Mạc Phỉ nhớ có một lần vì công việc phải đến một concert của một nữ minh tinh, âm thanh trong ngục giam hiện giờ cũng không khác gì tiếng hô của những người tham dự concert đó.
“Trong này có bao nhiêu Zombie? Mấy ngàn?”- Địch Hạo Tuấn híp mắt hỏi: “Bên ngoài ngục giam rất sạch sẽ, giống như có người dẫn dụ Zombie đi vào ngục giam.”
Đường Sĩ Miễn nói: “Địa hình trong ngục giam rắc rối phức tạp, chúng ta không cần đi vào trong, chỉ cần làm nổ đường lớn là được rồi. Tôi đã kiểm tra, thấy phụ cận có thuốc nổ, nhưng cuối cùng lại không cho nổ, cũng không biết vì sao.”
“Tường đã bắt đầu muốn sụp đổ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”- Mạc Phỉ nói.
Đứng gần, tường chắn quả nhiên rất cao to. Zombie cũng là người đã chết rồi bị cảm hóa, như vậy, con người có bao nhiêu sức mạnh, thì Zombie cũng có thể phát huy bấy nhiều sức mạnh. Huống chi bây giờ bọn họ còn không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết dựa vào sức mạnh, cũng không đáng sợ gì.
Nhưng trước tình hình này, tường ở cửa lớn đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nếu như không nghe Đường Sĩ Miễn đi đến nơi này, một ngày nào đó, tường này sẽ sụp đổ, e rằng sân thể dục phải đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nhưng sức mạnh của nhân loại không thể nào đẩy ngã bức tường tốt như thế, nói cách khác, những vết nứt này, chỉ có thể là do những con Zombie biến dị làm ra.
Nhớ đến con Zombie biến dị mà cậu đã từng gặp, thật khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Dựa theo thương lượng lúc trước, bọn họ cần phải cẩn thận kiểm tra phụ cận đường lớn cùng tình hình xung quanh, phải bảo đảm trong một lần nổ có thể nổ tung hết đường lớn, phòng ngừa xảy ra nguy hiểm không mong muốn.
Mạc Phỉ rất không yên tâm về Đường Sĩ Miễn, vì vậy cậu quyết định hành động cùng Đường Sĩ Miễn.
“Thuốc nổ nơi này rất ít, khả năng không thể nổ hết đoạn đường này được, chúng ta cần bổ sung một chút.”- Đường Sĩ Miễn nói.
Mạc Phỉ cầm vũ khí trong tay, đột nhiên hỏi: “Tôi chưa từng hỏi anh, trước đây anh từng làm công việc gì?”
“Cậu đoán thử đi. Cậu thấy tôi có thể làm gì?”- Đường Sĩ Miễn hỏi ngược lại.
“Có thể thuộc quân đội.”
Đường Sĩ Miễn đá đá bùn đất dưới chân, không nói gì, ngược lại nói với Mạc Phỉ: “Đất nơi này không cần nhiều thuốc nổ lắm, chúng ta nên đi đến nơi khác.”
Ba mẹ Trần đã mất rồi, trước những chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, cậu mới chú ý đến người đồng đội bên cạnh này.
Giựt dây nhóm Lăng Ba đem Zombie dụ dỗ đến sân thể dục cũng là hắn, công giết lão đại cũng là hắn, dẫn mấy người Lăng Ba vào sân thể dục cũng là hắn, hiện tại người phát hiện ra nơi nguy hiểm có nhiều Zombie này cũng chính là hắn…Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Đường Sĩ Miễn thật sự đã vì bọn họ làm rất nhiều chuyện.
Nhưng sự xuất hiện của người này, đem đến rất nhiều nghi hoặc. Mạc Phỉ nhớ đến con Zombie chỉ có nửa người trong siêu thị, cậu rất muốn trực tiếp hỏi Đường Sĩ Miễn, Zombie mà hắn vẫn luôn giữ trong phòng đó rốt cuộc là ai?
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Mạc Phỉ lại dừng lại, chuyển đề tài: “Trước đây anh từng nói, nhà của anh ở bên cạnh siêu thị. Vậy trong nhà anh ngoại trừ anh ra còn ai khác không? Cha mẹ? Anh chị em?”
“Mẹ của tôi chết sớm, sau đó cha cũng mất. Hiện tại chỉ còn lại một mình tôi.”- Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ, sau đó, như giải thích chung chung mà nói: “Không có gì. Bệnh của cha tôi rất nghiêm trọng, nếu như không phải vì ông ấy bệnh nặng thì tôi cũng sẽ không về đây để thăm ông ấy. Có thể đưa tiễn ông ấy đến đoạn đường cuối cùng là việc mà tôi có thể làm được. Còn cậu thì sao?”
