Lúc tỉnh lại, Bác Tiêu Tuyết phát hiện mình đang ở trong một căn hộ không tính là xa lạ, “Đây là…” Bác Tiêu Tuyết nhíu mày, chậm rãi ngồi dậy, sờ bụng.
“Là nhà anh Hứa Dao.”
Giọng rất quen, Bác Tiêu Tuyết ngẩng đầu, hóa ra là Hàn Tâm Nặc. Cô khát, một ly nước ấm được đẩy đến. Bác Tiêu Tuyết nhớ người đưa nước là anh trai khác họ của Hàn Tâm Nặc, hình như là họ Đoàn.
“Chị ngất xỉu, viện trưởng gọi cho em đưa chị về, nhưng em không có chìa khóa nhà chị nên đành đưa chị về đây.” Hàn Tâm Nặc gãi đầu.
Bác Tiêu Tuyết ôm ly nước trầm ngâm, cuối cùng hỏi, “Mao Vi Vi đâu?”
“…”
Không ai trả lời, Bác Tiêu Tuyết biết tình huống xấu nhất đã xảy ra, “Cô ấy chết rồi.”
Bác Tiêu Tuyết dùng câu khẳng định, nghe Hàn Tâm Nặc “ừ” một tiếng.
“Chị ấy…” Cách tự sát quá quái dị, Hàn Tâm Nặc không biết miêu tả như thế nào, cậu ta nhớ ra điều gì, bổ sung, “Chị ấy móc ra một sợi dây rốn từ thân dưới…”
Không cần tận mắt chứng kiến, chỉ mới tưởng tượng đã buồn nôn, Bác Tiêu Tuyết chạy đi ói.
Ra khỏi nhà vệ sinh, thấy ánh mắt khác thường của Hàn Tâm Nặc, Bác Tiêu Tuyết gật đầu, “Chị có thai.”
Hàn Tâm Nặc thở dài, không hỏi nữa. Cậu sắp xếp cho Bác Tiêu Tuyết nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính, nhưng cô kiên quyết từ chối.
Hàn Tâm Nặc nhìn Đoàn Lâm, chợt nhớ ra điều gì, bèn chạy vào phòng khác gọi Mộc Tử ra, để Bác Tiêu Tuyết vào đó ngủ.
Giờ chỉ còn ba người đàn ông ngồi ở sofa phòng khách.
Hàn Tâm Nặc mở TV nhỏ tiếng để căn hộ không quá im lặng, cậu nói, “Chị ấy hẹn hò với anh Hứa Dao, hai người giữ bí mật nên không ai biết, đến viện trưởng cũng không biết. Em nghĩ…”
Hàn Tâm Nặc liếc nhìn phòng của Bác Tiêu Tuyết, ngẫm việc cô không muốn ngủ phòng ngủ chính, Hàn Tâm Nặc thở dài, “Em nghĩ cái thai đó tám phần là của anh Hứa Dao.”
Một cô gái chưa cưới đã có bầu, cha của đứa bé mới tự sát không lâu, thật là…
Đoàn Lâm thông cảm nhìn thoáng qua phòng Bác Tiêu Tuyết, Mộc Tử mắt điếc tai ngơ nhìn TV, song nét mặt cũng rất lạ.
“Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh, anh nghe em nói được không?” Hàn Tâm Nặc nhịn không được, cầu cứu nhìn Đoàn Lâm. Thật ra Hàn Tâm Nặc không hy vọng được giúp đỡ, chỉ là những sự kiện gần đây không ai lý giải được, Hàn Tâm Nặc muốn nói ra.
Đoàn Lâm gật đầu, “Nói đi, đến nước này rồi cần gì phải giấu nữa.”
Được câu này của Đoàn Lâm cổ vũ, Hàn Tâm Nặc kể, “Mới đầu là tiếng khóc, sau khi phát hiện xác trẻ sơ sinh trong phòng tắm, anh Hứa Dao bảo luôn nghe tiếng con nít khóc. Anh ấy nghĩ là nhà hàng xóm, nhưng đi hỏi xung quanh thì không nhà nào có con nít hết, cũng không có ai nghe tiếng khóc. Dường như chỉ một mình anh ấy nghe, lạ lắm phải không?”
“Anh ấy bị mất ngủ, khủng hoảng tinh thần khi đêm nào cũng nghe tiếng khóc. Anh ấy xác định tiếng khóc phát ra từ căn hộ này. Không chỉ vậy, anh ấy cảm thấy có người ngoài cửa theo dõi mình, hình như anh ấy thấy cái gì, sau đó anh ấy nhốt mình trong nhà, cuối cùng ngất xỉu.”
