Cô không nghĩ tới loại kịch giả tạo khoa trương tám giờ sẽ phát sinh ở trên người cô.

Không thể nói rõ cảm giác bế tắc trong lòng kia có tính thất vọng không, cô vốn không có kỳ vọng bà Thẩm sẽ vui vui mừng mừng tiếp nhận cô, kết quả này đã nằm trong dự kiến , thực sự cũng không có gì đả kích, chính là… Có chút ngoài ý muốn anh sẽ kiên trì như thế.

Có một lần, anh đột nhiên nhìn cô, như có đăm chiêu hỏi: “Năm nay… sinh nhật của anh, em sẽ ở bên cạnh anh không?”

Đó là một loại —— không dám chắc lo sợ không yên, vì thế hướng cô tác cầu một chút hứa hẹn, hoặc chính diện đáp lại, dùng để thuyết phục chính mình, kiên định quyết tâm.

Nếu thực sự không có chuyện gì, anh cần gì phải một bộ dáng nóng lòng muốn trấn an, phảng phất muốn thuyết phục chính mình, lựa chọn như vậy không có sai, mặc dù người ngoài không hiểu, không duy trì anh.

Anh nhất định rất khó chịu đi?

Hà Diệu Vũ nói qua, anh thực hiếu thuận, chưa từng làm trái ý mẹ, hiện thời vì cô mà cùng người huyên náo không vui, có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu không dễ chịu.

“Sẽ, em sẽ cùng anh.” Cô ước hẹn sinh nhật năm nay, trong lòng cũng hiểu được, sang năm… Khó nói khi đó cô còn có thể hay không.

Cô tìm một ngày, tránh đi thời gian Thẩm Vân Phái trực ban, đi cửa tiệm tìm Hà Diệu Vũ, muốn biết rõ ràng tình huống rốt cuộc có bao nhiêu tệ, để chính mình trong lòng nắm chắc.

Đối phương nghe xong ý của cô, tựa hồ có chút kinh ngạc. “Cô làm sao có thể cho rằng, cô tôi có ý kiến với cô?”

(chữ ‘cô’ đầu là xưng hô giữa Hà Diệu Vũ và nữ chính, còn chữ ‘cô’ sau là theo vai vế giữa mẹ Thẩm Vân Phái và Hà Diệu Vũ)

“Không phải như vậy sao?” Cô cũng choáng váng.

“Cô ít xem kịch quỳnh dao đi. Tôi nói rồi cô và dượng tôi đều là người thực hiểu lẽ phải, sẽ không đối với một người không lý do mà có thành kiến.”

“Vậy… Thẩm Vân Phái rốt cuộc đang rối rắm cái gì?”

Hà Diệu Vũ suy ngẫm một lát. “Thật ra tôi cũng luôn do dự có cần đem chuyện này nói với cô không, cô tôi muốn hẹn cô ra nói chuyện, nhưng lại cảm thấy như vậy không phúc hậu, luôn luôn không nắm chắc chủ ý. Cô đã chủ động nói ra, tôi giúp cô liên lạc cô tôi ra một chuyến, hai người chính mình nói.”

Tôn Uẩn Hoa là ở ngày nào đó biết, Thẩm Vân Phái vốn còn có kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại tu nghiệp, đây là chuyện mọi người đều có chung nhận thức, anh cũng đối với tương lai chính mình không qua loa, bởi vì biết chính mình tuyệt không thể làm cho người nhà thất vọng.

Nói đến đứa con duy nhất, bà Thẩm trên mặt toàn là kiêu ngạo.

Nhưng hiện tại kế hoạch này phát sinh chuyện xấu.

Muốn hạ quyết định này, anh tất nhiên đã trải qua một phen giãy dụa, kế tiếp còn phải đối mặt mọi người phản đối, chỉ là qua được cửa ải của mẹ anh đã rất khó nói rõ.

Dù mẹ thông tình đạt lý như thế nào, đối mặt tương lai tiền đồ của con, đều không có khả năng tùy ý anh hành động theo cảm tình. Nhưng Thẩm Vân Phái vẫn kiên trì ý mình, anh chưa từng có trái ý mẹ qua, gần đây vì chuyện này, hai mẹ con không thể lấy được chung nhận thức, quan hệ biến thành rất mâu thuẫn.

Tuy rằng không có nói rõ, nhưng Tôn Uẩn Hoa hiểu rõ, chính mình là chuyện xấu kia.

Đối phương nói rất uyển chuyển, chẳng phải phản đối bọn họ lui tới, chính là Vân Phái còn thực trẻ tuổi, trước mắt quan trọng nhất là tương lai của anh, chuyện tình cảm, còn nhiều thời gian.

