Hàn Diệp ngơ ngác nhìn thanh niên đang cười sáng lạn trước mặt, giống như Điểm Yên từ trên WC nhảy ra, đều có chung đặc điểm là răng nanh, nụ cười kiêu ngạo dường như phát ra hào quang, còn có vừa mở miệng đã kêu mình Thủy Tích, không phải Điểm Yên thì là ai.

Quần chúng vây xem làm cho Hàn Diệp khiếp sợ, lại còn chỉ trỏ, Hàn Diệp rời vị trí đang đứng.

“Ôi tiểu tử này thật suất! Thật tuấn tú, thật may khuôn mặt hoàn hảo không bị gì a.”

“Tại sao lại chạy xe đạp ngang qua đường cái, nhìn đi nhiều nguy hiểm cỡ nào…”

“Đây là trái với quy định giao thông, đúng không đồng chí cảnh sát giao thông?”

“Suất tiểu tử này xém chút bị tai nạn, chẳng lẽ còn xử phạt, thật không nhân tính, đúng không đồng chí cảnh sát giao thông?”

“Đúng đúng, mau nhìn xem có thương tích gì không, vẫn là nên đi bệnh viện kiểm tra.”

“Aizz, đồng chí cảnh sát giao thông, để hắn đi đi, người ta còn đi bệnh viện kiểm tra chứ.”

Hàn Diệp đen mặt sau đó giúp đỡ Diệp Triều Thiên, dưới ánh mắt bác gái đại thẩm có tấm lòng nhiệt tình tựa như muốn bắt anh, vì thế chạy lại hỗ trợ hắn.

“Hắc hắc, đồng chí cảnh sát giao thông…” Diệp Triều Thiên mạc danh kỳ diệu cười.

Anh không nhìn thấy tâm tình vui sướng của Diệp Triều Thiên, thấp giọng hỏi: “Cậu như thế nào lại ở đây?”

Hắn học anh hạ giọng nói: “Ách, em đến đây chơi, trùng hợp nhìn thấy anh.”

“Có thương tích gì không?”

“Không, không, em có chuẩn bị mà.”

Tiếng loa vang lên, người vây xem đông đến nỗi giao thông bế tắc, Hàn Diệp kéo Diệp Triều Thiên đến bên lề đường ngồi xuống, sau hướng người xem náo nhiệt phất phất tay: “Tan, tan đi, hết chuyện rồi.” Nói xong mặc hắn ngồi đó chạy vội lại bục giao thông tiếp tục chỉ huy. Các vị đại bá đại thẩm nhìn hắn được Hàn Diệp đỡ lại tàng cây tạm nghỉ ngơi, hắn thấy được mọi người quan tâm mặt liền trưng ra nụ cười hướng bọn họ nói lời cảm tạ, tỏ vẻ mình không có chuyện gì, bọn họ mới chậm rãi tản ra.

Diệp Triều Thiên mặc quần dài áo dài do có dự mưu từ trước nên trên người ngay cả vết trầy xướt đều chẳng có, lúc này đang dựa vào gốc cây an tâm quan sát Thủy Tích.

Hàn Diệp thoáng lo lắng quay đầu dùng khẩu hình miệng kêu hắn trở về, Diệp Triều Thiên đem hai tay làm thành hình cái loa cũng dùng khẩu hình miệng trả lời anh: “Em chờ.” Ánh mặt trời bị lá cây che chắn cắt thành những mảnh nhỏ chiếu xuống đất, một vài tia nắng đậu trên mặt Diệp Triều Thiên, đem gương mặt trắng noãn tuấn mỹ càng làm nổi bật thêm thanh xuân dào dạt, ngay cả khi cười lên cũng tựa như tràn đầy hạnh phúc.

“Ách, Điểm Yên…”

“Diệp Triều Thiên.”

“Hửm?”

“Tên của em.”

“Chào, Hàn Diệp.”

