“Tiểu thư, cô không cần áy náy, đây là số phận của bộ đồ này thôi!” Tại Trung có chút bất đắc dĩ, rõ ràng bản thân vì bộ đồ bị hỏng mà đang muốn than trời trách đất kêu khóc, thế nào lại phải đi an ủi người gây họa đang chực sắp khóc kia?!

Mỹ nhân cầm tây trang của Tại Trung nói: “Tôi… Tôi  giặt sạch sẽ trả lại cho anh…”

“Không cần không cần, sao có thể bắt cô giặt được chứ, cái này gửi ở tiệm giặt ủi là được.”

“Nhưng áo sơmi của anh…  bị dính rượu hết rồi.”

“Không có gì không có gì, tôi không để ý.”

“Tôi để ý a…” Mỹ nhân nóng vội, trực tiếp giật lấy áo từ trong tay Tại Trung, “Cứ như vậy đi, tôi để lại số điện thoại cho anh, anh cũng ghi lại số cho tôi.”

Tại Trung nhìn trên tay trống rỗng, nhìn lại con gái nhà người ta đã đưa giấy bút tới, chỉ có thể ngơ ngẩn “… A…” một tiếng.

Kỳ thực tiểu vũ trụ của Tại Trung đã bị làm cho loạn thất bát tao!

Ta kháo ta kháo, lưu lại số điện thoại là tình huống gì?! Lẽ nào đây là duyên kỳ ngộ trong truyền thuyết?!!! Thật là…

Thật là tốt quá!

“Không nhất định phải lưu số.”

Tại Trung vừa định giơ tay ra nhận lấy lại bất ngờ bị người khác  chắn ngang…

Ôi?

Trịnh Duẫn Hạo cầm tờ giấy vừa viết xong, tiện tay nhét vào ví tiền, cầm lại chiếc áo trên tay người đẹp đưa cho Tại Trung nói: “Trịnh thị chúng tôi vẫn có khả năng chi trả cho việc giặt đồ, Hà tiểu thư, không cần phiền đến cô.”

Hà Mẫn vừa thấy Duẫn Hạo nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt: “Xin lỗi, tôi không có ý này… Chỉ là làm dơ y phục của anh ấy, tôi nghĩ có nên trách nhiệm…”

“Quần áo dơ là chuyện của cậu ta, một đại nam nhân sẽ không tính toán chút chuyện nhỏ nhặt này, Hà tiểu thư cũng không cần canh cánh trong lòng. Được rồi, nghe nói cô mới về nước, Hà lão gia lần này cũng tới dự yến tiệc chứ?” Duẫn Hạo mặt không đổi sắc sóng vai đi cùng Hà Mẫn.

Hà Mẫn có chút ngượng ngùng cười cười nói: “Đúng vậy, cha tôi mấy hôm trước còn nói chuyện với Trịnh tiên sinh mà, ông ấy đang ngồi bên kia, tôi dẫn anh qua đó…”

“Vậy làm phiền Hà tiểu thư.”

“Không có gì…”

Tại Trung trợn mắt há mồm nhìn hai người đi xa dần, nhìn nhìn lại chiếc áo vest bẩn trong tay, liếc mắt một vòng tới những người vây xem nãy giờ, trong lòng thở dài một tiếng!

Có chuyện gì đáng buồn hơn là đang câu cá giữa chừng thì bị kẻ khác câu đi mất rồi ngồi đây buồn bực?!

Tại Trung quả thực dở khóc dở cười, tức tối vào toilet vừa chuẩn bị chà sơ qua cái áo một chút lại thấy một người đã lâu không gặp, quản lí Lục Chiến.

“Chào tiểu trợ lý.”

Tại Trung liếc hắn một cái, nghĩ lại cũng không thể không chào hỏi, đành chán nản buông một câu: “Chào anh.”

“Ây da ây da, không nên gượng ép như vậy nha, trên người cậu bị dính như vậy không khó chịu sao?”

Tại Trung máy móc lắc đầu, trong đầu không khỏi nhớ lại lúc trước trong trò chơi vẫn cùng người này có chút xích mích.

Lục Chiến thấy Tại Trung có vẻ lúng túng, trong lòng lại bắt đầu muốn đùa bỡn cậu một phen: “Ai da, hiếm thấy Trịnh Duẫn Hạo lúc bên ngoài lại lộ ra dáng vẻ nhân khuông cẩu dạng (hình người dạng chó) như vậy nha, chậc chậc, nhìn thấy mỹ nhân liền nóng vội rồi.”

