Đoàn Lâm ghét đi du lịch. Ngồi tàu lửa xóc nảy chín tiếng làm cậu choáng váng, lúc xách hành lý xuống tàu, Đoàn Lâm vẫn còn chóng mặt. Cậu xem bảng hướng dẫn để tìm đến trạm xe buýt, lấy ra tờ giấy nhỏ, dựa theo thông tin ghi lại, tìm đúng số xe rồi ôm hành lý lên.

Mới đầu xe còn vắng khách, sau đó ngày một đông, mùi khói bụi, mùi nước hoa rẻ tiền sực nức khắp buồng xe. Đoàn Lâm nhíu mày, cậu kéo cửa sổ, mũi chưa kịp được cứu rỗi thì cửa sổ bị ai đóng mạnh, cậu ngẩng đầu lên, một người phụ nữ áy náy bảo rằng cô ta lạnh. Đoàn Lâm đành phải tiếp tục chịu đựng, may mà chặng đường không dài, vừa xuống xe Đoàn Lâm đã hít sâu một hơi rồi mới hỏi đường.

“Cao ốc Quang Thái hả? Đó, cậu rẽ cái là đến liền, đúng rồi, ngã rẽ phía trước đó, thấy tòa nhà màu trắng là đến nơi.”

Cảnh sát ven đường nhiệt tình chỉ dẫn khiến cậu chân ướt chân ráo thấy ấm cả lòng, Đoàn Lâm nói cảm ơn rồi xách hành lý đi theo hướng người ta chỉ.

Cao ốc Quang Thái không hoành tráng như tên của nó, chỉ là tòa nhà cao tầng bình thường, trần tầng trệt khá cao, cả thảy khoảng hơn ba mươi tầng. Đoàn Lâm muốn lên tầng mười sáu, cậu đi ngang qua bảo vệ, vào đại sảnh, hai bên có tổng cộng bốn thang máy. Đoàn Lâm ấn nút cả bốn thang máy, xem cái nào xuống trước thì vào.

Mệt mỏi cả ngày khiến hành lý trên tay nặng trĩu, trên tường đối diện treo một tấm gương lớn, chắc dùng để những người chờ thang máy chỉnh trang lại, giờ vừa khéo có thứ để Đoàn Lâm giết thời gian.

Ánh đèn trắng khiến hình ảnh Đoàn Lâm trong gương vô cùng hốc hác, trông như ma, cậu đang ngẩn người, bỗng nghe “ting”, Đoàn Lâm vào thang máy đầu tiên bên phải.

Sau khi ấn nút 16, Đoàn Lâm nhìn con số hiển thị số tầng trên màn hình, tốc độ thang máy ở đây hình như nhanh hơn nơi khác, Đoàn Lâm hơi choáng.

14… 15… 16.

Thang máy mở cửa, Đoàn Lâm bước ra không chút do dự, cậu sững sờ, xung quanh tối đen.

Đoàn Lâm thấy có gì không ổn, vừa quay lại thì cửa thang máy đã đóng, cậu há miệng nhưng không biết nói gì, bàn tay xách hành lý ướt mồ hôi, thang máy đã di chuyển xuống. Đoàn Lâm liên tục nhấn nút, đứng ngơ ngác tại chỗ. Trong bóng tối, cậu chỉ thấy được con số màu đỏ trên đầu thang máy đang hạ xuống dần…

Không khí bỗng ớn lạnh khác thường, lúc này, Đoàn Lâm nghe đằng trước có tiếng động, hình như âm thanh phát ra từ bên trái, Đoàn Lâm lập tức hỏi, “Xin hỏi đây có phải trung tâm Khang Đức không ạ?”

“Không.” Tiếng một người đàn ông từ xa truyền lại chưa kịp làm Đoàn Lâm yên tâm, câu trả lời khiến cậu hốt hoảng.

“Sao cơ? Đây là lầu mười sáu đúng không? Tầng mười sáu có một trung tâm đào tạo tên Khang Đức, là nơi luyện thi đại học mà.”