“…”

Không nghĩ tới Diệp Triều Thiên đợi anh đến tan tầm, vì thế hai người kéo nhau tới một quán nhỏ ôn chuyện. Mặc kệ trò chơi có bao nhiêu thân quen, đột nhiên nhìn thấy người trong trò chơi chân chính ở trước mắt làm anh tay chân có điểm luống cuống, không biết làm sao đành phát huy bản chất trầm mặc vốn có, chỉ biết cúi đầu ăn nhưng không biết ăn cái gì.

Diệp Triều Thiên hồn nhiên không để ý, chốc chốc lại gắp rau, mời rượu anh, miệng thì liên miên cằn nhằn chuyện trường học của mình có gì chán ghét, thú vị. Hàn Diệp chậm rãi bình tĩnh lại, ngẫu nhiên góp vui hai ba câu, một bữa cơm hòa hợp lại ấm áp. Anh ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng có người bạn như hắn quả thật cao hứng, liền uống ngay hai chén lớn rượu Trường Số 1, cơm nước xong, Hàn Diệp có điểm mơ hồ, phản ứng trở nên trì độn.

Diệp Triều Thiên đề nghị đi dạo một chút, anh gật đầu, vì thế trên đường Tân Giang xuất hiện hai người đàn ông tản bộ, không ai khác chính là Hàn Diệp cùng Diệp Triều Thiên. Hai bên đường đủ loại hoa cỏ tranh nhau đua nở, đèn đường ánh sáng vagnf ấm áp chiếu rọi xuống làm cho cảnh vật lay động mờ ảo, cách đó không xa nước sông bị bóng đêm bao phủ như một khối ngọc bích đen tuyền phát ra ánh sáng.

Hàn Diệp không để ý hai người đã bước vào thánh địa dành cho những đôi trai gái đang yêu nhau, chung quanh các cặp đôi yêu nhau có những hành động thân mật, ôm hôn thắm thiết các loại. Nhiều người thấy hai đại nam nhân tản bộ nơi này không khỏi ngoái đầu nhìn vài lần, Diệp Triều Thiên lập tức trừng họ quay đầu đi, miệng lại than thở nhìn cái gì mà nhìn, cước bộ càng ngày càng đi sát lại người Hàn Diệp. Cho dù đang đi bộ Hàn Diệp cũng trưng ra bộ mặt như đang công tác làm hắn cảm thấy thực đáng yêu, hận không thể đi lên ôm một cái thật mạnh. Hắn trong lòng thề rằng, Thủy Tích, em nhất định làm cho anh trở thành người của em.

“Đã khuya rồi cậu nên về nghĩ ngơi đi.” Hàn Diệp được gió sông thổi lấy lại chút thanh tỉnh liền đề nghị.

Diệp Triều Thiên ủy khuất mở miệng: “Thế thì em về nhà ga đây.”

“Như thế nào muốn đi nhà ga?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Em không có chỗ ở, hiện tại đến đó xem xem có chuyến trở về hay không.” Ngữ khí đáng thương, hơn nữa còn có biểu tình ủy khuất làm cho Hàn Diệp tâm tràn đầy đồng tình, đây quả thực là chiêu chí mạng với anh.

“Trễ thế này không có tuyến về đâu, tới nhà tôi ở tạm đi.”

“Có tiện không?” Giọng nói của hắn chứa chút kinh hỉ.

“Không sao, tôi ở một mình.”

Diệp Triều Thiên nhanh gật đầu: “Thật tốt, chúng ta về mau đi.”

Diệp Triều Thiên sợ anh đổi ý, bộ dáng lôi kéo, anh vỗ vai hắn nói: “Yên tâm đi, về sau có đến đây cứ ở nhà tôi.”

Nghe anh nói đúng tâm tư, trong lòng cười đến sung sướng, hắn là người thành phố Z, trên mảnh đất đã lớn lên còn không biết khách sạn chỗ nào? Mập mạp thật gian trá.

Chỗ Hàn Diệp ở sở dĩ gọi căn nhà nhỏ bé tất nhiên là vì nó nhỏ thôi, duy nhất một phòng trang trí đơn giản, đồ vật không nhiều, thực mộc mạc. Hắn xem xong trong đầu có một ý niệm, một gian phòng ngủ thì chỉ có một cái giường.