Lời nói thoả đáng nghe thực hài lòng, nhưng cô và bà đều biết, chuyện tình cảm có thể thay đổi bao nhiêu? Hôn thú giấy trắng mực đen còn có thể thay đổi, huống chi là tình cảm không hề có ràng buộc? Thẩm Vân Phái còn trẻ tuổi như vậy, chờ ở anh phía trước có bao nhiêu xán lạn, buông tay này, có thể quay lại không? Ai có thể cam đoan, cuối cùng sẽ là anh thay đổi? Vẫn là cô Thay đổi?

Thực sự tin tưởng mối tình đầu của hai người không thay đổi ý chí, quả thực là thần thoại.

Thẩm Vân Phái cũng biết, cho nên theo ngay từ đầu liền không có cùng cô đề cập tới chuyện này, anh không dám cược.

“Có thể xin cô, giúp đỡ khuyên nhủ Vân Phái…”

Khi nói lời này, bà Thẩm né tránh ánh mắt của cô, biểu hiện có một tia chột dạ, tự giác có chút khi dễ người. Cô và Vân Phái như thế nào, bà chính mắt thấy, hiện tại đây là biến thành bức lui người ta, còn muốn cô tự rút lui, tổng thấy là bọn họ có lỗi người ta…

Tôn Uẩn Hoa cười cười. “Bác Thẩm , bác không cần lo lắng, con biết nặng nhẹ.” Cô không phải ngày đầu tiên ra xã hội, nên biết nhân tình lí lẽ, nên đắn đo tiến thối, trong lòng cô đều có thước.

Đối phương coi như là người phúc hậu, khó trách có thể giáo dưỡng ra đứa con như Thẩm Vân Phái, đổi lại những người khác, vừa nghe con vì một đứa con gái lớn hơn sáu bảy tuổi bỏ lỡ tiền đồ, đã sớm bùng nổ, oán trách người kia dụ dỗ con bà, làm sao còn đặt mình trong hoàn cảnh người ta như thế?

Đã làm dự tính tệ nhất, bây giờ như vậy, cũng xem như kết thúc tốt đẹp.

Về nhà, cô cầm hộp giấy, nhìn quanh bốn phía trong phòng.

Thực muốn ra tay thu thập, mới phát hiện trong phòng này không ít dấu vết anh tồn tại. Cốc nước chuyên dụng, cái chén đặt cạnh chén cô trên kệ; quần áo giặt xong, cùng đồ của cô xếp chỉnh tề đặt cùng nhau; trong phòng làm việc, bản vẽ và đồ của cô trộn lẫn vào nhau, khi cắt quần áo vải dệt thường không cẩn thận vùi lấp tập vở của anh…

Cô lần lượt thu dọn từng thứ từng thứ, không nghĩ tới vật phẩm của anh ở chỗ này, vượt quá tưởng tượng của cô nhiều, một thùng đầy còn đựng không hết, trong thời gian ngắn như vậy, anh từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống cô, cô vốn không có mong muốn sẽ từ chỗ anh được nhiều như vậy.

Vô luận là khoái nhạc, vẫn là nhớ lại, đều vượt quá tưởng tượng của cô, càng nghĩ lại càng nhiều.

Nhưng là vô phương, một rương chứa không hết, thì đựng rương thứ hai. Cô không muốn lưu lại thứ gì có dấu vết tồn tại của anh, tất cả đều quét sạch sẽ.

Anh gần đây bởi vì làm luận văn, rất ít lại đây, cô gửi tin ngắn, muốn anh có rảnh đến một chuyến, có chuyện nói với anh.

Anh tới mười hai giờ mới gửi tin ngắn —— “Em đã ngủ chưa ? Nếu chưa, anh đi qua tìm em.”

Rõ ràng muốn anh có rảnh lại đến, anh vẫn là vừa nhận được tin, vô luận bận bao nhiêu đều sẽ chạy tới. Anh luôn đối với cô như vậy, chưa bao giờ xem nhẹ.

Nhưng hiện tại, cô ngược lại không hy vọng anh rất có để tâm, như vậy sẽ làm cô cảm thấy… Luyến tiếc.

“Tôi chưa ngủ. Quá mệt mỏi mà nói, cậu lần khác lại đến, không vội.” Cô nằm sấp ở trên giường, một tay gửi tin nhắn, không đến ba mươi giây, đã nhận được tin anh gửi tới.

“Thế nhưng anh nhớ em.”

Năm chữ ngắn ngủi, cơ hồ làm mũi cô có chút chua xót.

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên, thấy người ngoài cửa, lập tức hiểu ra.

Người rõ ràng đã đến đây, vẫn đứng ở ngoài cửa dùng tin nhắn xác nhận, nếu cô ngủ, anh sẽ ngoan ngoãn trở về, nếu còn chưa có, liền có thể ở lập tức nhìn thấy cô.

