Ngụy Vô Tiện đâu biết được là chỉ một cái ký bút thần kỳ của hắn đã giáng lên một trận đả kích khủng khiếp như thế nào vào tu chân giới, cũng không tài nào biết được thái độ thị uy, mắng mỏ không một chút kiêng dè của Ôn Tình lúc Vân Mộng Giang Thị leo lên đỉnh Loạn Táng Cương để tạ ơn cũng đã sớm được truyền ra khắp nơi ở tiểu hành tinh Di Lăng, từ đầu đường cuối ngõ, người người đều biết.

Hắn cũng càng không biết đám tàn dư Kỳ Hoàng ngơ ngác đáng thương kia, dưới sự hỗ trợ (tẩy não) của vị ký chủ Hệ Thống Xuyên Nhanh, cũng bắt đầu hăng hái thành lập Kỳ Hoàng Y Môn.

Nhờ có cái ghế bự chống lưng cộng với tài năng, mà chỉ trong mười năm, bệnh viện Ôn Thị mọc lên như nấm sau mưa ở tiểu hành tinh Di Lăng, được bá tánh kính trọng.

Ngụy "chả biết gì cả" Vô Tiện, lúc này, đang ngồi chu miệng thổi xì xụp ở tiệm lẩu dê.

Đôi môi bị cay quá đến mọng đỏ, bóng lưỡng cả lên.

Nước mắt rưng rưng lưng tròng, nhưng đôi đũa hắn vẫn không ngừng khua qua, khua lại.

Trên bàn là một nồi lẩu uyên ương, nửa trắng nửa đỏ, ranh giới chia rõ như biên giới giữa nước Sở và nước Hàn.

Kiều Tinh ngồi đối diện hắn, dở khóc dở cười đưa cho hắn chén nước: "Tỷ đã nói cửa hàng này chuyên đồ ăn cay.

Vậy mà đệ vẫn điếc không sợ súng, muốn khiêu chiến với ớt ma.

Thế nào? Ớt ma Ấn Độ ăn ngon không?

"Sao không ngon? Phải nói là cực kỳ ngon! Kiều Tỷ, tỷ không thử à? Sao tỷ có thể ăn lẩu cay loại không cay được!"

Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi trán, một hơi uống sạch ly nước.

Ngụy Vô Tiện rất thích ăn cay, cũng có thể ăn rất rất cay.

Nhưng ớt cay của tiểu hành tinh Di Lăng sao có thể so sánh với tầng tầng lớp lớp các loại ớt đã được tuyển chọn giống qua kỹ thuật nông nghiệp, tỉ mỉ tăng độ cay từ đời này sang đời khác hơn mấy trăm năm ở Hành Tinh Xanh được.

Hắn vừa vào cửa đã không nghe khuyên bảo mà trực tiếp chọn loại cay nhất có thể làm cháy đáy nồi.

Hiện tại hắn đã cảm nhận được cay tới khóc là thế nào.

Nhưng cay tới nỗi nước mắt lưng tròng cũng hoàn toàn không thay đổi khẩu vị siêu thích ăn cay của hắn.

Thậm chí ngược lại, còn làm cho hắn thật nhanh quyết định trong đầu là ngày hắn trở về, nhất định sẽ đem theo hạt giống của loại ớt này đem trồng trên Loạn Táng Cương.

"Không không không! Tỷ không dám nha!" Kiều Tinh tỏ vẻ xin miễn tội cho kẻ bất tài.

Nàng sợ hãi mà nhìn nửa nồi lẩu bên kia.

Nước lẩu đỏ tươi sôi sùng sục.

Khí nóng cùng mùi cay nồng bay ra từ bên kia đủ cho Kiều Tinh cảm thấy hai mắt cay xè, muốn khóc.

Chỉ vậy thôi là có thể tưởng tượng ra độ cay kinh hoàng như thế nào.

"Thật không ăn? Thôi vậy.

Một mình đệ độc chiếm thưởng thức hương vị này!" Ngụy Vô Tiện có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều mà thỏa thích ăn uống một phen.

...

Ăn no xong, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Kiều Tinh có một cấp dưới, là một nữ diễn viên trẻ tuổi có tài, dạo gần đây nhận một trận bóc phốt, bôi đen kịch liệt đến thảm.

Mấy ngày gần đây, nàng ngày đêm tăng ca cũng là vì giải quyết ổn thỏa việc này.

