Edit: Tĩnh Nguyệt

Beta: Tiểu Anh

Sở dĩ Kỳ Nhi sai Tiểu Bính Tử đi nghênh đón Tiểu Lâm tới Giang Lăng, không phải chỉ vì thân thể của Tần Chính, cũng không phải vì y lo lắng Tiểu Lâm độc thân một mình ở lại Tần Phủ, mà còn do tình thế hiện nay thật sự  loạn thấu. Sau khi xác định Tần Chính tạm thời không có trở ngại gì, y lại chuẩn bị lên đường hướng về nam biên.

Hải Phượng Hoàng sẽ có những hành động gì cho nước đi kế tiếp của mình,  ai ai cũng không đoán chính xác được.  Vân Phi bên kia trú thủ Bạch Vân thành có thể  tạm thời yên tâm, nhưng chuyện của Duy Nhất ở Bắc Môn quan thì khó giải quyết. Sĩ Thần lại từng là tề quân của Nam Lương Quý Vương, thân phận mẫn cảm nên không tiện ra mặt, thế nên dù có ra sao đi chăng nữa thì Kỳ Nhi cũng không thể không lộ diện.

“Ngươi muốn đi Nam Lương?” Tần Chính chặn ngang đường cái người đang chuẩn bị lên ngựa.

“Có chút chuyện cần ta phải ra tay xử lý. Xong việc, ta sẽ mau chóng quay về......” Kỳ Nhi quay đầu lại, đang nói huyên thuyên, tự nhiên  y chợt dừng lại, ánh mắt này...  ánh mắt khiến kẻ khác phải kinh sợ, hãi hùng! Kỳ Nhi không khỏi co rúm người  lại, “Tần Chính ngươi......” Đây đúng là hắn của ngày xưa!

“Mau chóng quay về?” Tần Chính lẩm bẩm, “Nói chuyện nghe chẳng thật tâm tý nào.”

Kỳ Nhi gật gật đầu, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Xem ra hắn còn chưa có lại khôi phục trí nhớ, nếu không lúc này y đã bị túm xuống ngựa mất rồi.

Nhìn bóng nhân mã càng lúc càng xa dần, Tần Chính chỉ cảm thấy trong lòng luống cuống, phiền muộn, hắn ngồi bệt xuống, không ngừng vuốt đầu, “Nhớ lại, mau nhớ lại!” Nếu còn không nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn sẽ mất đi bọn họ!

【 lão gia. 】 một đôi tay mềm mại nhỏ bé vuốt nhẹ gương mặt của Tần Chính, chế trụ nỗi cuồng loạn đang trào dâng, hắn ngẩng đầu lên thì thấy được một gương mặt tràn đầy đau lòng cùng lo lắng.

“Lâm...... Công tử.” Là cái người đầy ôn nhu dịu dàng kia.

【 yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho lão gia nhớ lại tất cả mọi chuyện】 Tiểu Lâm kìm lại nước mắt đang chực tuôn trào, cố gắng mỉm cười trấn an Tần Chính, sau đó giang hai tay đem đầu hắn kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Tần Chính cọ cọ mặt, vùi vào trong cái ôm ấm áp, hít một hơi thật sâu cái mùi hương thoang thoảng, ngòn ngọt của dược thảo trên người Tiểu Lâm, tận hưởng nhu tình cùng lo lắng của con người nhu thuận này.

Mất trí nhớ ngày thứ ba mươi chín, Tần Lục chủ tử, ôn nhu dịu dàng đã tới bên người Tần lão gia khiến hắn có dự cảm là ngày tốt  có lẽ sẽ mau đến.

Muốn  được tháng ngày sung sướng, thì phải dựa vào chính mình đoạt lấy, hoàng thử lang (chồn) giảo hoạt biết rõ đạo lý này. Cho nên buổi tối hôm đó Tần lão gia đối Lâm công tử nói, ta sợ bóng tối.

【 lão gia sợ tối?! 】 Tiểu Lâm kinh ngạc không thôi, đồng giường cộng chẩm nhiều năm y chưa bao giờ biết lão gia uy phong thế nhưng lại sợ tối.

