Đỗ Man ngồi trước cửa phòng Mộc Tử, lẳng lặng chùi ống kính.

Sáng sớm mọi người đã ra ngoài xin giúp đỡ, chỉ còn cô ở lại. Đỗ Man luôn là người bị loại ra khỏi hoạt động tập thể, cô cũng chẳng oán trách, dù gì cô cũng không thích tham gia.

Hoàng Thạch muốn ở lại cùng nhưng bị cô uyển chuyển từ chối. So với bầu không khí chung đụng ồn ào, Đỗ Man tình nguyện ở một mình, dù là ở cùng xác chết.

Đỗ Man nhớ ra điều gì, đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa.

Ngoài cửa là thi thể của Trương Đầu To. Đám con trai cùng kéo xác Đầu To ra khỏi bể, sáng nay không ai rửa mặt, cũng không ai đụng vào chậu nước bên cạnh bể. Xác của Đầu To cũng vậy, vớt ra rồi không người nào dám táy máy. Sao họ vẫn chưa trở lại nhỉ?

Đỗ Man nhíu mày nhìn cái xác trong sân, gió hè thoảng qua, Đỗ Man dường như ngửi thấy mùi thối rữa.

Đỗ Man chun mũi, khép cửa lại.

Cô đẩy cửa phòng Mộc Tử, vào ngồi ở cái ghế cách xa ghế của cậu ta.

Trên bàn đặt một quyển sách đang mở, Đỗ Man nhớ Mộc Tử vẫn hay cầm, cô do dự một chốc, nhìn thiếu niên hình như đang ngủ, Đỗ Man định lấy quyển sách, bỗng nghe tiếng của Mộc Tử.

“Tự tiện đụng vào đồ của người khác là thất lễ đấy.”

Đỗ Man rụt tay lại.

“Xin lỗi.” Phạm sai thì nhận lỗi, Đỗ Man luôn làm vậy.

Nhìn Mộc Tử bị trói tay, nhắm mắt ngồi trên giường, Đỗ Man hỏi, “Cậu muốn uống nước không?”

“Không.” Mộc Tử thản nhiên trả lời.

“Đói không?”

“Không.”

Đối mặt với Mộc Tử, lần đầu tiên Đỗ Man có cảm giác mình nói nhiều hơn người khác.

“Chờ anh Đoàn Lâm về giải thích, họ sẽ thả cậu thôi.” Đỗ Man ngẩng đầu nhìn trời, nói.

Mộc Tử mở mắt, đảo mắt qua Đỗ Man, “Tôi là hung thủ, chị không nghĩ vậy sao?”

Đỗ Man nhìn Mộc Tử một lát, chậm rãi lắc đầu, “Cậu không phải.”

Mộc Tử cười, “Tại sao?”

“…Trực giác.”

Mộc Tử cười vài tiếng rồi im lặng, căn phòng không có tiếng động nào nữa.

Đỗ Man tiếp tục chùi ống kính, theo thói quen kiểm tra phim, dùng hết cả rồi, phải lấy ra rửa thôi.

Đỗ Man lấy thiết bị vào phòng chất đồ, phòng này rất nhỏ nhưng độ sáng phù hợp làm phòng tối, Đỗ Man quyết định rửa ảnh ở đây.

Đỗ Man ngâm phim vào dung dịch rửa ảnh, hiếm có lúc mà thừ người.

Quá nhiều chuyện xảy ra, cô không chụp được nhiều, chỉ có một cuộn phim này, trong đó có cả tấm ảnh bên bờ hồ đã chụp cùng Hoàng Thạch đêm đầu.

Đỗ Man nhớ lại hình ảnh đó, quả thật cô và Hoàng Thạch đã thấy Dương Chí Hoa và một cô gái, nhưng cô ta…

Khác với Hoàng Thạch suy diễn ra đủ thứ lãng mạn, Đỗ Man nhìn vào ống kính chỉ nghĩ rằng cô gái kia đang kéo Dương Chí Hoa xuống nước.

