Sáng sớm, ánh mặt trời sung túc. Ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm gỗ phản chiếu trên mắt của Mạc Phỉ. Cậu mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy.
Lăng Ba và những người khác đang bận bịu, nên khi nhìn thấy Mạc Phỉ, liền thấy cậu quay đầu lại: “Lát nữa tôi sẽ dẫn anh tới chỗ để xe, đợi tôi rửa mặt xong đã. Anh đi nhìn xung quanh đi, nhưng chú ý không nên đụng tới phiến cửa lớn kia.”
Mạc Phỉ đi qua hành lang chật hẹp, rất nhanh liền đi đến nơi cuối cùng. Tối hôm qua bọn họ đều chen trong một phòng. Mạc Phỉ, Lăng Ba, và cả hai vợ chồng già nữa. Còn một người khác ở ngoài canh gác, vì vậy Mạc Phỉ cũng chưa từng gặp người kia.
Kéo dài đến cuối hành lang có một ban công, trên đó bám quanh đầy dây thường xuân chạy dọc theo chân tường.
Mạc Phỉ đến ban công nhìn xung quanh. Bên dưới là một đường cái, trong khu dân cư đối diện đường cái có những Zombie tụm năm tụm bảy đang du đãng xung quanh.
“Cậu mới tới nhỉ? Tối hôm qua tôi và Lăng Ba đem cậu từ xe xuống, thế mà cậu cũng không tỉnh lại. Một mình một người như vậy khẳng định là mệt muốn chết rồi. Tôi tên là Từ Trung.”
“Mạc Phỉ.”- Cậu nắm chặt tay của đối phương, rồi tò mò nhìn xung quanh.
Từ Trung ở phía sau nói với cậu: “Đây là nhà của ba mẹ Trần. Trước khi Zombie bạo phát, bọn họ đều là những người thấp cổ bé họng. Thời trước giải phóng, những người nhà nghèo từng ở nơi này. Chúng ta chỉ cần phá bỏ cầu thang, nơi này sẽ trở nên rất bí mật và an toàn.”
Dưới lầu có một con Zombie, nhìn thấy Mạc Phỉ liền gào thét, không ngừng tông vào cột điện bên dưới.
Lăng Ba mở ra cửa sắt phía sau Mạc Phỉ. Cậu nói với Mạc Phỉ: “Chúng ta nên làm việc.”
Phía dưới căn nhà này có thể đi lại. Nhà có biển số chính là nơi Mạc Phỉ đang ở. Nếu không quan sát kỹ thì cũng không ngờ có người ở bên trong.
Lăng Ba đem dây thừng ở cửa thu lại, Mạc Phỉ liền nghe được một tràng âm thanh vang lên. Lăng Ba nói với Mạc Phỉ: “Nếu như anh là người thứ nhất ra vào cánh cửa này, nhất định phải nhớ kỹ, trước tiên phải thả cơ quan này xuống trước, việc này ngàn vạn lần không được quên.”
Cầu thang tách thành hai đoạn. Mạc Phỉ đi theo Lăng Ba đến nửa đoạn cầu thang, Lăng Ba liền vươn mình một cái bám vào thành tường bên kia.
Mạc Phỉ cũng làm vậy, liền phát hiện một cái gara lớn.
“Tối hôm qua tôi đã cẩn thận khóa lại cửa lớn gara, nhưng lại có mấy con Zombie cùng vào. Anh cầm đao cẩn thận, đi theo tôi.”
Mạc Phỉ nhìn động tác thoăn thoắt của thiếu niên liền hỏi: “Các cậu sao không đi theo quân đội? Đặc biệt là ba mẹ Trần.”
Lăng Ba nhìn Mạc Phỉ một chút, trên mặt của thiếu niên mang theo thần sắc giễu cợt: “Anh cho là tôi không muốn sao? Chúng tôi đều có bạn bè ở trong sân thể dục. Không tìm được Đinh Vĩ thì tôi sẽ không rời đi. Từ Trung còn có anh trai sinh đôi, còn ba mẹ Trần thì chỉ có một người con trai!”
Mạc Phỉ bò theo Lăng Ba xuống cầu thang. Khi cậu xoay người vừa vặn có một con Zombie hướng cậu nhào tới.
Mạc Phỉ liền cầm đao đâm xuyên viền mắt, sau đó quay lại căn dặn Lăng Ba: “Cẩn thận một tí.”
“Tối hôm qua cậu nói thành phố C bị cách li, còn nói bạn của tôi có thể ở đây hoặc ở trong sân thể dục, cậu có thể khẳng định không?”- Mạc Phỉ lo lắng.