"Cô nương kia sao lại bị người ta mắng? Nàng thật sự là có...!khụ khụ...!mấy cái giao dịch bất chính đó? Hay là nàng đắc tội với ai?" Bởi vì nhiệm vụ do Hệ Thống giao, Ngụy Vô Tiện có phần chú ý tới giới giải trí.

Đối với vụ bóc phốt nàng tiểu hoa đán họ Bạch kia cũng có nghe phong thanh.

Hắn xem cư dân mạng thỏa miệng, ác ý nhục mạ rồi cười cợt cô nương kia, cảm thấy rất là quen --- đại ma đầu phản đồ của Giang Gia sau Xạ Nhật Chi Chinh, chính là hắn, chẳng phải cũng từng hứng trận mưa miệng của bách gia đó sao?

"Không phải!" Kiều Tinh hướng cặp mắt đen đen trong veo về hướng Ngụy Vô Tiện, khàn giọng quả quyết: "Bạch Tố là người tính cách đơn thuần, hoàn toàn không có giả tạo.

Mấy lời gièm pha, bôi đen đó hoàn toàn vô căn cứ."

Lời nói vô căn cứ? Vậy là xui xẻo bị người khác giấu tay, ném trứng thúi vào mặt?

"Có người nhục mạ bôi đen nàng, là vì Bạch Tố không phải chỉ có vẻ bề ngoài.

Khả năng diễn của nàng rất tốt.

Chỉ bằng tài nghệ và gương mặt đó, đảm bảo là ngáng đường rất nhiều kẻ có dã tâm khác.

Nghệ sĩ trẻ ưu tú như Bạch Tố, cho dù nàng an phận thủ thường, cố gắng không dính vào bất cứ chuyện thị phi gì, thì cũng sẽ có kẻ tiểu nhân chủ động công kích, ăn vạ, bôi bẩn nàng.

Tài nguyên ở trong thị trường giải trí cho dù nhiều thì cũng hữu hạn thôi.

Bạch Tố càng thành công, càng được rót thêm tài vật thì phần cho kẻ khác, dĩ nhiên là ít đi.

Nếu Bạch Tố chịu không nổi lần công kích này mà ngã xuống, một bước bỏ ra khỏi giới, thì sẽ rất nhiều người nhân cơ hội đó chia sẻ lợi ích mà đáng ra sẽ thuộc về nàng..."

"Cho nên nói, xã hội của người trưởng thành chính là tàn khốc, dơ bẩn như vậy.

Mặc kệ là ngành sản xuất hay lĩnh vực nào cũng sẽ luôn có những kẻ như vậy.

Ngươi không đắc tội người khác, thì vẫn sẽ có những kẻ chủ động tới cửa tìm phiền toái.

Đối với loại người này, nhượng bộ là vô dụng.

Ngươi nhượng bộ sẽ chỉ làm cho bọn họ thấy ngươi nhu nhược, yếu đuối, có thể cho họ một tấc, họ sẽ đòi thêm một thước!"

Ngụy Vô Tiện suy tư, rồi hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Kiều Tinh vỗ bàn đánh rầm một cái, mặt đằng đằng sát khí mà nói: "Đương nhiên là hung hăng phản kích trở lại! Ăn miếng trả miếng! Hắn dám hả miệng phun độc, ta liền rút lưỡi hắn.

Dám duỗi móng vuốt thì ta liền băm tay hắn! Muốn giở thủ đoạn cay độc thì ta liền lấy cái mạng chó của hắn! Để cho kẻ dám tơ tưởng giở trò thì đầu tiên phải nghĩ đến chuyện có thể trả nổi đại giới hay không."

Nữ hào kiệt chính là đây ah! Ngụy Vô Tiện vỗ tay: "Kiều Tỷ uy vũ!!"

"Kẻ dám bôi nhọ nghệ sĩ thủ hạ của ta, ta mà không mang họ đá ra ba vòng xuất giới thì ta khong phải họ Kiều!" Kiều Tinh hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn nhìn mỹ thiếu niên răng trắng, môi hồng, gương mặt sáng loáng này thì lại nhịn không nổi mà khuyên nhủ: "Thế nào, Vô Tiện, điều kiện của ngươi tốt như vậy, không vào giới giải trí dạo qua mấy vòng thì thật là tiếc nha.

Tỷ tỷ bảo đảm che chở cho ngươi.

Tuyệt đối không cho ai làm hại ngươi!"

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Kiều Tinh hỏi câu này.

Lúc trước Ngụy Vô Tiện cũng đã cự tuyệt mấy lần.

Lúc này, lại cong môi cười: "Được nha.

Vậy phải làm phiền Kiều Tỷ chiếu cố rồi.".