Ninh Hòa cũng đã quên bản thân đã bao lâu chưa có khóc qua, ngay cả thời điểm cha mẹ ly hôn để lại hắn một mình, hắn cũng chỉ là im lặng khổ sở một vài ngày.

Khi sống ở nhờ người thân thích, trưởng bối từng vụng trộm bàn tán, đứa nhỏ như thế nào lại không có chút khổ sở, thật là vô tâm, ngay cả cha mẹ như thế cũng không cảm giác ư. Ngay cả Đào Nguyên cũng từng hỏi hắn: “Anh…thật sự không cảm thấy gì sao.”

Ninh Hòa không nhớ lúc ấy bản thân đã trả lời cái gì, hoặc có thể hắn cũng chỉ là vùi đầu vào đọc sách đi.

Đọc sách giống như một chỗ ký thác. (đại ý là chỗ để giải tỏa)

Nhưng hiện tại, cái gì có thể trở thành vật ký thác cho Ninh Hòa.

Nằm trên mặt đất yên lặng nhìn trần nhà trống trái, nước mắt trên mặt đã muốn cạn khô, có lẽ đây là tác động do hôm qua uống rượu, say rượu chưa tỉnh nên mới có thể thất thố…chứ nếu không ngay cả khi chỉ còn một mình cũng không để nước mắt chảy ra.

Bởi “khóc” chính là nhận thua.

Bên phòng ngủ truyền đến tiếng di động, Ninh Hòa không nghĩ sẽ có người gọi cho hắn, cũng có thể nói, mấy năm qua rất ít người gọi cho hắn. Vốn nghĩ không có gì quan trọng, không bằng giả bộ không nghe thấy đi, đáng tiếc đối phương có vẻ rất kiên trì, Ninh Hòa cũng đành trở về phòng nhận điện thoại.

Màn hình hiển thị người gọi là Giản Thiếu, Ninh Hòa có điểm nhớ không ra đối phương là ai… nghĩ ngợi trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy chấn động. Vội vàng tiếp điện thoại, lớn tiếng nói: “Giản Thiếu, hóa ra ngươi vẫn còn sống a.”

“Ta…… Sát! Cái gì kêu còn sống! Ta vẫn sống sờ sờ ra đây!” Bên điện thoại truyền đến thanh âm của một cô nương, chính là trong lời nói có chút luống cuống, giống như lúc nàng từng ở trong Vận Mệnh chơi đùa chức nghiệp, dã man nhân.

Ninh Hòa cũng không nhớ nổi mình trong trò chơi đã thu bao nhiêu đồ đệ nhưng Giản Thiếu để lại cho hắn một ít ấn tượng. Thứ nhất đây là đồ đệ đầu tiên của hắn xuất sư, thứ hai là đồ đệ này hết sức nhạy bén, bởi sau khi nhận người này, đối phương thường xuyên hỏi hắn:

“Sư phụ, này rốt cuộc là đại sư huynh hay là sư tổ.”

Nhớ năm đó các ngươi còn cùng đại sư huynh cầm côn nhị đi đánh quái, thực là chuyện ngu xuẩn. Nhưng những lời đó Ninh Hòa vẫn là không nói, hắn chỉ cười ha hả đánh ra dòng chữ: “Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, coi như là làm gương.” Trời biết khi đó hắn cùng Thiên Nhai phun tào quá nhiều thứ khiến tôn nghiêm bị hao tổn, còn Thiên Nhai chính là cười mà không nói.

Sau lại vì mạng trường trục trặc, hai người (Ninh Hòa – Giản Thiếu) đồng thời rớt tuyến, ở thời điểm lên lại trò chơi cùng bắt đầu quở trách mạng trường, mới giật mình phát hiện hai người họ hóa ra cùng trường, chưa kể còn là quan hệ sư tỷ –sư đệ. Sau khi Ninh Hòa bị chấn kinh một liều liền bị Giản Thiếu tha đi xem mặt, mới phát hiện, cô nương xinh đẹp cùng hình tượng dã man nhân trong trò chơi thật bất đồng.

Giản Thiếu so với Ninh Hòa cao hơn một năm, cũng vì phải đi thực tập nên sớm ly khai trò chơi, nhưng quan hệ ở bên ngoài cũng tốt, thỉnh thoảng đi ăn cơm gặp mặt, nhưng sau hai bên đều bận việc cá nhân nên cũng ít liên hệ. Ninh Hòa không ngờ hôm nay lại nhận được điện thoại.

Phía bên kia Giản Thiếu đã muốn quở trách: “Tiểu tử ngươi cư nhiên dám để ta chờ lâu như vậy mới tiếp điện thoại.”

Ninh Hòa nhanh miệng, nói: “Vừa rồi là thật sự có việc. Nhưng cơn gió nào hôm nay lại khiến học tỷ gọi điện cho ta vậy?”

“Làm sao… Ngươi không liên hệ ta, ta không lẽ không thể liên hệ ngươi? Không bằng chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm?” Giản Thiếu hắc hắc cười nói.

Ninh Hòa nhu lỗ tai, nói: “Học tỷ, ngươi thường nói chuyện vào chủ đề chính, đột nhiên vòng vo như vậy, thật làm ta có chút không quen.”