“Đây đúng là tầng mười sáu, nhưng không có trung tâm Khang Đức gì hết, chú em tìm nhầm chỗ rồi, đây không phải nơi cậu nên đến, mau về đi…”

“Nhưng…” Không chờ Đoàn Lâm hỏi tiếp, giọng người đàn ông kia càng lúc càng xa, cửa thang máy sau lưng hé mở. Mắt Đoàn Lâm đã quen với bóng tối, đèn trong thang máy làm cậu chói mắt, Đoàn Lâm vội vã vào thang máy, cậu muốn quan sát nơi mình vừa đứng chờ, nhưng chưa kịp thì cửa thang máy đã đóng.

Thang máy mở cửa ở đại sảnh tầng trệt, Đoàn Lâm vừa rời khỏi chỗ tối nên thấy đại sảnh âm u cũng sáng bừng hẳn lên, song bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, cậu có cảm giác như đang mơ. Đoàn Lâm chưa kịp nghĩ thêm, thang máy đối diện vừa mở cửa, cậu nhanh chân bước vào. Đoàn Lâm nhìn thang máy mình vừa đi qua khe hở cánh cửa, chợt rùng mình.

“Đây không phải nơi cậu nên đến, mau về đi…”

Đoàn Lâm nổi da gà.

Lần này thang máy dừng ở một nơi sáng sủa, sàn nhà đá nhám, tường thủy tinh trồng đầy cây xanh, trang trí tao nhã, lúc thấy tấm biển ghi Khang Đức, cuối cùng Đoàn Lâm cũng thở phào.

“Ơ, Đoàn Lâm đến rồi đó hả? Lâu rồi không gặp.” Cậu vào văn phòng, một người đàn ông cười vui vẻ dẫn cậu qua ngồi ở ghế bên cửa sổ, “Giáo viên dạy tiếng Anh chỗ thầy ra nước ngoài định cư nên thiếu người, thầy bỗng nhớ tới em, em là đứa học trò thật thà, hiền lành nhất mà xưa giờ thầy từng dạy…”

Người đàn ông trung niên này họ Quan, dáng vẻ điềm đạm, gương mặt nhã nhặn, tóc cắt gọn gàng, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Thầy Quan là người dạy môn tự chọn của Đoàn Lâm thời đại học, thầy rất được sinh viên ưa thích, nhất là sinh viên nữ. Sau đó xảy ra vụ lùm xùm với một sinh viên nữ nên thầy chủ động từ chức, nhưng cũng khó trách, nghe nói thầy Quan vốn là đạo diễn, người của giới giải trí thường có nhiều mối quan hệ phức tạp, dạy học chỉ là sở thích của thầy. Tuy nhiên, bất luận nguyên do thầy đi dạy là gì thì Đoàn Lâm chỉ nhớ thầy giảng bài hết sức thú vị, cậu học được rất nhiều thứ bổ ích từ thầy, thầy là giáo viên tốt, thế là đủ rồi.

Vậy nên khi thầy Quan vừa gọi, Đoàn Lâm dứt khoát đồng ý ngay, dù sao đi nữa, việc dạy học ở thành phố khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống cho một người vô công rỗi nghề, cậu có lý do gì để từ chối chứ.

Đoàn Lâm nhìn đồng hồ, từ mai cậu sẽ lên lớp, vấn đề quan trọng nhất hôm nay là phòng ở.

Bà Vương hàng xóm cho cậu một địa chỉ, bảo là thuê phòng giúp cậu rồi, khi lên thành phố cứ việc đến đó ở, Đoàn Lâm có mang theo địa chỉ, nhưng cậu không biết gì về đường sá nơi này…

Thế là Đoàn Lâm lấy vở ra, chỉ địa chỉ ghi trên giấy rồi hỏi thầy Quan, “Thầy có biết nơi này ở đâu không ạ? Đi từ đây đến đó mất bao lâu? Lên xe số mấy?”

“Hử? Chỗ này à… gần lắm, đi bộ mất mười lăm phút thôi, băng ngang trường đại học, qua hết con phố là đến, có một đường thẳng thôi, dễ tìm lắm, đó là khu dân cư đông đúc.” Thầy Quan giờ tay chỉ về một hướng.