Thẩm Vân Phái giơ tay ôm cô, thấp giọng giải thích: “Hôm nay tổ chức tiệc tạ ân, cùng đồng học lăn lộn khá lâu, thật có lỗi đã tới chậm.”

Anh không cần thật có lỗi, nên thật có lỗi là cô. Tôn Uẩn Hoa đóng cửa, tránh cái ôm quá mức dịu dàng kia.

“Em muốn nói chuyện gì với anh?” Anh xoay người đến phòng bếp rót nước, không thấy cái ly, vẻ mặt thoáng hoang mang một chút.

Cô đi theo phía sau, dùng cái cốc của mình rót nước đưa cho anh, anh cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận liền uống lên.

“Cậu về sau, không cần tới tìm tôi.”

“Khụ, khụ khụ!” Thẩm Vân Phái không phòng bị, bị sặc mãnh liệt.

Hít sâu một hơi, thế này mới hậu tri hậu giác, lưu ý đến hộp giấy ở góc tường, sắc mặt trầm xuống. “Ai nói gì với em?”

“Còn anh? Vì sao không dám để em biết?”

Anh cứng lại, không có lập tức trả lời, cô ung dung nói tiếp: “Bởi vì cậu chính mình cũng biết, này hoàn toàn là xử trí theo cảm tính, ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được, lại thế nào muốn tôi tán thành? Hiện tại dựa vào một cỗ xúc động cùng kích tình, cậu có thể nói cậu sẽ không hối hận, nhưng mà tương lai thì sao?”

“Vì sao mỗi người đều phải vội vã thay anh kết luận? Quyết định là anh tự ra, để anh vì lựa chọn của mình phụ trách, như vậy không thể sao?”

Cô nở nụ cười. “Vân Phái, thật hồn nhiên, quả nhiên hai mươi mốt tuổi cùng hai mươi tám tuổi tư duy logic, vẫn là không đồng dạng như vậy.”

Đây sao có thể là chuyện của một mình anh? Kết quả là cô và anh cùng nhau gánh vác a. Vạn nhất, một ngày cảm tình phai nhạt, anh có thể oán hận, từng vì cô buông tha cho cái gì? Cô tuyệt đối không để mình rơi vào cục diện khó xử như thế.

Anh giống như một con thú bị đâm vào chân, trực giác gầm nhẹ: “Không cần nhắc đến tuổi tác, này hoàn toàn là hai việc khác nhau.”

Biết rõ đây là điểm anh để ý nhất, còn tận lực ở ngay lúc này đề cập, nói rõ là ý định trêu ghẹo anh.

“Hai việc khác nhau sao? Cậu cho rằng như vậy?” Nếu hôm nay tuổi bọn họ tương đương, kế hoạch cuộc sống sao có thể xuất hiện đoạn đứt gãy cùng chênh lệch?

Theo ngay từ đầu, bọn họ đã bị vây trong cuộc sống không giống nhau, anh đang muốn buông tay nổ lực, mà cô hướng tới ổn định, bước đi lẫn nhau cũng không đối xứng, chính là ở trên đường nhân sinh giao lộ gặp nhau, vì thế bồi một đoạn, nhưng cuối cùng vẫn phải hướng theo nhu cầu của mình mà đi, không có khả năng cùng đường.

“… Anh luôn luôn thực cố gắng, muốn đuổi theo em.” Anh rầu rĩ phun ra thanh âm. “Anh biết bảy tuổi là chênh lệch không nhỏ, nhưng hãy để chúng ta cố gắng nhìn xem, không thể sao?”

“Có một số việc, không phải cố gắng là được. Chúng ta vị trí hoàn cảnh không giống nhau, hình thức sống không giống nhau, năng lực kinh tế không giống nhau, nhu cầu lại càng không giống nhau. Cậu khả năng không nghĩ tới, tôi sắp hai mươi chín tuổi, giai đoạn hiện tại, phụ nữ muốn là hôn nhân, sinh vài đứa bé, hưởng thụ an ổn, có người dựa vào, nhưng cậu có thể không? Tôi không có cách nào lại chờ cậu ba, năm năm.”

Anh yên lặng.

Nói đều nói đến đây, muốn xin cô chờ đợi cũng không có cách nào nói ra miệng.

Cho dù cô thực sự đồng ý, anh sẽ có biện pháp an tâm sao? Không có khả năng. anh vẫn sẽ sợ, lúc nào cũng lo lắng mất đi cô, bởi vì trong lòng hiểu được, tình cảm cô đối với anh, cho tới bây giờ không có khắc sâu như anh.