Anh kêu hắn đi tắm, hắn lại nhăn nhó không chịu.

“Làm sao vậy?” Hàn Diệp tốt tính hỏi.

Diệp Triều Thiên xấu hổ nói: “Đồ của em còn gửi ở nhà ga.”

“Dùng của anh.” Nói xong liền xoay người đi tìm áo ngủ, đường cong duyên dáng bại lộ dưới tầm mắt của hắn, Diệp Triều Thiên vội che lại cái mũi.

“Ách, là áo mới, dùng tạm nhé.” Anh có chút ngượng ngùng chỉ tìm thấy loại quần áo này.

Diệp Triều Thiên cầm cái áo màu trắng cùng quần lót tứ giác anh đưa, 囧囧, hắn hữu khí vô lực bước vào buồng vệ sinh, thì ra anh thích áo ngủ dành riêng cho cụ già a. Diệp Triều Thiên tắm xong, Hàn Diệp liền đi vào, không quên nhắc nhở hắn lên giường anh nghỉ ngơi.

Diệp Triều Thiên nằm trên giường của Hàn Diệp nghe thấy tiếng nước bỗng nhiên miên man suy nghĩ, Thủy Tích đang tắm, tắm rửa…cùng Thủy Tích ngủ chung, chung một cái giường…

Chờ đến khi có một thân ảnh chậm rãi đến bên giường đặt mình nằm xuống, tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Hàn Diệp tắt đèn, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ đi.”

Hắn tất nhiên không ngủ được, người trong lòng nằm bên cạnh như có hàng ngàn xúc tua muốn quấn lấy đối phương, cả người hắn bắt đầu khô nóng, nương theo ánh trăng chiếu vào hắn trừng mắt thấy bờ vai lõa lồ của Thủy Tích không bị chiếc chăn che mất, ngứa ngáy…rất muốn sờ, sờ một chút thôi, một chút là tốt rồi. Hắn liền không do dự đem tay run rẩy đặt trên vai Thủy Tích, cảm nhận được nơi bàn tay chạm đến làn da ôn nhuận, trơn láng, hắn thở phào một cái.

“Hửm?” Hàn Diệp bỗng nhiên trở mình nhìn Diệp Triều Thiên, hắn nhanh tay rút về, hoảng sợ giật mình thấy anh hỏi “Điều hòa chỉnh lạnh sao? Tay cậu nóng quá.”

Hắn hơi đỏ mặt một chút, hai người quá gần, gần đến mức hơi thở của anh phun trên mũi hắn, Diệp Triều Thiên ổn định tâm tình, sao mình vô lại như thế, trong lòng quát lớn, nhưng không cách nào ngăn chặn những suy nghĩ *** mỹ trong đầu cứ ào ào tuôn ra như thác nước chảy xiết.

Anh nhìn hắn không nói lời nào, thấy trên đầu vai hắn lấm tấm mồ hôi, vì thế chuẩn bị bò xuống giường chỉnh lại điều hòa thấp xuống chút. Diệp Triều Thiên nhanh tay kéo mạnh chiếc chăn trùm kín hai người, hung tợn nói: “Mau ngủ, anh đừng quấy rầy em.” Hàn Diệp bị hắn làm cho không hiểu ra sao, lại vừa trải qua một ngày mệt mỏi chính mình thật sự mở mắt không lên, hỗn loạn một hồi thiếp đi lúc nào không hay.

Cảm nhận hơi thở đều đều của anh, Diệp Triều Thiên rốt cuộc tâm tĩnh lại, hai đóa thù du theo hô hấp đều đều mà nhẹ nhàng lên xuống, toàn bộ cơ thể chìm trong ánh trăng có bao nhiêu mê người, nếu hắn không nhanh trí kéo chăn trùm kín cả người anh, liền không kiên trì được đến bây giờ.

Theo mập mạp học được nhiều việc, Diệp Triều Thiên tự nhiên biết tình huống hiện tại của mình gọi là gì, dục hỏa đốt người a…

Đêm trắng.