Vong Linh Thư

Chương 43: Mối liên hệ

Bác Tiêu Tuyết bồn chồn ngồi trước mặt cảnh sát phụ trách thẩm vấn.

“Tôi đã bảo tôi hoàn toàn không liên quan đến việc này, tôi chỉ tình cờ có mặt lúc họ chết thôi, thật sự chỉ là trùng hợp!”

“Người vợ tự sát trước mặt cô, sau đó người chồng cũng tự sát trước mặt cô, có thật là trùng hợp không?”

“…” Bác Tiêu Tuyết không còn gì để nói, đến bản thân cô cũng thấy khó giải thích.

“Cô có quan hệ như thế nào với người chết?”

“Tôi và Lục Tường Lai từng học cùng trường, nhưng sau này anh ta đưa vợ đến bệnh viện sinh con tôi mới biết mặt, tôi là một trong những bác sĩ đỡ đẻ.”

“Chỉ vậy thôi sao? Cô…” Viên cảnh sát còn muốn hỏi tiếp thì bị một người cắt ngang.

“Cô có quan hệ gì với Hứa Dao?”

Câu hỏi này khiến Bác Tiêu Tuyết run bắn, nhìn người đang đẩy cửa vào.

Đó là một người đàn ông trung niên, cô từng gặp rồi, hình như tên là Kim Tử.

Gã vừa vào, cảnh sát thẩm vấn liền cung kính nhường chỗ, người thẩm vấn Bác Tiêu Tuyết đổi thành Kim Tử.

“Bọn tôi… là bạn cùng trường, anh ấy với Lục Tường Lai và Thành Thụy chung một khóa.” Bác Tiêu Tuyết cúi đầu, thầm lo Kim Tử đào ra mối quan hệ giữa mình và Hứa Dao.

“Cô đừng lo, nếu cô thật sự trong sạch thì tôi có hỏi kiểu gì cô vẫn vô tội mà.” Như biết Bác Tiêu Tuyết bất an, Kim Tử khẽ cười.

“Sao lại hỏi tôi câu này?” Bác Tiêu Tuyết không lùi mà tiến, ngẩng đầu đón ánh mắt của Kim Tử.

“Vì điều đó cần thiết phải hỏi. Nói thật, cô không cảm thấy những vụ án phát sinh quá trùng hợp sao?”

Đúng, thật sự quá trùng hợp. Bác Tiêu Tuyết lại cúi đầu, bụng bắt đầu thấy khó chịu.

Dường như đứa bé cảm nhận được tâm trạng của mẹ nên cũng bất an theo.

“Cô không khỏe à?” Thấy sắc mặt Bác Tiêu Tuyết tái nhợt, Kim Tử bèn hỏi. Bác Tiêu Tuyết ôm bụng, gã nhíu mày.

Tuy Bác Tiêu Tuyết đã cố ý che giấu, nhưng động tác trong vô thức vẫn đủ để Kim Tử nhận ra nguyên do khiến cô khó chịu.

Sau khi đưa thi thể Lục Tường Lai đi, cảnh sát ở hiện trường phát hiện sợi dây rốn, lập tức cho vào túi gửi cho Kim Tử.

Lại là dây rốn. Kim Tử nhớ lúc Hứa Dao chết, Đoàn Lâm phát hiện có người mở cửa nhỏ quan tài, tìm thấy dây rốn tròng cổ thi thể Hứa Dao. Sao lại trùng hợp đến thế nhỉ?

Kim Tử thử móc nối hai vụ lại với nhau.

Sợi dây rốn siết cổ Lục Tường Lai được gửi đi xét nghiệm, đàn em của Kim Tử – Tiểu Tào mang kết quả xét nghiệm hớt hải chạy vào, “Quả nhiên không ngoài dự đoán, đó chính là sợi dây rốn mà vợ anh ta kéo ra khỏi bụng lúc chết! Dây rốn vốn để trong quan tài của vợ anh ta, chuẩn bị ngày mai đưa đi hỏa táng…”

Một câu của Tiểu Tào đánh thức Kim Tử.

