Làm thêm hai chén mì nữa, tiểu Hòa cũng phát hiện thuộc tính thêm kia. Theo độ thuần thục gia tăng, phần trăm nội công thêm vào cùng thời gian cũng càng ngày càng dài, bất quá hắn không đánh quái, lại không có nội công, hoàn toàn không biết đặc tính này quý giá đến thế nào. Thế là tùy tiện bày mì đặt ở bên ngoài, chờ khách nhân mua dùng.

Lão Trương login vào, tiểu Hòa tặng một chén cho lão Trương. Lão Trương ăn liên tục hai chén vẫn ý do chưa hết, liên thanh khen ngợi. Đợi cho sáng sớm hôm sau có khách hàng tới cửa, quả nhiên cũng phản ứng nhiệt liệt. Tiểu Hòa cả ngày đều cười tủm tỉm , trước khi logout còn đem quầy hàng của mình cải danh thành “Quán Mì Khoái Hoạt của tiểu Hòa”.

Về cái vụ thêm nội công, cũng là ba ngày sau mới bị người phát hiện. Dù sao sẽ không có người vừa ăn xong mì lại đi mở xem nội công có biến hóa gì không.

Có một người chơi thường xuyên đến quán của tiểu Hòa ăn mì, người chơi ăn một chén mì chiêu bài xong rồi đi ra ngoài thành đánh quái. Ai ngờ đánh hồi lâu mới phát hiện nội lực của mình vẫn cuồn cuộn không ngừng. Dựa theo đạo lý, nội lực của hắn sớm nên dùng hết , hẳn là phải tìm một chỗ ngồi xuống, hoặc là ăn bổ sung thuốc tăng nội lực. Thuốc tăng nội lực giá cả luôn luôn mắc nên người chơi bình thường khi đánh quái sẽ không tùy tiện ăn bậy .

Hắn mở ra bảng thuộc tính xem nội lực của mình thì không khỏi ngây dại, không ngờ mức giới hạn trên đã gia tăng 30%.

Cùng lúc đó, có mấy người chơi cũng phát hiện loại tình huống này nên ra diễn đàn thảo luận thảo luận. Sau cùng mọi người phát hiện, bọn họ trước khi đi đánh quái đều làm cùng một sự kiện, chính là đi quán mì tiểu Hòa ăn chén mì chiêu bài của quán.

Lập tức có người chơi lao tới quán mì, hỏi tiểu Hòa lão bản. Tiểu Hòa lão bản gật đầu nói: “Đúng vậy, mì chiêu bài có thể thêm nội lực .”

Nói xong giơ trong tay vừa làm xong mì, “Đây là loại mì thêm 50% nội lực, nhưng thời gian duy trì hơi ngắn, chắc do nấu quá lửa, chỉ duy trì được 2 canh giờ.” Tiểu Hòa không quá vừa lòng, tự lẩm bẩm.

Người chơi nhìn chằm chằm bát mì, không chút nào che dấu nước miếng chảy xuống: “Bao nhiêu tiền. . . . . .”

Tiểu Hòa đáp: “Ngươi xem bảng giá đi. Mì chiêu bài, thống nhất định giá 10 bạc.”

“10 bạc?” người chơi rớt cằm .

Mộng Du Giang Hồ vì theo đuổi tính chân thật, giá thuốc so với những game online bình thường cao hơn nhiều. Lúc trò chơi mới bắt đầu có không ít người chơi kháng nghị quá, nhưng bị hồi đáp nói là hy vọng người chơi có thể không cần dựa vào dược phẩm mà càng phải tự mình tu luyện đến chơi trò chơi.

Bình thường dược phẩm chỉ có hai loại bổ máu, bổ nội lực. Giống loại mì thuốc này được thêm nội lực trong thời gian nhất định cũng có, nhưng giá cao đến làm cho người ta cảm thấy không đáng bỏ tiền mua.

Hiện tại hắn chỉ bán 10 bạc? Phụ cận Kim Lăng thành, tập thể người chơi sôi trào .

Tiểu Hòa lão bản gần nhất rất buồn rầu. Sinh ý tốt lắm, có hi vọng trả hết nợ vay, nhưng do sinh ý thật tốt quá, ngay cả thời gian ngủ đều không có .

Giá mì chiêu bài đã căn cứ theo đề nghị của lão Trương mà từ từ tăng cao, nhưng người xếp hàng mua vẫn cuồn cuộn không ngừng. . . . . .

Chẳng lẽ không đủ quý sao ? Nhưng đã muốn 50 bạc một chén rồi nha, tiếp tục tăng giá chính mình cũng thấy xấu hổ a.

