“Cầm đèn pin chưa?”

“Rồi.”

“Dây thừng đâu?”

“Dây thừng hả? Dây thừng… Có rồi!”

Đêm xuống, hội nhiếp ảnh không ngủ mà tập trung trong một phòng, nương ánh đèn pin mù mờ tìm kiếm thứ gì đó.

Chẳng trách họ luống cuống như vậy, vì lát nữa họ phải đi vớt xác.

Dù đó là đàn anh từng tiếp xúc mỗi ngày, nhưng hễ nghĩ đến việc vớt xác hắn thì ai cũng sợ, song cũng chẳng thể nào khoanh tay đứng nhìn.

“Không thể để xác anh ấy dưới hồ như vậy.” Không biết ai mào đầu, cuối cùng mọi người mới ra quyết định vớt xác.

Muốn thuyết phục Đoàn Lâm đi thương lượng với thôn dân là bất khả thi, hơn nữa trông cậu cũng mù tịt, không thể trông cậy, hội nhiếp ảnh bèn tự thân hành động.

“Đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa? Rồi, chúng ta xuất phát, nói khẽ thôi, đừng đánh thức phòng bên.” Trần Tiệm Đông dặn nhỏ, cầm đèn pin lia qua mặt từng thành viên, xác nhận mọi người đều gật đầu rồi mở cửa.

Hắn sững người.

Chẳng biết từ bao giờ, có một người đứng ngược sáng chờ sẵn ở cửa.

“Ai đó?!” Giọng Trần Tiệm Đông run bắn, vội rọi đèn vào mặt đối phương.

Người mặt không cảm xúc đứng chặn cửa rõ là Đoàn Lâm.

Đoàn Lâm thở dài, đến lấy đèn pin của Trần Tiệm Đông, “Đi thôi, tôi đi cùng mấy cậu.”

Mất ánh sáng đèn pin, xung quanh tối hù, An Tiểu Nam bất mãn, “Anh tắt đèn pin thì biết đi kiểu gì?”

Đoàn Lâm, “Tôi dẫn đường, mở đèn pin sẽ bị thôn dân phát hiện, lúc đó đừng nói là vớt xác, e là chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Chỉ một câu lập tức khiến hội nhiếp ảnh còn định dị nghị ngoan ngoãn cất hết đèn pin.

Người xưa thường nói đêm không trăng thì âm khí thịnh nhất, bây giờ lên núi chẳng biết là lành hay dữ. Ngọn núi này vốn đã là cấm địa rồi.

Đoàn Lâm biết, ban đêm lên núi chỉ có người chết và người vận chuyển xác chết.

Đường quê trắc trở, cuối cùng cũng đến bờ hồ, qua vụ việc ban sáng, cảnh hồ đẹp đẽ lay động lòng người giờ biến thành nỗi ám ảnh.

“Giờ chúng ta…” Nhìn hồ đêm đen ngòm, Trương Đầu To run giọng.

“Giờ chúng ta xuống nước, ai biết bơi?” Đoàn Lâm bình tĩnh nói. Có ba người giơ tay, là Trần Tiệm Đông, Hoàng Thạch và Đỗ Man.

“Tôi cũng biết bơi, thế thì con trai xuống nước, những người khác chờ trên bờ tiếp ứng.” Nói rồi, Đoàn Lâm gật đầu với Hoàng Thạch, bắt đầu cởi quần áo.

Trần Tiệm Đông do dự nhìn mặt nước, thấy thế, Đoàn Lâm định bảo hắn khỏi cần xuống nước, Đoàn Lâm có thể hiểu tâm trạng của hắn. Dù là người vận chuyển xác trong thôn còn không dám xuống hồ vào ban đêm, huống hồ là những thanh niên này?

Trần Tiệm Đông bặm môi, mau chóng cởi đồ, còn là người đầu tiên nhảy xuống hồ.

Hoàng Thạch xuống nước, cuối cùng là Đoàn Lâm.

