Sau khi nói lời tạm biệt với Mạc Phỉ trước cửa cung, mấy người Lại Minh dùng xe gắn máy chạy đến đại viện của Lưu Tông Minh.
Khi đến gần nơi phòng ngự của đại viện, Lại Minh suy nghĩ thầm. Lưu Tông Minh tính tình bảo thủ, từng không muốn giao dịch cùng bọn họ, hắn đã giết vài người trong đại viện hải quân khi muốn tiếp cận nơi này, vì vậy, đối với nơi này, Lại Minh còn một bóng ma ám ảnh trong lòng.
Có thể người bên cạnh hiểu rõ hắn đang nghĩ gì liền nói: “Xem ra Mạc Phỉ nói là sự thật. Cậu có phát hiện không, mấy người trên bốn tòa tháp kia không nổ súng với chúng ta. Nếu như lúc trước, chúng ta không cẩn thận đến địa bàn này không chừng đã bị bắn thành tổ ong.”
Ngay khi đám người Lại Minh chuẩn bị lén vào, bỗng nhiên từ cửa lớn phía tây truyền đến âm thanh vang dội, không lâu sau đó, liền thấy một đám người chạy bạt mạng như không muốn sống chạy ra ngoài.
“Những người kia…”- Lại Minh kinh ngạc nhìn đám người. Sau khi quan sát rõ ràng, thấy trong đám người đang chạy như đoạt mạng đó có vài khuôn mặt quen thuộc.
“Xảy ra việc gì?”- Mọi người hai mặt nhìn nhau, quan sát thêm chút nữa, lại không thấy tăm tích của Zombie đâu, điều này làm cho bọn họ càng thêm cảm thấy kỳ lạ.
Lại Minh và mấy người gan lớn dẫn đầu đi vào đại viện, đại viện trống trải vì đã từng trải qua một đoạn thi triều nên nhân số trở nên ít ỏi. Nhưng bây giờ, xung quanh đều có người chết, cây đại thụ trước cửa lớn còn treo vài xác chết lơ lửng trên đó, trên đất là một chữ ‘tử’ bằng máu, rất lớn.
Mãnh liệt đánh vào thị giác, khiến người khác không rét mà run. Hắn nghiêng tai lắng nghe, lấy kính viễn vọng quan sát bốn phía, nói với thủ lĩnh: “Trên bốn tòa tháp không có ai canh gác, xung quanh hình như cũng không có ai.”
“Chuẩn bị vũ khí, theo tôi.”- Đối mặt với tình huống như vậy, thủ lĩnh cũng không dám liều lĩnh.
Đường Sĩ Miễn bên này, đã ăn hết ba người trong đại viện, rốt cuộc cũng thấy trong cơ thể được lấp đầy, tim không còn co giật nữa. Nhưng trong dạ dày lại quặn lên, như lâu ngày chưa được ăn thức ăn vậy.
Đường Sĩ Miễn nhìn Địch Hạo Tuấn, dưới ánh đèn, con mắt của hắn nhàn nhạt màu đỏ, khóe miệng cũng được ánh sáng phản chếu.
Gương mặt Địch Hạo Tuấn trở nên căm ghét người trước mặt, anh rất rõ ràng, người trước mặt đang từ từ đánh mất nhân tính. Không biết rằng vì trong người còn sót lại virus Zombie hay là vì tiêm huyết thanh quá nhiều, trên mặt của hắn đã từ từ không thấy sự đau buồn vui khổ gì trên mặt nữa.
Trước mặt của Địch Hạo Tuấn, là một miệng đầy máu còn đang chảy giọt, là một khuôn mặt hung tàn, vô nhân tính.
Địch Hạo Tuấn xé một mẫu quần áo, băng lại vết thương trên tay mình.
Nhặt lên súng ống của Đông Phương Độ, Địch Hạo Tuấn kéo chốt súng, bắn Đường Sĩ Miễn đến cỡ nào cũng không hiệu quả, Địch Hạo Tuấn cũng không hy vọng những thứ vũ khí bình thường này có thể làm được gì hắn ta. Nhưng dựa vào tình hình chiến đấu ban nãy, chân chính có thể phòng ngự hiệu quả là tầng sáng bao quanh hắn ta. Nhưng sau khi tầng sáng kia bị công kích, chắc chắn Đường Sĩ Miễn sẽ chịu một ít công kích nhỏ.