Tay mỏi quá. . . . . .

Muốn đi ngủ. . . . . .

Buồn ngủ. . . . . .

Ta là đến chơi nha, không phải đến làm công . . . . . .

Kim Lăng vào đông, dưới ánh thái dương lười biếng, tài bạc cuồn cuộn chảy vào quán mà tiểu Hòa lão bản lại thống khổ kiếm tiền . . . . .

———-

“Có mì tăng nội lực?”

“Đúng vậy.” đường chủ Thủy Thiên các, Chi Nhất Thủy Thương , hưng phấn nói, “Ta đã gọi người đi mua, có loại mì này lần sau chúng ta đi kiếm lệnh bài Kiến Thành sẽ nắm chắc hơn .”

Nguyệt Tại Thủy Thiên đứng lên, “Đi, chúng ta đi nhìn xem, nếu có thể đem người này gia nhập các, không phải rất tốt sao?”

Thủy Thương dậm chân nói: “Ta ngốc a, như thế nào không nghĩ tới nên lấy người.”

Phi Lục lôi kéo tay áo Thu Thủy Y Nhân: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi đi.” Nói xong, vẻ mặt xinh đẹp hướng Nguyệt Tại Thủy Thiên : “Tỷ phu, ta cũng không phải đi quấy rối, nếu là muốn thu người, ngươi ở trò chơi mị lực chưa chắc lớn bằng tỷ tỷ đâu.”

Nguyệt Tại Thủy Thiên cười đáp: “Ngươi muốn ngoạn liền đi theo, làm gì bắt tỷ tỷ ngươi lấy cớ, chẳng lẽ Thủy Thiên các ta chiêu một người chơi còn muốn dùng mỹ nhân kế?”

————–

Di, sao chén này không có thêm thuộc tính?

Tiểu Hòa kỳ quái nhìn trong tay chén mì vừa hoàn thành.

Uống một ngụm canh, hương vị hoàn toàn giống nhau, sợi mì cũng không có vấn đề. . . . . . Tiểu Hòa oai đầu suy nghĩ một hồi, a, nguyên lai là vừa rồi rất mệt, trình tự bỏ tài liệu bị sai lầm rồi. . . . . .

Tiểu Hòa nhìn xem bên ngoài xếp một hàng dài, phần lớn là người mặc trang bị cao cấp, có cãi nhau, có không kiên nhẫn oán giận tốc độ quá chậm , cư nhiên còn có người chơi cấp cao muốn chen ngang nên xử lý người chơi cấp thấp. . . . . . Vài người chơi thường hay đến ăn mì ở ngoại vi nhìn nhìn hàng dài, lại nhìn nhìn giá, lắc đầu rời khỏi .

Tiểu Hòa nháy mắt làm một quyết định, khụ một tiếng, lớn giọng tuyên bố: “Mọi người đừng xếp hàng , bởi vì nguyên liệu đã dùng hết, cho nên, mì thêm nội lực đã không có!”

“Tại sao?”

“Gạt người đi!”

“Chúng ta xếp hàng một ngày đó!”

Tình cảm quần chúng kích động.

“Có một loại tài liệu đặc thù không đủ , làm ra chỉ là mì bình thường, hương vị vẫn giống nhau, bất quá không có thêm nội lực.”

“Mẹ, ngươi như thế nào không nói sớm. Lão tử xếp hàng lâu như vậy!”

Vài người chơi lập tức phụ họa.

Tiểu Hòa: “Ta vốn chính là bán mì bình thường a, khi nào thì nói qua bán mì thêm nội lực? Trên chiêu bài cũng không viết, không có quảng cáo giả, ngươi nếu muốn ăn mì vẫn có, hương vị tuyệt đối nhất lưu.”

“Hừ, người nào muốn ăn loại mì này chứ.”

Một người chơi đá ngã cái ghế, hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Vài người khác chưa từ bỏ ý định, mua một chén ăn thử, quả nhiên không thấy thay đổi, cũng đều lập tức giải tán .

Vài người chân chính thích ăn mì của tiểu Hòa vui sướng ngồi xuống, “Tiểu Hòa lão bản, một chén đi !”

“Tiểu Hòa lão bản, hạ giá đi, hiện tại quá mắc rồi !”

Tiểu Hòa cười ha ha đem giá điều đến 10 bạc, bắt đầu chậm rì rì làm mì.

Rốt cục lại hồi phục yên tĩnh.

………….

“Nguyên lai là hắn.” Đoàn người của Nguyệt Tại Thủy Thiên hành tẩu tới ngã tư đường. Thu Thủy Y Nhân trên đầu đội nón che khuất dung nhan chọc người chú mục .