Lúc chìm hẳn xuống làn nước đen, Đoàn Lâm có cảm giác kỳ lạ.

Dòng nước lạnh lẽo ngấm vào tận xương, hồ nước mùa hè chắc chắn không lạnh đến như vậy, chỉ có một nguyên nhân.

Trong hồ có “thứ đó”.

Ba người xuống nước đều cầm dây thừng, đầu dây còn lại trong tay Trương Đầu To và Cao Minh Viễn.

“Ai tìm thấy anh Dương thì quấn lại để tụi tôi kéo lên.”

Một câu khiến ba người xuống nước đồng loạt nuốt nước bọt, người trên bờ cũng kinh hồn bạt vía.

Ba người bơi ra giữa hồ, đến vị trí Trần Tiệm Đông chỉ, gật đầu với nhau rồi rẽ ra ba hướng.

Tối quá.

Dù là giơ tay không thấy ngón cũng không thể lột tả hết sự tăm tối này, Đoàn Lâm bật đèn, tia sáng rọi qua sóng nước khiến hình ảnh đứt gãy.

Qua ánh đèn loang loáng, Đoàn Lâm có thể ngờ ngợ thấy bóng dáng Hoàng Thạch và Trần Tiệm Đông, hai người kia cũng thấy cậu, họ chiếu đèn vào mình rồi bơi đi.

Ánh sáng dưới nước rất chói, Đoàn Lâm giơ tay cản bớt, bơi theo hai người kia.

Ba người dùng loại đèn bình thường, không thể nhìn xa trong nước nên chỉ có thể giơ tay lần mò, nước hồ lạnh buốt chảy xuyên kẽ tay. Đoàn Lâm muốn chạm vào thứ gì đó, lòng thầm mong mò trúng rong, cậu nghĩ đó chính là then chốt.

Theo lời hội nhiếp ảnh, Dương Chí Hoa bị rong quấn không bơi lên được, tức là xác của hắn hẳn vẫn còn kẹt trong đám rong.

Đoàn Lâm thận trọng mò tìm rong, rong dài lắm sao?

Hồ này sâu bao nhiêu?

Đoàn Lâm trồi lên lặn xuống ba lần, vẫn không tìm được bụi rong. Cậu bắt đầu nóng nảy, dưới hồ có rong thật à?

Hồ trống rỗng, đừng nói là rong, ngay cả thực vật thủy sinh cơ bản cũng không có, đúng là quái dị.

Lúc Đoàn Lâm trồi lên lấy hơi, bỗng nghe trên bờ có ai kêu la.

“Mau lên! Có ai xảy ra chuyện rồi!”

Trong tiếng quát tháo, Đoàn Lâm chú ý thấy sợi dây thừng bên cạnh mình rung bần bật.

Hoàng Thạch vừa trồi lên cũng thấy, hai người nhìn nhau, là Trần Tiệm Đông gặp rắc rối.

Không nói nhiều, hai người hít sâu một hơi, lần theo dây thừng lặn xuống.

Đèn pin trong tay rọi tìm bóng dáng Trần Tiệm Đông, Hoàng Thạch lia bậy bạ, vậy mà phát hiện Trần Tiệm Đông đang vùng vẫy.

Trần Tiệm Đông cũng thấy họ, hắn liều mạng giật sợi dây thừng.

Hoàng Thạch và Đoàn Lâm bơi nhanh đến hướng Trần Tiệm Đông.

Đoàn Lâm lôi hắn lên, nhưng có kéo mạnh đến mấy cũng không suy suyển.

Hoàng Thạch vỗ vai Đoàn Lâm, rọi đèn xuống dưới chân, Đoàn Lâm tìm ra nguyên nhân khiến Trần Tiệm Đông không nhúc nhích được, là rong.

Có rong thật à? Rõ ràng vừa rồi cậu không tìm thấy…

Giao Trần Tiệm Đông cho Hoàng Thạch, Đoàn Lâm xoay người lặn xuống, dùng tay lần mò, Đoàn Lâm kinh ngạc nhận ra phía dưới đều là rong! Trước đó không hề có rong!