Dường như cô gái đó nhận ra ánh mắt của Đỗ Man, cách xa như vậy mà vẫn có thể quay lại nhìn họ, Đỗ Man hốt hoảng nên vội vàng đóng máy bỏ đi.

Sự việc đêm đó như viên kẹo nghẹn ở cổ, Đỗ Man sợ nhưng không cách nào kể ra được.

Cô chợt nhớ tập tục của thôn mà Đoàn Lâm từng nói.

“Tập tục nơi này là phải tách cái xác ra rồi mới đem chôn, cũng tức là phân thây.”

“Người trong thôn mê tín, nhưng nếu không làm vậy, đêm xuống, xác chết sẽ vùng dậy.”

Xác chết vùng dậy…

Bốn chữ đó mọc rễ trong đầu Đỗ Man, không cách nào xua đi.

Đỗ Man bỗng có dự cảm không lành.

“Đêm xuống, xác chết sẽ vùng dậy sao?” Đỗ Man chầm chậm bước ra cửa.

Nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một lần xác nhận thi thể của Đầu To vẫn còn ở đó, nhìn xong rồi về phòng… Đỗ Man lẩm nhẩm trong lòng, từ từ đẩy cửa.

Cô mở to mắt!

Không thấy thi thể Đầu To! Sao có thể?!

Đỗ Man hoảng sợ, cắn môi nhìn phía sau, thấy con dao phay trên thớt, Đỗ Man chạy đến chụp con dao chặn ngang trước ngực, cố giữ bình tĩnh quan sát bốn phía.

Cô đang đứng ở tiền sảnh nhà họ Đoàn, bảo là sảnh chứ thật ra là phòng bếp, kệ lò đều đặt ở đây, bao gồm bể nước.

Đỗ Man không cách nào rời mắt khỏi cái bể.

Cô bước từng bước nhỏ đến gần bể, hất nắp đậy xuống đất, trong bể chỉ có nước, không còn thứ gì khác, cũng không có xác Đầu To.

Trái tim treo lơ lửng của Đỗ Man tạm thời hạ xuống, cô định lau mồ hồi lạnh trên trán, bỗng nhiên…

Cánh tay vừa giơ lên khựng lại.

Đỗ Man trừng to mắt. Dưới bể nước vốn không có gì từ từ vươn lên một cánh tay. Cô có thể nghe rõ ràng tiếng sóng dập dờn.

Bàn tay dưới nước nắm thành bể, một cánh tay khác vươn lên, tiếp đó là cái đầu…

Đỗ Man thấy mặt người vừa trồi lên, là Đầu To!

Cô chỉ liếc một cái là nhận ra ngay, nhưng nó không giống Trương Đầu To thường ngày, mặt trắng xanh, ánh mắt đờ đẫn không có cảm xúc.

Xác chết vùng dậy! Đỗ Man lập tức nghĩ đến trường hợp này.

Rào… rào…

Nước trong bể tràn ra theo từng động tác của nó, lan đến chân Đỗ Man.

Nó muốn trèo ra ngoài.

Toàn thân Đỗ Man lạnh buốt.

“Không… đừng… đừng qua đây…” Đỗ Man lẩm bẩm mất kiểm soát, liên tục lùi lại. Nó di chuyển đến chỗ cô.

Đỗ Man nghe nước nhỏ theo từng bước chân nó.

Tí tách… tí tách…

Đỗ Man bị ép vào ngõ cụt, sau lưng là cửa gỗ, Đỗ Man tuyệt vọng nhìn gương mặt sưng phù tím tái áp sát mình, mùi xác thối quẩn quanh.

Cô nhắm mắt, cùng lúc đó, Đỗ Man ngã ngửa ra sau, khóe mắt liếc thấy Mộc Tử.

Phải rồi, cánh cửa cô dựa vào là cửa phòng Mộc Tử, ở đây vẫn còn một người!

Đỗ Man cầu cứu nhìn cậu thiếu niên, nhưng thấy tay Mộc Tử vẫn còn bị trói, Đỗ Man chết lặng.

“Thứ đó” đã gần trong gang tấc, nó nhặt con dao cô đánh rơi vì quá sợ, vung lên…

Đừng! Đỗ Man nhắm mắt!