“Hay quá, cảm ơn thầy, vậy… em xin về trước.” Trong lúc nói chuyện, điện thoại kêu liên tục, Đoàn Lâm sợ làm mất thời gian của thầy Quan nên khẽ gật đầu, cầm hành lý ra ngoài.

Xuống thang máy, lần này Đoàn Lâm bước ra từ thang máy thứ hai bên phải, vừa hay thang máy kế bên cũng có người ra, người đó vội vã bỏ đi, Đoàn Lâm ngớ ra nhìn con số trên màn hình tinh thể lỏng, con số đếm từ 1… 5… 10… và dừng ở số 16.

Con số đứng yên một lúc lâu rồi từ từ hạ xuống: 16… 10… 5 rồi dừng ở tầng 1, khi ấy Đoàn Lâm như bừng tỉnh khỏi cơn mê, mở to mắt.

Đoàn Lâm lắc đầu, không chờ thang máy mở cửa đã hối hả rời đi. Có chết cậu cũng không dám quay lại nhìn xem có ai trong buồng thang máy! Trên đường xe cộ tấp nập, đèn màu rực rỡ, phố xá náo nhiệt, Đoàn Lâm đi như cỗ máy đến chỗ được đánh dấu trên bản đồ.

Cậu bước qua cổng sắt cũ kỹ, đi ngang cơ sở ngoại ngữ của trường đại học, mãi đến khi nghe tiếng người bản địa qua lại, nghe người nước ngoài nói câu được câu mất, Đoàn Lâm mới dừng lại như vừa tỉnh mộng.

Phù… quay đầu nhìn, thành phố về đêm sao mà rộn rã. Ai cũng nhàn nhã tản bộ, chỉ có cậu gấp gáp như hành quân… thật buồn cười. Đoàn Lâm thở hắt ra, cười tự giễu, thả chậm bước chân.

Vòng tới vòng lui, cuối cùng nhờ một cụ ông chỉ đường đến một khuôn viên, Đoàn Lâm bất ngờ, đó là khu dân cư cao cấp, có vườn hoa, ngân hàng và một nhà trẻ đầy đủ tiện nghi. Đoàn Lâm nhíu mày, suy nghĩ xem địa chỉ bà Vương cho cậu có đúng là ở đây không.

Cậu là con nhà nghèo, bà Vương cũng chỉ là bà lão thôn quê, sao có thể… Nhưng khi nhìn lướt qua trang giấy, thấy địa chỉ được ghi là lầu bốn, cậu yên tâm hẳn. Vì con số này sao? Thời hiện đại mà mọi người vẫn còn mê tín, ngay cả những gia đình giàu có trong khu dân cư cao cấp này cũng vậy.

Người ta chọn số điện thoại, biển sổ xe hay số nhà… lúc nào cũng né số bốn và số mười ba, có nơi còn xóa bỏ hai con số đó, có nơi dùng tên gọi khác thay vào, nhưng sự thật thì nó vẫn tồn tại, những kiến trúc liên quan đến con số này dĩ nhiên sẽ rẻ hơn rất nhiều. Đoàn Lâm nhếch khóe môi, tìm đến phòng ở lầu bốn.

000, 402, 444… mật khẩu trúng phóc, cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng mở ra, Đoàn Lâm thong thả bước vào. Cậu chẳng quan tâm lắm, đối với người chỉ thích ăn rồi chờ chết như cậu thì sống sung sướng là vua.

Băng qua đại sảnh, rẽ trái là đến thang máy. Lại là thang máy! Khóe môi Đoàn Lâm trĩu xuống. Trải nghiệm nửa tiếng trước vẫn còn sâu đậm, lưng cậu giờ vẫn còn ớn lạnh, Đoàn Lâm thừ người nhìn thang máy một lát, cuối cùng hạ quyết tâm ấn nút.

Thang máy di chuyển xuống… ting… cửa mở. Đoàn Lâm liếc nhìn phía sau, mặt không đổi sắc bước vào.