“Như thế nào lại là hắn?” Phi Lục chu miệng.

“Sao xảo thế , vừa lúc đến phiên chúng ta thì không có mì nữa!” Thủy Thương buồn bực.

“Tiểu hài tử kia sẽ không gạt người chứ?” Nguyệt Tại Thủy Thiên cười nói, “Hôm nay đi về trước đi, hiện tại người nhiều lắm, còn nhiều thời gian.”

Phi Lục lại ở lại tại chỗ nói: “Tỷ phu tỷ tỷ, ta muốn ngoạn ngoạn một chút mới trở về.”

“Được thôi”. Nguyệt Tại Thủy Thiên nói.

————

Ờ quán trà đối diện, vài người của Soái Ca thế gia một bên uống trà một bên nhìn xuống xem.

“Hắc hắc, Thu Thủy mỹ nhân cũng đến.” Suất Suất Suất nói.

“A, người đội mũ trùm là Thu Thủy Y Nhân?” Lần trước không tới tân thủ thôn Suất Phi Suất vội vàng nhìn xung quanh.

Suất Suất Suất cảm thán nói: “Mỹ nữ a, dù che khuất gương mặt xinh đẹp, cũng che không được mỹ nữ mùi . . . . .”

“Xuy…” Em họ của Phong Hồi Tuyết, Tiểu Đinh Đang, khinh bỉ hắn: “Giả dối! Nàng nếu thực không thích người ta xem, lúc trước tiến trò chơi sẽ không đi điều chỉnh dung mạo xuống 100%.”

“Tiểu muội, không cần ghen tị!” Suất Suất Suất vỗ vỗ Đinh Đang, “Mặt khác, sửa lỗi một chút. Thu Thủy mỹ nhân điều chỉnh giảm xuống đến 107%, là độc nhất vô nhị, không phải 100%.”

“Hừ!” Tiểu Đinh Đang không để ý tới hắn, oán giận nói: “Anh họ ta sao còn chưa tới ?Không phải nói hôm nay có thể login sao?”

………

“Ta muốn một chén mì tăng nội lực.”

“Xin lỗi, không có loại này. . . . . .” Tiểu Hòa nói xong ngẩng đầu, nhìn đến Phi Lục một thân lục y, chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn.

Tiểu Hòa nhíu mày, nhưng vẫn nói tiếp hết lời: “Loại mì này đã bán hết rồi.”

Phi Lục hừ một tiếng. Còn muốn gạt người hả, tỷ phu nói có sai bao giờ đâu. Hôm nay nhất định phải bắt hắn về cho tỷ phu bọn họ nhìn xem, để bọn họ biết mình cũng không phải cả ngày chỉ đùa giỡn.

Nghĩ thế, Phi Lục chớp mắt, nói: “Bán xong rồi sao? Vậy ngày hôm qua ngươi thu tiền đặt cọc của ta làm sao bây giờ? Trừ phi trả lại gấp 10 lần cho ta.”

“Ta khi nào thu quá tiền đặt cọc của ngươi?”

“Chính là có thu.” Phi Lục khẳng định nói, “Dũng ca, ngày hôm qua ta và ngươi cùng nhau đến đưa tiền đặt cọc, đúng hay không?”

Người chơi kêu Dũng ca là một trong số các thành viên chủ chốt của Thủy Thiên các, cùng mấy tên thủ hạ bị Phi Lục lâm thời kéo đến, nói là thỉnh hắn ăn mì. Lúc này mới biết được tiểu ma nữ lại muốn nháo sự, nhưng không theo nàng chỉ sợ tương lai sẽ không để yên. Hắn nhìn nhìn tiểu Hòa, bất quá là cấp 0, mới yên tâm đáp, “Đại khái là có đi.”

Nói xong thương hại liếc mắt nhìn tiểu Hòa. Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc đi.

Phi Lục trừng mắt nhìn hắn một cái, mới quay đầu nói với tiểu Hòa: “Tốt lắm, hiện tại nhân chứng đều có, ngươi còn cãi gì nữa. Hoặc là trả tiền cho ta, hoặc là làm mì cho ta.”

Tiểu Hòa lớn như vậy còn chưa từng gặp qua người không phân rõ phải trái như vậy , trong lòng cực tức giận, thẳng thắn nói: “Các ngươi người một nhà đương nhiên giúp đỡ người một nhà nói chuyện. Ngươi đáng ghét như vậy, ta làm sao có thể đáp ứng làm mì cho ngươi.”