Kim Tử cau mày hỏi ngược, “Tại sao cậu bảo không ngoài dự đoán?”

Bốn chữ này mang nghĩa khẳng định rõ rệt, tại sao Tiểu Tào nói chắc như vậy? Bởi vì đó là lẽ thường tình, người vợ kéo sợi dây rốn ra từ bụng rồi chết, sau đó người chồng chết, trên cổ còn tròng sợi dây rốn. Trực giác người ta sẽ cho rằng đó chính là sợi dây rốn lấy từ bụng vợ.

Đây là loại tâm lý rất dễ khiến người điều tra phán đoán sai, song có lúc nghĩ quá nhiều cũng không tốt.

Ví dụ như Kim Tử luôn nghĩ sợi dây rốn là của người khác, nghĩ nhiều ngược lại dễ hại mình đâm vào ngõ cụt.

“Tốt, cậu điều tra xem sợi dây rốn trong quan tài Hứa Dao là của ai?” Nghĩ thông suốt rồi, Kim Tử chậm rãi ra lệnh.

“Hả? Tại sao? Làm sao em điều tra được? Hoàn toàn không có manh mối, chẳng lẽ phải đối chiếu gene của từng người trong thành phố?”

Tiểu Tào không dám tin nhìn Kim Tử, Kim Tử lại rất quyết đoán, “Cậu bảo họ đối chiếu gene sợi dây rốn đó với Hứa Dao.”

Tiểu Tào há hốc, đi kiểm tra, sau đó kích động báo cáo, “Đúng như anh nói, sợi dây rốn đó trùng khớp với gene của Hứa Dao. Căn bản có thể kết luận đó dây rốn của con của Hứa Dao.”

Nhưng Hứa Dao độc thân, không con cái, thế là Kim Tử nghĩ đến cái xác trẻ sơ sinh trong đường ống nước nhà Hứa Dao.

Chuyện đó không khiến cảnh sát lưu ý, nhưng bây giờ ngẫm lại, tính khả thi của giả thiết này là rất cao.

Có một cô gái mang thai con của Hứa Dao, nhưng tình cảm hai người rạn nứt, cô gái vì trả thù nên nhét con của hai người vào ống thoát nước nhà bạn trai.

Nghe thôi cũng thấy kinh tởm nhưng hợp tình hợp lý.

Song lúc giám định lại gặp khó khăn, vì viên cảnh sát phụ trách vụ này bảo không biết cái xác đó bị vứt đi đâu.

Cục diện tưởng chừng bế tắc, nhưng thật ra không đến nỗi. Cách này không được thì tìm cách khác, không thể đối chiếu gene của đứa bé thì tìm người mẹ.

Kim Tử bắt tay điều tra những người khác phái xung quanh Hứa Dao.

Hứa Dao là tên lăng nhăng, nhân viên điều tra trình lên một xấp báo cáo dày cộm, Kim Tử chú ý đến một cái tên – Bác Tiêu Tuyết, đồng nghiệp làm cùng bệnh viện, còn là đàn em thời đại học của Hứa Dao.

Chiều nay, Kim Tử vờ như tình cờ gặp Hàn Tâm Nặc, hỏi thăm mấy câu, điều Hàn Tâm Nặc vô ý tiết lộ khiến Kim Tử lại đụng phải chướng ngại.

“Chị ấy có thai…”

Hàn Tâm Nặc nhận ra mình nói hớ, bèn dặn Kim Tử đừng để lộ. Bác Tiêu Tuyết có thai đã đập tan giả thiết của Kim Tử.

Bác Tiêu Tuyết mang thai vào lúc này, dựa theo tình trạng phát triển của xác trẻ sơ sinh thì có thể xác định nó không phải con của Bác Tiêu Tuyết.

Hơn nữa, Bác Tiêu Tuyết thật sự không có quan hệ gì với những người còn lại.

Không thân thiết thì sẽ không trở mặt, quan hệ giữa Bác Tiêu Tuyết cùng Lục Tường Lai, Mao Vi Vi chỉ là bác sĩ và bệnh nhân.