Tách…

Tiếng nước nhỏ giọt.

Đỗ Man cảm giác có nước nhỏ lên mặt mình, cô mở mắt, bàng hoàng nhìn màu đỏ trước mắt.

Máu!

Đỗ Man ngẩng đầu, sững sờ.

Mộc Tử! Mộc Tử che chắn cho cô nên bị “thứ đó” chém trúng!

Một nhát! Hai nhát! Ba nhát… nó không dừng lại!

Đỗ Man cắn ngón tay, bàng hoàng nhìn cái xác vung dao chém cậu thiếu niên cản thay mình…

“AAAAAA—”

Cô gái luôn luôn rụt rè điên cuồng hét, không biết lấy sức mạnh từ đâu, Đỗ Man giật con dao từ tay “Trương Đầu To”, hai tay siết cán dao, dùng hết sức chém đối phương.

Máu bắn che mờ tầm mắt Đỗ Man, cô ngừng thở, không rảnh tay chùi máu trên mặt, chỉ vung dao, liều mạng mà chém.

“Tập tục nơi này nhất định phải phân thây xác chết. Nếu không, đêm xuống, cái xác sẽ vùng dậy.”

Lời dặn của Đoàn Lâm vang vọng trong đầu Đỗ Man, cô không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn câu nói ấy đọng lại.

Phân thây… phân thây…

“GYAAAA—”

Đỗ Man đột ngột bổ dao!

Lúc mọi người về đến nhà thì có cảm giác không đúng.

“Cứ là lạ thế nào ấy.” Hoàng Thạch xoa cằm, đẩy cửa vào.

Đèn đâu? Hoàng Thạch chú ý trời đã tối mà cả nhà không có lấy một ngọn đèn.

“Không có xác của Đầu To!” An Tiểu Nam phát hiện điểm lạ thường.

“Gay rồi! Không lẽ thằng oắt họ Mộc bỏ trốn?” Cao Minh Viễn vội vàng xông vào phòng, không có đèn, Cao Minh Viễn loạng choạng ngã sấp mặt.

“Mẹ nó! Sao nước không vậy?” Cao Minh Viễn chống tay, dưới sàn dinh dính, cậu ta nghĩ đến…

Nước? Cao Minh Viễn nhớ lại, hồi sáng đệm bị thấm nước, lần theo vệt nước thì phát hiện xác của Đầu To trong bể.

Cao Minh Viễn giũ tay, bò ngược ra sau, bất chợt đụng trúng cái gì đó liền cứng người không dám nhúc nhích.

Tay người! Cao Minh Viễn nhận ra mình đụng trúng một cái tay, không nhịn được suýt hét lên thì đèn sáng…

“Á—” Chị em họ An mở chốt đèn, sau đó đồng loạt hét lên cùng Cao Minh Viễn.

Hoàng Thạch che miệng, đỡ An Tiểu Bắc sợ quá ngất xỉu, cậu ta gắng gượng không cho mình ngất theo.

Không được nôn… Hoàng Thạch cố gắng nhịn xuống, giữ bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cả căn phòng toàn là máu.

Có hai người nằm trong vũng máu, một người bị chia năm xẻ bảy không còn ra hình người.

Tứ chi bị chặt nằm rải rác, Cao Minh Viễn đụng trúng một bàn tay, cậu ta kêu gào như lợn bị thọc tiết.

Cái đầu bị chặt chưa đứt ra hẳn, máu mỡ trộn lẫn. Hoàng Thạch chợt nhớ lò mổ từng thấy hồi nhỏ.

Người còn lại nằm ngửa, quần áo bị máu thấm ướt, mặt cũng lấm máu nhưng Hoàng Thạch vẫn nhận ra.

“Mộc Tử?” Hoàng Thạch thấy trên ngực Mộc Tử có vết dao chém, dấu vết y hệt vết thương trên cái xác bị phân thây.

“Đó là Đầu To!” Cao Minh Viễn ngồi bệt dưới đất, run rẩy chỉ cái xác bị chặt.

Tim Hoàng Thạch trĩu xuống.

