Không qua bao lâu, kỵ trận các nhà đã vào bàn xong.

Ngụy Vô Tiện không thể không trở về Vân Mộng xếp hàng.

Chiếu theo cách nói của y, y và Lam Vong Cơ chính là Ngưu Lang, Chức Nữ...!Y là Ngưu Lang.

Trên đường theo đuổi tình yêu thế nào cũng phải gặp chỗ khúc chiết như vậy.

Cũng không quan trọng.

Y ở trong trận doanh của Lam Gia hồi lâu, nhưng đến lúc tiến tràng cũng phải tạm thời tách ra khỏi Lam Vong Cơ.

Không có cách khác.

Vây săn chính là để vẻ vang nhà mình.

Cũng không thể cứ ăn vạ trong trận doanh của Cô Tô.

Y vuốt cằm, đứng bên cạnh Giang Trừng, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ nơi xa, lẩm bẩm: "Hiện giờ chưa cưới vào cửa, thật sự không dễ làm chuyện này.

Nếu có thể bắt cóc Lam Trạm tới Vân Mộng, việc trong lúc vây săn cũng bớt rất nhiều..." Dứt lời liền vỗ vai Giang Trừng, cảm khái: "...Chán quá a!"

Giang Trừng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Ngày xưa không có Lam Vong Cơ cũng không thấy ngươi oán trời như vậy.

Quả thật là bị nện cho hư đầu rồi!"

Ngụy Vô Tiện cười cười, đang định nói cái gì, một nam tử bên cạnh nói: "Trường hợp như vậy còn dám chơi đùa, nên nói...!thật không hổ là Vân Mộng Giang Thị các ngươi sao?"

Người tới chính là Kim Tử Huân.

Mới vừa rồi Kim Tử Hiên mở màn hắn từng há miệng châm chọc.

Lúc đó Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh Lam Vong Cơ, cho nên cũng không rảnh bận tâm người khác.

Nhưng lúc này Lam Vong Cơ không ở đây, y rảnh tới hoảng.

Hơn nữa, Kim Tử Huân này cũng thật không biết ăn nói.

Mắng thì mắng đi.

Cố tình hắn còn kéo luôn Vân Mộng Giang Thị vào trong miệng.

Chuyện này liền không thể nhịn rồi.

Y nghiêng đầu, nhìn Lam Vong Cơ bên kia, kêu lên: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn y: "Chuyện gì?"

Kim Tử Huân: "...." Hắn cũng đã nghe qua một ít lời đồn đãi mấy ngày gần đây, thấy động tác này của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cơ mặt run rẩy, nắm chặt tay muốn chết.

Ngụy Vô Tiện ngày thường đã tùy ý rồi, mà Lam Vong Cơ còn phối hợp như vậy.

Chẳng lẽ...!lời đồn là thật?!

Ngụy Vô Tiện ở bên này cũng không chú ý tới động tác của người khác, y cười nói: "Mượn đai buộc trán của ngươi xài chút?"

Lam Vong Cơ: "......"

Mọi người: "......" Đây là chỗ công cộng...

Lam Vong Cơ quay đầu, không đáp.

Lần này cũng là một trong số lần hiếm hoi hắn im lặng không trả lời sau khi bắt đầu giáng từ trên trời xuống.

Mọi người: "......" Chắc là giả đi....

73.

Mượn không được đai buộc trán, Ngụy Vô Tiện cũng không nhụt chí.

Y từ trước tới nay lạc quan.

Nhớ tới gương mặt của Lam Vong Cơ năm đó khi y vô tình kéo đai buộc trán xuống, còn tự nói bản thân có tiến bộ.

Nhiều năm như vậy, tốt xấu cũng không chọc cho người ta tức mà bỏ đi.

Y nói: "Được được được, không cho mượn liền không cho mượn..."

Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ bên này có dị thường, bất đắc dĩ muốn giải thích thay cho đệ đệ: "Ngụy công tử...."

Ngụy Vô Tiện cởi ra dải dây đen buộc trên cổ tay, gật gật đầu, nói chắc nịch: "Trạch Vu Quân không cần giải thích.

Tình cảm của Lam Trạm và cái đai buộc trán kia rất là thâm hậu.

Không dễ cho người khác mượn.

Ta biết."

Lam Vong Cơ: "......"

Lam Hi Thần: "......."

Vấn đề ở đây không phải là tình cảm thâm hậu hay không thâm hậu...

Mọi người nghe được cũng như là lọt vào sương mù.

Cái này cái này...!Đai buộc trán của Lam Thị có hàm nghĩa gì, phàm là người từng đến Vân Thâm nghe học đều biết.

Mà lời kia của Ngụy Vô Tiện...!hình như là không biết...!Trong bất tri bất giác, mọi người trong khu vực vây săn đều ngây người, trong lòng suy tư không biết quan hệ giữa Ngụy công tử và Hàm Quang Quân đến tột cùng là ra sao.

Lam Hi Thần lại lần nữa muốn giải thích: "Ngụy...."

Nhân khe hở này, Ngụy Vô Tiện đã buộc kín mắt, vẫy vẫy tay bên này, gật đầu, lần thứ hai nói chắc nịch: "Không cần giải thích, ta biết..."

Lam Hi Thần: "......"

Ngụy Vô Tiện thật sự là thông suốt như khúc gỗ du.

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng tự nhiên có chút đồng tình với đệ đệ nhà mình.

Ngụy Vô Tiện vội vàng đối phó Kim Tử Hiên, tay lấy mũi tên, đáp cung, kéo dây, cà lơ phất phơ mà liền bắn trúng hồng tâm.

