Cẩu Tử

Trong phòng mát mẻ, máy điều hòa đã bật, Vưu Minh ngồi trên salon, trong tay bưng bát đá bào, bên trên còn có chút việt quất, cùng mứt trái cây, không phải mua bên ngoài, mà là dì Trịnh tự làm, dì Trịnh đập nát việt quất pha với mật ong rồi đem đi nấu.

Vưu Minh không thích ngọt quá nên chỉ bỏ thêm một ít mứt hoa quả, ăn rất sướng miệng.

Ba Vưu cũng ăn đến đã miệng, mặt mày loan loan, vừa nhìn đã biết tâm tình rất tốt.

Con trai mang về tin tức rốt, sáng nay ba mẹ Vưu đã đi đến tận nơi nhìn thử, tuy tòa nhà không quá mới, nhưng trang trí không tệ, vật liệu là dùng loại tốt nhất, tính theo giá cả nơi đó đã là rất rẻ, nói quá chút chính là tương đương với tặng không.

Hơn nữa gần nhất thái tử Quang Thái nói muốn đầu tư, thái độ quay ngoắt 180 độ.

Quả thực là đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới.

“Khả năng vận may của ba rất tốt rồi.”:Ba Vưu ăn muỗng đá bào, đắc ý nói.

Vưu Minh cười, ba Vưu đột nhiên hỏi: “Bên con làm đến đâu rồi?”

Vưu Minh thả chén không xuống: “Đã tuyển không sai biệt.”

Cậu là tuyển người không có kinh nghiệm, cho nên khoảng thời gian này khá bận.

Ba Vưu một mặt cảm thấy con trai có phần tâm này là chuyện tốt, một mặt lại sợ con trai thất bại sẽ gặp đả kích.

Cho nên ông cười nói: “Con cứ mạnh dạn làm, đừng sợ, có thất bại cũng còn ba ở đây.”

Mẹ Vưu ngồi bên cạnh lườm ông một cái, nhỏ giọng nói: “Đoạn thời gian trước không biết là ai cúi đầu ủ rũ nữa.”

Ba Vưu lúng túng nói với vợ: “Bà không thể thuận theo lời tôi được à?”

Mẹ Vưu lắc đầu tỏ ý từ chối.

Buổi trưa nhà cậu có thói quen nghỉ ngơi, Vưu Minh đi về phòng nghỉ ngơi trước, buổi tối lái xe đi thuê lại kho hàng, nơi này là vùng ngoại thành, giá phòng rất rẻ, do phụ cận không có nhà ở, tàu điện ngầm cũng không có, cho nên giá cả không thể cao.

Cậu thuê phòng để công nhân ở lại.

Tổng cộng tuyển được mười hai công nhân, cậu thuê ba căn, mỗi căn bốn phòng ngủ một phòng khách.

Mỗi người một phòng, so với ở ký túc xá còn thoải mái hơn.

Nói là kho hàng, thực ra đã cải tạo qua, không gian bên trong rất lớn, tuy rằng chưa bày trí, nhưng vẫn có ít vật trang trí, Vưu Minh tăng thêm vài cây xanh, tuy rằng phần lớn đều là giả.

Bọn họ làm việc vào ban đêm, ban ngày ngủ.

Hết cách rồi, nhóm quỷ hồn chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối.

Đồng hồ báo thức của Tần San vang lên, cô đưa tay tắt báo thức, thời gian trên đồng hồ hiện thị là mười giờ tối.

Thời gian làm việc của bọn họ là từ mười một giờ rưỡi tối đến tám giờ rưỡi ngày hôm sau, giữa ca được nghỉ ngơi một tiếng.

Thế nhưng không ai kêu khổ.

Dù sao mọi người đều mới tốt nghiệp, không tìm được công việc quá tốt, tìm được một công việc không bao ăn ở, một tháng lương được hai, ba ngàn, trừ ăn uống cùng tiền thuê phòng thì không còn dư lại.