“Anh Hứa Dao rất sĩ diện, chưa đến lúc cực chẳng đã sẽ không cầu cứu ai. Hôm em gọi điện, anh ấy muốn em qua ở cùng, rồi tự dưng anh ấy bất tỉnh, em đưa anh ấy đến bệnh viện. Sau đó… em cũng nghe tiếng khóc, em không biết chính xác nó phát ra từ đâu, cứ như bốn phương tám hướng đều có, nhưng chắc chắn là tiếng khóc phát ra từ căn hộ này. Anh không biết đâu, em sợ lắm! Cảm giác đó…”
Hàn Tâm Nặc ôm đầu, mặt hãi hùng, không còn dáng vẻ hăm hở thường ngày.
“Em nhờ nhân viên kiểm tra, quanh đây không nhà nào có trẻ nhỏ, tiếng khóc… cứ như từ dưới sàn vọng lên vậy, quái dị lắm. Em chịu không nổi, em không muốn trở thành như anh Hứa Dao, nhưng em không dám buông xuôi nên chỉ có thể tìm anh.”
Vừa rồi đã hạ quyết tâm, Hàn Tâm Nặc dốc ra hết những khúc mắc trong lòng.
Hàn Tâm Nặc hỏi điều mình chôn sâu trong lòng, “Anh, anh có thể nhìn thấy thứ đó thật à? Ma quỷ có tồn tại sao?”
Hàn Tâm Nặc nhìn Đoàn Lâm đầy kỳ vọng, nửa muốn nghe Đoàn Lâm khẳng định, nửa lại muốn nghe phủ định.
Đoàn Lâm hé miệng, cuối cùng lắc đầu.
“Có thì có, nhưng đó không đơn thuần là người chết mà là một phương thức sinh tồn. Anh nghĩ ma có thật.”
Nghe thế, Hàn Tâm Nặc ngớ người, biểu cảm hoảng sợ, lại như tìm ra lối thoát.
“Thật à? Cũng tốt…”
Nếu giải thích sự việc này theo hướng tâm linh thì hành động của những người đã chết có thể hiểu là hành vi không có ý thức, Hàn Tâm Nặc thư thái hơn nhiều.
“Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Âm thanh xa lạ khiến Hàn Tâm Nặc không kịp phản ứng, nhìn theo tầm mắt Đoàn Lâm mới biết người vừa lên tiếng là Mộc Tử.
“Tình huống anh kể không giống bị ma ám, mà giống nguyền rủa.”
“Hả? Là sao?” Đoàn Lâm hỏi. Ở chung một thời gian, Đoàn Lâm đã quen với kiểu tốt bụng ngẫu nhiên bộc phát của Mộc Tử.
“Hai người nghe đến thuật dưỡng thi bao giờ chưa?” Câu hỏi của Mộc Tử đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hai anh em.
Thấy hai anh em nghệt mặt ra, Mộc Tử không để ý, nói tiếp, “Thuật dưỡng thi rất phổ biến ở Đông Nam Á, là một trong những loại thuật nuôi quỷ lợi hại nhất, nghe có xác trẻ sơ sinh, tôi nghĩ ngay đến nó. Phải rồi, cậu em nhà họ Đoàn, cái xác mà đàn anh của anh phát hiện tầm mấy tuổi?”
“Nghe nói… là trẻ sơ sinh chưa ra đời…” Hàn Tâm Nặc nhớ lại, rùng mình.
“Muốn tiến hành thuật dưỡng thi, trước hết phải tìm được thi thể thích hợp. Thai nhi chưa bị cõi trần vấy bẩn là mạnh nhất, cũng là đối tượng nhận nuôi lý tưởng nhất. Đầu tiên phải tìm thai nhi chết lưu, lấy ra khỏi bụng mẹ, đem ngâm nước thuốc, cúng bái niệm chú, qua một thời gian nó sẽ co lại bằng bàn tay, đó chính là thi thể được nuôi dưỡng thành công. Nhưng thế vẫn chưa đủ, kẻ dưỡng thi còn phải cho thi thể uống máu mình. Sức mạnh của thi thể được nuôi rất lớn, nó có thể phù hộ kẻ dưỡng thi bình an thuận lợi, cũng có thể nguyền rủa kẻ thù của người dưỡng thi đến chết.”
Mộc Tử nói tỉnh rụi, nhưng nội dung đủ để người nghe kinh hồn bạt vía.
“Vậy… đây là nguyền rủa của thuật dưỡng thi à?” Đoàn Lâm ngẩng đầu nhìn Mộc Tử.