Nếu miễn cưỡng tính cả đàn ông thì Thành Thụy mới là người có mối liên hệ chặt chẽ với các nạn nhân.

Mọi người đều thấy Bác Tiêu Tuyết liên tục chứng kiến hai vợ chồng Lục Tường Lai tự sát mà quên mất Thành Thụy vốn phải là đối tượng tình nghi số một.

Anh ta có mặt lúc Hứa Dao tự sát, là bác sĩ mổ chính đỡ đẻ cho Mao Vi Vi, là người báo cảnh sát Lục Tường Lai sắp nhảy lầu và tận mắt thấy bạn mình rơi xuống.

Người quan trọng như vậy mà không ai gọi đến thẩm vấn.

Nhìn Bác Tiêu Tuyết đau toát mồ hôi lạnh mà vẫn ráng chịu đựng, Kim Tử nói, “Cảm ơn bác sĩ Bác đã phối hợp, hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại.”

Bác Tiêu Tuyết nghe vậy liền ôm bụng.

—o0o—

Đây là nguyền rủa! Thành Thụy mở to mắt.

Không có ai ngoài anh nhìn thấy đứa bé đó sao?

Tại sao chỉ có mình anh thấy? Tại sao anh lại bị… nguyền rủa…

Sách rơi ngổn ngang dưới đất, trang giấy in toàn ký hiệu ma quái cùng những phương pháp gọi hồn. Thành Thụy chưa từng nghĩ mình cũng có ngày hôm nay, không đến bệnh viện làm mà lại rúc trong nhà nghiên cứu loại sách rác rưởi.

Nguyền rủa là một dạng khế ước, một khi đã lập khế ước thì phải chấp hành đến khi hoàn thành. Nguyền rủa với mục đích giết người là huyết chú, lời nguyền của huyết chú là loại thâm độc nhất. Kẻ bị nguyền sẽ nghe tiếng trẻ khóc, chịu đủ giày vò cho đến khi được thi thể mà chủ nhân lời nguyền nuôi dưỡng đưa đi.

Thành Thụy càng đọc càng nhíu mày, mọi dấu hiệu y hệt như anh đang bị! Chưa kịp thả lỏng vì tìm ra đáp án, đọc khúc sau khiến Thành Thụy căng thẳng.

Theo một cách nào đó, nguyền rủa huyết chú không có cách hóa giải.

Thành Thụy run tay, tiếp tục đọc…

Nguyền rủa huyết chú một khi được khởi động ắt sẽ đổ máu. Nếu không mang hận thù sâu sắc, người dùng thuật tuyệt đối không được thi triển huyết chú để tránh tổn hao sinh mệnh. Có rất nhiều cách chế ngự lời nguyền, nếu ngộ thương người vô tội thì xem như nguyền rủa thất bại, người nguyền rủa sẽ bị huyết chú phản phệ. Cách phá giải duy nhất chính là chấp nhận nguyền rủa. Kẻ bị nguyền còn sống thì người nguyền rủa phải chết, đó cách duy nhất hóa giải lời nguyền. Muốn thoát khỏi lời nguyền khi đã chấp nhận nguyền rủa thì phải tìm thế thân. Tìm người gánh huyết chú thay là phương pháp hại người lợi mình, nếu không phải cực chẳng đã thì không được sử dụng…

Thế thân à?

Hai chữ này khắc sâu vào đầu Thành Thụy, cùng lúc đó, anh ta nghe tiếng gõ cửa. Thành Thụy vội gom hết sách đi cất, ra mở cửa.

“Là em ạ, em mang tư liệu đến, nhân tiện xem anh có khỏe không, em lo lắm…”

Người đến là Hàn Tâm Nặc, bình thường Thành Thụy không thích cậu đàn em lắm miệng này, nhưng hôm nay anh ta rất vui khi cậu đến đây.

Thành Thụy nhếch môi, cười thân thiện.