Thân thể của Đường Sĩ Miễn từ từ ổn định, thời điểm hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Địch Hạo Tuấn, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện nụ cười âm u. Giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cười nói với Địch Hạo Tuấn: “Trong tay mày không còn tiểu lôi, sẽ không thể nổ tao một lần nữa. Mày hiện tại còn thủ đoạn gì để đối phó tao nữa? Không bằng đầu hàng tao. Không phải mày đang cần huyết thanh sao? Trong thành phố B này chắc chắn còn vài thiết bị, tao có thể lấy ra một ít cho mày…”
Đường Sĩ Miễn tự nhận điều kiện mà hắn đưa ra rất hấp dẫn với Địch Hạo Tuấn. Khi hắn dùng ánh mắt của một người bề trên nhìn xuống Địch Hạo Tuấn, nhìn thấy môi của đối phương nhúc nhích một chút. Lúc này, trên mặt Đường Sĩ Miễn mới lộ ra chút ý cười.
Nhưng chưa kịp nói hết lời, Địch Hạo Tuấn đã duỗi tay sờ sờ mũi của mình, đặt khẩu súng lớn trên vai, giọng nói hết sức xem thường: “Nói xong chưa? Thứ trên người mày vốn là của tao, tại sao phải dùng chính mình để đổi với mày. Tao hỏi mày, có phải có chút suy nghĩ khác thường gì không a? Đường lão cẩu, không nói đến những việc khác, nhưng khi mày bắt nạt Mạc Phỉ, về việc này, chúng ta đã không thể cùng nhau bàn luận rồi.”
Ba chữ ‘Đường lão cẩu’ triệt để chọc giận Đường Sĩ Miễn, thân thể của hắn như bị nung đỏ, thậm chí từng lỗ chân lông cũng nứt ra từng chút một.
“Được! Được! Được! Để tao lĩnh giáo một chút, siêu thần giả với một người bình thường có bao nhiêu chênh lệch.”
Vừa nói xong ba chữ ‘Được’, sắc mặt của Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên thay đổi. Nửa bên mặt là khuôn mặt ban đầu, nhưng nửa bên phải dần dần xuất hiện thi ban như những con Zombie bình thường ngoài kia. Hai con mắt cũng dần biến đỏ, thân thể của hắn bắt đầu bành trướng, vặn vẹo, một tầng ánh sáng màu xanh lam thoát ly ra khỏi thân thể của hắn, chậm rãi áp sát Địch Hạo Tuấn.
Những nơi mà ánh sáng xanh đi qua, mọi thứ đều trở nên vặn vẹo, giống như sắp nổ tung, mang đến nhiệt độ cao khiến không khí xung quanh dị thường khô ráo.
“Phừng.” Một tiếng, đống lá khô bên cạnh khu đất trống nơi Đường Sĩ Miễn đang đứng bỗng nhiên hừng cháy, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Mấy người Lại Minh vừa lúc vào đại viện, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn họ quan sát hồi lâu, mơ hồ cảm giác được trên người Đường Sĩ Miễn tản mát ra một sức mạnh dị thường. Trên người hắn là một cổ tử khí, căn bản không giống với người sống, ngược lại là một thứ mà những người trong đại việc hay nhắc đến – Zombie biến dị cấp hai.
“Anh là Địch Hạo Tuấn? Mạc Phỉ kêu bọn tôi đến tìm anh, trước mặt là tình huống gì vậy?”- Thủ lĩnh hô lớn với Địch Hạo Tuấn.
Hai chữ “Mạc Phỉ” này khiến Địch Hạo Tuấn chấn động. Lúc trước đẩy cậu ấy đi xa, cũng là do phát hiện Đường Sĩ Miễn dị thường, chỉ lo trận chiến này tổn thương đến cậu ấy. Địch Hạo Tuấn lập tức quay đầu, quét mắt nhìn trong đám người một chút, không thấy Mạc Phỉ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi liếc mắt xong, mới nói với đám người kia: “Các anh tránh xa một chút, tên này rất khó đối phó.”
Cho dù Địch Hạo Tuấn không nói như vậy, mấy người Lại Minh cũng có thể cảm thấy được. Trong đại viện này, còn có những thiết bị mà bọn họ cần, nếu như bị Đường Sĩ Miễn làm hỏng, vậy sẽ rất khó tìm lại trong thành phố B này.
Vì anh em trong nhà, cũng vì những thiết bị có thể chống lại thi triều, Lại Minh hô lớn với mấy người xung quanh: “Phải bắn người kia, đừng để lãng phí đạn!”