Gương ốp tường phản chiếu gương mặt chàng trai nhợt nhạt, Đoàn Lâm ho một tiếng, cậu quay mặt ra hướng cửa thang máy, nhấn nút số 4. Đoàn Lâm không chú ý rằng so với những nút khác, nút số 4 vẫn sáng bóng như mới, cứ như trước nay chưa có ai chạm đến bao giờ…

Thang máy dừng lại ở một tầng lầu rất bình thường, mặt bên kia của không gian khối lập phương là cầu thang thoát hiểm, mặt cậu vừa bước ra là thang máy, hai mặt còn lại là cánh cửa nâu của hai căn phòng. Trên cánh cửa phòng mặt bên phải khắc ba chữ số 401 màu bạc theo số Ả Rập, vậy là phòng bên mặt trái hẳn là phòng 402 – nơi cậu muốn đến. Đoàn Lâm nhìn căn phòng bên trái…

Cửa gỗ nâu sẫm thoạt nhìn làm bằng chất liệu tốt, vị trí vốn được khắc số phòng được dán tấm áp phích quảng cáo cỡ lớn, hình như đó là một nữ nghệ sĩ Hàn Quốc được ưa chuộng gần đây.

Tâm trạng căng thẳng của Đoàn Lâm chợt buông lỏng, có vẻ bạn cùng phòng của cậu bắt kịp thời đại, hội thần tượng tuy có thể sẽ rất ồn ào nhưng vẫn đỡ hơn một người suốt ngày ủ dột. Cậu định gõ cửa, chợt nghe “ting”…

Nghe tiếng thang máy, bàn tay sắp gõ cửa của Đoàn Lâm khựng lại, cậu từ từ xoay người ra sau.

Sau chuyện ban ngày, Đoàn Lâm bỗng sinh ra nỗi sợ khó hiểu với thang máy, cảm giác như thang máy là cái lồng sắt khổng lồ, sẽ có sinh vật khủng khiếp nào đó từ trong lồng nhảy bổ ra. Nghĩ vậy nên Đoàn Lâm không dám nhìn xem ai ra khỏi thang máy lúc ở cao ốc Quang Thái, cậu nuốt nước bọt.

Cửa thang máy mở ra dưới ánh nhìn săm soi của Đoàn Lâm, trong thang máy là một cậu thiếu niên.

Thiếu niên đó mặc quần đen, mang giày đen, khoác áo lông cao cổ nom rất đắt tiền cũng màu đen, mũ áo trùm lên che khuất gương mặt, song có thể cảm giác được người này rất trẻ.

Đoàn Lâm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần, thầm cười nhạo mình yếu bóng vía.

Lúc thấy cậu, thiếu niên kia hơi ngạc nhiên, biểu cảm ấy chỉ thoáng qua hai giây, cậu ta cởi mũ, ngẩng đầu lên, lần này đến lượt Đoàn Lâm ngây ngẩn.

Khoảnh khắc thấy rõ gương mặt cậu ta, Đoàn Lâm như mất hồn.

Thiếu niên ấy đẹp vô cùng, đẹp đến kỳ dị. Màu da cậu ta trắng tái dưới ánh đèn, ngũ quan quá tinh xảo so với con trai, tóc và mắt đen sẫm, khi đôi mắt như ao tù nhìn cậu, Đoàn Lâm sởn gai ốc!

Đôi mắt không hề có sức sống, sâu hun hút như đáy vực. Cảm giác tồn tại của cậu thiếu niên rất mờ nhạt, nhất thời Đoàn Lâm còn nghi ngờ cậu ta có phải con người hay không! Không phải cậu nhát gan, mà là…

Mấy ngày qua, Đoàn Lâm cứ như hồn vía lên mây, không rõ lý do là gì, đó là nỗi sợ xuất phát từ bản năng.

Vài hôm trước, ông ngoại Đoàn Lâm qua đời, cậu ngồi tàu lửa đường dài về quê để chịu tang ông, tuy nhiên, cậu về quê vốn không chỉ để dự đám tang mà vì một giấc mơ.