Tần Chính biểu tình rất chi là buồn rầu, thê lương nói, “Ta cũng không biết vì sao, từ ngày ấy tỉnh lại, lúc ta bị nói là ăn lầm phải Vong Tâm Đan thì ban đêm nhắm mắt lúc nào cũng thấy được nhiều điều đang sợ, nhất là thời điểm ta ở một mình, một người.” Câu cuối cùng mới chính là mấu chốt.

【 lão gia là nói người gặp phải ác mộng? 】

“Thêm nữa, mặc dù không có ngủ, nhưng khi chỉ nhắm một mắt liền......” Nói đến khúc này, thần tình của Tần lão gia tràn đầy hoảng sợ.

【 như thế nào như vậy? 】 Tiểu Lâm nhức đầu suy nghĩ, chỉ là nghĩ như thế nào cũng không hiểu được vì sao Vong tâm đan lại có di chứng như vậy. Nhưng cũng không phải là không có khả năng, y đối với phối phương, dược liệu làm ra Vong Tâm Đan vốn chưa nghiên cứu thấu triệt, lúc trước để Lộng Triều Nhân ăn vào cũng chỉ để thử bài trừ đi tâm tính hắn, mà nay nghĩ lại trong lòng vẫn áy náy không thôi, đáng lẽ không nên mạo hiểm mạng người như thế.

Tần Chính không thấy Lâm công tử nói gì, liền vội làm ra vẻ mặt đau khổ, “Ai, xem ra ta không cần ngủ nữa,  cứ như vậy trợn mắt thức trắng đến bình minh đi.”

Ai ngờ Lâm công tử lại nói, 【 để ta kêu Tiểu Bính Tử đến làm bạn với lão gia. 】

Tần Chính thét chói tai, “Ai muốn hắn?! Được, để ta tự mình chịu khổ đi. Người ta rõ ràng là cô gia quả nhân, không ai thương, không ai chăm sóc,  vậy mà còn nói cái gì là phu nhân của ta, hừ.”

Tiểu Lâm lộ vẻ mặt áy náy, không phải y không muốn bồi lão gia, mà là y đã không còn nhiều thời gian nữa. Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, y phải luyện chế ra giải dược của  vong tâm đan, nếu không lão gia có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể khôi phục lại trí nhớ......

“Đêm đã khuya, Lâm công tử nên sớm nghỉ ngơi đi, người cứ đứng ở đó không phải là muốn cấp cho ta một cái đăng trụ (cột đèn) hay sao?” Nói xong Tần Chính liền giận dỗi kéo cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) che lại đầu.

Tiểu Lâm có khi nào phải chịu qua sự lạnh nhạt này của hắn, mắt hàm lệ, y cởi ngoại y ra bước đến trước giường, kéo ra một góc của cẩm bị,  đang muốn nằm xuống thì bị một đôi bàn tay to vươn tới trảo y lôi vào ổ chăn. Hoàng thử lang rốt cục cũng thực hiện được mưu kế của mình, đem tiểu bạch thố tha vào lang oa (hang sói).

Đương nhiên, để không làm kinh sợ đến tiểu bạch thố, hoàng thử lang vẫn quyết định tiến hành theo từng bước một, tuy chậm mà chắc vẫn là một câu kia, “Ta có thể sờ sờ một chút được không?”

【 có thể...... 】 ngươi nếu không thể còn có ai có thể.

Đối mặt với lão gia đầy “xa lạ”, Tiểu Lâm không khỏi có chút khẩn trương, bàn tay nhỏ bé run rẩy, như thế nào cũng không giải khai được vạt áo.Thực ra tâm địa của Tần Chính rất tốt, hắn rất thích giúp đỡ người khác, ngón tay chỉ cần lướt qua một cái là cởi ra được trung y của Tiểu Lâm.

Bàn tay thô to mơn trớn làn da trắng nõn, mềm mại, rồi sau đó chợt dừng lại chỗ khỏa hồng anh trước ngực, “Thế hôn nhẹ một chút được không?”

Tiểu Lâm ngượng ngùng gật gật đầu, 【 được...... 】

Được lời như cởi tấm lòng, Tần Chính cúi đầu đem đóa hồng anh đáng yêu hàm tiến vào miệng, tay còn lại thì ở nơi khác tàn sát bừa bãi. Rất nhanh Tiểu Lâm liền biết lão gia không chỉ muốn sờ nhẹ, hôn nhẹ, nhưng là, không được.