Tại Trung liếc nhìn cả đám người đang trò chuyện vui vẻ ở cách đó không xa, vô cùng đồng ý với nhận định của Lục Chiến: “Đúng vậy, bình thường thì như túm được “nhị ngũ bát vạn”, bây giờ lại cười tươi như hoa!” Thù cướp người đẹp, phải ghi nhớ!

(‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.)

Nếu nghĩ như vậy, Trịnh Duẫn Hạo đúng là nợ mình không ít! Hiện tại còn có thể bình thản chuyện trò vui vẻ như vậy… Ai, một người có nhiều mặt như vậy, hình tượng tốt đẹp của anh ta đến khi nào mới bị sụp đổ đây?

“Cậu thật sự không thay đồ à? Ở đây đều là người có máu mặt, cậu mặc như vậy không thấy khó chịu sao?” Lục Chiến nhìn một mảng màu đỏ sau lưng cậu, trong lòng cũng thầm khâm phục.

Tại Trung bối rối: “Tôi không có đồ thay…”

“Không sao, ở đây tôi có chuẩn bị sẵn, cậu lên phòng 315 trên lầu, có trợ lý của tôi ở đó —— a, là Bạch Diệp lần trước cậu đã gặp rồi, nói cậu ta lấy đồ cho cậu.”

Ô, tuy rằng người này thực sự rất đáng ghét, thế nhưng hắn lúc này so với cái tên tổng tài dám vứt xe cậu, thực sự tốt hơn rất nhiều!

Tại Trung thoáng cái bị hành động tốt hiếm thấy của Lục Chiến làm cho cảm động, cầm tây trang chạy vội lên lầu.

Cậu thay quần áo xong đã thấy Trịnh Duẫn Hạo dựa ở cửa mặt không đổi sắc nhìn cậu, làm cậu sợ đến thiếu chút nữa ngã nhào vào trong cửa.

“Tổng tài! Anh không nên đứng ở đây âm thầm dọa người nha!” Tại Trung vuốt vuốt ngực nơi trái tim nhỏ bé bị hù họa không ít.

“Ai cho cậu lén lút trốn khỏi tầm mắt của tôi?”

“Hả?”

“Đi ra ngoài một chuyến đã gây rắc rối, đúng là không có chút tiền đồ?”

Giọng nói Duẫn Hạo có hơi nghiêm khắc, nhưng thật ra chỉ muốn hù dọa Tại Trung.

“Tôi…”

“Được rồi, tiệc bắt đầu rồi, không nên lại tùy tiện rời khỏi tôi dù chỉ là một bước.” Nói xong, Duẫn Hạo đã quay lưng đi mất.

Tại Trung dù có hơi ủy khuất nhưng vẫn đi theo sau bước chân của Duẫn Hạo.

Cũng không còn bao nhiêu thời gian là đến giờ khai tiệc, đèn trong phòng khách đều tắt chỉ chừa một chùm sáng duy nhất trên sân khấu, Lục Chiến đứng trên sân khấu, y phục chỉnh tề cầm microphone bắt đầu diễn thuyết.

Duẫn Hạo đứng trong đám đông, vừa nghe phía trên nói chuyện, vừa thuận tay nhấm nháp chút rượu đỏ. Mà Tại Trung hữu khí vô lực đứng một bên than thở, người này thật bất công!

Một lát sau, Duẫn Hạo bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Y phục còn để trên đó?”

Tại Trung vẫn như còn đang đi vào cõi thần tiên vượt ra cả ngoài không gian hoàn toàn không nghe được câu hỏi của Trịnh Duẫn Hạo.

“Nghĩ gì thế?” Duẫn Hạo vỗ vai Tại Trung.

Tại Trung giật mình một cái, sợ tới mức kêu lên một tiếng: “A!”

Thế nên…

Giữa khung cảnh vốn đang yên tĩnh lập tức bị tiếng kêu quỷ dị này phá vỡ.

Làm cho Lục Chiến ở trên vốn đang cảm xúc mãnh liệt thuyết giảng cũng phải ngừng lại, rất lịch sự hỏi một câu: “Vị tiên sinh mặc tây trang màu xanh đậm bên kia có điều gì muốn nói sao? Ừ, là ngài —— không cần hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.”

Tại Trung liền lắc đầu, vừa nhìn thấy sắc mặt của Duẫn Hạo lại lập tức cúi đầu, hận mình không thể chui đầu xuống đất cho rồi.

Ai, trong đầu mình rốt cuộc là bị thiếu mất mấy dây vậy, đi tới đâu cũng bị làm cho xấu mặt.