Mấy người Lại Minh không phải là lần đầu tiên phối hợp cùng nhau, sau khi trải qua mấy lần huấn luyện, cùng nhau phối hợp cũng được coi là ngầm hiểu nhau. Vừa nghe Lại Minh nói thế, mọi người đều lấy vũ khí của mình ra, rất nhanh, phía sau Địch Hạo Tuấn đồng loạt vang lên tiếng súng.
Đường Sĩ Miễn không biết đang làm gì, nhưng Địch hạo Tuấn có thể khẳng định, nếu như mấy người này cùng nhau công kích hắn trước, tất nhiên sẽ sinh ra một lực phá hoại rất lớn. Vì vậy khi đám người Lại Minh nổ súng, Địch Hạo Tuấn cũng bắt đầu hành động.
Một loạt súng đạn trút xuống, bầu trời bốn phía như được ánh lửa rọi sáng.
Đường Sĩ Miễn đứng tại chỗ, thỉnh thoảng sẽ biểu lộ một chút nghi hoặc, một nửa mặt để lộ cảm xúc, còn nửa mặt kia từ từ mất cảm giác, cuối cùng, trên mặt hắn xuất hiện những lỗ máu, cùng lúc đó, ánh sáng màu xanh lam trước người hắn càng ngày càng thêm sáng, xạ kích của đám người Lại Minh như không gây một chút tổn thương gì đối với hắn, khi đạn bắn vào vòng sáng, chỉ vẻn vẹn tạo thành những đoạn gợi sóng, thậm chí còn không thể xuyên thủng vào bên trong.
Địch Hạo Tuấn cũng nhận thấy được điểm này, vì vậy những nơi mà đám người Lại Minh đã từng công kích, anh tuyển lựa lại rất kỹ. Ở một nơi có năng lượng chồng chất như thế, Địch Hạo Tuấn cũng sẽ tình cờ xuyên qua được vòng sáng màu xanh đó, bắn vào trán của Đường Sĩ Miễn.
Mỗi một phát đạn đều đang tiêu hao hết năng lượng của vòng sáng, cũng đang dần tiêu hao hết sự sống cuối cùng của Đường Sĩ Miễn. Sau những phát đạn tấn công vào hắn, vòng sáng cũng dần nhạt đi, có một số nơi bị phá nát, không còn tác dụng phòng ngự.
Súng trong tay Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên vang lên một tiếng, súng hết đạn.
Đám người Lại Minh cũng vì lần công kích này mà đã tiêu hao không ít đạn, mấy người bọn họ cuối đầu, tìm kiếm xung quanh, muốn tìm đến bất kỳ vũ khí nào có thể mang lại lực tấn công
Đường Sĩ Miễn tuy rằng được vòng sáng bảo hộ, nhưng tình hình cũng không khá khẩm hơn được chút nào. Bởi vì lần trước trong lúc hấp hối, virus Zombie cũng đã xâm nhập đến cốt tủy. Tuy rằng có huyết thanh phòng hộ, nhưng cũng chỉ có thể ức chế được một chút. Nhưng lần công kích này, virus Zombie đã triệt để bộc phát.
Thân thể Đường Sĩ Miễn chậm rãi biến đổi như một con Zombie, hắn hấp thu sức mạnh khổng lồ từ huyết thanh, đồng thời cũng đánh mất chính mình.
“Ha ha ha!…Hê hê hê” sau khi cười xong ba tiếng ‘ha’, âm thanh của Đường Sĩ Miễn cũng chậm rãi biến đổi, cổ họng của hắn cũng dần mục nát, dưới da hình thành một lỗ trống, không khí từ trong cổ lộ ra, khiến giọng nói của hắn trở nên rất quái lạ.
Địch Hạo Tuấn rút cây búa bên cạnh cửa ra, hô lớn với đám người Lại Minh: “Hai bên trái phải của đại viện có pháo đài, tôi ở đây cầm chân hắn, mong các vị có thể dùng pháo đài này giúp tôi một chút sức lực.”
Mấy người Lại Minh đều hiểu, để Đường Sĩ Miễn sống sót, lấy năng lực của hắn và trí thông minh như thế chắc chắn sẽ gây nên uy hiếp không nhỏ đối với những người còn sống sót trong thành phố B này. Vì vậy mấy người bọn họ gật đầu, nhanh chóng di chuyển. Bọn họ muốn nắm chặt kỳ ngộ này, khiến loại sinh vật đáng sợ này bóp chết trong trứng nước.
Địch Hạo Tuấn đối mặt với Đường Sĩ Miễn đã bị biến dị, trên người anh tỏa ra một loại khí tức lạnh lùng.