Đoàn Lâm sờ chân Trần Tiệm Đông, hắn biết cậu muốn gỡ rong giúp nên không đá chân nữa. Đoàn Lâm dùng sức giật mớ rong quấn chân hắn, nhưng…

Cảm giác này… có đúng là rong không? Đoàn Lâm run tay, nhận ra thứ đó là…

Đoàn Lâm ép mình bình tĩnh, tay còn lại rọi đèn xuống.

Rốt cuộc cũng thấy rõ thứ quấn quanh mắt cá chân Trần Tiệm Đông, là tóc!

Tay Đoàn Lâm cứng đờ, lạnh buốt từ lòng bàn chân, cậu thấy một đôi tay tóm chân Trần Tiệm Đông, đôi tay ngay kế bên tay cậu.

Đoàn Lâm mở to mắt, dưới nước chỉ có ba người, Trần Tiệm Đông đang giãy dụa, Hoàng Thạch ngay trên đầu cậu, vậy thì người kéo chân Trần Tiệm Đông là…

Đoàn Lâm run tay rọi đèn hướng đối diện.

Cậu thấy một đầu tóc dài.

Sinh vật đó như có ý thức, tóc phiêu theo sóng nước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tóc đen, Đoàn Lâm thấy một đôi mắt.

Nó trừng trừng nhìn cậu.

Đôi mắt đen thuần không có tròng trắng, không có cảm xúc. Đoàn Lâm giật bắn. Đôi tay tóm chân Trần Tiệm Đông siết chặt, Trần Tiệm Đông thấy bất an tiếp tục vùng vẫy.

Sắp hết dưỡng khí rồi.

Lúc giơ tay bịt mũi, Đoàn Lâm đánh rơi đèn pin.

Cậu tự nhéo mình, không được run.

“Thứ đó” muốn kéo Trần Tiệm Đông xuống, Đoàn Lâm lấy lại tinh thần, cậu bắt lấy đôi tay túm chân Trần Tiệm Đông, gồng sức gỡ nó ra.

Sực nhớ trong túi mình có con dao nhỏ, Đoàn Lâm rút dao chặt đứt mớ “rong” quấn chân Trần Tiệm Đông, hắn lập tức được kéo lên.

Đồng thời, chân Đoàn Lâm bị kéo xuống, cậu hốt hoảng phun ngụm hơi cuối cùng, nước tràn vào miệng. Đoàn Lâm bịt miệng, cơ thể trở nên nặng nề, nước chảy vào phổi, Đoàn Lâm bất tỉnh.

“Anh tỉnh rồi hả?!” Lúc mở mắt, Đoàn Lâm thấy bao nhiêu ánh mắt lo lắng.

“Tôi…” Đoàn Lâm định lên tiếng nhưng giọng khàn đặc.

“Đừng nói chuyện. Anh ngất xỉu, may có Hoàng Thạch kéo anh lên. Hù bọn em hú vía…”

Đoàn Lâm nhìn xung quanh, trời tối như mực, cậu đang ở bờ hồ. Đoàn Lâm gật đầu với Hoàng Thạch, nhẹ giọng cảm ơn, “Chúng ta… mau rời khỏi đây.” Vừa nói, Đoàn Lâm vừa dùng sức hoạt động cánh tay, chợt cảm giác được vật lạ trong tay, Đoàn Lâm lặng lẽ cất vào túi, mọi người đỡ cậu đứng dậy.

Nhìn mặt hồ đen ngòm, mọi người định đi, bỗng nhiên…

“Này…” Âm thanh quen thuộc, tất cả đồng loạt quay lại, thấy một người đứng trong bụi cỏ, đúng là Dương Chí Hoa mà cả nhóm đang vất vả “vớt xác”.

“Anh Dương?!” Ai cũng mang vẻ mặt như gặp ma.