Nửa tháng trước, Đoàn Lâm xưa nay chẳng khi nào nằm mơ chợt mơ một giấc mộng, cậu thấy ông ngoại nằm ở một nơi tối tăm lạnh lẽo, mặt phủ vải trắng, nói với cậu rất nhiều thứ cậu không thể hiểu, muốn cậu chăm sóc bản thân thật tốt…

Tình cảm giữa hai ông cháu rất tốt, Đoàn Lâm được ông ngoại trông nom từ nhỏ, khi đó cậu không hiểu tại sao ông ngoại lại nằm ở một nơi như vậy, tại sao không bật đèn, cậu muốn thấy mặt ông ngoại, sau đó thức giấc, nước mắt đầy mặt.

Nỗi sợ nhen nhóm, cậu vội vã lên tàu về quê, mãi đến khi thấy xác ông ngoại cậu mới hiểu. Ông lẳng lặng nằm trong căn phòng thô sơ, trên mình phủ vải trắng, khung cảnh y hệt giấc mơ của cậu. Hàng xóm cho cậu biết ông ngoại đã mất vào đêm ba ngày trước, khớp với thời gian Đoàn Lâm mơ thấy, từ đó cậu rất tin vào linh cảm của mình.

Đương lúc Đoàn Lâm sợ đến mức không nói thành lời, thiếu niên kia hỏi, “Anh mới đến à?”

“…Ừ.” Đoàn Lâm trả lời cứng nhắc, nhưng cậu thiếu niên kia lên tiếng khiến cậu vững dạ hơn, Đoàn Lâm ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung, “Tạm thời tôi sẽ ở lại tòa nhà này, phòng 402.”

Đoàn Lâm chỉ cánh cửa sau lưng, cậu không biết thiếu niên này là hàng xóm phòng 401 hay bạn cùng phòng, song trực giác cho Đoàn Lâm biết cậu ta là người dán tấm áp phích lên cửa phòng.

Quả nhiên, cậu ta im lặng nhìn Đoàn Lâm một hồi, sau đó bước đến hất Đoàn Lâm qua. Đoàn Lâm không nổi giận vì hành động thiếu lễ độ ấy, cậu không có tâm trạng, thiếu niên kia chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu nhưng mang đến cảm giác áp lực nặng nề, lúc cậu ta đi ngang qua như có gió bấc lùa khiến Đoàn Lâm rùng mình.

Không khí xung quanh cậu thiếu niên này lạnh giá khác thường…

“Đây không phải nơi anh nên đến.” Cậu ta đứng che trước tấm áp phích, đột nhiên nói với Đoàn Lâm.

Đoàn Lâm hơi bực, lại là câu này! Lần đầu nghe câu nói mang ý không chào đón này, cậu thấy sợ, nhưng lần này thì rất khó chịu. Vừa mới đến xứ lạ đã nhận được câu tỏ ý xua đuổi đến hai lần, Đoàn Lâm xụ mặt, nói, “Tôi chỉ có thể ở đây.” Cậu không nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt của cậu thiếu niên.

Lát sau, cậu thiếu niên dời mắt, lấy chìa khóa trong túi, “Thôi được, nhưng anh ở rồi đừng có hối hận.” Rồi cắm chìa vào lỗ khóa, còn quay lại mỉm cười với Đoàn Lâm, hồn xiêu phách lạc!

“Ở đây thì không được phép gõ cửa, phải giữ chìa khóa mới được vào, anh nhớ đấy.” Cậu ta vừa mở cửa vừa nói với Đoàn Lâm. Tiếng mở khóa vang lên, đẩy cửa, Đoàn Lâm không nhịn được nhìn vào phòng qua vai cậu ta.

Trong phòng mờ tối, mặt sàn gỗ nâu hệt như cánh cửa, giẫm nghe ken két, bên trái cửa ra vào là máy lọc nước, lúc Đoàn Lâm đi ngang còn nghe máy kêu sùng sục. Đối diện là máy giặt để dựa tường, trên nóc bày đầy thư từ.

“Khách thuê phòng thì khỏi cần chú ý nhiều.” Cậu thiếu niên nói, chờ Đoàn Lâm vào rồi đóng cửa, lấy chìa khóa khóa cửa, “Sau khi vào phòng bắt buộc phải khóa trái cửa, đó là luật bất thành văn ở đây.”

