Lần đầu tiên tiếp nhận hạng mục khoa học này, Mạc Phỉ đã điều tra rất nhiều mặt. Khi đó trên thị trường cũng bắt đầu tung ra bình thuốc màu lam ấy, giá cao chót vót nhưng chỉ người đặc biệt mới có thể với đến nổi, thì đại đa số chưa từng tiếp xúc qua loại thuốc này.
Nhưng bình huyết thanh màu lam ấy chỉ có tác dụng ức chế, bình màu hồng nằm trong tay của Địch Hạo Tuấn lúc ấy, xem ra mới là huyết thanh thật sự có thể trị bệnh.
Nghĩ đến đây, Mạc Phỉ không thể không nhớ đến sự lo lắng của mình về Đường Sĩ Miễn. Người này xác thực rất khả nghi, nhưng dưới tình hình trước mắt, chỉ có thể nghĩ cách tập trung mọi người lại mới là phương án an toàn nhất.
Mạc Phỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Trương Khánh, trong cặp kia không chỉ có tham lam, hiếu kỳ mà còn có mấy phần kiêng kỵ. Đúng như cậu suy đoán từ trước, lấy địa vị và thủ đoạn của Trương Khánh, làm sao hắn ta có thể biết được chuyện về huyết thanh, nhưng đến tột cùng hắn đã biết gì về sự tồn tại của huyết thanh và tác dụng của nó hay không, đáp án hầu như vô cùng sống động.
Đối với nguồn gốc của huyết thanh, Mạc Phỉ cũng chẳng muốn hợp bàn bê ra, nào sẽ cho Trương Khánh có cơ hội biết được lai lịch của nhóm cậu, sẽ gây bất lợi đối với cậu. Mạc Phỉ chỉ hàm hồ nói: “Loại huyết thanh có thể trị được virus Zombie, tôi đã tận mắt thấy. Tôi biết, thứ như vậy đối với bất kỳ người nào cũng có sức hấp dẫn rất lớn, nếu anh nhường đường cho bọn tôi, tôi sẽ cung cấp cho anh một ít đầu mối hữu dụng.”
Nghe xong câu trả lời khẳng định của Mạc Phỉ, dù là Trương Khánh cũng thấy bất ngờ. Bọn họ làm thí nghiệm ở đại viện, dưới sự chỉ đạo của Lang giáo sư mà tiến hành điều chế huyết thanh màu hồng. Trong quá trình thí nghiệm, đã tiêu hao không ít vật thí nghiệm, nhưng cho đến nay cũng chưa từng thành công. Không biết vì nguyên nhân gì nhưng vật thí nghiệm đều sẽ chết giữa cuộc thí nghiệm, điều này cũng là nguyên nhân khiến Lang giáo sư chưa dám hoàn thành hết cuộc thí nghiệm.
Quyền lãnh đạo của Trương Khánh trong đoàn đội này cũng không được vững chắc lắm, tuy rằng lúc này Lang giáo sư chưa cướp quyền lực của hắn, nhưng lần này vật thí nghiệm không thành công, hắn có thể khó sinh tồn trong đoàn đội này.
Nếu như người trước mắt này nói tất cả đều là sự thật thì….
Nhìn thấy khuôn mặt Trương Khánh biến ảo không ngừng, Mạc Phỉ lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình. Trương Khánh muốn ở nơi này thu phục một đám người lớn như vậy, khẳng định có thế lực nào đó đứng phía sau. Dù gì nơi đây là thủ đô, những người có chức cao thu được tin tức về huyết thanh cũng không có gì là lạ.
Vào lúc này, Mạc Phỉ từ từ nhớ đến khuôn mặt có vẻ quen quen của Trương Khánh, cậu nhớ đến thời điểm chạy trốn, vì con đường trọng yếu nhất đã bị Zombie vây chặt mà chạy đến một hắc xưởng. Cậu còn nhớ vì nhờ Địch Hạo Tuấn nổ banh nhà xưởng của người ta nên bọn họ mới có được vũ khí như hiện giờ. Có thể nói, bọn học tay trắng dựng nghiệp ở thành phố C một phần cũng là nhờ đến Trương Khánh.