Nhưng bây giờ, bọn họ ở chính là phòng xây cất hoàn thiện, mỗi phòng đều có bàn làm việc cùng tủ quần áo, phòng khách còn rất lớn, có ghế sô pha mềm mại, đồ dùng nhà bếp đầy đủ, sàn nhà bằng gỗ, tường được dán giấy không lo làm bẩn.

Vưu Minh còn mời một dì làm cơm, mỗi ngày bọn họ đều được ăn món ăn sạch sẽ đảm bảo.

Công việc với điều kiện như vậy, bọn họ rất quý trọng.

Chỉ là các thầy giáo đều là buổi tối mới đến.

Cho nên bọn họ cũng không thể không học vào buổi tối.

Trong nhà Tần San không giàu có, bản thân tốt nghiệp một thời gian dài cũng không tìm được việc làm, trong nhà kêu cô về quê, vì nếu luôn không tìm việc, thì cô phải dùng tiền của nhà. Ba mẹ cô tuổi tác đã cao, hiện tại toàn dựa vào lương hưu mà sống, cô ở thành phố mỗi tháng sinh hoạt hết hai ngàn, đối với ba mẹ không phải là con số nhỏ.

Đặc biệt là cô đã tốt nghiệp.

Tần San mặc áo khoác, mang giày vào, trong phòng khách các đồng nghiệp đã chuẩn bị xong, bốn người bọn họ ở chung một gian, ba nữ một nam, lúc đầu nam sinh rất không quen, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.

“Không biết hôm nay nhóm lão sư muốn dạy cái gì.” Trong thang máy, một nữ sinh lên tiếng: “Vốn nghĩ đến đây đi làm, không ngờ lại là đi học.”

Một người khác nói: “Tớ cảm thấy rất có ý tứ, học được những thứ mà trong trường không được học qua.”

Nam sinh cũng cười hì hì nói: “Tớ cảm thấy tớ có thể dệt vải.”

Mấy người cười đùa đi đến kho hàng, kho hàng cách nhà trọ chưa tới hai trăm mét.

Có lúc bọn họ để quên đồ vẫn có thể chạy về phòng lấy, rất thuận tiện.

Chừng mười giờ Vưu Minh cũng đến, dì nấu cơm cũng đến, dì dọn dẹp kho trước sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm. Tuy dì không thích làm việc vào ban đêm, nhưng lương cao, so với mức lương này làm việc buổi tối cũng không đến nỗi tệ.

Mười một giờ rưỡi.

Nhóm lão sư cũng đến, đương nhiên có cả Giang Dư An.

Bởi vì có Giang Dư An ở đó, nhóm lão sư sẽ biểu hiện càng thêm nghiêm túc hơn.

Nhóm công nhân nhìn ông chủ đi đến cùng Giang Dư An ôm nhau một cái.

Tất cả mọi người không cảm thấy kinh ngạc, từ ngày đầu tiên nhận việc, ông chủ đã không nghĩ gạt bọn họ, bọn họ đều biết ông chủ có người yêu cùng giới tính.

Có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Nam nhân tốt đều tìm đến nhau.”

Nam sinh ở một bên nghe thấy, cũng nhỏ giọng nói: “Tớ vẫn chưa có đây, tiêu chuẩn của tớ chính là người khác phái.”

Những người khác cười rộ lên.

Phong cách dạy học của nhóm lão sư không giống nhau.

Mỗi ngày nhóm công nhân đều dồn hết tinh thần vào việc học tập, so với thời đi học trên ghế nhà trường, rõ ràng năng lực học tập bây giờ của họ mạnh hơn rất nhiều.

Hôm nay bọn họ học thêu cùng đan vải.

Tất cả mọi người rất hồi hộp.

Bọn họ không cho rằng mình có thể làm tốt hơn nhóm lão sư.

Đặc biệt nhóm lão sư đều rất nghiêm khắc, chỉ là có lão sư trực tiếp mắng, có lão sư thì dùng ánh mắt thất vọng nhìn họ mà thôi.

Nhóm lão sư nghiêm khắc giám sát học sinh, Vưu Minh cùng Giang Dư An thì ngẫu nhiên đi qua nhìn tiến độ.