Mạc Phỉ nghĩ đến mình, lắc đầu cười khổ: “Tôi tin bọn họ có thể an toàn đến thành phố B, tôi cũng sẽ thuận lợi đến đó. Nhưng trước khi đi đến thành phố B tôi muốn dàn xếp một chút việc.”
“Thành phố B? Đường nơi đó đều bị phong tỏa, e rằng rất khó khăn.”- Đường Sĩ Miễn lắc đầu. Hắn vỗ vỗ vai của Mạc Phỉ: “Tôi cảm thấy cậu là người có thể đảm đương được việc, hơn nữa còn rất dũng cảm. Cậu rất thích hợp làm phóng viên.”
Mạc Phỉ tuy nghe được Đường Sĩ Miễn là đang khích lệ mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. Cậu có cảm giác rất kỳ quái, có một ít chuyện phát sinh dưới mí mắt của cậu, nhưng cậu bây giờ lại không thể nhìn thấu.
“Nhìn này! Ở đây có một cái lỗ! Chúng ta có thể lấy một lượng lớn thuốc nổ, cho nổ triệt để nơi này.”- Đường Sĩ Miễn lên tiếng.
Bốn người bọn họ đang bận rộn trong rừng cây, đột nhiên tiếng gầm mãnh liệt truyền từ bên trong ngục giam cách chỗ bọn họ không xa.
Bốn phía ẩm ướt, bên trong, Zombie biến dị không ngừng va chạm, rốt cuộc bức tường cũng ngã xuống.
Bức tường đổ xuống đổ ầm trên mặt đất, bụi bặm tung bay che mất tầm mắt của bọn họ.
Mạc Phỉ híp mắt lấy tay che mũi, khi bụi bặm tan hết, mấy chục con Zombie đang đứng trong tầm mắt cậu.
Vị trí của Địch Hạo Tuấn gần hơn so với cậu, anh có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Nhìn vào trong, căn bản không thể thấy mặt đất, trên đất toàn là đầu lâu.
Nơi bức tường bị sụp đổ, lao ra mấy chục con Zombie, có một con có kích thước rất lớn đi theo phía sau, động tác của nó cũng rất chậm chạp, nhưng lại rất đồng bộ với những con Zombie khác, bọn nó hình thành một bầy đoàn nhỏ. Chúng chậm rãi vượt qua bức tường đổ nát, vọt tới chỗ của mấy người Mạc Phỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Hạo Tuấn chắc chắn con Zombie đi cuối kia chính là Zombie biến dị. Anh cũng không biết con Zombie lớn kia có biến dị đặc thù gì, chỉ lo hô lớn với Mạc Phỉ đứng ở đằng sau: Bắn nhanh! Người đứng cuối nhanh khởi động xe!”
Bốn người đồng thời dùng súng bắn, nhóm Zombie dày đặc vẫn còn đang bị kẹt ở bức tường.
Lớp Zombie ra trước bị diệt hết, lớp Zombie sau lại hùng dũng tiến lên.
Mặt tường cứ như bột mì, từng chút, từng chút một sụp xuống, vô số Zombie luôn tìm cách mở rộng tuôn trào ra, từ bốn phương tám hướng xúm lại bọn họ.
Thấy tình hình gấp gáp, Mạc Phỉ hô lớn với Địch Hạo Tuấn: “Đừng đánh nữa, mau đi khỏi đây!”
Zombie biến dị lấy thân thể của nó làm tấm khiêng, như một ngọn núi từng chút một áp sát Địch Hạo Tuấn. Cùng lúc đó những con Zombie chung quanh cũng dần dần đi theo con Zombie to kia. Thân thể con Zombie to không được nhạy bén lắm, khi Địch Hạo Tuấn tấn công nó, vẻ mặt của nó cực kỳ tức giận. Nhờ tiếng kêu gọi của nó, mấy con Zombie xung quanh cũng xuất hiện vẻ mặt như vậy, trong ánh mắt bọn nó mang theo tàn lửa.”
“Bọn nó là được con Zombie to kia chỉ huy!”- Mạc Phỉ ở phía xa hô lớn.
Địch Hạo Tuấn sờ sờ trán đầy mồ hôi của mình, xưa nay anh cũng chưa từng gặp tình huống như thế này. Đôi mắt con Zombie to đứng ở trước mặt anh như có linh tính. Khi nó nhìn anh, cả người đều muốn nổi hết da gà, giống như đang bị một đàn sói bao vây.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Địch Hạo Tuấn rất hiểu đạo lý này.