“Cậu đến đúng lúc lắm, anh có việc này muốn nhờ cậu…”

Thành Thụy nghiêng người để Hàn Tâm Nặc vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa. Nhìn bóng lưng không chút đề phòng của Hàn Tâm Nặc, Thành Thụy đột ngột vung tạ tay.

Tìm người gánh huyết chú thay là phương pháp hại người lợi mình, nếu không phải cực chẳng đã thì không được sử dụng.

Không sai, vì “hại người lợi mình” nên anh ta mới làm, cũng vì “cực chẳng đã” nên anh ta mới phải làm…

Dòng chữ trên sách hiện lên trước mắt, Thành Thụy kéo Hàn Tâm Nặc vào phòng.

Lấy máu mình tắm cho người thế thân để rửa sạch mùi hương, đồng thời dùng máu làm chất dẫn tỏa sương. Đặt lư hương ở bốn góc Đông Tây Nam bắc, tiến hành nghi thức thế mạng.

Thành Thụy tiêm thuốc tê liều cao cho Hàn Tâm Nặc rồi vào phòng tắm xả nước. Anh ta nhìn tay mình, nghiến răng rạch xuống, máu trào ra, Thành Thụy nhịn đau nhúng tay vào bồn tắm, máu loang đỏ bồn.

Sắc trời dần tối, Thành Thụy không rảnh cầm máu, nhanh chóng kéo Hàn Tâm Nặc vào bồn tắm.

Ngâm máu gần một tiếng, Thành Thụy lại lôi Hàn Tâm Nặc lên giường mình.

Anh ta mặc quần áo mình cho Hàn Tâm Nặc rồi ra ngoài mua bốn bộ dụng cụ đốt tinh dầu.

Rất khó tìm loại lư hương như sách viết, dù sao mục đích cũng là để máu bốc hơi, chắc dùng thứ này vẫn được. Thành Thụy mang dụng cụ về, trời sập tối.

Phải đẩy nhanh tốc độ.

Mùi máu nồng nặc xông cho Hàn Tâm Nặc tỉnh lại, suy nghĩ rối nùi, cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao mình nằm trên giường của Thành Thụy? Tại sao không cử động được?

Hàn Tâm Nặc muốn nói chuyện nhưng cảm giác như bị gây tê, cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh như nức nở.

Chỉ có đôi mắt có thể chuyển động, Hàn Tâm Nặc thấy Thành Thụy đang sắp đặt thứ gì như bếp xông tinh dầu, dùng nến hâm nóng chất lỏng màu đỏ trên giá, mùi sắt càng lúc càng nồng hơn.

Máu à?!

Hàn Tâm Nặc không dám tin vào mắt mình.

“Là máu của tôi đấy.” Thành Thụy xoay lại, thấy Hàn Tâm Nặc tỉnh lại cũng không sợ, “Cậu tỉnh rồi à? Xin lỗi nhé, tôi đã tiêm thuốc tê cho cậu, hết cách rồi, tôi sợ cậu la lên hoặc vùng vẫy. Cậu tới đúng lúc lắm, tôi đang phát sầu vì tìm người thế mạng thích hợp thì cậu tự dâng đến cửa. Chẳng phải cậu muốn cứu tôi à? Để cậu bị thứ đó giết thay cho tôi, tôi sẽ sống, nguyện vọng của cậu cũng hoàn thành.”

Hàn Tâm Nặc ngơ ngác nhìn Thành Thụy mỉm cười với mình. Đó có đúng là đàn anh cậu biết không? Anh ta đang nói gì vậy? Sao cậu chẳng hiểu gì cả?

Nhưng dù không hiểu, Hàn Tâm Nặc vẫn mơ hồ nhận ra Thành Thụy không có ý tốt.

Giết? Thế mạng? Trong đầu Hàn Tâm Nặc là một đống dấu chấm hỏi, chợt nghe tiếng cửa mở.

Hàn Tâm Nặc hướng mắt ra cửa, thấy Thành Thụy cầm một gói đồ, nghiêm túc nhìn quanh căn phòng rồi khóa cửa lại.

Làn sương máu tanh tưởi nhấn chìm Hàn Tâm Nặc.

