Mờ sáng hôm sau, Hàn Tùng Bá thức dậy sớm tiếp tục lên đường nhằm Thiếu Lâm cổ tự đi thẳng.
Trước mắt, sứ mạng của chàng phải gấp rút tới Thiếu Lâm cổ tự gặp vị Đại trưởng lão báo tin các vị Chưởng môn nhân của tam đại môn phái hiện nay bị sanh cầm tại tuyệt ngục Địa Ma giáo.
Chuyện rất khẩn cấp Hàn Tùng Bá không thể chậm trễ được vì sợ có biến cố xảy ra.
Biết đâu trong thời gian ngắn này bọn Địa Ma giáo chẳng mở trận huyết sát tại Thiếu Lâm cổ tự như lời đe dọa của Địa Ma Vương đêm rồi.
Chẳng phải tới cổ tự càng sớm càng hay để chẳng còn kịp nữa.
Nhưng trước hết trên còn đường này Hàn Tùng Bá sẽ rẽ sang Tống gia trang sẽm sư thúc Tống Phùng Chân thế nào.
Chiều hôm trước một mình sư thúc chàng phải đấu nhau cùng một số đông võ sĩ Thiên Linh giáo, trong lúc có cả lão đàn chủ võ công khá cao thâm chẳng hiểu ra sao rồi.
Chàng cần nên biết qua sự au nguy của sư thúc rồi mới có thể vững lòng tới Thiếu Lâm cổ tự được.
Mặt trời xế qua, còn cách Tống gia trang khoảng hai mươi dặm tự nhiên trong lòng Hàn Tùng Bá cảm nghe hồi hộp khác thường.
Linh giác như báo cho chàng hiểu trước có chuyện không lành đã xảy ra hay sắp xảy ra cho sư thúc.
Hàn Tùng Bá gia tăng tốc lực khinh công đi như một vệt mây mờ.
Không bao lâu Hàn Tùng Bá đã tới Tống gia trang, từ trên cao đáp xuống đứng trước cửa cổng.
Chàng thiếu hiệp đưa mắt nhìn qua
Một cảnh tượng điêu tàn đổ nát hiện ra trước mắt chàng.
Tống gia trang giờ đây chỉ con trơ lại những đống gạch vụn và tro tàn.
Bất giác, Hàn Tùng Bá kêu lên :
- Trời! Còn gì sư thúc!
Bằng một đồng tác khẩn cấp Hàn Tùng Bá bắn mình vào phí trong đứng trước những đống gạch vụn, quét mắt nhìn.
Đây quả là một cảnh sụp đổ do bọn người nào đó gây ra chứ không phải một trận hỏa hoạn.
Có rất nhiều vết máu rải rác trên mặt cỏ chung quanh gia trang nay đã khô đặc, đen sì.
Chứng tỏ, Tống gia trang vừa trải qua một trận giao đấu kinh hồn mà kết quả cuối cùng là đã thảm bại.
Hàn Tùng Bá tiến lên những đống tro tàn, dùng chưởng lực quật tốc lên đã tìm được mấy cái tử thi cháy nám.
Bọn nào đó đã tới Tống gia trang mở trận thảm sát rồi ném tử thi vào lửa sau khi đã đốt cháy gia trang.
Bất giác, Hàn Tùng Bá rơi nước mắt :
- Sư thúc, còn gì đâu nữa!
Đứng lặng chết cả người một lúc thật lâu, Hàn Tùng Bá đi vòng ra phái sau Tống gia trang tìm xem còn có một ai sống sót hay không để hỏi thủ phạm.
Tất cả đó đây đều vắng bặt, chỉ nghe từng trận gió khua đồng các cành cây thầm thì như những oan hồn còn lẩn khuất đâu đây.
Một lúc, Hàn Tùng Bá tiến vào cành rừng nhỏ phía sau Tống gia trang. Đến một bụi rậm kia bỗng bên tay chàng nghe có tiếng rên rỉ.
Lập tức Hàn Tùng Bá bắn mình tới chỗ phát ra tiếng rên rỉ đó đưa mắt nhìn vào trong
Chàng đã phải bật kêu :
- Trời... Sư thúc!