Trên đài xem săn hò reo không ngừng.

Cơn mưa hoa che trời lấp đất lần thứ hai trút xuống.

Ngụy Vô Tiện nghe hướng, phất tay về chỗ cao nhất trên đài kia, nghe một tiếng "A Tiện" của sư tỷ, mới chậm rãi xoay người, nhướng mày về phía Lam Vong Cơ, làm như khoe.

Kim Tử Huân thấy y nổi bật, trong lòng tức giận, hừ lạnh nói: "Chỉ mà mũi tên mở màn mà thôi.

Có bản lĩnh ngươi buộc mắt vào tràng vây săn xem!"

Ngụy Vô Tiện sờ sờ vằm, khoe khoang cười về hướng hắn: "Được nha!"

Dáng vẻ này của y thực sự chọc cho Kim Tử Huân tức giận tới đỏ mặt, không nhịn được, dẫn đầu kỵ trận Kim Thị đi vào khu săn bắn.

Ngụy Vô Tiện vậy mà thực sự đeo miếng vải đen che mắt đó, khoan thoai đoạt lại kỵ trận Vân Mộng.

Trong lòng y âm thầm khen một phiên động tác vừa rồi của mình thật là phóng khoáng, soái khí...!Cũng không biết Lam Vong Cơ có nhìn không?

Trong lòng y nghĩ ngợi, lại muốn động tay động chân một chút.

Nếu điều kiện cho phép, còn muốn xem xem có thể ngẫu nhiên gặp được Lam Vong Cơ không? Cho nên vừa vào khu vây săn, y đã rời khỏi đoàn lớn, chính mình đi một người.

74.

Ngụy Vô Tiện khoanh tay sau lưng chậm rãi tản bộ, đang nghĩ tìm một chỗ nghỉ, vừa lúc bị một cái cây có nhánh cực kỳ thô tráng cản đường.

Nghĩ đến hiện giờ y cũng không biết khi nào Lam Vong Cơ vào sân, mà là vào từ chỗ nào.

Khu săn bắn to như vậy, còn bịt mắt tìm một người...!còn là một người không chủ động lên tiếng, thành thật đứng trong doanh địa.

Hy vọng cực kỳ xa vời.

Y có chút hối hận mới rồi hành động theo cảm tình, bởi vì một kẻ chả liên quan gì mà mất cơ hội ở chung thêm chút nữa với Lam Vong Cơ.

Thật sự đáng tiếc.

Y dựng thẳng cây sáo, gõ gõ đầu, thở dài, vịn tay nhảy một cái lên nhánh cây thô tráng kia.

Y đặt Trần Tình bên môi.

Một khúc tiếng sáo tràn ra.

Tà ám loại quỷ toàn núi bị khống chế.

Một nửa hướng Vân Mộng mà đi.

Một nửa kia đi về hướng doanh địa của Cô Tô.

Ngụy Vô Tiện vừa lòng gật đầu.

Con mồi này liền coi như...!sính lễ đi? Đưa sính lễ trước.

Sau này không lo ôm không được mỹ nhân.

Y vui vẻ mơ mộng một hồi, chợt nghe tiếng chân từ nơi xa truyền đến.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện khả nghi.

Ai tới? Tới vì chuyện gì? Lúc này tiến đến không ngoài hai tình huống...!Một là nam tu ghen ghét bản lĩnh.

Một cái khác là nữ tu mơ ước vẻ đẹp của y đi...

Ngụy Vô Tiện chậc lưỡi.

Chính y chọn một cái cây tùy tiện ngồi, chọn một khúc nhạc mà thổi, liền có hiệu quả.

Như vậy cũng có thể xứng đôi với Lam Vong Cơ.

Y bên này có chút thất thần, không có động tác.

Người nọ cũng cách gần rồi.

Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên phát giác bước chân này...!còn có mùi đàn hương phảng phất truyền đến này...!có chút quen thuộc a...!Đã nhiều ngày ở chung với Lam Vong Cơ, hơn nữa còn khuynh tâm với người ta, liền dụng tâm lưu ý một phen, nhìn rõ, nhớ kỹ thói quen nhỏ của người nọ.

Đây là...!chính chủ tự tới?

Trong lòng y mừng thầm, cũng chưa có động tác, làm bộ không quen biết người tới, bắt chéo chân rung rung thật vui, hỏi: "Ngươi cũng tham gia vây săn sao?"

Lam Vong Cơ bên kia không trả lời.

Không đáp? Lén lút như vậy làm gì?!

Tưởng tượng đến chính mình sắp khám phá được cái bí mật gì đó của Lam Vong Cơ, trong lòng y càng thêm đắc ý, tiếp tục giả vờ nói: "Ngươi ở gần ta không có săn được thứ gì đâu."

Lam Vong Cơ như cũ không đáp.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận người kia đã đứng ngay bên người.

Vải vóc gần như dán vào nhau, đã thật sự rất gần.

Y dần dần cũng vờ không nổi nữa, co người một chút, câu môi cười, đang muốn đứng dậy chào hỏi, lại bị người kia đẩy một cái.

Ngụy Vô Tiện: "....." Y không ngờ tới sự tình sẽ phát triển như vậy....

Lực tay Lam Vong Cơ không nhỏ.

Ngụy Vô Tiện bị đẩy một cái ngã về đằng sau.

Lưng đụng mạnh vào thân cây.

Ngụy Vô Tiện cả kinh nói: "Ngươi muốn làm..." Còn chưa nói xong, trên môi liền bị một cỗ ấm áp lấp kín.

Ngụy Vô Tiện: ".....?!".