【 lão gia, từ từ. 】thời khắc cuối cùng  Tiểu Lâm thi lực đem cái tên đang ăn hôi trên người mình đẩy ra rồi  xoay người đè Tần Chính  xuống, sau đó y cúi người hôn trụ lên đôi môi của lão gia

Tần Chính tựa hồ cảm giác được có vật gì đó được đưa vào, chỉ là hương vị của cái lươi nhỏ nhắn này thật là ngon, hắn liền bất chấp cái gì gọi là luân thường đạo lý, nếm một lần vị ngọt tận tâm, nếm thêm một lần nữa, thiên gia cũng phải ghen với số mệnh của hắn. Cứ thế, Tần Chính ăn quen, cưỡng đoạt đôi môi lẫn khoang miệng của Tiểu Lâm, thẳng cho đến khi hắn rơi vào cơn mộng mị.

Đợi đến khi người trên giường lâm vào giấc ngủ sâu, Tiểu Lâm mới mặc hảo quần áo rời đi sương phòng, quay trở lại dược thất của y

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Chính rầu thúi ruột, hối hận khôn nguôi, tình thế ngày hôm qua giống như cơ hội mà lão thiên gia thân ái ban tặng cho hắn thế nhưng đến thời khắc mấu chốt thì hắn lại ngủ! Dù trời có tha thứ cho hắn, thì hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình a!

Cũng may Tần lão gia bất luận là trước hay sau lúc mấy trí nhớ, từ đó đến giờ ở phương diện này rất biết cố gắng, chưa bao giờ biết đến hai chữ “bỏ cuộc”,  không ngừng cố gắng,  tre già măng mọc, thất bại  một lần có tính cái gì, chỉ cần cố gắng thì liền có trăm ngàn cơ hội khác. Nếu muốn hỏi tại sao trước đây, Tần lão gia đối với Sĩ Thần hay Kỳ Nhi thì lại không có phần quyết đoán này, thì có lẽ câu trả lời là, thị tử chuyên thiêu nhuyễn đích niết bái. (quả hồng thích được vuốt ve mềm mại, ý chỉ Tần lão gia ưa mềm nhiều hơn, thấy Tiểu Lâm bé bỏng có vẻ dễ xơi nên mới lòi đuôi)

“Lâm công...... Tiểu Lâm, mau đến xem ta mua gì cho ngươi nè.” Tần Chính đang cầm mấy bao đồ linh ta linh tinh hoan hỉ, vui mừng mà đi vào dược thất, “Có mứt hoa quả, có hoa quế cao, còn có băng đường hồ lô nữa.” Từ Tiểu Bính Tử hắn biết được nguyên lai, tiểu quai quai này thích ăn này đó đồ ngọt.

【 lão gia?! 】 vừa thoáng thấy người đến, Tiểu Lâm liền vội vàng buông chén thuốc xuống, thụt lùi vài bước, thoát khỏi tầm tay của Tần Chính, y lau đi mấy giọt nước thuốc còn vương bên khóe miệng xong  mới xoay người lại.

“Ngươi bị bệnh?” Tần Chính đặt mấy món điểm tâm ngọt còn nóng hổi xuống bàn,  hắn kéo y đến trước mặt để nhìn rõ chút, quả nhiên sắc mặt nhìn thật không tốt.

Tiểu Lâm vội bày ra khuôn mặt tươi cười, vô lo, 【 trong người có chút nóng nên mới sắc bát khổ trà để uống. 】

Tần Chính nhìn nhìn chén thuốc còn đọng lại chút hắc thủy nồng đậm rất  hoài nghi, khổ trà là như vậy à?”Cũng vừa lúc, uống khổ trà xong, thì mau ăn chút đồ ta mua đi cho ngọt miệng.”

【 chờ một lát nữa rồi hãy ăn, trước tiên lão gia mau đến bên này nằm xuống. 】 Tiểu Lâm lôi Tần Chính đến thảng y, để hắn nằm xuống.

Tần Chính thấy y xuất ra một bao ngân châm thật dài, liền kêu lên, “Đây là muốn...?!”