Vưu Minh ngồi trên ghế sa lon, trên bàn đặt nước trà cùng điểm tâm nhỏ, Giang Dư An ngồi đối diện cậu.

Vưu Minh cười nói với Giang Dư An: “Nếu có thể luôn như thế này thì tốt quá.”

Vẫn luôn như bây giờ, Giang Dư An có thể xuất hiện bên cạnh cậu, cùng nhau làm mọi thứ, không cần che che dấu dấu, tất cả đều biết hai người là người yêu.

Cảm giác này vô cùng thoải mái.

Giang Dư An cầm lấy tay Vưu Minh.

Thanh âm của anh rất ôn nhu, mang theo sủng nịch cùng kiên định: “Rất nhanh sẽ được, đừng lo lắng.”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Anh cũng không cần gấp, từ từ đi.”

Dù sao cũng là từ không đến có, trải qua hai tháng, bọn họ mới làm được chiếc váy như trên bản vẽ, mặc dù tốn nhiều thời gian nhưng không hề cảm thấy không đáng, vì thành phẩm thực sự quá đẹp.

Thủ pháp dệt vài này, mặc lên như không có bất kỳ trói buộc, giống như đám mây, độ bão hòa không cao, lại thêm vài phần tao nhã, làn váy họa thêm họa tiết mắt rồng, làm chiếc váy không đến mức quá đơn điệu.

Mọi người nhìn chiếc váy đều không dám tin.

Đây thật sự là do bọn họ làm ra sao?

Nụ cười trên mặt Vưu Minh đã kéo rộng hết mức.

“Khoảng thời gian này mọi người cực khổ rồi, cho mọi người nghỉ ngơi một tuần có lương.” Vưu Minh vừa nói ra, nhóm công nhân đã kích động, một tuần! Này có thể so với phép năm rồi!

Trước khi nhóm công nhân giải tán, Vưu Minh nói: “Sắp tới tôi không muốn nhìn thấy có ảnh thành phẩm hoặc bản thiết kế được phát tán trên mạng.”

Nhóm công nhân nhất tề vỗ ngực đảm bảo.

Bọn họ cũng không muốn đánh mất công việc tốt thế này.

Hơn nữa bọn họ cũng biết nhóm lão sư lợi hại bao nhiêu, chỉ cần có thể tiếp tục làm việc dưới trướng của Vưu Minh, không chỉ đãi ngộ tốt, sau này còn có thể học được nhiều thứ hơn, kỹ thuật phải tự mình nắm lấy mới vững chắc.

Để lại mail bên dưới để nhận pass những chương kế tiếp.

Vưu Minh cẩn thận thu lại thành phẩm, muốn cầm về nhà cho ba Vưu xem.

Người mẫu chính là mẹ Vưu.

Mẹ Vưu đối với chiếc váy này quả thực là yêu thích không buông tay, bà mặc váy đứng trong phòng khách, không biết tay mình nên đặt ở đâu mới tốt.

Chỉ sợ tay làm bẩn váy.

Mẹ Vưu không cao, mặc chiếc váy này vào lại không cảm thấy bà thấp, trái lại càng hiện rõ đường cong trên người bà. Thậm chí ba Vưu còn cảm thấy vợ ông thoạt nhìn trẻ ra không ít, cũng càng xinh đẹp hơn.

Vưu Minh nhận ra ba Vưu nhìn đến ngây người, cướp lời trước: “Rất đẹp, mẹ mặc cái gì cũng đều đẹp!”

Mẹ Vưu cao hứng cười rộ lên: “Tiểu Minh càng ngày càng biết ăn nói.”

Ba Vưu chậm hơn một bước, nói: “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp!”

Mẹ Vưu lườm ông, hai vợ chồng nhìn nhau, cư nhiên đỏ mặt.

Vưu Minh cảm thấy bầu không khí có chút quái quái.

Thế nhưng cũng không biết đến tột cùng là quái chỗ nào.

“Ba, ba cảm thấy thế nào?” Vưu Minh hỏi.

Lần này ba Vưu tỏ ra rất nghiêm túc: “Con tìm công nhân từ đâu? Lợi hại như vậy? Công nhân như vậy không phải có tiền là có thể mời tới đi?”