Rốt cuộc cũng nhớ đến người quen cũ này, Mạc Phỉ lúng túng hắng giọng một cái, dùng áo khoác che đi lỗ tai của mình. Ánh mắt nhìn Trương Khánh có thêm vài phần cảnh giác. Mạc Phỉ không ngờ rằng mình sẽ đối mặt với kẻ thù cũ, cậu cũng không hề biết diện mạo của mình hiện giờ rất khác khi đó, cứ nghĩ rằng Trương Khánh không nhớ nên cậu vẫn giả ngu như cũ.
“Huyết thanh không có ở trong tay tôi, muốn chứng thực được những gì cậu nói phải lấy được huyết thanh trước. Cậu cũng biết huyết thanh có thể trị được virus Zombie quan trọng đến cỡ nào. Tôi muốn biết chi tiết nhỏ nhất về nó, kể cả cách tiêm vào để nó phát huy tác dụng tốt nhất.”- Trương Khánh suy nghĩ một chút lại nói: “Tôi sẽ nhường đường cho các cậu, người của các cậu cứ ở lại Đông Sơn thôn cho đến khi thí nghiệm thành công. Trong lúc đó, tôi sẽ đảm bảo thí nghiệm cho các đoàn của cậu.”
Mạc Phỉ không ngừng xoay súng trong ống tay áo của mình, có vài lần cậu muốn làm theo kế hoạch của mình là thừa thế xông ra bên ngoài, nhưng khi nghiêng người nhìn thấy đoàn xe phía sau mình, Mạc Phỉ liền lập tức đem ý định của mình dập tắt.
Bây giờ cậu ở đây dây dưa với Trương Khánh một ít thời gian, bên trong Đông Sơn thôn cậu tương đối quen thuộc, cũng biết bên trong có một đống kiến trúc kiên cố có thể phòng thủ. Cậu chẳng biết vì sao Trương Khánh chưa nhận ra cậu, nhưng chắc chắn nhân lực của Trương Khánh không thể cứ liên tục duy trì cảnh giác như vậy, bọn họ nhất định sẽ chia thành hai nhóm, một nhóm ở lại canh gác, nhóm còn lại phải trở về thành phố B để lấy huyết thanh, cậu chỉ còn cách lẳng lặng chờ thời cơ đến.
Mạc Phỉ lạnh lùng nói: “Vậy thì theo như anh nói, tôi và anh đang dựa trên quan hệ hợp tác. Đội của tôi cũng không thể dễ dàng đem hết vũ khí và xe cho anh được.”
“Việc này tôi có thể hiểu.”- Trương Khánh nói: “Tôi sẽ giữ vài người làm con tin, cũng sẽ bảo đảm an toàn cho bọn họ, chỉ cần cậu giao ra phương án thí nghiệm chính xác nhất, vậy sau này chúng ta sẽ là bằng hữu.”
Thấy Mạc Phỉ hơi gật đầu, trong lòng Trương Khánh không khỏi cảm thấy khinh bỉ. Đối phương quả nhiên là một newbie
(*). Hắn cho rằng sau khi Mạc Phỉ đưa phương pháp vào tay mình thì quyền chủ động sẽ thuộc về hắn.
(*) Newbie: Người mới.Thấy Mạc Phỉ bình yên vô sự trở về, mọi người trong đội đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhìn lại, phát hiện không thấy mấy người Kim Thuần đã bị bắt làm con tin trở về, mà chỉ có vài tên bên cạnh Trương Khánh trở về.
Vài người trong nhóm: “Thế nào? Bàn bạc ra sao rồi?”
Mạc Phỉ hơi lắc đầu, sau đó nói: “Bọn họ đồng ý nhường đường cho chúng ta lên núi, để chúng ta có thể vào Đông Sơn thôn. Nhưng bọn họ đòi tôi phải dùng thứ đáng giá để trao đổi. Mà tôi cũng chỉ lấy thứ ấy ra để lừa gạt hắn ta, thứ ấy rốt cuộc tôi cũng không biết nó đang ở chân trời nào, vì vậy tình huống không lạc quan là mấy.”
Nghe Mạc Phỉ nói, những người khác đều bắt đầu lo lắng, Cận Phi Ngữ đột nhiên nói: “Tôi nhớ bên trong Đông Sơn thôn có một cái lô cốt
(*), nếu như chúng ta có thể chiếm được chỗ đó, chắc chắn bọn họ sẽ không thể làm gì được. So với những nơi hoang dã như vậy, địa hình Đông Sơn thôn khá gồ ghề, đúng là lợi thế cho việc phòng thủ.”