Trên trà lâu đối diện, Suất Phi Suất thốt lên: “Tiểu lão bản nói chuyện thật sự trực tiếp. Mà nói lại chứ, hắn một tên tân thủ như thế nào đi chọc tới toàn giang hồ tối không phân rõ phải trái nữ ma đầu Phi Lục ?”

“Làm sao chọc tới ư? Ngươi có biết Lão Thất gần nhất được một đống bảo bối, đều là hắn tặng đó. Thủy Thiên các cũng đi theo nhưng một cái thí cũng chưa lấy đến.”

“Là tên. .. . . .” Nhịn đã lâu, Suất Phi Suất rốt cục đem hai chữ ‘ngu ngốc’ nuốt xuống, “Chính là người tốt này sao!”

“Lão Thất login rồi. Ở Kim Lăng thành cửa nam , bảo chúng ta nhanh đến.” Suất Suất Suất xem thư, báo. “Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Đinh Đang nhìn thoáng qua dưới lầu: “Oa, bọn họ động thủ . Chúng ta muốn quản hay không?”

Suất Suất Suất nhìn về dưới lầu, thấy đến tiểu Hòa cầm lấy một cái ghế gãy, kết quả bị người nọ phản thủ một quyền, liền hóa thành bạch quang biến mất.

“Người đã chết rồi, còn quản cái gì. Ngay trên đầu rắn a, chúng ta vẫn là tránh tránh đi.”

Suất Suất Suất đứng dậy xuống lầu, người còn lại cũng không nói gì nữa đi theo.

Lão Trương hôm nay có việc, đến lúc bầu trời chạng vạng hắn mới xuất hiện. Vừa lên tuyến, liền nhìn đến tiểu Hòa cô lnh linh ngồi trên tấm ván gỗ, sạp bị phá thất linh bát lạc.

Lão Trương hoảng sợ: “Đây là như thế nào? Trò chơi có lốc xoáy sao?”

Tiểu Hòa lắc đầu nói: “Đại thúc, ta logout .”

Hạ tuyến, mẹ vừa lúc trở về sau trực ban, kêu tiểu Hòa xuống ăn bữa khuya. Tiểu Hòa ăn một miếng đã để lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp một chút tươi cười đều không có. Bà nội lo lắng nhìn hắn một cái.

Ăn xong bữa khuya, tiểu Hòa rầu rĩ không vui về phòng của mình.

Bà nội gõ cửa. “Làm sao vậy cục cưng?”

“Bà nội.” Tiểu Hòa thanh âm có điểm ủy khuất: “Quán mì của con bị người phá sập, con đánh không lại bọn họ.” Tiểu Hòa còn bị giết một lần, đi địa phủ một chuyến. Hôm nay kiếm tiền còn không có kịp bỏ vào đai lưng, đều rớt hết, nhưng việc này hắn không muốn kể cho bà nội nghe.

Bà nội đã sớm nghe tiểu tôn tử nói ở trò chơi mở quán mì, còn kiếm ra tiền. Bà nội vui vẻ thật lâu, nghĩ đến tiểu tôn tử đi làm mì liền cảm thấy buồn cười. Huống chi lúc kể cho mình nghe, biểu tình của hắn là hưng phấn vui vẻ như thế nào.

Sao hiện tại lại bị người phá chứ?

“Vì sao bị phá?”

Tiểu Hòa nghĩ nghĩ, đơn giản nói: “Những người đó rất không phân rõ phải trái.”

Tiểu tôn tử rốt cục bắt đầu tiếp xúc mặt trái xã hội, Quý bà nội vừa cảm thán lại vừa lo lắng. Thật muốn đem tiểu tôn tử vĩnh viễn bảo hộ ở thế giới an toàn đơn thuần , đáng tiếc điều đó không có khả năng, một nhà bọn họ không có năng lực đó.

Quý bà nội không tái truy vấn nguyên do, chỉ nói: “Cục cưng, thế giới này dạng người gì đều có, không nói đạo lý , lừa gạt bạn bè , sau lưng đâm dao, giết người phóng hỏa . . . . . . Những người này vĩnh viễn đều có. Thế giới sẽ không bỗng nhiên trở nên tốt đẹp, mấu chốt là, mình muốn làm như thế nào?”

“Ai~! Con còn chưa nghĩ ra.” Tiểu Hòa thở dài như ông cụ non, “Người sống thật không dễ dàng a.”

Bà nội lại mắc cười.

Tiểu Hòa qua hai ngày sau mới login. Tâm tình đã muốn tốt lắm, nhưng lên mạng xong lại không biết làm gì, nghĩ nghĩ, hướng Tử Kim sơn đi. Không bằng đi xem hai quả trứng kia nở chưa.