“Chưa chắc, nhưng ai cũng trông thấy một đứa trẻ, sách ghi đó là dấu hiệu của thuật dưỡng thi.”
“Cái gì? Vẫn không chắc sao?” Hàn Tâm Nặc như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, “Không thể tin được…”
Mộc Tử đăm chiêu nhìn hướng phòng tắm.
“Dường như không đơn giản vậy đâu…” Đoàn Lâm hiểu ra điều gì.
Vứt xác trẻ sơ sinh vào đường ống nước là điều không thể chấp nhận được, đó chỉ là một bước ngoặt, lúc ấy Hứa Dao hoảng sợ dẫn đến khủng hoảng, nhưng chuyện xảy ra sau đó nhất định không phải do tinh thần bất ổn gây ra.
Còn sợi dây rốn, rốt cuộc nó muốn truyền đạt điều gì?
Nhìn Hàn Tâm Nặc lại rầu rĩ, Đoàn Lâm nói, “Vẫn còn hy vọng.”
“Dạ?” Hàn Tâm Nặc không hiểu nổi tư thái ung dung của Đoàn Lâm.
Đoàn Lâm nhìn lòng bàn tay mình, điềm nhiên nói, “So với ma quỷ hành động không theo quy tắc, nếu mấu chốt nằm ở con người thì vẫn có thể giải quyết được. Chúng ta không thể biết lý do ma quỷ ra tay, nhưng nếu là con người làm thì có thể điều tra, sau đó…”
Đoàn Lâm mỉm cười trấn an Hàn Tâm Nặc.
Đầu tiên phải tìm hiểu mối liên hệ giữa các nạn nhân và những người liên quan.
Hứa Dao, Thành Thụy, Lục Tường Lai, Mao Vi Vi và… Bác Tiêu Tuyết có lẽ cũng được tính.
Hứa Dao, Thành Thụy và Lục Tường Lai là bạn thời đại học. Mao Vi Vi là vợ của Lục Tường Lai. Bác Tiêu Tuyết là đàn em kiêm người yêu của Hứa Dao, hiện còn mang thai con của Hứa Dao.
Nhắc đến trẻ con, đây cũng là điểm khác thường trong chuỗi sự kiện.
Hứa Dao phát hiện xác trẻ sơ sinh, nghe tiếng con nít khóc. Thành Thụy thấy đôi chân trẻ con lúc Hứa Dao nhảy lầu. Mao Vi Vi được Thành Thụy đỡ đẻ, vợ chồng họ Lục khác thường, cuối cùng Mao Vi Vi tự sát. Đứa bé thứ ba và sợi dây rốn bị mất…
Tất cả đều là nguyền rủa của thuật dưỡng thi sao?
Giả sử hung thủ là kẻ dưỡng thi, Đoàn Lâm cảm thấy kẻ đó cực kỳ chấp nhất với trẻ con, hoặc một người nào đó.
Dây rốn tượng trưng cho sinh mạng, hay tượng trưng cho mối liên hệ giữa mẹ và con?
Đó là người như thế nào, đang mang tâm trạng gì, tại sao căm thù những nạn nhân?
—o0o—
“Anh ơi, anh cùng anh Lục Tường Lai và anh Hứa Dao là bạn từ thời đại học à?” Hôm sau, Hàn Tâm Nặc đi hỏi Thành Thụy.
“Ừ.” Thành Thụy xem bệnh án, đáp qua loa.
“Các anh… có bị ai ghét không?” Hàn Tâm Nặc không biết điều tra kiểu gì, bèn chọn cách trực tiếp nhất là dò hỏi.
“Sao cậu hỏi vậy?” Ánh mắt Thành Thụy sắc bén hẳn lên.
Hàn Tâm Nặc nhún vai, điếc không sợ súng.
“Em có kể với anh trai em chuyện xảy ra mấy bữa nay, anh trai em… khá rành về lĩnh vực này, bạn của anh ấy cũng vậy. Hôm qua bạn anh em bảo những sự cố đó có thể là nguyền rủa.”
Thành Thụy giật mình, cố kiềm chế không để mình run, giữ giọng bình tĩnh, “Là sao?”
“Cậu ta nói đó là dưỡng thi, nuôi dưỡng xác trẻ con để nguyền rủa kẻ thù, cách thức và hiệu quả khá giống thuật dưỡng thi. Nghe hơi biến thái nhỉ? Hôm qua em cũng mới nghe lần đầu, nhưng mà em lên mạng tìm thông tin, không ngờ nó có thật.”