Vưu Minh: “Bạn con có quen biết chuyên gia phương diện này, sở dĩ hai tháng mới làm ra được chính là con muốn để công nhân học từ đầu.”

Ba Vưu sờ chiếc váy, trợn mắt ngoác miệng: “Hai tháng đã học được?”

Người bình thường đương nhiên không được.

Nhưng có quỷ hồn hỗ trợ thì không thành vấn đề.

Ba Vưu lại hỏi: “Cái này khẳng định không làm ra sản lượng được đi?”

Vưu Minh nhân cơ hội nói: “Không phải chúng ta muốn làm nhãn hiệu riêng sao? Trước đây làm giá bán sỉ, hiện tại vừa lúc có thể làm thành hàng cao cấp, ba đã từng nghĩ qua ý tưởng này chưa?”

Làm sao có khả năng không có?

Ba Vưu vẫn còn do dự: “Làm nhãn hiệu cao cấp, muốn kiếm tiền thì phải có dây chuyền sản xuất, cũng phải ổn định giá trị thương phẩm.”

Tuy rằng ổn định giá tương đối tiện nghi, cũng mở rộng thị trường hơn.

Vưu Minh: “Ba, ba đừng nghĩ nhiều, trước tiên chúng ta mở thị trường, những thứ khác nói sau.”

Ba Vưu sửng sốt, ông quay đầu nhìn Vưu Minh, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Con nói đúng, mở thị trường, có danh tiếng mới có thể nói tiếp.”

Vưu ba ba hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Vưu Minh.

Hai cha con ôm nhau.

Hình như có chút lúng túng.

Ba Vưu không biết có nên buông tay hay không.

Vưu Minh không biết mình có nên nói ba Vưu buông tay hay không.

Vẫn là mẹ Vưu thay váy ra đi xuống thấy vậy kỳ quái hỏi: “Hai ba con ôm lâu như thế làm gì?”

Ba Vưu mới buông tay.

Chuyện đầu tiên cần làm là mở thị trường, việc này cần liên hệ Thái Thủ Nhất, tuy rằng trong nhà đã nói không cho hắn chỗ dựa, nhưng cũng không thể thực sự không quản. Sau khi Thái Thủ Nhất nhìn thấy chiếc váy lập tức quyết định muốn nghệ sĩ nhà mình mặc trong lễ trao giải.

Trong nháy mắt, Thái Thủ Nhất còn cảm thấy mình đồng ý đầu tư là lựa chọn sáng suốt cỡ nào, nếu lão ba biết được nhất định phải khen hắn.

—— hắn tự động lựa chọn quên đi mình đồng ý đầu tư chỉ vì muốn chữa bệnh.

Thái Hoa có xí nghiệp, cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, đương nhiên cũng có ký hợp đồng với nghệ sĩ. Trong đó có một nữ nghệ sĩ tuy đã lớn tuổi, nhưng rất có năng lực, được đề cử giải ảnh hậu trong liên hoan phim.

Nhất tỷ họ Trần, kêu Trần Tuyết, dung mạo của cô không thuộc loại kinh diễm, nhưng có phong thái mỹ nhân riêng.

Kỹ thuật diễn của cô rất tốt, biểu hiện trong công ty cũng rất ưu tú, ngẫu nhiên công ty muốn nâng người mới sẽ tung tin cô và người mới bất hòa, thế nhưng cô chưa bao giờ oán giận.

Bởi vì cô biết, đối với nữ diễn viên mà nói, thời gian xuất hiện trên màn ảnh rất ngắn ngủi.

Một khi bước qua tuổi ba mươi sẽ dần xuống dốc.

Nhóm tiểu hoa đán sẽ nghĩ mọi cách nổi lên.

Trong đó cũng không thiếu người có kỹ năng diễn xuất ưu tú.

Khán giả rất dễ quên, có người mới xuất hiện, bọn họ sẽ không còn nhớ đến người cũ.

Trần Tuyết tự hiểu được, cho nên cô không từ chối an bài của công ty, chỉ cần hàng năm cho cô quay vài bộ phim là được.