“Cái gì? Giả chết?!” Mọi người nhìn Dương Chí Hoa, trăm miệng một lời.

“Anh… anh không ngờ mọi người lại làm đến bước này.” Dương Chí Hoa vò đầu, “Anh chỉ muốn trêu mọi người chút thôi.”

“Vậy là… hồi sáng anh không có chết đuối?”

Dương Chí Hoa gật đầu, cả đám há hốc.

“Tuy bình thường anh hay đùa dai, nhưng lần này đi quá trớn rồi.” Trương Đầu To vỗ vỗ da gà nổi đầy người, vừa lẩm bẩm vừa đỡ Trần Tiệm Đông dậy.

“Anh nhìn đi, vì anh mà A Đông suýt bị liên lụy. A Đông, về nhớ dần anh ta một trận!” Đầu To nói, bầu không khí nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngoại trừ Trần Tiệm Đông, Đoàn Lâm nhìn Dương Chí Hoa, có cảm giác quái dị.

Mặt Trần Tiệm Đông tái mét, hắn gật đầu, biểu cảm sượng ngắt.

“A Đông sao đấy? Còn khó chịu hả? Mặt xanh mét vậy, lạnh lắm không? Sao nổi đầy da gà vậy?”

Dương Chí Hoa gãi đầu, cười nói, “A Đông, không ngờ cậu tốt với anh đến vậy, cảm động ghê.” Dương Chí Hoa vừa nói vừa cúi nhìn Trần Tiệm Đông, vỗ nhẹ cánh tay hắn. Trần Tiệm Đông vừa bị đụng vào lập tức giật mình né ra.

“Tôi, tôi không sao. Về thôi.” Mọi người đỡ Trần Tiệm Đông, bước chân hắn vội vã, vài lần suýt ngã sấp mặt, may có bạn bè níu lại.

Dương Chí Hoa nhìn bóng lưng hắn, bĩu môi, “Thiệt tình, giỡn xíu thôi mà. Thấy tôi mà làm cái mặt như thấy ma. Đúng không anh?”

Dương Chí Hoa bất chợt quay qua cười với Đoàn Lâm.

Người bị ướt nước, Dương Chí Hoa tháo nút áo, để lộ ngực bụng. Đoàn Lâm đột nhiên hỏi, “Dương Chí Hoa, bụng cậu…”

Trên bụng Dương Chí Hoa có vết bầm tím.

“Vết này hả? Anh không nhắc em cũng quên luôn. Em phải tính sổ với A Đông. Lúc em lặn dưới hồ, tính âm thầm lẻn đi thì A Đông bơi đến, em sợ bị bắt thì không hù được mọi người, ai ngờ thằng nhãi không phát hiện em, đạp em một cú mà cũng không biết, suýt đá chết em thật đấy! Thằng bạo lực!”

Dương Chí Hoa la lối đòi Trần Tiệm Đông chịu trách nhiệm, nhưng trên mặt không hề có ý trách móc.

“Sau lưng cũng có…” Đoàn Lâm bảo Dương Chí Hoa cởi áo để cậu kiểm tra.

“Vết đó thì em không biết, ai đẩy sau lưng em nhỉ? Phải Đầu To không ta? Hay là An Tiểu Nam? Cũng có thể là cục cưng Tiểu Bắc lắm.” Dương Chí Hoa bật cười, mặc lại áo.

Hội nhiếp ảnh lại qua đêm ở nhà Đoàn Lâm, chờ sáng sẽ đi.

Sợ bóng sợ gió cả ngày, ai cũng mệt nhừ, rửa mặt xong liền lên giường ngủ lấy sức để ngày mai còn đi.

“Anh xong rồi, nhường cậu đấy.” Dương Chí Hoa lấy khăn lau mặt, thoạt nhìn không khác gì bình thường.

Trần Tiệm Đông giật mình, Dương Chí Hoa nói xong liền đi lướt qua hắn.