Hàn Tâm Nặc vò đầu, ngước nhìn Thành Thụy, anh ta vùi đầu làm việc, chẳng biết có nghe lọt hay không.
“Này… anh…”
“Đừng nói nữa! Tâm Nặc, cậu muốn anh tin những chuyện xảy ra là do ma làm à? Nhảm nhí! Chúng ta là bác sĩ, dùng khoa học để chữa bệnh, nếu thật sự có thánh thần quỷ quái thì mọi người cần gì đến bệnh viện, mắc bệnh cứ ở nhà niệm Phật chẳng phải tốt hơn sao? Được rồi, cậu đi chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp hôm nay đi!”
Hàn Tâm Nặc muốn nói thêm, nhưng nhìn Thành Thụy rõ là không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu ta hết cách, đành cúi đầu ra ngoài.
Nguyền rủa sao? Đùa gì thế?!
Thành Thụy nhìn đăm đăm hồ sơ nhưng không đọc được chữ nào, tim đập kịch liệt.
Anh không tin, đúng hơn là không muốn tin.
Thành Thụy theo thuyết vô thần, không tin ma quỷ, nhưng dù sao cũng đang sống ở phương Đông, chuyện gì không thể giải thích mọi người bèn đổ cho ma quỷ làm.
Ma ám… ý nghĩ này bật ra trong đầu Thành Thụy không chỉ một lần.
Từ đêm Hứa Dao tự sát, anh bắt đầu nghe tiếng khóc, sau đó…
Mao Vi Vi tự sát, tuy Thành Thụy không cần phải chịu trách nhiệm nhưng anh vẫn vào bệnh viện cùng Lục Tường Lai.
Khám nghiệm tử thi là việc của pháp y, nhìn vũng máu chưa dọn, Thành Thụy có thể tưởng tượng Mao Vi Vi chết thảm cỡ nào, may mà anh không chọn làm pháp y. Lục Tường Lai thấy máu thì ngất xỉu.
Rõ ràng là tự sát.
Mao Vi Vi tự xé rách vùng kín, mất máu quá nhiều mà chết, lần đầu mới thấy cách tự sát này. Còn sợi dây rốn là sao?
Lúc đến bệnh viện, Thành Thụy đã nói lúc Mao Vi Vi sinh con, cái thai chết không có dây rốn.
“Chúng tôi cho rằng dây rốn bị suy thoái rồi tự rơi ra khỏi cơ thể mẹ…”
Cảnh sát không làm khó Thành Thụy, bởi vì bằng chứng cho thấy Mao Vi Vi tự sát, huống hồ hồi chiều cô vừa được giám định là có vấn đề về tâm thần.
Có người suy diễn theo hướng ủy mị mà cũng khá hợp lý rằng Mao Vi Vi quá nhớ con nên chọn cách chết như thế.
Nhưng Thành Thụy không nghĩ vậy, khoảnh khắc trông thấy phòng bệnh trắng toát và máu tràn lênh láng, anh ta nhớ lại đêm Hứa Dao tự sát.
Cũng trong đêm tối, cũng trong một phòng bệnh, Hứa Dao dùng kim tiêm đâm bản thân rồi nhảy lầu.
Đôi chân nhuốm máu… có lẽ hôm qua Bác Tiêu Tuyết ngất xỉu nên không thấy có một đứa bé xuất hiện trước mắt Mao Vi Vi.
Thành Thụy nhìn chòng chọc vũng máu, như có thể thấy một đôi chân.
Vừa rồi Hàn Tâm Nặc đâm trúng nỗi sợ của Thành Thụy, góc khuất anh không dám đối mặt bị cậu ta nói trắng ra.
Đứa bé… dây rốn… kẻ thù?
Thành Thụy, Hứa Dao và Lục Tường Lai đúng là bạn thời đại học, Mao Vi Vi là vợ Lục Tường Lai nhưng không có quan hệ gì với Thành Thụy và Hứa Dao, song cô lại tự sát. Nếu chấp nhận họ bị nguyền rủa thì Mao Vi Vi cũng nằm trong phạm vi người bị nguyền rủa.
Bác Tiêu Tuyết là người yêu cũ của Hứa Dao, ngoài ra cô không liên quan gì với họ.
Lần gặp mặt cuối cùng, Hứa Dao vô ý tiết lộ với Thành Thụy là họ đã chia tay, cho nên có thể loại trừ Bác Tiêu Tuyết.
Vậy thì nhân vật trung tâm trong phạm vi nguyền rủa chỉ còn lại Thành Thụy và Lục Tường Lai.
Nguyền rủa rồi sẽ ập xuống đầu anh sao?
Thành Thụy siết nắm tay.