Trong đó chỉ cần một bộ đảm nhiệm vai nữ chính là cô đã đủ hài lòng.

Lễ trao giải năm nay kỳ thực cô cũng không quá hy vọng.

Dù sao hai bộ phim năm ngóai cô quay dưới cái nhìn của cô cũng không phải là tác phẩm xuất sắc.

Cô sợ không qua bao lâu nữa cô sẽ bị lãng quên.

Trợ lý bỗng nhiên từ ngoài cửa chạy vào, trong tay ôm một cái hộp, cô chạy rất nhanh, khiến người chung quanh không hiểu ra sao, chẳng lẽ là có việc gì?

Trần tuyết nhìn trợ lý tiến vào, cũng kỳ quái hỏi: “Sao lại vội vàng như vậy?”

Trợ lý để hộp lên bàn, mặt rất đỏ, do chạy nhanh mà hô hấp dồn dập, cô chống hai tay lên đầu gối, điều chỉnh hô hấp một lát, mới nói: “Chị Trần, xem cái này đi.”

Trợ lý mở hộp ra.

Sau đó lấy ra một chiếc váy, động tác rất nhẹ, tựa như lo lắng bản thân mạnh tay quá sẽ làm hư chiếc váy này.

Liên hoan phim không phải tất cả mọi người có thể nhận thưởng, đối với nữ minh tinh mà nói, đó cũng là một cơ hội khoe sắc, càng xinh đẹp thì càng hấp dẫn ánh nhìn, tài nguyên có thể nhận đến tay nhiều hơn, có thể hấp dẫn ánh nhìn của người qua đường càng tốt, có người nhớ đến, con đường sau này càng dễ đi.

Trần Tuyết: “… Đổi nhà đầu tư?”

Trang phục trước đây đều do nhà đầu tư chuẩn bị.

Trợ lý cao hứng nói: “Là thái tử gia cho người đưa tới, nói để chị Trần mặc.”

Trần Tuyết vươn tay sờ chiếc váy, bề mặt nhẵn nhụi như làn da, nói đúng hơn so với làn da càng mềm mịn hơn, dù sao da người còn có lỗ chân lông.

Rất nhẹ, rất đẹp, cô cơ hồ không muốn chờ nữa mặc nó lên người.

Chờ Trần Tuyết mặc váy bước ra, trợ lý không thể dời tầm mắt.

Cô biết Trần Tuyết rất đẹp, nhưng không nghĩ tới Trần Tuyết có thể đẹp đến mức này, khí chất cả người cũng thay đổi.

Tao nhã mê người, mang theo chút dụ hoặc.

Trần Tuyết mang giày cao gót màu thủy tinh, vừa vặn tương xứng với trang phục.

Trợ lý nói: “Chị Trần, đến liên hoan phim, nghệ sĩ khác chỉ có nước làm nền cho chị!”

Trần Tuyết nhìn bản thân trong gương, cảm thấy mình như trẻ ra, nếp nhăn nơi khóe mắt dường như biến mất, tạo cảm giác mấy phần giống thiếu nữ.

Bất quá là thiếu nữ trầm ổn cao quý.

Bản thân cô cũng cảm thấy mình rất đẹp.

Đây là trải nhiệm mới mẻ, vì cô luôn tự biết mình không phải nữ minh tinh có gương mặt quá xuất chúng.

Vòng giải trí không thiếu mỹ nữ, có thanh thuần đáng yêu, có ôn nhu ngọt ngào, còn có cảm giác bá đạo.

Cô nhìn bản thân trong gương, ấy vậy mà lại không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung.

Ngày tổ chức liên hoan phim, Trần Tuyết mặc váy xuất môn, cô có chút sốt sắng, năm nay cô không biết có thể lấy giải nữ diễn viên xuất sắc nhất hay không, nếu như năm nay không lấy được, vậy năm sau càng khó hơn.

Trợ lý luôn bên cạnh cổ vũ tiếp sức cho cô, Trần Tuyết chỉ đành cười miễn cưỡng.

Vưu Minh cùng Giang Dư An xem phát sóng trực tiếp.