(*) Lô cốt: Kiến trúc chủ yếu dùng để phòng ngự được xây từ những vật liệu kiên cố.“Tôi cũng nghĩ như vậy, vũ khí của chúng ta không thể giao ra, nếu có thể, tôi còn muốn liên lạc với người bên trong thôn, để bọn họ cùng phối hợp hành động. Tối nay bọn họ nhất định sẽ phân một đội để về thành phố B lấy thuốc, vào thời điểm thay ca vào buổi tối, nhất định đấy chính là lúc canh phòng lỏng lẽo nhất.”
Ai cũng mang một tâm tư khác nhau theo sau Mạc Phỉ chậm rãi đi lên đường núi. Đoàn xe của Trương Khánh cũng theo sát phía sau.
Thôn lấy tên theo cách cổ đại, địa thế dễ thủ khó công, từ giữa sườn núi cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi, một đường khác phải đi vòng ra sau núi để đi thẳng đến thành phố B.
Đây là lần thứ ba Mạc Phỉ đi trên con đường này, cậu quan sát rất kỹ địa hình xung quanh. Dựa theo suy đoán của cậu, bên cạnh con đường này còn có một lối đi rất cổ, được xây bằng đá cuội, bình thường có ít người qua lại.
Con đường kia cũng không hẹp, nhưng trên đường chồng chất đầy đá cuội, hơn nữa còn bị rêu xanh bao phủ nên xe cộ không cách nào đi lại được.
Phía bên dưới triền núi có vài con Zombie lạc đàn, chúng không ngừng hướng về đoàn xe rít gào, liên tiếp nhắm vào đoàn xe nhưng lại bị trượt xuống triền núi trong vô vọng.
Mạc Phỉ ngồi trong buồng xe, đối với kế hoạch của mình, cậu có chút thấp thỏm.
Nhưng lúc này tiếng Lăng Ba lại vang lên: “Thứ bọn họ muốn, có phải là huyết thanh kia không? Tôi biết anh và Địch Hạo Tuấn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của huyết thanh đó.”
Mạc Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ba. Vào lúc này Mạc Phỉ đột nhiên phát hiện, nguyên lai cậu bé trai trẻ tuổi này, kỳ thực vẫn rất có tâm cơ, Mạc Phỉ hỏi: “Cậu biết khi nào?”
“Khi ở trong sân thể dục.”- Lăng Ba nói đơn giản: “Bọn họ có huyết thanh còn có thể ở trong thành phố B xây dựng thế lực lớn như vậy, nhất định lãnh đạo của bọn họ có bối cảnh không đơn giản. Tôi rất muốn biết về chuyện của huyết thanh, nhưng có người nói với tôi rằng biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
“Là Đinh Vĩ nói đi.”- Mạc Phỉ bất đắc dĩ nói.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đồi tang của Mạc Phỉ, Lăng Ba bỗng nhiên nở nụ cười: “Hai người che giấu rất khá, tôi và Đinh Vĩ cũng chỉ vô ý biết được mà thôi.”
“Xin lỗi đã kéo hai người vào, nhưng Đinh Vĩ nói đúng, chuyện về huyết thanh, cậu biết càng ít càng tốt. Xin lỗi.”
Mạc Phỉ nhìn ra ngoài cửa xe, nếu như có thể, cậu chỉ muốn như hai người Đinh Vĩ và Lăng Ba, cùng sống cuộc đời chỉ có hai người. Nhưng thầy của cậu đã nói, đã đi trên con đường làm phóng viên, tin tức mình có được tỉ lệ thuận với nguy hiểm đang rình rập mình.
Lúc trước vì ba chết oan mà trở thành phóng viên, từ nay về sau, Mạc Phỉ nhất định sẽ không lơ là bất cứ chân tướng nào nữa. Mặc dù hiện tại không còn làm ở đài truyền hình nữa, nhưng cậu vẫn theo ý định như cũ.
Dựa vào độ nhạy cảm của một phóng viên, từ giọng nói của Trương Khánh, ẩn đằng sau chuyện huyết thanh kia, che giấu không ít bí mật mà cậu chưa thể khai quật được.