Tống Phùng Chân đang nằm trên lớp lá khô, khắp cả thân mình có nhiều vết máu đông đặc từ lâu, hai mắt nhắm nghiền lại, quằn quại rên siết.
Dĩ nhiên, đại hiệp đang mang thương tích cực kỳ trầm trọng từ bao giờ rồi.
Hàn Tùng Bá phóng tới, quỳ mình xuống, bên Tống Phùng Chân cất tiếng gọi to :
- Sư thúc... Sư thúc...! Sao lại thế này.
Gọi mấy lần mới thấy Tống Phùng Chân hé cặp mắt nặng nề, lờ đờ ánh sáng nhìn Hàn Tùng Bá.
Nhận ra chàng, Tống Phùng Chân nhếch nở một nụ cười hắt, gượng thều thào.
- Hiền diệt... đó à?
Hàn Tùng Bá run run :
- Vâng tiểu diệt đây, sư thúc sao lại thế này?
Tiếng nói của Tống Phùng Chân như cơn gió thoảng :
- Hiền diệt... ta chết... ta chờ.... con... lâu.. rồi...
Hàn Tùng Bá hốt hoảng :
- Sư thúc.. chuyện gì xảy ra trong gia trang?
Giọng nói của Tống Phùng Chân càng nhỏ dần, đứt quãng :
- Hiền diệt... ta đã... trải qua.... một trận... đấu
Hàn Tùng Bá gấp rút :
- Sư thúc.. bọn nào tới đây?
Tống Phùng Chân cố gắng lấy chút hơi tàn :
- Thiên Linh giáo
Sau chữ “giáo” một tiếng nấc lên Tống Phùng Chân từ từ khép mắt lại
Hàn Tùng Bá kinh hoàng :
- Sư thúc.., sư thúc... sư thúc... thôi...
Chàng gục đầu xuống tử thi Tống Phùng Chân hai dòng nước mắt tuôn trào
Vị sư thúc lại cũng là dưỡng phụ kính yêu của chàng nay đã hóa ra người thiên cổ.
Còn nỗi đau thương nào hơn nữa? Hàn Tùng Bá lắng bật nghẹn ngòa dâng lên cứng cả cổ họng.
Ánh nắng chiếu tắt hẳn. Bóng hoàng hồn từ muôn hướng kéo về.
Cảnh vật cỏ cây mờ dần.
Hàn Tùng Bá đứng lên, đưa tay lau nước mắt, nghiến căm hờn :
- Sư thúc! Mối thù này còn thề sẽ trả lên mình lão đại ác ma Thiên Linh giáo chủ, bằng không con sẽ không đứng trong cõi trời đất này.
Hàn Tùng Bá chọn một nơi cao nhất vỗ một chưởng đào thành một cái hố, đặt linh thể Tống Phùng Chân nằm xuống đó, lấp đất lên vung thành một ngôi mộ.
Chàng quỳ trước ngôi mộ, lầm rầm khấn vài thật lâu, đứng lên lau sạch nước mắt trở ra Tống gia trang trong cảnh hoàng tàn, đổ nát. Đêm đó, Hàn Tùng Bá năm ngủ trên đống gạch vụ nghe nỗi cô đơn lạnh buốt cả tâm hôn
Sáng ra, Hàn Tùng Bá thức dậy thật sớm, nhằm quan lộ tiến thẳng tới Thiếu Lâm cổ tự.
Chàng phải tới đó thật gấp báo tin dữ về tám vị Chưởng môn nhân đang thọ nạn tại Địa Ma cung cho vị Trưởng lão Thiếu Lâm biết để chuẩn bị chu đáo trước đối phó cùng Địa Ma Vương Triệu Võ.
Buổi chiều, Hàn Tùng Bá đi ngang qua dãy núi còn cách Thiếu Lâm cổ tự hơn trăm dặm.