Hắn nhìn theo bóng lưng Dương Chí Hoa rất lâu, đến khi đối phương biến mất ở hành lang mới thu ánh mắt, đến chậu nước.

Vùng quê không có bồn rửa mặt hay nhà vệ sinh riêng, bên cạnh bể nước có chậu gỗ, nước dùng rồi đã được đổ.

Người vừa dùng là Dương Chí Hoa, nghĩ vậy, Trần Tiệm Đông trừng mắt với cái chậu nửa ngày không động đậy.

Một năm ánh sáng trôi qua, Trần Tiệm Đông mới tỉnh hồn, hắn múc nước trong bể đổ vào chậu. Bể nước cũng là loại thông thường, nhà nào trong thôn cũng có ít nhất một cái, bể cao nửa người, có nắp đậy, người ta bảo để ngăn bụi và…

Đoàn Lâm nói không ít nhà có trẻ con ngã vào bể chết đuối.

Bể đầy nước, Trần Tiệm Đông lại nhìn chậu nước đờ người. Mặt nước phản chiếu gương mặt hoang mang sợ hãi của hắn.

Đúng, là lo sợ bất an…

Khóe miệng Trần Tiệm Đông co rút, gương mặt luôn luôn cười nặng trĩu tâm sự.

Người kia sao có thể quay về được?

“Dương Chí Hoa…” Hắn cau mày, thốt ra cái tên quấy nhiễu tâm trí mình cả đêm.

Trên mặt nước đột nhiên hiện ra bóng Dương Chí Hoa.

Trần Tiệm Đông quay phắt lại, phát hiện Dương Chí Hoa đứng sau lưng mình từ lúc nào.

“Anh!” Trần Tiệm Đông run mất kiểm soát.

Dương Chí Hoa mỉm cười, với tay lấy chai xà bông bên cạnh chậu, “Anh quên đồ.” Dương Chí Hoa lấy đồ xong rồi đi. Trần Tiệm Đông dõi theo, bất cứ hành động nào của đối phương cũng có thể làm hắn nhảy dựng.

Dương Chí Hoa đi một nước không quay đầu lại.

Sao có thể sao có thể sao có thể sao có thể sao có thể!

Trần Tiệm Đông siết thành chậu, trừng mắt với ảnh phản chiếu của mình, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ba chữ.

Làm sao Dương Chí Hoa có thể quay lại?! Rõ ràng hắn đã nhìn đến khi anh ta chết cơ mà!

Tự tay hắn đã dìm chết Dương Chí Hoa.

Trần Tiệm Đông bặm môi, đầu óc trống rỗng.

Là do Dương Chí Hoa tự chuốc lấy, tác phẩm đoạt giải làm nên tiếng tăm Dương Chí Hoa hai năm trước chính là của hắn.

Tác phẩm đệ trình do hai người cùng ký tên, thằng khốn ấy tỏ vẻ khó xử, bảo rằng việc đã rồi, nếu giải thích với hiệp hội thì sẽ bị hủy tư cách dự thi. Hắn cũng hiểu, nếu không nhờ tên của Dương Chí Hoa thì chắc chắn tác phẩm sẽ không được giải. Giới nghệ thuật chính là như vậy, giá trị của tác phẩm còn không được xem trọng bằng dòng tên ghi chú bên dưới.

Dương Chí Hoa đưa hắn gấp đôi số tiền thưởng, vì vậy hắn cũng chấp nhận.

Có lần thứ nhất thì lại có lần hai, lần ba.

Nhưng khi đến thời điểm hắn biết tác phẩm của riêng mình cũng có thể đoạt giải, thì lại bị thằng khốn ấy cười nhạo, “Ảnh của cậu mà thiếu cái tên Dương Chí Hoa thì cũng chẳng đáng một xu!”

Tâm huyết của mình bị bác bỏ, Trần Tiệm Đông cảm thấy bị sỉ nhục. Lần đầu tiên hắn bị làm nhục như vậy, sau đó hắn suy nghĩ lại.