Lăng Ba cầm đao đi tới trước. Cậu thiếu niên nói: “Tôi tin rằng bạn của anh không thể thoát khỏi thành phố C được. Nếu như một mình anh ta tự sinh tồn ở thành phố C thì khả năng rất nhỏ. Nơi này đều đã bị triệt để cắt điện, đâu đâu cũng có Zombie. Tất cả đồ ăn cùng nước sạch đều bị người ở trong sân thể dục kia cướp sạch.”
“Tối hôm qua, bên trong sân bay đã phát sinh bạo loạn. Có một ít binh lính, còn có bạn của tôi ăn phải một loại động vật, liền bị biến hóa….”- Lông mày của Mạc Phỉ chùng xuống.
Lăng Ba cười cợt nói: “Các anh là người từ ngoài đến, lá gan cũng thật lớn. Người trong thành phố C chúng tôi tuyệt đối sẽ không dám ăn đâu. Nước sông, toàn bộ gà, vịt, cá được nuôi đều có vấn đề. Tôi hi vọng người bạn kia của anh đủ may mắn. Nếu ăn mấy thứ đó thì cũng sẽ biến thành một trong những thứ ngoài kia thôi.”
“Tại sao lại như vậy…”- Mạc Phỉ không dám tin tưởng, cậu hỏi người lại: “Anh ta…có thể đã ra khỏi thành phố rồi không? Anh ta rất thông minh, nói không chừng có thể tìm được đường ra ngoài.”
“Không thể. Thành phố C đã bị nước sông bao vây như một đảo nhỏ. Nếu như bọn họ đã muốn cách li chúng tôi ra thì chỉ cần tốn một ít tinh lực mà thôi. Sự việc phát sinh ở thành phố C khiến mọi người hoảng sợ. Mà nơi này lại gần thành phố B, nên để bảo vệ nhiều người ở thành phố B, nơi này liền bị vứt bỏ.”
Mạc Phỉ đi tới chỗ xe của cậu, hòng tìm một bao nhỏ, đem tất cả đồ ăn còn lại vào bao.
Khi thấy thi thể của Cố Lam, cậu liền dừng động tác.
Lăng Ba cũng ở đó. Cậu ta đứng ở phía sau Mạc Phỉ, nhìn rất lâu, sau đó nói: “Anh có muốn tôi giúp anh đem đi chôn không?”
Mạc Phỉ lấy công cụ trồng hoa của ba Trần, tìm một mảnh đất nhỏ, dưới sự giúp đỡ của Từ Trung và Lăng Ba di chuyển thi thể xuống.
Từ Trung cau mày, vừa di chuyển vừa nói: “Trời ạ, cô ấy cũng đã nát. Thật xấu.”
“Đặt xuống đây đi.”- Mạc Phỉ nói.
Đắp kín tầng đất cuối cùng, bồn hoa bây giờ như một ngôi mộ. Mạc Phỉ đứng trước mộ của Cố Lam. Không biết từ nơi nào Lăng Ba đem một bó hoa nhỏ đặt lên trên phần mộ của cô.
Mạc Phỉ thấy rất khó để bỏ qua, nói với Lăng Ba: “Tôi đã để máy tính của tôi cùng những giấy tờ tùy thân của cô ấy ở lại sân bay. Những thứ ấy là cô ấy trước khi đi đã nhờ cậy tôi. Cô ấy nhất định sẽ rất hận tôi.”
Thiếu niên Lăng Ba duỗi cánh tay, vỗ vỗ vai của Mạc Phỉ: “Anh yên tâm đi. Chẳng phải anh nói có vài người bạn ở sân bay rồi sao? Ngày hôm qua bọn họ có lẽ đã xuất phát đến thành phố B rồi. Tâm nguyện của Cố Lam, bọn họ nhất định sẽ thay anh làm. Đi thôi, Từ Trung có chuyện muốn nói với anh.”
Những đồ dùng từ trong xe buýt dọn ra rất nhiều. Ba mẹ Trần cũng xuống phụ giúp. Bọn họ đều chọn ra những thứ cần thiết nhất, còn lại đều vứt lại bên trong xe buýt.
Từ Trung nói với Lăng Ba: “Xe của cậu ta không có bao nhiêu đồ ăn. Đồ hộp của chúng ta cũng gần hết, chỉ còn lại mì ăn liền cùng một ít đồ ăn vặt. Cậu biết đấy, chúng ta sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Tôi đang cố nghĩ cách để trà trộn vào bên trong lấy một ít.”- Lăng Ba nói: “Hoặc là chúng ta có thể như lần trước, thừa dịp bóng đêm đi tập kích bọn họ.”