Thình linh bên tai chàng nghe có tiếng thét lanh lảnh và giọng cười quái gở phía trong núi cách quan lộ rất gần.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Mấy năm nay thương ngày bọn cao thủ lẫn môn đồ Thiên Linh giáo và Địa Ma giáo cũng rảo tìm khắp chốn giang hồ bắt các cô gái xinh đẹp cưỡng hiếp, nếu là trang tuyệt sắc mỹ nhân chúng đưa về Tổng dàn dâng nạp cho Giáo chủ để lãnh thưởng.
Trên quan lọ này, hàng ngày đều xảy ra chuyện đó, nên các thiếu nữ trong vùng ít ai dám qua trừ những trang nữ hiệp trên đường hành đạo giang hộ
Động tính hiếu kỳ, Hàn Tùng Bá bắn mình lên ngọn núi cao đưa mắt nhìn vào phía trong.
Phía dưới kia là một thung lúng rộng lớn có nhiều cây cổ thụ tàng cây rậm rạp.
Trên sân trường có bốn gã đàn ông vận phục toàn đen đang dòn một ả thiếu nữ tới sát bờ vực, hình như vừa xảy ra một trận giao đấu giữa hai đàng
Chỉ vì từ trên đỉnh núi xuống thung lũng cách xa nên Hàn Tùng Bá chưa nhận được bọn họ là ai
Nhưng chàng đã lẩm bẩm :
- Ồ! Lại là một cuộc cưỡng hiếp thiếu nữ nữa đây!
Bằng một thân pháp kỳ ảo Hàn Tùng Bá bắn mình xuống đáp ngay một cảnh cổ thụ cành lá sum suê.
Chàng đưa mắt nhìn xuống chỉ bốn gã đàn ông vận toàn đen và ả thiếu nữ áo xanh.
Nhìn qua phù hiệu, Hàn Tùng Bá nhận ra bốn người đàn ông là ba tên đại đầu mục và một trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo. Còn ả kia là một trang tuyệt sắc giai nhân tuổi chừng 15, 16 đứng sát bên vực sâu thăm thẳm không rõ đáy.
Hình như thiếu sữ tuyệt sắc toan phóng xuống vực sâu để tự tuyệt không để cho bọn Thiên Linh giáo đụng đến mình nàng.
Thiếu nữ tuyệt sắc hét :
- Các người hãy dang ra. Nếu các người tiến tới bản tiểu thư sẽ hủy mình dưới đáy vực này.
Tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo cười khà :
- Ha ha... Cô nương đã quẫn trí rồi. Nàng là một trang tuyệt đại giai nhân trong chốn giang hồ hiếm có, phải để cho bọn đàn ông cầu khẩn, tôn thờ, sao lại có ý định hủy mình cho thiệt đi một đóa kỳ hoa. Tốt hơn, hãy thoe bọn bản Đường chủ về Thiên Linh giáo làm áp trại phu nhân cho Giáo chủ, hưởng cảnh sung sướng trên đời có phải không?
Thiếu nữ tuyệt sắc trừng đôi mắt đẹp :
- Câm mồm lại. Ngươi bước tới ta sẽ phóng liền xuống vực nay.
- Cô nương đâu thế...
Tới đây bất thình lình tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo nhanh nhẹn phóng tới, thò ngọn chưởng vồ lấy thiếu nữ tuyệt sắc.
Hắn định động thủ bất ngờ để thiếu nữ tuyệt sắc không kịp phản ứng.
Nhưng thiếu nữ tuyệt sắc đã hét :
- Ác ma đừng cuồng vọng..
Cùng trong tiếng hét, thiếu nữ tuyệt sắc đã cất bổng thân mình lên tránh khỏi cái chộp của tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo, rơi ngay xuống vực thẳm.
Đồng thời lúc đó, Hàn Tùng Bá hét :
- Chết mất!
Bằng một thân pháp nhanh lẹ tối thượng, Hàn Tùng Bá bắn mình xuống toan nắm lấy thiếu nữ tuyệt sắc cứu mạng nàng.
Thế nhưng đã chậm đi một tia chớp, chiếc bóng của thiếu nữ tuyệt sắc đã hút mất dưới lòng vực đen ngòm.