Tất cả của Dương Chí Hoa vốn phải là của hắn. Những tác phẩm đoạt giải của Dương Chí Hoa đều là công sức của hắn. Tại sao Dương Chí Hoa nổi tiếng còn hắn lại chẳng có gì?! Không những thế hắn còn bị chế giễu, Dương Chí Hoa khinh hắn, nhưng vẫn đòi hỏi tác phẩm hắn làm ra.

Trần Tiệm Đông muốn thoát khỏi Dương Chí Hoa, nhưng hắn nhận ra mình mãi mãi không thể chạy khỏi cái bóng của Dương Chí Hoa. Bất mãn dồn nén lâu ngày thành tâm bệnh, lúc Dương Chí Hoa bị chìm, Trần Tiệm Đông nhảy xuống, hắn không thể nào kiềm nén ham muốn giết chết đối phương.

Chỉ có hắn mới biết chuyện gì xảy ra dưới hồ.

Trần Tiệm Đông nhoẻn cười nhìn Dương Chí Hoa vùng vẫy, chẳng ai chứng kiến, Trần Tiệm Đông đá vào bụng Dương Chí Hoa.

Thằng khốn ấy như con chó chết chìm, không dám tin nhìn hắn, mắt mở trừng trừng như muốn lồi ra, phun bọt khí.

Trần Tiệm Đông không sợ, chỉ còn sung sướng, hắn dìm Dương Chí Hoa xuống sâu hơn, đến khi đối phương không còn cử động nữa.

Dưới đáy hồ lạnh buốt, cổ chân Dương Chí Hoa bị rong quấn, mắt trợn trừng, cánh tay vô lực buông xuôi.

Cảnh tượng rợn người nhưng Trần Tiệm Đông không hề sợ, hắn vô cùng yên tâm.

Trần Tiệm Đông trồi lên mặt nước, hội nhiếp ảnh chỉ có hắn và Hoàng Thạch biết bơi, Hoàng Thạch không có mặt, những người còn lại chắc chắn không dám hy sinh bản thân để cứu Dương Chí Hoa. Hắn che giấu rất tốt, dù hắn có lôi xác Dương Chí Hoa lên thì cũng không ai nghĩ hắn là hung thủ, mà kết luận Dương Chí Hoa chết đuối.

Dương Chí Hoa đã chết.

Nên người mà hắn vừa gặp hẳn là đã chết, trên bụng thằng khốn ấy còn nguyên vết bầm hắn gây ra mà.

Nếu Dương Chí Hoa được ai đó cứu thì tại sao anh ta không nói? Thằng khốn đó muốn làm gì? Muốn trả thù hắn à?

Không! Dương Chí Hoa không thể còn sống! Hắn đã xác nhận rồi mà, sao có thể sao có thể. Người chết làm sao sống lại được chứ? Tại sao?!

Trần Tiệm Đông nhìn chậu nước, bắt đầu hoảng sợ.

Hôm sau, hội nhiếp ảnh vẫn chưa lên đường.

Vì đêm qua mưa lớn, con đường duy nhất dẫn ra khỏi thôn bị đất đá sạt lở lấp mất, ngoài không thể vào, trong không thể ra.

“Tiêu rồi! Xui quá! Sao lại bị vậy!” Vừa nhận tin, hội nhiếp ảnh than trời than đất.

“Bất đắc dĩ thôi, mà cũng tốt, coi như cho chúng ta cơ hội trải nghiệm cuộc sống vùng quê. Chỉ tội anh Đoàn phải chịu đựng đám thực khách này thêm mấy ngày.” Dương Chí Hoa cười hí hửng chắp tay với Đoàn Lâm, sau đó móc bộ bài Tây ra chia.