Nếu súng không có tác dụng với con Zombie biến dị này, anh biết mình phải chuẩn bị đổi vũ khí khác. Anh lùi vài bước, đồng thời lấy súng giắt bên hông, lấy ra một cây đao.
Những Zombie xung quanh đều được đám người Mạc Phỉ càn quét qua một lần, hiện tại, chính là thời điểm phù hợp để tấn công!
Tay Địch Hạo Tuấn nổi gân xanh, anh la lớn một tiếng chạy về phía Zombie. Cây đao trong tay như hòa làm một thể, mượn lực nhảy lên thật cao, trọng lượng cả người như dồn hết lên cây đao, dùng đầu nhọn đâm vào não của con Zombie to kia.
Nhưng lại nghe một tiếng ‘Cheng’ vang giòn, Địch Hạo Tuấn cảm thấy lực trong tay đột nhiên biến mất.
Con Zombie to bị Địch Hạo Tuấn tấn công làm cho choáng váng đầu óc, nó lui lại hai bước, được những con Zombie nhỏ phía dưới bảo vệ.
Vì không muốn Zombie cắn mình, anh nhanh chóng rời khỏi phạm vi của con Zombie to kia. Nhưng xúc cảm ban nãy, anh biết, đao của anh chưa thể phá nát óc của nó.
Mạc Phỉ và hai người còn lại đứng từ xa nhìn thấy vậy, lại cho rằng Địch Hạo Tuấn đã đắc thủ.
Đang muốn thở dài một hơi, lại phát hiện con Zombie to kia di chuyển ra khỏi vòng bảo vệ của những con Zombie nhỏ.
Từ Trung sợ đến la lớn: “Đệt! Đây là thứ quái quỷ gì vậy!?”
Sự tập trung của mọi người đều đặt lên người con Zombie to kia, Mạc Phỉ đột nhiên la lớn: “Đường Sĩ Miễn! Anh đang làm gì vậy!?”
Đường Sĩ Miễn đã châm lửa vào thuốc nổ, cũng không muốn quay lại giải thích gì thêm.
Địch Hạo Tuấn đang ở trong bầy Zombie, nếu như những thứ này nổ tung, vậy anh sẽ bị thương nặng, hoặc tệ hơn là đường lớn bị cắt đứt, không cách nào thoát khỏi bầy Zombie ở đây.
Phản ứng đầu tiên của Mạc Phỉ chính là muốn đi hủy thuốc nổ.
Nhưng Địch Hạo Tuấn lại la lên: “Đừng! Thời gian không đủ! Không nên để con Zombie to lớn này thoát ra ngoài!”
Đường dưới chân có thể nổ bất cứ lúc nào, đời này của Mạc Phỉ cũng chưa từng lo lắng như vậy. Từ Trung đứng gần Mạc Phỉ nhất, khi hắn vươn tay muốn kéo Mạc Phỉ chạy trốn, nhưng Mạc Phỉ lại dùng sức thoát khỏi cánh tay của Từ Trung.
Địch Hạo Tuấn đang chạy về phía Mạc Phỉ, bên tai cậu đã có thể nghe được tiếng ‘Xì xì’, cậu đứng ở nơi góc chết, chỉ có thể thấy được Địch Hạo Tuấn đang chạy về phía cậu càng ngày càng gần…
“Chạy mau!”- Địch Hạo Tuấn la lên với Mạc Phỉ, anh kéo tay Mạc Phỉ, dùng sức la: “Chạy mau! Mạc Phỉ!”
Bị Địch Hạo Tuấn kéo, trong đầu của cậu giờ đây trở nên đơn giản cực kỳ, cậu cảm giác như mình tiến vào một trạng thái rất ly kỳ, giống như thế giới này trở nên tĩnh lặng hoàn toàn. Cậu nhìn thấy Địch Hạo Tuấn đang nói gì đó với mình nhưng một chữ lại không thể nghe được…
Mạc Phỉ nhìn qua Địch Hạo Tuấn, ánh sáng chói lòa nổ tung phía sau bọn họ, tứ chi của Zombie bay đầy trời, con Zombie to kia cũng bị nổ tung lên trời.
Áp lực lớn làm mặt đường tách rời tan nát, con đường hơn mười mét bị nổ tung, mấy chục con Zombie sống sót bị đưa đến con sông gần đó, bị dòng nước chảy xiếc cuốn đi….