Đỗ Man đâu? Hai người kia thảm như vậy, Đỗ Man bị bỏ lại canh chừng họ đang ở đâu?

Hoàng Thạch sốt ruột nhìn xung quanh, tầm mắt dừng ở góc phòng.

Hoàng Thạch sững người.

Nhìn theo ánh mắt cậu ta, Cao Minh Viễn và An Tiểu Nam cũng thấy người núp sau cửa, An Tiểu Nam suýt chết ngất.

Đỗ Man y hệt ác quỷ bò ra từ vũng máu, cả người cô ướt đẫm máu, máu từ tóc vẫn đang nhỏ giọt. Cô nhìn đau đáu vào không trung, ánh mắt thẫn thờ.

An Tiểu Nam thấy một con dao trong vũng máu, nhìn vết lõm trên lưỡi dao, An Tiểu Nam rùng mình.

Đang không biết phải làm gì, An Tiểu Nam thấy Hoàng Thạch đi đến hướng Đỗ Man, cô muốn ngăn lại, nhưng…

“Đỗ Man, là bọn tôi, tôi là Hoàng Thạch.” Hoàng Thạch ngồi xổm trước mặt Đỗ Man, nhẹ nhàng gọi tên cô. An Tiểu Nam không dám tin mở to mắt.

Đỗ Man vẫn ngơ ngác, An Tiểu Nam đưa nước ấm qua, Đỗ Man chỉ lo nhìn màn sương trắng lượn lờ trên cao.

Lát sau, sương trắng biến thành sương máu!

Dù cô tấn công kiểu gì, nó vẫn muốn lao vào cô, lúc chém xuống cô còn nghe rõ tiếng xương thịt đứt đoạn.

Đỗ Man trợn mắt, phát hiện cô không còn thấy gì nữa, chỉ biết điên cuồng vung dao.

“Tỉnh lại đi Đỗ Man! Không sao nữa rồi!” Hoàng Thạch lay lay Đỗ Man, gào lớn bên tai cô.

Nghe tiếng Hoàng Thạch, Đỗ Man hoảng hốt ngẩng lên, lúc Hoàng Thạch định thở phào, Đỗ Man hất mọi người nhanh chân bỏ chạy. Cả nhóm trơ mắt nhìn Đỗ Man tự nhốt mình trong phòng, khóa cửa.

“Đỗ Man! Cậu làm gì vậy?!” Hoàng Thạch không tin được. Đỗ Man nhốt mình trong căn phòng có hai xác chết.

“Đỗ Man, cậu biết cậu tự giam mình ở phòng nào không?” Hoàng Thạch đập cửa, muốn bắt Đỗ Man ra, nhưng đối phương không có phản ứng gì.

“Đỗ Man có gì đó không bình thường.” Cao Minh Viễn nói.

“Tại sao Đầu To và thiếu niên kia…”

“Có phải là Đỗ Man…” Trần Tiệm Đông cũng nhíu mày.

Hoàng Thạch nhìn mọi người, vẫn không từ bỏ, “Cậu mau ra đây, một mình trong đó nguy hiểm lắm!”

Sau cửa không có tiếng động, lát sau, giọng Đỗ Man truyền ra.

“Tôi… theo bọn họ… nguy hiểm hơn…”

Hoàng Thạch khựng lại, ba người còn lại sắc mặt rất khó coi. An Tiểu Bắc thấy mặt chị mình tái mét, theo bản năng cảm thấy có chuyện không ổn.

“Đỗ Man, xác của Đầu To…” Trần Tiệm Đông lên tiếng.

“Là tôi làm.” Đỗ Man trả lời.

“Cái gì?! Cậu ấy là bạn cậu mà! Sao cậu có thể… chẳng lẽ tên họ Mộc cũng là cậu chém…” Cao Minh Viễn kích động.

“Đó… là Đầu To làm.”

“Không phải cậu là được, cậu đừng để ý… Gì cơ! Cậu bảo Đầu To làm?!” Hoàng Thạch nói được phân nửa thì tỉnh ra, mở to mắt.