Đoàn Lâm tỏ vẻ cậu không có ý kiến, nhắn mọi người một tiếng rồi ra ngoài. Đoàn Lâm không phải khách du lịch, mỗi ngày cậu sẽ đi gánh nước giúp nhà bà Vương, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhà bà Vương nằm bên kia núi, cũng không ở chung với thôn dân, những nhà gần đó đều là người Đoàn Lâm quen biết từ nhỏ.

Nơi này là thôn khác, thôn của cậu kiêng kỵ lên núi, còn thôn này thì kiêng kỵ xuống núi nên hai thôn không qua lại với nhau.

Đoàn Lâm thân với thôn bên này hơn, trong thôn ít trẻ con nên cậu rất được cưng chiều, thỉnh thoảng lại có người tặng đồ chơi cho cậu, sau này lớn cậu mới biết chúng toàn là đồ cổ vô giá.

Hiểu rõ giá trị rồi, Đoàn Lâm không dám nhận bừa quà người ta tặng nữa, ngoại trừ bà Vương.

Bà Vương chăm sóc cậu từ bé, chẳng khác bà ngoại ruột, Đoàn Lâm luôn thầm cho bà ấy là bà ngoại mình, đến tuổi đi học vẫn giữ liên lạc đều đều.

Miếng ngọc cậu đang đeo cũng là bà ấy cho.

Vuốt miếng ngọc khắc hoa văn cổ, Đoàn Lâm nhớ đến hai người đàn ông trên xe lửa.

Thứ này có giá trị lớn đúng không? Hai tên đó hỏi địa chỉ nhà cậu làm gì? Mong là họ đừng nghĩ trong thôn có đồ quý mà chạy đến quấy rầy.

Nghĩ một hồi đã đến nhà bà Vương, giờ này nhiều gia đình đang ăn uống nghỉ ngơi nên thôn rất yên ắng. Đoàn Lâm gõ cửa một cái rồi quen đường đi thẳng xuống bếp, xách thùng lấy nước.

Trong nhà thoang thoảng mùi nhang, Đoàn Lâm biết là do bà Vương thắp, thôn này nhiều người thường thắp nhang trong lúc ăn cơm.

“A Lâm.” Nghe tiếng bà Vương trong phòng, Đoàn Lâm vào phòng ngủ của bà.

Lúc Đoàn Lâm vào, bà lão đang đóng cửa tủ thờ, thấy Đoàn Lâm thì bỗng dưng biến sắc.

“A Lâm! Hôm qua con đã làm gì?!” Bà lão mở to mắt, đôi tay gầy guộc chụp cổ tay Đoàn Lâm.

“Hôm qua?” Bị hành động của bà làm giật mình, Đoàn Lâm nhớ lại, sau đó trầm mặt, “Hôm qua con…”

Hết cách, Đoàn Lâm kể lại chuyện đàn em chìm xuống hồ, ban đêm cậu đi vớt xác.

“Sợ bóng sợ gió cả đêm, cậu ấy bình an trở về, mọi người vẫn khỏe…”

Bà lão không bị nụ cười của Đoàn Lâm dỗ yên, nét mặt ngày càng nghiêm nghị, tay bà siết cổ tay Đoàn Lâm, cậu không dám hất, vừa chịu đựng vừa nghĩ sao sức bà bỗng dưng mạnh đến vậy.

Đoàn Lâm muốn trấn an bà, nhưng nhìn ánh mắt bà Vương, nụ cười của cậu càng lúc càng sượng, “Bà…”

“Nghe bà này A Lâm, con dây vào thứ không nên trêu chọc rồi.” Bà Vương nhìn vào mắt Đoàn Lâm, mặt nghiêm trọng.

“Con mau rời khỏi đây, đi thật xa, tạm thời đừng quay lại.” Bà đẩy Đoàn Lâm ra ngoài.

“Nhưng, nhưng… bà ơi, đường rời thôn bị đất lấp rồi, con muốn đi cũng không đi được.”

Bà lão khựng lại, ngây ra một hồi lâu mới thở dài, kéo Đoàn Lâm vào phòng.