【lão gia đừng sợ, không đau đâu, rất nhanh liền ổn. 】 Tiểu Lâm vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu an ủi nói.

Tần Chính rất tin tưởng lời nói của Lâm công tử, y nói không đau vậy nhất định sẽ không đau, chẳng qua, hắc hắc.”Ta cho ngươi trát mấy châm, bất quá đêm nay ngươi phải ở cùng ta, ngươi xem tối hôm qua ta đâu có gặp ác mộng, đúng không?”

Tiểu Lâm cười cười gật đầu, 【 hảo, ở cùng ngươi. 】

Rồi sau đó Tần Chính nằm ngửa ở ghế, mở rộng vạt áo lộ ra vùng ngực bụng, rồi sau đó xắn cao tay áo, ống quần lên, tứ chi duỗi thẳng, tiếp theo hắn kiến thức được châm thạch thần công của Dược vương Lâm Tề. Cái đôi tay nhỏ bé ấy làm như thế nào, hắn không thấy rõ, chỉ  trong chớp mắt, ngực, bụng cùng với tứ chi của hắn liền có mười tám cây ngân châm nhỏ xíu, tinh tế như sợi tóc đâm vào, hơn nữa một chút cảm giác đau đớn cũng không có. Chính là lúc nhìn thấy ngân châm bị rút ra có chút dọa người, cây châm dài như vậy lại châm chọc, chui vào người hắn, thu châm xong, Tần Chính nhanh ngồi dậy, nhìn quanh cơ thể mình  xem có đầy lỗ kim hay không, muốn nhìn một chút để coi đống châm này có thật xỏ xuyên qua cơ thể của hắn không.

【 lão gia đi dùng ngọ thiện trước đi, ta đến sau. 】

Sau khi thu hảo ngân châm xong,  Tiểu Lâm lập tức đến tiền viện tìm Tiểu Bính Tử, phân phó hắn tốc tốc truyền thư gọi đại chủ tử bọn họ trở về!

Mấy ngày này Tiểu Lâm mỗi đêm đều cùng Tần lão gia sợ tối yên giấc nồng, có điều Tần Chính chỉ có thể hôn nhẹ hay sờ sờ một chút, đến lúc sau liền mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, không có cơ hội thực hiện bước tiếp theo.

Phải biết rằng Tần Chính không phải là ngu ngốc, và nếu hắn không ngu ngốc thì là thiên hạ đệ nhất gian xảo nhân, cho nên có một ngày,  hắn làm bộ phi thường mệt mỏi, vừa  dính giường đã ngáy o o, không hề cùng Tiểu Lâm hôn nhẹ hay sờ sờ. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, đợi hắn ‘ ngủ ’ cỡ được một khắc, người nằm bên liền nhẹ nhàng rời thụy ốc (buồng ngủ). Hắn vội vàng phủ thêm áo khoác.  Sau đó, bám đuôi theo Lâm công tử tới dược thất.

“Ban ngày xử lý nhiều việc, bận rộn còn chưa đủ, khuya khoắt như thế này cũng không chịu nghỉ ngơi.” Tần Chính nhỏ giọng nói một liền đi đến bên song ngoại ( cửa sổ) , nhẹ nhàng đẩy ra xoay người leo vào, lần mò đi đến núp sau giá dược thảo, vừa lúc thấy Tiểu Lâm đang bưng một chén nước gì đó ngửa đầu ẩm hạ (uống sạch), “Y lại uống cái gì nữa đây?”

Tiểu Lâm uống hết hắc thủy trong bát, sau đó đến trước án thư ngồi xuống, song nhãn hết nhắm lại mở. Tần Chính không biết trong hồ lô của y bán thứ gì cho nên không có lên tiếng, tránh ra sau giá gỗ nhìn chăm chú vào hắn. Ước chừng nửa khắc sau Tiểu Lâm bắt đầu có chút bất ổn, gương mặt vốn tái nhợt thì giờ càng xanh, môi càng ngày càng tím, thẳng đến một lúc lâu sau, y còn dùng hai tay áp chế cơn run rẩy nơi ngực.