“Quá nguy hiểm!”- Từ Trung đánh gãy lời của Lăng Ba: “Hiện tại những người kia đều có súng. Hai chúng ta bị tóm cũng không quan trọng lắm, nhưng nếu liên lụy đến Đinh Vĩ hoặc là anh trai tôi, như vậy phải làm sao?”
“Tại sao hai người lại sợ sệt những người trong sân thể dục ấy thế? Rốt cuộc bọn họ là ai?”- Mạc Phỉ tò mò hỏi.
“Haizz…”- Từ Trung nhìn Lăng Ba. Anh lắc đầu đi ra ngoài.
Lăng Ba nhìn Mạc Phỉ một chút, đem Mạc Phỉ cách xa ba mẹ Trần rồi mới lên tiếng: “Thời điểm thành phố C vừa bắt đầu bạo phát đã có người ở sân thể dục xây dựng một nơi phòng ngự. Khi đó có rất nhiều người đi tới. Đinh Vĩ, còn có anh trai của Từ Trung. Nhưng hiện tại, nơi đó đã bị một đám người khác tiếp quản. Tôi cùng Từ Trung đến trộm vũ khí của bọn họ liền bị phát hiện. Ba mẹ Trần tuổi quá lớn, nếu không phải vì có con trai ở trong đấy, hai người chắc cũng sẽ đi theo quân đội rồi.”
“Bọn họ có bao nhiêu người?”- Mạc Phỉ hỏi.
Lăng Ba chán nản lắc đầu, nói: “Khi tôi rời khỏi đó, bên trong đã có ít nhất ba mươi tráng niên. Hiện tại người càng nhiều hơn trước. Bọn họ đều là một đám ác ma. Nếu như bạn của anh trà trộn vào được đấy, trong tương lai rất có thể sẽ gặp lại được.”
“Nghe này, Lăng Ba.”- Từ Trung đi đến bên cạnh Lăng Ba: “Tôi nói với cậu, ở gần đây có một siêu thị cỡ lớn, trong đó chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ vật có thể dùng được.”
“Nơi đó rất nguy hiểm! Người trong sân thể dục còn không dám đi vào. Cậu nên dẹp cái ý nghĩ này đi.”- Lăng Ba trừng lớn hai mắt nói.
Nhưng Từ Trung cũng không muốn từ bỏ. Hắn nhìn về phía của Mạc Phỉ: “Cậu nghĩ như thế nào, người mới?”
“Siêu thị cỡ lớn?”- Mạc Phỉ suy nghĩ một chút liền nói: “Ở đấy đều là tủ kính pha lê, mấy người chúng ta vào trong sẽ rất gây chú ý. Hơn nữa dòng người xung quanh siêu thị lớn cũng là nơi bị biến hóa sớm nhất. Trong đó khẳng định đầy là Zombie. Thế nhưng theo như các cậu nói, đồ ăn, thức uống trong này đều không thể dùng. Nếu như chúng ta đi vào, nhanh chóng thu thập, vậy sẽ gặp ít nguy hiểm hơn…”
“Người mới, tôi thích người gan lớn như cậu. Không giống người nào đó!”- Từ Trung ha hả nhìn Lăng Ba.
Lăng Ba bực bội xoay người, không thèm để ý đến hai người họ.
Vào buổi trưa, khi ánh mặt trời chói chang nhất, cân nhắc đến trong siêu thị đã bị cúp điện, bọn Mạc Phỉ đều thống nhất chọn thời điểm này để hành động. Làm vậy có thể giảm nguy hiểm, dù sao họ rất có thể bị tuần tra viên ở sân thể dục nhìn thấy.
Bọn họ không ngồi xe. Sau khi ba người rời đi, ba mẹ Trần liền đem cầu thang thu lại. Nhìn từ bên ngoài nhất định sẽ không ai phát hiện nơi này có người ở.
Trong tay mỗi người đều có đao, mà trong tay Từ Trung còn có một cây rìu sắc. Tiếng súng sẽ đem lại phiền phức, vì vậy đến thời khắc mấu chốt bọn họ đều dùng thương đao.
Khi đến bên ngoài siêu thị, Mạc Phỉ liền phát hiện tình huống ở nơi này còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều.
Nơi này là siêu thị cỡ lớn lớn nhất ở thành phố C. Theo thiết kế thì có thể chứa được đến ba vạn người.
Mạc Phỉ nhìn thứ đó du đãng ở ngoài siêu thị, đa số là phụ nữ mặc váy. Các cô ấy đều ăn mặc như khi còn sống. Những Zombie nhỏ còn ngồi ở nơi dành cho trẻ em.
“Từ Trung, nói đi a, làm sao đi vào bây giờ?”- Lăng Ba liếc mắt một phen.