“Đùa hả? Đầu To đã… chết rồi mà?!” Hoàng Thạch nói chữ “chết” rất nhỏ nhưng mọi người đều hiểu, nghĩ đến cảnh tượng đúng như Hoàng Thạch và Đỗ Man đang nói, ai nấy mặt mày tái xanh tái xám.

Hoàng Thạch không nhận ra vẻ mặt bất thường của nhóm bạn phía sau, muốn hỏi cho ra lẽ, “Đỗ Man, cậu…”

“Đầu To muốn giết tôi, Mộc Tử cản dao cho tôi, nếu không… cái xác nằm đây giờ là…” Đỗ Man chưa nói hết đã bị Cao Minh Viễn cắt ngang.

“Nhảm nhí, ý cậu là người chết sống lại muốn giết cậu?”

Mọi người nghe thế liền phát run.

Trong phòng im lặng.

Người ngoài phòng tim đập thình thịch, nín thở chờ Đỗ Man trả lời.

“Đúng, là Trương Triết.”

Nói xong, mặc cho mọi người ép hỏi như thế nào, Đỗ Man cũng không lên tiếng nữa.

“Đừng nghe cậu ấy. Chắc là sợ quá nên gặp ảo giác, tự hù mình thôi, người chết làm sao sống lại được? Cũng làm gì có chuyện xác chết vùng dậy.”

Hoàng Thạch nhẹ giọng nói, bỗng thấy vẻ mặt của đám Trần Tiệm Đông phía sau, cậu ta dừng lại, “Sao thế? Mặt nặng mày nề vậy! Trời ơi giả thôi mà, mấy người đừng nghiêm trọng vậy được không?”

Hoàng Thạch cố làm dịu bầu không khí, phí công quơ quào loạn xạ nửa ngày, tay cứng đờ ra Cao Minh Viễn mới lên tiếng.

“Đúng, là giả thôi, người chết không thể sống lại.”

“Ừ, phải đấy.”

“Chết là hết, làm sao sống lại mà còn đòi giết người…”

Thấy bạn bè mình phản ứng như rối gỗ, Hoàng Thạch bỗng thấy quái dị.

Bắt đầu từ khi nào?

Cậu chậm chạp không phát hiện sự thay đổi xung quanh.

Từng người dần dần trở nên xa lạ, ai cũng che giấu bí mật.

Từ lúc nào nhỉ?

Hoàng Thạch nhìn bốn người còn lại đi ra ngoài. An Tiểu Bắc ngẩn ngơ đi theo chị mình, còn quay đầu lại hỏi Hoàng Thạch có muốn đi chung không.

Hoàng Thạch đứng tại chỗ, chỉ cửa phòng đằng sau, lắc đầu. Để một cô gái ở cùng xác chết là rất bất thường, tại sao bạn mình không ai nhận ra vậy? Hoàng Thạch quyết định ở lại.

“Này… cô ấy nói là… Trương Triết?”

“Trương Đầu To?”

Nương ánh sáng mù mờ của đèn tròn treo trên đầu, An Tiểu Nam lần lượt nhìn em mình, Trần Tiệm Đông và Cao Minh Viễn.

Không cần soi gương An Tiểu Nam cũng biết vẻ mặt mình lúc này cũng y như họ, tái mét đầy lo sợ.

“Chị… anh Đầu To… chết rồi mà?” An Tiểu Bắc do dự, “Người chết sao có thể tấn công người khác chứ?”

“Xác chết vùng dậy.” Trần Tiệm Đông nói. Chị em họ An và Cao Minh Viễn rùng mình.

Bốn người nhìn nhau, dưới trăng, mặt ai cũng trắng như ma.

Một lúc lâu sau, mưa bụi phá vỡ cục diện bế tắc, hạt mưa chạm đất rào rào như tiếng bước chân.

Cao Minh Viễn, “Tôi… chúng ta về phòng trước đã.” Dứt lời liền cúi đầu bước nhanh vào nhà.

“Nhưng… nhưng anh Hoàng…” An Tiểu Bắc nhìn Cao Minh Viễn, lại nhìn màn trời tối đen, cuối cùng nỗi sợ chiến thắng, cô theo chân đàn anh vào nhà.