Đoàn Lâm gật đầu, thầm ớn lạnh. Cậu ép mình dời mắt khỏi ổ khóa, nhìn phòng khách, nơi này không phải phòng ký túc xá như cậu tưởng tượng mà rất rộng rãi, tường bên phải có hai cánh cửa, bên trái một cánh cửa.

“Khỏi phải chào hỏi hàng xóm, họ bận lắm, hơn nữa khách thuê phòng ở đây rất nhiều, không cần thiết. Phòng này có hai nhà vệ sinh, chỗ bên trái không có vòi sen, bên phải thì có, anh ở phòng đối diện, có nước nóng 24/7, cũng tiện.”

Cậu thiếu niên chỉ xong rồi đến trước nhà vệ sinh bên phải, lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, căn phòng u ám sáng bừng ánh đèn vàng ấm áp.

“Woa!” Vào phòng ngủ, Đoàn Lâm thấy cửa kính sáng bóng chạm đất, bèn cảm thán. Ánh đèn soi sáng căn phòng, cũng thắp sáng tâm trạng u ám của Đoàn Lâm.

Cửa kính dẫn ra ban công, giờ đã tối, nếu là ban ngày thì tầm nhìn hẳn là rất đẹp. Trong phòng rất ít đồ đạc, có một cái bàn dài, ba cái ghế dựa, hai tủ quần áo và một chiếc giường hai tầng.

Mặt bàn và sàn rất sạch sẽ, nếu không có ánh đèn và thấy giường đệm tinh tươm, Đoàn Lâm còn nghĩ nơi này không có người ở, chủ nhà đúng là chu đáo.

Đoàn Lâm thở phào, định mời cậu thiếu niên ra ngoài, ai ngờ cậu ta cởi áo khoác, ngồi xuống giường dưới rồi chỉ giường trên, “Anh ngủ trên này.”

“Hả? Giường dưới có người rồi à?”

“Ừ.”

“Ai vậy?” Lúc hỏi câu này, Đoàn Lâm có linh cảm không lành, quả nhiên…

“Là tôi.” Cậu thiếu niên thản nhiên nói.

“Tôi là Mộc Tử, từ giờ tôi sẽ là bạn cùng phòng của anh, mong anh đừng có gây rắc rối cho tôi.”

Người bình thường khi tự giới thiệu tên xong thì sẽ mỉm cười khách sáo rằng xin được chiếu cố nhiều hơn hay đại loại vậy, còn cậu thiếu niên này thì thẳng thừng bảo Đoàn Lâm đừng gây rắc rối cho cậu ta…

Cảm giác kỳ quặc ngày càng rõ rệt, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, Đoàn Lâm rửa mặt rồi để nguyên quần áo trèo lên giường.

Nghe bảo có thể biết được tính cách của một người qua cách người đó giới thiệu bản thân.

Giới thiệu “gọi tôi là XX” là người khiêm tốn, rụt rè. Trực tiếp giới thiệu “tôi là XX” tức là người tràn trề tự tin, họ cho rằng để người khác biết đến mình là chuyện đương nhiên.

Cậu có bạn cùng phòng tính tình cố chấp, lại còn không chào đón cậu… Đoàn Lâm nghĩ mông lung, nhắm mắt ngủ.

Đoàn Lâm ngủ chập chờn, hơi lạnh men theo lòng bàn chân lan ra toàn thân. Đoàn Lâm gần như nghe được tiếng ai hít thở quanh mình, luồng khí không ấm mà cực kỳ lạnh!

Đoàn Lâm nổi đầy da gà, khung cảnh tối đen, nhưng cậu biết có người đang ở gần mình, hơn nữa không chỉ có một người! Cậu hoảng loạn nhìn xung quanh, song không biết phải chạy đi đâu, chân lảo đảo, bỗng vấp phải thứ gì, giọng nữ như chuông ngân vang lên.

“Cậu va trúng tôi đấy!”

“Sao không xin lỗi hả?”

“Con ngốc!”

“Nhóc xui xẻo!”