“Bà ơi, là “thứ đó” sao?” Đoàn Lâm cẩn thận hỏi, trong lòng đã có đáp án.

Cậu cũng đã kể với bà Vương những việc kỳ lạ mình gặp ở thành phố, bà Vương lo lắng nên gửi miếng ngọc qua bưu điện đến cho cậu.

“Nhưng con không nhìn thấy.” Đoàn Lâm nhớ lại mớ tóc dưới hồ, cuối cùng vẫn không nói.

Bà cúi đầu, nắm tay Đoàn Lâm, mở lòng bàn tay cậu ra.

“A Lâm, con thiếu một đường chỉ tay.”

“Dạ, từ nhỏ đã không có.”

“Không, con sinh ra có đủ đường chỉ tay, nhưng hồi bé có một lần con suýt chết đuối, vòng qua cửa tử nên đường sinh mệnh biến mất, con nhỏ quá không nhớ đâu.”

“Hả? Thật không? Con không có ấn tượng gì hết.” Không biết tại sao bà lại nói sang đề tài này, Đoàn Lâm có cảm giác những việc bà sắp tiết lộ rất quan trọng, có liên hệ chặt chẽ với mình.

“Chỉ tay con thiếu đường sinh mệnh, có một cách nói thế này, có hai loại người không có đường sinh mệnh, loại thứ nhất là người gặp đại nạn không chết, loại thứ hai… thì vốn không phải con người.” Bà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đoàn Lâm, thấy được sự xao động trong lòng cậu.

“Cũng tức là người chết, là cương thi. Loại “người” này không có đường sinh mệnh.” Bà khép tay Đoàn Lâm, tay nắm lại ép ra một đường chỉ tay, thoạt nhìn giống hệt đường sinh mệnh đã mất.

“Chắc con không nhớ đâu, hồi bé con đuối nước suýt chết, đường sinh mệnh biến mất. Sau đó con lại trêu phải thứ không nên dây vào, ông ngoại con mới tìm cách rạch ra đường sinh mệnh cho con. Nhưng phương pháp đó chỉ có thể dùng một lần, lần sau không còn tác dụng nữa.” Bà nắm tay Đoàn Lâm, đôi tay lạnh như băng truyền đi nỗi lo của bà.

“Con có biết tại sao thôn của con phải phân thây xác chết không?” Bà đột ngột hỏi.

Đoàn Lâm chần chừ, một lúc lâu sau mới nói, “Nghe nói nếu không làm như vậy thì xác chết sẽ vùng dậy. Nhưng trước nay con chưa thấy bao giờ.”

“Là thật đấy.” Bà nói, “Bà thấy rồi, thôn của con từng có một gia đình không tin tà ma, họ không phân thây xác một bà cụ vừa mất mà để hoàn chỉnh chôn bên hồ.”

“Tối hôm đó, gia đình kia đưa tang xong về nhà ăn cơm, con biết họ thấy gì không? Nghiệp chướng mà, họ thấy bà cụ vừa được chôn đang ngồi ở bàn cơm chờ ăn.”

“Gia đình đó sợ quá, chạy đi xem phần mộ thì thấy xác chết quả nhiên biến mất, dấu vết như có người dưới mồ bò ra. Hôm sau, họ chặt xác bà cụ đem chôn lần nữa, bấy giờ mới yên ổn. Từ đó về sau, thôn của con không dám để xác chết nguyên vẹn mà chôn nữa.”

Nghe bà kể, Đoàn Lâm chợt nghĩ ra, “Ý của bà là…”

Xác chết nguyên vẹn?

Cái hồ…

Chẳng lẽ…

Đoàn Lâm thầm than không xong rồi, cậu rút tay ra, đứng dậy.

“Bà ơi, con nhớ ra một chuyện, không ổn. Con phải về!” Đoàn Lâm chạy đi, bà lão muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn theo. Đoàn Lâm chạy ra khỏi thôn, có vài chuyện cậu phải làm rõ!