Bốn người ngồi ở phòng khách nhà họ Đoàn, không ai nói chuyện. Ngày đầu mới đến còn vui vẻ nói cười, bây giờ…

“Mai chúng ta đi. Mặc kệ sạt lở hay gì cũng phải đi.” Trần Tiệm Đông ngẩng đầu nói.

Cao Minh Viễn cúi đầu, im lặng coi như đồng ý.

“Dương Chí Hoa đâu?” An Tiểu Nam hỏi, mọi người ngớ ra.

Đúng vậy, từ hôm qua đến giờ Dương Chí Hoa ở đâu?

Cao Minh Viễn trầm mặc ngồi ở ghế trúc, tóc mái che khuất mặt.

Cao Minh Viễn đã cố ý quên đi Dương Chí Hoa, lúc nghe cái tên đó, hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc lên đầu, trong đầu nổ “ầm” một tiếng, chỉ đành dùng sự lạnh lùng che giấu căng thẳng.

Dương Chí Hoa sẽ không quay về.

Bởi vì hắn chết rồi.

Tự tay cậu ta đã giết hắn.

Ma xui quỷ khiến, hôm đó Cao Minh Viễn đã bỏ thuốc ngủ vào nước, cậu bị khó ngủ nên lúc nào cũng mang theo thuốc ngủ. Cậu không muốn giết người mà đến phút cuối lại thu tay, như Dương Chí Hoa hay cười nhạo cậu ta hèn nhát, dù cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể làm nền cho người khác.

Cậu ta lúc nào cũng nỗ lực, cố gắng chinh phục bản thân. Thấy cậu có ý chí, Dương Chí Hoa còn tươi cười khích lệ cậu tiếp tục tiến lên. Cậu cũng thỏa mãn, dù không đạt được thành tựu nhưng được đàn anh công nhận vẫn là chuyện tốt.

Mỗi lần cậu đưa ảnh chụp của mình cho hắn, hắn đều mỉm cười nhận lấy, đồng ý giúp giới thiệu cậu cho người trong giới, lúc đó cậu còn ôm lòng cảm kích hắn, dù không có phản hồi cũng không sao cả. Mãi đến khi cậu phát hiện ảnh của mình trong thùng rác.

Đó là bộ ảnh vừa chụp gần nhất, tốn rất nhiều công sức. Nỗ lực nhiều năm hóa ra đều vào thùng rác, cũng như cống hiến của cậu chỉ như rác rưởi trong mắt hắn.

Cậu thể nhịn được nữa, hèn nhát cách mấy cũng không thể không phẫn nộ.

Cậu muốn giết hắn! Giết chết tên khốn luôn bày ra gương mặt hiền lành nhưng sau lưng lại nhạo báng cậu!

Ý nghĩ đó khiến cậu từ nhu nhược trở nên điên cuồng, chiều hôm ấy, cậu bỏ thuốc ngủ vào nước, vì mất ngủ mà hai giờ sáng đã dậy. Nương ánh trăng ngoài cửa sổ, Cao Minh Viễn nhìn Dương Chí Hoa ngủ bên cạnh mình, vô thức giơ tay bịt mũi miệng hắn.

Cảm giác khi chết vì không thở được hẳn cũng giống chết đuối nhỉ? Tại sao hôm đó hắn không chết? Chết quách dưới hồ là tốt rồi. Cao Minh Viễn phát cuồng, bỗng dưng cậu thấy bóng mình trong mắt hắn.

Hắn mở mắt, còn đang nhìn cậu.

Dương Chí Hoa không hoảng loạn, chỉ dùng ánh mắt cười cợt nhìn cậu, như không tin cậu có gan giết hắn.

Cao Minh Viễn dùng sức mạnh hơn, nhờ ánh trăng mà thấy khóe mắt Dương Chí Hoa đầy ý cười.

Cười cái gì? Mày còn cười nhạo tao? Lúc này rồi còn dám chế giễu tao!