Theo ngay từ đầu, anh đơn phương theo đuổi cô, mặc dù về sau cô có chút đáp lại, cũng là mượn nước đẩy thuyền, thích đương nhiên là có, cùng anh cùng nhau cảm giác tốt lắm, bằng không sẽ không cùng anh tiến hành đến một bước kia, nhưng… Chung quy không phải không có anh không thể.

Cho nên ngay cả chờ đợi, đều không thể nhận lời anh.

Anh biết, cho nên trong lòng trốn tránh hơn nửa năm mới làm ra quyết định như vậy, không dám rời đi cô, sợ vừa đi, tất nhiên sẽ mất đi tư cách nắm tay này.

Nhưng một khi để cô thẳng thắn nói ra, trong lòng vẫn là… Một trận khó chịu.

“Anh đối với em mà nói —— không đáng để ý như vậy sao?” Phải nói ra những lời này, thực sự rất đau. Anh không có cách nào lạnh nhạt như cô, lý trí phân tích việc này như vậy, thậm chí cảm thụ không được cô có một chút … luyến tiếc.

“Không phải, cậu tốt lắm. Nếu cậu hơn bảy tuổi, tôi nhất định sẽ nắm chắc cậu.”

Nói đến cùng, vẫn không cách nào thay đổi, ai kêu anh chậm bảy năm mới xuất hiện trên đời này. Một khi nói đến tuổi, anh căn bản ngay cả không gian cố gắng đều không có, liền trực tiếp bị phán tử hình.

“Cho nên Vân Phái, cuộc sống của cậu, nên đi như thế nào thì đi như thế đó, không cần vì tôi mà thay đổi, tôi gánh vác không nổi, hiểu không?”

Tựa hồ… Đã không có gì để nói nữa.

Nhu cầu của cô, anh không có năng lực thỏa mãn; mà anh có thể trả giá, cô nói gánh vác không nổi.

Đây là một bế tắc không giải được.

Thẩm Vân Phái nhắm mắt, yên lặng đi tới góc, ôm lấy hộp giấy rời đi.

Khi cô giúp anh mở cửa, anh đứng ở cửa, cúi mắt nhìn chằm chằm ngón tay cô nắm giữ cửa. “Em… Có phải ngay từ đầu, đã không có nghĩ tới muốn cùng anh đi hết chặng đường còn lại?”

Cho nên, mới có thể vừa xuất hiện vấn đề, liền quyết đoán lưu loát làm ra quyết định như vậy, đem tất cả phân tích trật tự rõ ràng, ung dung vững vàng như vậy, đó không phải chuyện một sớm một chiều.

Kết quả hôm nay, cô đã sớm ở trong lòng cân nhắc từ lâu, anh không phải ngu ngốc, sẽ không thể không nhìn ra. Tầm mắt hướng lên trên, chống lại vẻ mặt cô kinh ngạc không nói gì, anh chua xót cười cười.

“Anh biết em nói đúng, nhưng là gặp phải, lại không có cách nào dùng lý trí đi phán đoán lợi hại đúng sai như vậy.” Đây là tình yêu, cũng là khác biệt lớn nhất giữa anh và cô.

Cô không yêu anh, cho nên sẽ không đấu tranh. Khi anh ôm quyết tâm vượt qua tất cả cửa ải khó khăn, vô luận như thế nào cũng phải nắm tay cô, cô cũng nghĩ, thời điểm đến, liền chia tay.

Cô cho tới bây giờ, sẽ không dự tính muốn cùng anh lâu dài.

“Hoá ra cho tới nay, đều là anh tự mình đa tình.” Thật khó khăn đưa ra kết luận cuối cùng như vậy.

Anh xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi, mà cô đứng ở cửa, phát ngốc hồi lâu.

Trở lại trong phòng, cô lẳng lặng ngồi ở phòng khách, không nghĩ cái gì.

Lúc trước mua gian phòng này, cô nghĩ, muốn cùng một người tạo thành một gia đỉnh nhỏ ấm áp, về sau, Thẩm Vân Phái ngắn ngủi lưu lại, làm đẹp mấy phần sắc thái, lại quét sạch dấu vết thuộc về anh, không gian nhỏ này, đúng là vẫn còn chỉ có một mình cô độc chiếm.

Thẩm Vân Phái các phương diện điều kiện đều không phù hợp, cô nghĩ anh không có cách nào hoàn thành, nhu cầu khác nhau, cố chống đỡ tiếp tục cuối cùng chỉ sẽ sinh oán giận, cô không muốn như vậy, vì thế dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh chóng).

Nhưng là, cô thực sự không có không lưu luyến sao?

Anh nói, cô rất quả quyết, nhưng anh lại làm sao mà biết, cô kỳ thực đã do dự qua, cũng từng nghĩ tới, có thể chờ đợi hay không. Nhưng là ——

Nhưng cuối cùng lý tính vẫn trở về.