Vì là giải thưởng mang tính quốc tế nên lễ trao giải được tổ chức ở nước ngoài, thời gian muộn hơn so với trong nước, nên hai người có thể nằm trên giường xem cùng nhau.

Rốt cục không cần ngày đêm đảo lộn nữa, Vưu Minh nằm gối đầu lên cánh tay Giang Dư An, chăm chú theo dõi phát sóng trực tiếp.

Giang Dư An hiển nhiên không có hứng thú với màn hình di động, trái lại càng có hứng thú với Vưu Minh hơn.

Vưu Minh xem đến say xưa, anh cũng không tiện làm cậu tụt hứng.

—— vấn đề lớn nhất là, từ khi Vưu Minh bắt đầu nhọc lòng vì chiếc váy kia, hai người đã lâu không thân thiết qua.

Ánh mắt của Giang Dư An từ điện thoại di động chuyển đến trên tay Vưu Minh, tay Vưu Minh rất đẹp, không có vết chai hay vết sẹo, ngón tay thon dài nhẵn nhụi, vì khớp xương rõ ràng, nên không bị nhận lầm thành tay của nữ.

Đôi tay này cũng rất ấm áp, có lúc ôn nhu, có lúc tràn ngập nhiệt tình.

Cho dù là loại nào, anh đều rất thích.

Thời điểm Vưu Minh sờ soạng trên người anh, cho dù là sờ chỗ nào, cũng sẽ làm anh kích động trong nháy mắt.

Cho dù không thể làm đến bước cuối cùng.

Ánh mắt Giang Dư An chuyển đến trên mặt Vưu Minh.

Kỳ thực anh chưa từng quan sát kỹ gương mặt Vưu Minh, trong lòng anh, con người Vưu Minh mới là quan trọng nhất.

Giang Dư An nhìn đến môi Vưu Minh.

Môi Vưu Minh hơi vểnh, khiến Giang Dư An không tự chủ muốn hôn lên.

Muốn hung hăng hôn lên, phát ra thanh âm.

Ngay lúc Giang Dư An muốn hôn lên, Vưu Minh đột nhiên quay đầu nói: “Chị ấy ra rồi.”

Trong màn hình, Trần Tuyết đi trên thảm đỏ, từ lúc cô xuất hiện trên thảm đỏ, tất cả ống kính đều tập trung trên người cô. Trên mặt cô là nụ cười ôn nhu, mỗi bước đi làn váy chập chờn như quấn quanh cô.

Không ai có thể dời mắt khỏi cô.

Vưu Minh nói với Giang Dư An: “Chị ấy mặc chiếc váy này rất thích hợp.”

Váy rất tiên minh, rất làm người chú ý, cho nên cũng không cần người mặc có gương mặt kinh diễm.

Khí chất Trần Tuyết dịu dàng, rất thích hợp mặc chiếc váy này.

Thời điểm người dẫn chương trình tuyên bố nữ diễn viên đoạt giải.

Vưu Minh có chút khẩn trương.

Cậu đương nhiên hy vọng Trần Tuyết có thể đoạt giải, như vậy mới có thể triển lãm chiếc váy này đến hết mức.

“Nữ diễn đoạt giải là…”

Người dẫn chương trình thừa nước đục thả câu.

Khán giả phía dưới phát ra tiếng cười, ống kính lia thoáng qua danh sách đề cử, mỗi một cái tên đều có đặc tả chi tiết.

Tất cả đều nỗ lực bảo trì trấn định, mỉm cười nhìn vào ống kính, nụ cười có chút không tự nhiên, có thể nhìn ra được các cô rất hồi hộp.

Tuy rằng sau này cũng sẽ có khả năng đoạt giải, nhưng lần này không thể nghi ngờ các cô đã cách giải ảnh hậu chỉ có một bước.

Người dẫn chương trình dừng lại rất lâu mới nói tiếp: “Giang Nam Sương Khói, vai nữ chính Trần Tuyết!”

Trần Tuyết đứng lên, dùng tay che miệng, vẻ mặt không dám tin, cô nỗ lực khống chế biểu cảm, không để mình khóc lên.