Chờ đã!

Hàn Tâm Nặc muốn gọi Thành Thụy, muốn chặn anh ta lại nhưng cơ thể không nhúc nhích được, cũng không thể nói, thanh quản bị thuốc tê ảnh hưởng.

Hàn Tâm Nặc chỉ biết tuyệt vọng nghe bước chân Thành Thụy xa dần.

Thành Thụy hơi mệt nhưng vẫn lên dây cót tinh thần, vẫn còn chuyện phải làm.

Thành Thụy lái xe đến bệnh viện, anh ta không vào cổng trước như mọi khi mà vào từ cổng sau.

Sau bệnh viện có một căn nhà rất bình thường thấp thoáng dưới bóng cây, người trong bệnh viện đều biết đó là nhà xác.

Thành Thụy nuốt nước bọt, nhân lúc không ai chú ý thì đẩy cửa lẻn vào trong.

Khí lạnh ập vào mặt, Thành Thụy khép cửa, quan sát chỗ ngủ đêm nay.

Không sai, anh ta muốn ngủ lại đây.

Hoàn thành nghi thức vẫn chưa đủ, quan trọng nhất là kẻ bị nguyền rủa phải lẩn trốn, không để quỷ tìm ra hơi thở. Chỉ khi không tìm thấy kẻ bị nguyền rủa, quỷ mới tìm đến thế thân. Phương pháp lẩn trốn tốt nhất là ngụy trang thành người chết. Sau khi bố trí xong nghi thức, kẻ bị nguyền rủa phải tìm đến nơi nặng âm khí trước khi trời tối, trà trộn cùng thi thể, để âm khí của họ át đi dương khí.

Thành Thụy phát run, tuy sợ nhưng nghĩ đến tử trạng thê thảm của đám Hứa Dao, anh ta hạ quyết tâm!

Nhà xác rất lạnh, Thành Thụy đã chuẩn bị sẵn áo ấm, đến hơi muộn, nhưng chắc không sao đâu.

Nhìn vô số xác chết, Thành Thụy cắn răng nằm lên một chiếc giường.

Đêm xuống.

Hàn Tâm Nặc nằm cứng đờ trên giường.

Máu trên giá cạn đi, mùi máu trong phòng nồng đến mức buồn nôn. Đàn anh mà cậu kính trọng thế mà bắt cậu chết thay mình, chuyện thất đức như vậy cũng làm được!

Làm sao bây giờ? Không nói được không chạy được, không thể cầu cứu… cậu phải làm gì đây?

Hàn Tâm Nặc nhìn cửa sổ đối diện, tối rồi.

Hình như nhóm Hứa Dao đều chết vào ban đêm.

Người ta tin rằng buổi tối dễ gặp ma ắt có nguyên nhân, đêm xuống là lúc ma quỷ mạnh nhất.

Hàn Tâm Nặc bắt đầu sợ, dỏng tai nghe tiếng động bên ngoài, bây giờ gió thổi cỏ lay cũng đủ làm tim cậu ta ngừng đập vì sợ.

Sương máu mịt mù như lớp rèm mỏng treo tường.

Hàn Tâm Nặc dán mắt vào vách tường đột ngột nín thở, màn sương lay động.

Sương máu bình lặng bỗng phiêu tán hỗn loạn, rối mù như tâm trạng Hàn Tâm Nặc lúc này.

Có ai vào nhà! Hàn Tâm Nặc nghe tiếng đóng cửa rất khẽ, sau đó là tiếng bước chân.

Làm sao bây giờ?

Nhóm đàn anh gặp ma ít ra còn chạy được, nhưng cậu thì không. Hàn Tâm Nặc tuyệt vọng nhận ra ngay đến run rẩy cậu cũng không thể run.

Quỷ cũng có bóng sao?

Hàn Tâm Nặc không thể kêu cứu, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể run, chỉ có thể kinh hoàng trừng mắt với vách tường. Cái bóng dữ tợn trên tường che khuất ánh trăng ngoài cửa sổ.

Tia sáng cuối cùng biến mất.