“Phi, được rồi, ta đây liền đi thẳng vào vấn đề, ta muốn kết hôn.”

“Sao, ngươi muốn kết hôn?” Nghe tin này, Ninh Hòa tỏ vẻ phi thường bình tĩnh, chính là ước chừng sau 10s, thông tin mới được não bộ chuyển hóa, Ninh Hòa mới lý giải được: “Cái gì! Có người dám cưới ngươi!”

“Ngươi là có ý gì? Không cưới ta không lẽ cưới ngươi! Thiệp của ngươi ta quên viết, nếu không bận việc gì thì tới đây một chuyến đi, ta sẽ nhắn tin cho ngươi địa chỉ. À quên, ngươi có quyền lựa chọn đi hay không đi, nhưng nên nhớ không đi sẽ có hậu quả gì, ngươi tự biết nha!”

Nói xong, Giản Thiếu liền cúp điện thoại.

Sau một hồi khiếp sợ đi qua, Ninh Hòa định thần nhìn tin nhắn điện thoại, bắt đầu tự hỏi, Giản Thiếu là quên gửi thiệp cho mình, cho đến lúc này mới sực nhớ gọi điện cho hắn.

Tuy không muốn tin đấy là sự thật nhưng Ninh Hòa cũng cảm thấy con người Giản Thiếu đúng là có thể làm ra chuyện như vậy.

Với giao tình của họ, Ninh Hòa cũng là không cần đi tham gia hôn lễ, chính là cuộcđiện thoại này khiến Ninh Hòa nhớ ra giao ước cũ giữa hai người: Ai gả đi trước sẽ phải chuẩn bị hậu lễ cho đối phương.

Lúc ấy Ninh Hòa liền rít gào: Mẹ kiếp ta đây cũng phải gả ra ngoài a!

(hắc hắc ~ đúng…đúng…Tiểu Hòa chỉ có thể gả ra ngoài)

Bất quá quên đi, học tỷ kết hôn coi như là một chuyện tốt, hơn nữa hiện tại cũng rất rảnh rỗi. Hơn nữa hắn bây giờ cũng không muốn thượng du viễn.

Tuy hai thành phố gần nhau nhưng hiện đang trong kì nghỉ lễ, xe lẫn chỗ ở có rất ít, thời gian cũng gấp nên Ninh Hòa cũng chỉ chọn qua loa.

Xuất môn, hướng đến bến xe.

Tuy sắc trời vẫn còn sớm nhưng ở bến xe hầu như kín người. Hầu như ai cũng muốn trở về nhà đón năm mới. Rời trường được hai năm, Ninh Hòa cũng không còn chú ý đến thời gian hay lễ tết, nhìn túi hành lý phía sau, hắn thật có điểm cảm khái.

Nhìn xung quanh cũng không còn chỗ ngồi, Ninh Hòa liền tìm một góc tựa vào chờ chuyến xe xuất phát.

Dậy sớm thực có chút không quen. Không biết sao lại khiến Ninh Hòa nhớ đến Bán Thanh Minh. Ngày hôm qua, hắn ở trong mộng cũng thấy tiếng hắn ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại: “Tống Thời… ta thích ngươi…Tống Thời…ta thích ngươi…”

Trong mộng Ninh Hòa không có ngăn trở Bán Thanh Minh nói mà bắt đầu tự hỏi, ít ra Thanh Minh cũng không có chán ghét hắn, vậy nguyên nhân khiến hắn rời đi trước đây không phải do ghê tởm đồng tính luyến đi.

Nhưng nếu là vậy thì sao hắn lại rời khỏi.

Đây đúng là một vấn đề khó giải, trừ phi hắn đi hỏi Bán Thanh Minh, chắc chắn sẽ có đáp án, nhưng…hắn lại muốn buông tha… Vô luận lúc trước là vì lý do gì hắn cũng đã lựa chọn rời đi. Người quyết định là hắn, Ninh Hòa vô lực sửa đổi. Nếu giờ chấp nhận lời giải thích, nhưng cũng không đảm bảo tương lai hắn sẽ lại có nguyên nhân gì đó, lại một lần nữa rời đi.

Hắn thật chịu không nổi đau thương lần nữa.

Cho nên, cứ như vậy đi.

Mộng tỉnh lại, hết thảy liền trở về như lúc ban đầu.

Ban quản lý bắt đầu thúc giục hành khách kiểm tra vé, Ninh Hòa hấp cái mũi lặng lẽ hướng đến phía cửa, nhưng người bên cạnh hắn lại có chút quen thuộc.

Ninh Hòa sửng sốt, quay đầu, lại thấy được bên cạnh có người đang kéo hành lý nhìn hắn tủm tỉm cười.

Nằm tào, sao lại thế này, đây là mộng chưa có tỉnh sao! Ninh Hòa phi thường không xác định hỏi: “Ngươi không phải đi xe đêm qua sao?”

“Ngủ quên, nên phải đổi sang hôm nay.” Bán Thanh Minh nói.

(ế_ồmn có tin đc ảnh k =))) taz là taz k có tin đâu:”>)