Đương lúc Tần Chính muốn xông lên phía trước xem xét tình hình, thì y lại run run chậm chạp bưng lên một chén nước khác uống sạch, sau đó, thân thể cũng bớt co giật lại,  tay y khẽ lướt trên án tiền, vội vã viết xuống cái gì, vừa viết, môi vừa mấp máy không chút tiếng động, 【 dược tính mặc dù mạnh, nhưng không nguy hiểm trí mạng...... 】

Dược tính mặc dù mạnh nhưng không nguy hiểm trí mạng, lời này là ý gì? Nhìn thấy gương mặt xanh xao không chút sức sống, gần như sắp hóa thành trong suốt kia, tâm Tần Chính không hỏi dấy lên một nỗi kinh hãi, hay là y đã lấy chính thân mình ra để thí dược!

“Ngươi đang làm cái gì?” Tần Chính đột nhiên từ phía sau giá dược thảo đi ra.

Tiểu Lâm thấy y liền sợ tới mức rớt bút, 【 lão gia ngươi...... Ngươi như thế nào lại ra đây? 】

“Cũng giống như Lâm công tử thôi, trong người nóng bức khó chịu, muốn uống một chén khổ trà.” Nói xong Tần Chính liền nhìn về phía hai chén thuốc trống trơn kia, hừ nói, “Sao không chừa lại cho ta một chén?”

Tiểu Lâm vội thu hồi thủ trát (bản ghi chép) trên án thư, quanh co nói, 【 ta chỉ muốn..... Bệnh cũ của ta lại tái phát, sợ lão gia lo lắng, cho nên mới...... cho nên mới gạt người thôi. 】

“Bệnh cũ?”

【 Lúc trước lão gia cùng địch nhân đối đầu, không cẩn thận khiến ta...... khiến ta bị trọng thương, tùy thời điểm nội thương lại phát tác. Lão gia vì thế mà tự trách không thôi, cho nên ta không dám cho lão gia biết...... 】 Tiểu Lâm rất hiểu Tần Chính, dựa vào trí óc mẫn tuệ sâu sắc của Tần Chính,  y nếu không nói như thế thì nhất định Tần Chính sẽ nghi ngờ.

“Nguyên lai là như vậy.” Tần Chính làm bộ nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, “Trước đây, ta nhất định là đại hỗn đản đúng hay không?”

Tiểu Lâm lắc lắc đầu, đứng  dậy nhào vào lòng ngực vững chãi của hắn, khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lên hôn đôi môi khô nứt kia 【 ai dám nói như thế? Không phải! 】 lão gia của y không phải là loại đại hỗn đản.

Tần Chính đem con người đơn bạc, mỏng manh ấy ôm chặt vào lòng, vuốt vuốt hai má hơi hơi lõm của y, “Cơn đau lại tái phát cho nên mỗi đêm đều ngủ không được?”

【 ân...... 】 y nào dám ngủ, thời gian không đủ  a.

“Không ngủ thân thể như thế nào tốt được.” Tần Chính cởi áo khoác phủ lên thân thể bé bỏng, sau đó ngồi xuống, ghé lưng bối y lên người, vỗ nhẹ tiểu mông của y đi qua đi lại, “Mau ngủ đi.”

Tiểu Lâm hốc mắt nóng lên rơi lệ, vẫn là giống như lúc trước, một chút cũng chưa đổi, lão gia từ trước cũng hống y ngủ như vậy. Cứ như thế, vất vả lâu ngày tích tụ lại, chỉ cần một nụ hôn nhẹ và những lời nói thì thầm của lão gia, nhẹ nhàng tựa vào tấm lưng rộng lớn và vững vàng của lão gia, y từ từ nhập vào mộng đẹp.

Mà Tần Chính thì một bên vừa bước thong thả ru ngủ người  trên lưng, một bên ở dược trong phòng tìm kiếm, cuối cùng sau một hồi lục lọi khắp ngõ ngách cũng tìm được một đống dược tra (mẩu vụn của thuốc), hắn lặng lẽ thâu lấy tất cả giấu vào ngực. Hiển nhiên, Tiểu Lâm vẫn còn xem nhẹ lão gia của y, y càng nói hợp tình hợp lý thì càng khiến cho Tần Chính thêm phần hoài nghi.