Nhớ tới tiệc rượu trong ngành năm ngoái, dường như cậu đã đạp ai đó ngã vào chồng rượu sâm banh…

Còn có tại buổi họp thường niên của công ty năm kia, cậu đạp phải tổ trưởng Từ một cước, làm hại ông ngã vào người đẩy chiếc bánh ga tô nhiều tầng mà công ty đã đặt trước…

Năm tư tốt nghiệp đại học ngày đó, cậu không cẩn thận kéo rương hành lý của bạn cùng phòng tiểu Lưu rớt xuống sông…

Tại Trung thở dài một phen, mình chính là đầu sỏ gây họa mà.

Vất vả lắm bài diễn thuyết cảm xúc dâng trào của Lục Chiến mới kết thúc, Tại Trung lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Duẫn Hạo: “Tổng tài anh vừa nói gì?”

“Đồ cậu vẫn còn trên kia?”

“Vâng.”

“Lấy xuống đi, chút nữa tôi phải đi rồi.”

“Thế nhưng còn sớm mà.” Mấu chốt là bữa đại tiệc chân chính giờ mới bắt đầu mà!

“Hợp đồng ký xong rồi.”

“…” Hóa ra tổng tài tới đây mục đích chủ yếu là ký hợp đồng à, vậy còn dẫn tôi tới làm gì nữa?

Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của Tại Trung, Duẫn Hạo cười nói: “Dẫn cậu tới đây  là muốn cho cậu học hỏi thêm, chứ không phải để cậu tới gây rắc rối.”

Tại Trung: “…” Được rồi, anh nói rất có lý!

Tại Trung lên lầu lấy y phục, cam đoan với Bạch Diệp là giặt xong y phục sẽ trả lại cậu ta sau, rồi vội vội vàng vàng theo Duẫn Hạo rời khỏi bữa tiệc.

Ngồi trên xe, Duẫn Hạo cũng không lập tức lái xe mà nhìn Tại Trung nói: “Có biết hôm nay cậu xử sự không đúng chỗ nào không?”

Tại Trung rụt cổ, nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu.

“Cởi áo tại chỗ.”

“Là do đồ bị ướt…”

“Đây là chốn công cộng, cho dù là áo khoác cũng không được cởi.”

“Nhưng mà rất khó chịu…”

“Còn cãi?”

Tại Trung lập tức xiên chéo tay trước miệng.

“Còn nữa, sau này ở bên ngoài ít để lộ cái ngu của mình ra.”

“…”

“Có nghe không?”

Tại Trung chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo không được nói chuyện.

Duẫn Hạo hạ tầm mắt nhìn cái miệng của cậu, đột nhiên cảm giác trong lòng nhảy dựng, cái môi nhỏ dẫu lên như cánh hoa, mặc dù không thấy rõ, thế nhưng nộn nộn, thêm chút ánh sáng nhấp nháy, màu sắc mê người như vậy, dụ dỗ làm cho người khác muốn hôn môi…

“Khụ khụ, cậu có thể nói.” Duẫn Hạo quay đầu đi, cảm giác gần đây mình càng ngày càng kỳ quái, như vừa lúc nãy, thấy Tại Trung và cô gái khác đang nói chuyện trong lòng không khỏi khó chịu, cho nên mới mượn cớ riêng vụng về mang người đi mất.

Đây là làm sao vậy?

“Tôi biết rồi… Nhưng mà tổng tài, đó không phải những điều tôi nghĩ, đôi lúc do tôi không khống chế được a…”

Duẫn Hạo cười cười đạp chân ga, vừa lái xe vừa nói: “Vậy cứ ngoan ngoãn đứng cạnh tôi là được.”

Tại Trung thấy tâm tình Duẫn Hạo dường như tốt lên, lập tức nịnh nọt: “Tốt tốt, có tổng tài bảo bọc tôi còn sợ gì nữa! Ha ha!” Sau đó lại cẩn thận hỏi, “Cái kia, tổng tài, chiếc xe hỏng ắc quy hôm nay anh bỏ đi rồi à?”

“Ừ?” Trịnh Duẫn Hạo có điểm không nhớ nổi là cái ắc quy gì.

“Là lúc tan làm anh đụng phải nó.”

“… Nó cũng biến thành phế thải rồi cậu còn muốn?”

“Thật ra… đó là xe của tôi.”

“…”

“…”

“Tôi đang suy nghĩ tiền lương tháng này của cậu rốt cuộc nên trả nhiều hay ít.” Vẻ mặt Duẫn Hạo làm như thật.

“…”

Sắc mặt của dân tư bản thay đổi rất bất thường a!