Đi đến triền núi cũ, leo cây trèo xuống, tiểu Hòa ở trước cửa động kêu to: “Có người. . . . . .không, có quái ở nhà không?”

Trong động truyền ra một tiếng đáp lại.

“Quái vật đại thúc. . . . . .” Tiểu Hòa hướng bên trong đi.

Quái vật đại thúc không ở. Quái vật đại thẩm cùng hai trái cầu lông ngắn nằm trên bãi cỏ. . . . . . Tiểu Hòa ánh mắt mở to. Hai trái cầu da lông ngắn này sẽ là hai quả trứng kia đi, nhưng mà. . . . . . thật đáng yêu a. Hai đôi mắt to mơ mơ màng màng trên quả cầu lông xù đồng thời nhìn về phía tiểu Hòa, cái miệng nhỏ nhắn không hẹn mà cùng đánh ngáp. Cùng quái vật đại thúc đại thẩm một chút cũng không giống. . . . . .

Tiểu Hòa ngồi xổm xuống.”Ta có thể sờ sờ được không?”

Quái vật đại thẩm gật đầu.

Tiểu Hòa thật cẩn thận thân thủ sờ soạng một chút. Tiểu quái vật hung ác một ngụm cắn tay tiểu Hòa. Tiểu Hòa hoảng sợ, lập tức nhịn không được buồn cười.

“Uy, ngươi còn không có mọc răng đâu.”

Không ngờ trong lòng bàn tay lại đau đớn một trận. Tiểu Hòa rút tay ra, phát hiện lòng bàn tay thủng 1 lổ nhỏ, căm giận nhìn miệng của tiểu quái vật , phát hiện chính giữa cư nhiên có 4 cái răng .

Tiểu Hòa đang đau lòng bàn tay của mình thì một tiểu quái vật khác đại khái nhìn đến huynh đệ mình làm như vậy, cũng học theo cắn một miếng.

“Oa!” Tiểu Hòa khóc không ra nước mắt nhìn hai lỗ máu trên tay mình.

Hai tiểu quái vật liếm liếm vết máu trên răng nanh, đại khái cảm giác không thể ăn, khinh thường đều cúi đầu tự liếm tiểu móng vuốt của mình .

Quái vật đại thẩm ánh mắt kỳ quái nhìn tiểu Hòa, quá một hồi nói: “Hai hài tử của ta còn không có tên, ngươi giúp bọn hắn đặt tên đi.”

“Có thể chứ?” Tiểu Hòa hưng trí bừng bừng, “Nhưng mà đại thẩm họ gì a?”

“. . . . . .” Chúng ta là quái vật được không. . . . . . Đại thẩm nhìn tiểu Hòa, trong ánh mắt chính là nói như vậy .

Tiểu Hòa ngượng ngùng cười hai tiếng, “Vậy kêu Cầu Lông Ngắn.” chỉ bên trái . “Này kêu Mắt To.” Chỉ bên phải .

“Đinh” , hệ thống nêu lên: Được đến cha mẹ sủng vật tán thành, hoàn thành lấy máu nhận chủ, nghi thức mệnh danh, người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy thu dưỡng Cầu Lông Ngắn, Mắt To thành công.

Tiểu Hòa ngẩn ngơ.

Hệ thống còn tiếp tục: “Động vật là bằng hữu trời sinh của nhân loại , thỉnh người chơi trân trọng đối xử tử tế động vật. . . . . .”

“Nhưng ta mới bị phá sản. . . . . .”

Quái vật đại thẩm luyến tiếc vuốt hai đứa con nói: “Hiện tại chúng nó còn nhỏ, chờ lớn lên một chút ngươi tái mang chúng nó đi.”

Tiểu Hòa hỏi: “Ngươi không cần chúng nó sao?”

“Gần nhất vẫn có người đến quấy rầy chúng ta. Ta sợ chúng nó bị những người đó thu đi.” Quái vật đại thẩm cả người lóe từ mẫu quang.

Trong trò chơi biện pháp thu sủng vật có rất nhiều loại, một trong số đó chính là giết đại quái thu tiểu quái, nuôi nấng lớn lên. Loại sủng vật từ nhỏ nuôi nấng này so với trực tiếp triệu hồi trưởng thành sủng vật có độ trung thành cao hơn nhiều.

Tiểu Hòa không hiểu lắm, sẽ không tái nghĩ nhiều, cùng tiểu quái vật chơi một hồi, liền trực tiếp logout. Nhớ tới hệ thống nói phải hảo hảo nuôi nấng sủng vật của mình , tiểu Hòa tìm ra bản thuyết minh thật dầy của trò chơi, lật đến Chương sủng vật, tinh tế nghiên cứu học hỏi.