“Hắn như thế nào lấy cái tên như vậy.” Ninh Hòa nhỏ giọng nói thầm, có lẽ là do tên của đối phương có điểm giống với hào cũ của mình.

Bất quá Đường Gia Nhạc là ai?

Ninh Hòa trầm mặc, Bán Thanh Minh lại xoa xoa đầu hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó liền tiến vào phòng. Ninh Hòa giật mình hỏi: “Ngươi vào đây làm gì?”

“Trở về phòng a.” Bán Thanh Minh nói xong, mở cửa ban công.

“Ngươi ở phòng bên kia.” Ninh Hòa hướng phòng khách chỉ.

Bán Thanh Minh quay đầu nói: “Tống Thời, đi đường này có vẻ gần hơn.”

“A……” Kỳ thật phòng bọn họ chỉ cách vách tường, ban công cũng là thông nhau. Giống như Bán Thanh Minh nói, thật sự gần hơn.

Nhưng Ninh Hòa cảm thấy đây tuyệt đối là Bán Thanh Minh cố tình, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn Bán Thanh Minh cười cười rồi đi theo đường ban công.

(hờ hờ ~ liệu tập kích ban đêm đc k nhở:”>)

Đằng nào cũng đã logout, Ninh Hòa liền chùi lại ổ chăn đi tìm chu công. Từ ngày trở về H thị, hắn vốn không có ngủ ngon, hôm nay lại bị Bán Thanh Minh quấy phá.

Hôm sau tỉnh lại cũng đã đến giữa trưa, Ninh Hòa ở trong chăn quay cuồng một trận, cũng đành lê thân lười lên ngoạn trò chơi.

Tối qua đang mơ mơ màng màng thì bị Bán Thanh Minh đánh thức, nên hắn tạm thời không có nhớ ra, giờ tỉnh táo, hắn cuối cùng nhớ lại Đường Gia Nhạc là ai, không phải là người đã cho hắn đi nhờ đến đám cưới của Giản Thiếu sao.

Nghĩ như thế, liền tìm kiếm tên của đối phương. Vốn tưởng giờ này phải là giờ đi làm, không nghĩ đến Ninh Hòa lại gửi thành công, rõ ràng đối phương cũng đang ở trên tuyến, cho nên thuận tay phát thư tín hỏi thăm.

“Mẹ kiếp, quảng cáo thì đừng đến phiền, ta không có nhu cầu.”

“……” Ninh Hòa không khỏi nhíu mày, nói: “Là ta, Ninh Hòa.”

“A, thật có lỗi thật có lỗi, hai hôm nay ta đều bị ID kiểu kí tự hỏa tinh như của ngươi làm phiền, còn tưởng ngươi cũng là đến quảng cáo sản phẩm, dịch vụ.”

“……” Ninh Hòa cảm thấy mình nên nhanh chóng đem tên đi sửa lại.

“Bất quá ra ngươi còn nhớ ta, ta đang lo không biết nên giới thiệu thế nào với ngươi.”

Đương nhiên là nhớ nên mới thêm bạn với ngươi a! Nhưng lời này đương nhiên Ninh Hòa không nói ra miệng, cũng chỉ là đáp lại: “Ta cũng muốn cám ơn chuyện ngươi hôm đó đưa ta đi một đoạn đường.”

“Không cần khách khí, ta cũng là thuận tiện mà thôi. Mà Trương Kính nói với ta ngươi sẽ ở lại H thị vài ngày, ta còn muốn làm hướng dẫn viên cho ngươi, nhưng nhanh vậy ngươi đã trở về, làm ta còn chưa có kịp mời ngươi đi ăn cơm.”

Ninh Hòa có chút ngượng ngùng, hắn làm sao có thể giải thích hôm đó tại sao hắn đột nhiên rời đi, đành đánh ra biểu tượng mặt cười, dời đề tài: “Ngươi sao lại chơi trò này a? Còn nữa, giờ không phải giờ đi làm sao?”

“Ta vẫn đang đi làm mà.”

…Đây là thái độ đi làm gì, đi làm mà vẫn có thể ngoạn trò chơi.

“Vậy ngươi hiện tại ở đâu, muốn hay không ta mang ngươi?” Nói xong, lại cho hắn một lời mời tổ đội. Trên bản đồ hiện thị vị trí của đội hữu, Ninh Hòa liền đến nghênh đón Đường Thời Vũ, sau khi đến nơi, một câu đồng thời bị hai người cùng phát ra: “Ngươi sao lại là nữ hào?”

Trên đời, thật không có chuyện gì không thể xảy ra.

Đường Gia Nhạc cấp bậc quá thấp, nên không có phụ bản thích hợp, nên Ninh Hòa chỉ có thể đi theo hỗ trợ đánh quái.

Giờ cả hai cùng đi tìm NPC nhiệm vụ, thật đáng tiếc vì cùng là nữ hào nên không thể gửi lời mời cùng ngồi tọa kỵ. Vì thế hai người đành đi bộ, lại nghe thấy Đường Gia Nhạc oán giận: “Trương Kính kia thật là chuyên làm hỏng việc, rõ ràng ta nghe nói nhân vật của ngươi là Tống Thời Nguyệt, nhưng hệ thống lại kêu tên người chơi không tồn tại. Ta thật là bị hắn làm tức chết mà.”

Ninh Hòa xác nhận Bán Thanh Minh lại có ý xấu, bất quá cũng có phần đúng, hắn thật đã từng có thân phận là kỵ sĩ Tống Thời Nguyệt, chẳng qua là ở khu khác, hơn nữa cũng đã bị san hào. Ninh Hòa cũng chỉ giải thích qua loa: “Đấy là nhân vật cũ của ta, giờ ta chơi chức nghiệp pháp sư.”

“Ta cũng không ngờ ngươi lại ngoạn nhân yêu a.”

Ngươi có lập trường để nói ta sao!!! Ninh Hòa cũng không ngờ Đường Gia Nhạc lại chọn nhân vật nữ, nhớ lại lúc gặp mặt người này so với Bán Thanh Minh còn cao to hơn một chút.

Cho nên trên mạng cái gì cũng không thể tin tưởng.

Đường Gia Nhạc là do Bán Thanh Minh dẫn vào trò chơi, nhưng đối phương lại không có tiến bang, bất quá có cũng nên là Không Đảo. Ninh Hòa hỏi hắn: “Sư phụ của ngươi đâu? Sao không đem ngươi đi thăng cấp?”

“A? Ta còn không có bái sư mà.”

“Bán Thanh Minh không thu ngươi?”

“Bán Thanh Minh…… A đúng rồi, là Trương Kính.” Hai cái tên xuất hiện cùng một chỗ luôn làm cho người ta rất khó liên hệ, Đường Gia Nhạc chần chờ trong chốc lát mới nói: “Hắn muốn nhận nhưng ta là không muốn. Kêu hắn sư phụ, ta cảm thấy cứ kì kì.”

Cũng đúng, nếu Ninh Hòa trước đây biết Dĩ Phụ cùng Thanh Minh là một, hắn cũng sẽ không kêu đối phương là sư phụ.

Xuất phát từ thói quen chiếu cố người mới, Ninh Hòa nói: “Ngươi vẫn là nên bái sư, có người đem đi làm nhiệm vụ, thăng cấp vẫn tốt hơn nhiều so với một mình.”

“Nếu nói như vậy…” Đường Gia Nhạc cười hắc hắc nói: “Không bằng ta bái ngươi làm sư đi.”