Tay Cao Minh Viễn nổi gân xanh, đến khi cậu bình tĩnh lại thì Dương Chí Hoa không còn thở nữa, đôi mắt không còn tiêu cự vẫn mở trừng trừng nhìn cậu.

Mình giết người rồi! Cao Minh Viễn không dám tin nhìn đôi tay mình.

Kích động khiến tim đập dồn, Cao Minh Viễn thở dốc, ngã ngồi trên giường.

Cậu vừa giết người! Cao Minh Viễn nhìn chằm chặp tay mình, sợ sệt dời mắt qua Dương Chí Hoa lẳng lặng nằm đó.

Hóa ra giết người lại dễ dàng đến thế. Trong bóng tối, Cao Minh Viễn mỉm cười.

Cao Minh Viễn tỉnh táo lại, nghe tiếng thở đều đều của những người khác, xác định họ vẫn ngủ say, cậu nhẹ nhàng cõng xác Dương Chí Hoa ra ngoài ném vào bể nước.

Dương Chí Hoa đằng nào cũng phải chết, chết trong hồ hay chết trong bể cũng như nhau thôi.

Mãi đến khi đậy nắp bể, ý chí chống đỡ tinh thần Cao Minh Viễn biến mất, cậu nhìn bể nước, người run lẩy bẩy. Cao Minh Viễn chôn mặt vào hai bàn tay, nhỏ giọng khóc.

Khóc đã đời, lau khô nước mắt, Cao Minh Viễn ngẩng đầu lên, gương mặt chất phác chẳng khác gì thường ngày. Cao Minh Viễn bình thản quay lại nằm, cứ như mình vừa đi vệ sinh xong.

Kế bên thiếu mất một người, giường rộng hơn nhiều, không biết là ai tranh thủ xán qua lấn chiếm. Cao Minh Viễn không phạm vào, đắp chăn ngủ.

Cậu biết đêm nay mình sẽ mơ đẹp, đúng là cậu ta có một giấc mơ đẹp, nhưng…

Hôm sau, An Tiểu Nam chỉ cái bể mà la hét, Cao Minh Viễn không bất ngờ, nếu không bị phát hiện cậu mới ngạc nhiên, cậu đang nghĩ nên bày biểu cảm gì cho hợp, không ngờ…

Lúc thấy cái xác trong bể là ai, Cao Minh Viễn thật sự hoảng sợ.

Cái xác trương phình là Trương Đầu To. Nhưng rõ ràng cậu bỏ xác Dương Chí Hoa vào bể mà!

Nỗi sợ lan ra toàn thân, Cao Minh Viễn phát hoảng, cậu thật sự không biết.

Cậu giết Dương Chí Hoa, tại sao cái xác lại là Trương Đầu To? Với lại, nếu người cậu giết là Trương Đầu To, thì Dương Chí Hoa là…

Xác chết vùng dậy!

Câu nói của Trần Tiệm Đông vang lên trong đầu.

Cao Minh Viễn không biết Đỗ Man gặp chuyện gì, nhưng cảnh tượng máu me be bét ấy khiến cậu khủng hoảng.

Mùi máu tanh nồng cực kỳ buồn nôn, Cao Minh Viễn chưa khi nào thấy nhiều máu như vậy.

Hình ảnh từng bộ phận cơ thể Đầu To rải rác trong vũng máu khắc sâu vào lòng Cao Minh Viễn.

Cao Minh Viễn không dám nhắm mắt, nhắm mắt cậu sẽ tưởng tượng ra cảnh Dương Chí Hoa nằm giữa vũng máu, mắt mở trừng trừng nhìn cậu như đêm ấy.

Nếu Đỗ Man nói thật, nếu truyền thuyết của thôn này là thật…

Cao Minh Viễn phát lạnh trong lòng, đêm đó cậu không phân thây xác của Dương Chí Hoa.

“Tập tục của thôn là phải phân thây xác chết. Nếu không, đêm xuống, cái xác sẽ vùng dậy.”

Từng chữ Đoàn Lâm nói như hồi chuông cảnh tỉnh. Cao Minh Viễn tái mặt.

Nhất định phải đi ngay, nếu không, nếu không…