“Bậy nào! Là may mắn mới đúng!”

Tiếng con gái ríu ra ríu rít, Đoàn Lâm nghe thấy giọng của rất nhiều cô gái, xung quanh cậu toàn là con gái, cánh tay cậu bị ai tóm lấy, đùi bị đụng trúng, trước sau không có đường chạy, Đoàn Lâm gần như không thở nổi, tay phải bỗng bị ai kéo lại!

“Có muốn gặp ai không? Tôi dẫn cậu đi tìm…” Là một giọng nữ trong trẻo quyến rũ.

Gặp ai… nghe chữ này, Đoàn Lâm mở mắt. Ông ngoại… trong đầu Đoàn Lâm hiện lên gương mặt của ông ngoại, rõ ràng chưa qua bao lâu mà hình dáng ông ngoại đã phai mờ…

“Muốn gặp ông ngoại hả? Rồi! Để dẫn cậu đi tìm ông ngoại!” Đoàn Lâm chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi, đường tối om, cậu vấp ngã, sau đó bị kéo đi tiếp, đầu gối đau rát, như mơ mà chẳng phải mơ, trước mắt bỗng sáng choang! Sức mạnh lôi kéo cậu biến mất, Đoàn Lâm che mắt, chờ quen với ánh sáng mới từ từ buông tay, cậu ngây người… Trước mắt cậu là một nghĩa trang, có vô vàn bia mộ làm từ đá và gạch đỏ!

“A Lâm…” Đoàn Lâm chưa hết ngạc nhiên, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi thân quen, cậu quay đầu lại, thấy một ông lão tóc bạc, gầy gò… là ông ngoại.

Nỗi sợ mà những bia mộ mang đến lập tức tan biến, Đoàn Lâm nắm chặt tay ông ngoại, lạnh như băng.

Ông ngoại nghe cậu nói rất nhiều rất nhiều, ông cũng nói thật nhiều với Đoàn Lâm, nói rằng bây giờ ông ngủ giường chung, tuy chật chội nhưng rất vui… ông xoa đầu Đoàn Lâm, chỉ như vậy thôi mà Đoàn Lâm thấy nước mắt đã sắp tràn mi.

“Con xin lỗi! Ông ngoại! Hôm đó con không ở cạnh ông ngoại, rõ ràng con có mơ thấy… vậy mà con…” Ông vẫn lẳng lặng xoa đầu cậu. Đoàn Lâm ngẩng đầu, muốn nhìn rõ mặt ông ngoại, song phát hiện mình nhòe nhoẹt nước mắt, chỉ mang máng thấy được ông ngoại hiền từ chẳng thay đổi gì cả.

“Ông ngoại biết hết, con lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan, ông ngoại cũng nhớ con lắm, nhưng ông ngoại không thể ích kỷ giữ con lại, con còn trẻ, đây không phải nơi mà con nên đến, về đi, con về đi…” Ông ngoại vỗ nhẹ lưng Đoàn Lâm, cậu chưa kịp làm gì đã bị đẩy mạnh về phía trước!

Đoàn Lâm choàng tỉnh, mồ hôi ròng ròng! Cậu cuộn mình run rẩy, bấy giờ Đoàn Lâm mới nhận ra cửa kính được mở từ bao giờ, đèn đường ngoài cửa sổ hiu hắt, gió rét mùa đông lùa vào, cậu lại không đắp chăn, không lạnh mới lạ.

Không gian im ắng, Đoàn Lâm khẽ khàng bò dậy đóng cửa, lúc leo xuống cầu thang thì đầu gối ê buốt, cậu suýt ngã khỏi thang, cố nhịn đau đến cửa thủy tinh, Đoàn Lâm xắn quần, nương ánh đèn ảm đạm, thấy đầu gối bầm tím một mảng!

Đoàn Lâm nhớ đến cú ngã trong mơ, chợt toát mồ hôi lạnh!

Cậu luống cuống xoay lại nhìn giường mình, mắt trừng to! Trong bóng tối, có một người yên lặng nằm ở vị trí của cậu, nhưng cậu đang đứng ở đây, người kia… là ai?