Hàn Tâm Nặc nghe sột soạt, tiếng vải cọ xát à? Không… quỷ làm sao mặc quần áo! Hàn Tâm Nặc không dám thở mạnh, sốt sắng nghe tiếng động.

Nó đang làm gì vậy?

Hình như nó đang rút cái gì ra… Khoan đã! Rút ra?

Cậu ta nhớ đến Mao Vi Vi, Mao Vi Vi đã kéo sợi dây rốn từ trong bụng ra…

Tim đập như trống, Hàn Tâm Nặc nhìn bức tường, cái bóng lại hiện ra, nó từ từ khom xuống, hai tay giơ lên đang cầm một sợi dây dài mảnh.

Là dây rốn ư? Hàn Tâm Nặc nghĩ ngay đến dây rốn.

Hàn Tâm Nặc không thể phản kháng, mặc cho sợi dây lạnh buốt đó tròng vào cổ mình, siết lại!

Khó chịu quá! Không thở được. Sợi dây siết mạnh đến mức kéo cậu suýt ngã xuống giường.

Quỷ nào cũng mạnh thế sao?

Không… không… em không muốn chết… anh ơi…

Hàn Tâm Nặc trào nước mắt, đầu gục xuống.

Đến cuối cùng Hàn Tâm Nặc vẫn không thấy mặt đối phương, hình ảnh đọng lại trước khi mất ý thức là một đôi tay tái nhợt.

—o0o—

Đoàn Lâm nhận điện thoại từ cảnh sát.

“Xin hỏi anh là anh trai của Hàn Tâm Nặc đúng không? Mời anh đến bệnh viện XX…”

Vào bệnh viện, Đoàn Lâm bất ngờ gặp lại ba, mẹ kế đứng bên cạnh nhìn cậu đầy cảnh giác.

“A Lâm, con… con đến đây lúc nào vậy?”

Giọng của ba vừa do dự lại vừa… hồi hộp?

“Tâm Nặc gọi con tới, nó bảo bạn mình gặp chuyện lạ. À phải, Tâm Nặc thế nào rồi?” Đoàn Lâm quan tâm em trai hơn, quyết định mặc kệ thái độ của ba và mẹ kế.

“Mày còn hỏi nó như thế nào? Mày… có phải mày…”

Mẹ kế chỉ cậu mà quát, Đoàn Lâm khó hiểu nhìn qua, mẹ kế thấy cậu nhìn liền im bặt, cúi gằm mặt.

Quả nhiên, mẹ kế không chỉ ghét mà còn sợ cậu.

Đoàn Lâm đang suy nghĩ, hai vị bác sĩ bước ra từ phòng đối diện, phá tan bầu không khí ngột ngạt, ba và mẹ kế vội tiến đến.

“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”

“Tạm thời chưa tỉnh lại.” Thấy bệnh nhân có nhiều người thân, bác sĩ đẩy gọng kính, nói, “Mọi người đừng lo, cậu ấy chỉ là hoảng sợ quá độ, còn bị tiêm thuốc tê liều cao nên bị choáng. Chúng tôi đã tiêm thuốc trung hòa, để cậu ấy ngủ một đêm, có thể mai là tỉnh lại.”

Vợ chồng họ Hàn thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ cười, “Chờ lát nữa mọi người có thể vào thăm, y tá đang thu xếp cho cậu ấy. Tôi còn phải thông báo tình trạng bệnh nhân với cảnh sát nữa.”

Cảnh sát? Bác sĩ nhắc Đoàn Lâm mới nhớ, cậu còn chưa hỏi tại sao Hàn Tâm Nặc phải vào viện. Biết Hàn Tâm Nặc không sao, Đoàn Lâm quyết định đi hỏi cảnh sát, cậu nhìn Mộc Tử, Mộc Tử chậm rãi đi theo.

Trước khi đi, Mộc Tử nhìn thoáng qua ba và mẹ kế của Đoàn Lâm, mỉm cười. Dưới ánh mắt khẩn trương của mẹ kế, hai người biến mất ở cuối hành lang.