Lần này lấy được ảnh hậu, ít nhất có thể khiến cô giữ được danh tiếng thêm năm năm.

Dưới ánh mắt nghi hoặc, đố kỵ, hâm mộ của mọi người, Trần Tuyết cầm cúp ảnh hậu vào tay.

Sau đó phát biểu cảm nghĩ.

Mỗi một ánh mắt đều chăm chú nhìn cô, tựa như cô là trung tâm lúc này.

Vưu Minh cũng vui mừng ôm lấy Giang Dư An, hôn lên mặt anh một cái.

Giang Dư An không vui cho lắm.

Động tác anh ôn nhu nhưng kiên định tắt điện thoại di động, ôm lấy eo Vưu Minh, nhẹ giọng nói vào tai cậu: “Em không cảm thấy dạo gần đây em rất lãnh đạm với tôi sao?”

Vưu Minh sửng sốt, trước giờ cậu không nghĩ tới vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì.

Giang Dư An dường như có hơi khổ sở, mí mắt khẽ hạ, Vưu Minh chỉ có thể nhìn thấy lông mi của anh, chứ không nhìn thấy con mắt.

Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Hơn hai tháng qua, hôm nay em mới hôn tôi.”

Vưu Minh đã có chút áy náy.

Cậu muốn nói xin lỗi, nói mình không nên chỉ biết chăm chú làm chuyện khác.

Thế nhưng Giang Dư An đã chặn lại lời nói của cậu, hôn lên môi Vưu Minh.

Nụ hôn của anh triền miên, lại đáng thương, cẩn thận từng li từng tí thăm dò, tựa như khẩn cầu.

Vưu Minh càng thêm áy náy, chỉ có thể nhiệt tình đáp trả..

Cậu không có kỹ thuật gì, chỉ làm theo bản năng.

Vưu Minh đặt tay trên ngực Giang Dư An, hai chân quỳ gối bên eo anh, chờ lúc phục hồi lại tinh thần, quần áo trên người đã không cánh mà bay.

Giang Dư An đuổi theo đôi môi Vưu Minh, như ong đuổi theo mật.

Hai tay Vưu Minh dời đến vai Giang Dư An, chậm rãi kéo gần khoảng cách của hai người.

“Em không cố ý.” Vưu Minh nhìn vào mắt Giang Dư An, mắt Giang Dư An đen kịt, còn xinh đẹp hơn bầu trời đêm đầy sao, cậu dùng giọng điệu chân thành nhất nói: “Sau này em sẽ không như vậy nữa, em sẽ dùng thật nhiều thời gian…”

Còn chưa nói hết lời đã bị Giang Dư An đè xuống dưới thân.

Giang Dư An chống hai tay bên tai Vưu Minh.

Gương mặt anh tuấn mĩ đến mức cơ hồ làm Vưu Minh ngừng thở.

“Tôi hi vọng em làm những gì bản thân thấy vui vẻ.” Anh nói tiếp: “Cho nên không cần nói xin lỗi với tôi.”

Vưu Minh nhìn Giang Dư An, muốn hỏi: “Vậy vừa rồi anh còn tỏ ra oan ức như vậy làm gì?” Nhưng cuối cùng cậu vẫn không hỏi ra miệng.

Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là hi vọng, trong lúc em bận bịu vẫn quay lại nhìn tôi một chút.”

Tâm Vưu Minh mềm nhũn.

Cậu ôm lấy cổ Giang Dư An, cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Vưu Minh hôn lên gò má Giang Dư An, lúc này, bất kỳ lời nói nào cũng không thể biểu đạt tâm tình của cậu, vì thế Vưu Minh tắt đèn bàn.

Trong bóng tối, cậu có thể dùng tứ chi biểu đạt tình cảm.

Đương nhiên, ở trong bóng tối, cậu cũng không thể nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Giang Dư An.

Giang Dư An sờ gò má Vưu Minh.

Anh yêu người này, vì thế đan ra một tấm lưới lớn, trăm phương ngàn kế vây hãm người này trong ngực.

Cho đến khi anh biến mất mới thôi.