, cười nói: “Được, anh cho em thời gian, mặc kệ dài bao nhiêu cũng được.”