Thời khắc Ninh Hòa bị đám người An Lạc vây quanh, bên tai không ngừng vang vọng tiếnguy hiếp nhưng không phải của An Lạc: “Các người đã bị bao vây, mau tước vũ khí đầu hàng”, cũng là cứu viện Quân Lâm lải nhải, điều này khiến cho Ninh Hòa có một suy nghĩ…ta không bằng vẫn là logout quên đi xúc động.

Ninh Hòa nhớ đến, nhận thức lâu như vậy, còn chưa từng có nghe qua Nhã Hà nói chuyện, cho tới bây giờ đều là đánh chữ nói chuyện phiếm, giống như mấy cô nương hắn đã từng nhận thức. Nhưng đến khi Nhã Hà lên tiếng, câu đầu tiên cũng là: “Quân Lâm ngươi câm miệng cho ta, nếu không đừng hỏi sao ta đá ngươi ra ngoài.” Tiếp theo đó mới chỉ huy ở trong kênh bang hội: “Bao vây tất cả cho ta, nếu có người động đậy giết không cần hỏi.”

Hành động sắc bén hoàn toàn không giống thời điểm Nhã Hà dẫn hắn đi phụ bản.

Ninh Hòa cũng là bị khí thế của đối phương làm cho kinh sợ, tuy là một nữ hào chưa mãn cấp, người trong bang khi cần giúp đỡ đều đối nàng nói gì nghe nấy, ai cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đem đám người An Lạc vây lại. Vì thế tình thế xoay chuyển thành ba người Ninh Hòa ở vị trị trung tâm, bên ngoài là 12 người bên phía An Lạc, bao vây quanh đó là người bên Nhã Hà, tuy không rõ ràng số người nhưng Ninh Hòa có thể thấy đây không phải hoàn toàn là người của bang hội.

“Sư phụ…” Ninh Hòa ở phía sau lưng Dĩ Phụ hô một tiếng.

Dĩ Phụ Chi Danh rất nhanh hồi phục nói: “Không cần lo lắng, ta ở ngay sau ngươi.” Ninh Hòa biết lời này ý tứ là, mục sư sẽ ở phía sau cho bọn hắn hồi phục, tuy rằng Ninh Hòa da mỏng,hỗn chiến tất sẽ tử. Nhưng là lời này nghe vào tai, Ninh Hòa đã có một loại cảm giác ấm áp. Cảm giác có thể phó thác cho người khác đã lâu không có nếm qua.

Chính là…thời điểm Ninh Hòa lên tiếng lúc ban đầu kỳ thật cũng không lo lắng hay sợ hãi, kết quả tệ nhất cũng chỉ là chết hoặc bị san hào. Nhưng Ninh Hòa cũng xác định thời gian trên người cũng đủ, cũng là nhờ gần đây đi hạ phụ bản tích cóp để chờ lên mãn cấp đổi trang bị, mà khoảng cách san hào cũng là phi thường xa xôi. Cho nên Ninh Hòa mới có thể không chút sợ hãi đứng ở đây cùng mọi người hao tổn thời gian. Hắn mở miệng kỳ thật muốn nói: “Sư phụ, chúng ta có nên hay không mặc trang bị vào.”

“……” Dĩ Phụ Chi Danh đột nhiên cười đến không kiềm chế được, nhưng trong trò chơi vẫn là dùng ngữ khí bình tĩnh hồi đáp: “Ân, mặc vào đi.”

Có trang bị cùng không có trang bị, thuộc tính cá nhân vẫn ở trình độ khác nhau. Ninh Hòa thay trang bị xong, giá trị sinh mệnh tăng gấp hai, Dĩ Phụ cũng đưa ra một cái hồi phục, cả ba cùng chuẩn bị phối hợp phá vòng vây. Hoa cô nương ở kênh đội ngũ khẩn trương nói: “Chúng ta phá vòng vây có vẻ dữ dội a.” Được rồi, kỳ thật phá vòng vây của bọn người An Lạc cũng không phải quá khó khăn, bởi lúc này chúng cũng không nhàn rỗi chú ý ba người bọn họ. Nhưng chỉ sợ bọn họ chết còn muốn tìm đệm lưng, khiến Ninh Hòa không thể nghi ngờ.

“Tịch Thập ngươi cố giữ?” Nhã Hà lời này có vẻ là nói với Dĩ Phụ Chi Danh, tuy theo quy tắc đây là điều nên nói với tiểu hào, bởi họ chỉ cần tự bảo vệ bản thân, không khiến cho người khác lo lắng và tăng thêm gánh nặng cho đội hữu. Bởi Nhã Hà căn bản là không tin tưởng Dĩ Phụ, mà Dĩ Phụ vẫn là cấp thêm trị liệu cho Ninh Hòa dù đã đầy huyết, thật là lãng phí, Ninh Hòa nghĩ.

Một khi đã như vậy, liền không có gì để lo lắng. Tất cả chỉ chờ Nhã Hà ra hiệu, trận đấu liền bắt đầu. Bất quá Ninh Hòa cảm thấy hôm nay trận bang chiến này có một chút cảm giác là lạ, là nói… thời gian nghỉ ngơi giống như có chút dài quá đi. Vừa rồi đám An Lạc còn nói sẽ giết này nọ, nhưng từ lúc Nhã Hà tới, tên nóng nảy kia giống như choàng váng, đứng yên tại chỗ không chút động tĩnh.

Bất quá mười mấy người bị hơn hai mươi người vây quanh, cảm giác áp bách cũng đích xác không giống cảm giác bình thườngbị vây ngược lại, xác thực khó trách. Nhưng đây lại là lần đầu Ninh Hòa thấy người trong bang hội đồng thời lên tuyến, có lẽ trong đó cũng có không ít tiểu hào đi. Nhưng điều này cũng không đáng bận tâm, khi chú ý đến khí thế, chỉ đơn giản như vậy đã bị áp đảo, Thiên Thu Nguyệt bất quá cũng như vậy.

Không ngờ đến, đám người kia im lặng là vì mệnh lệnh của An Lạc. mà An Lạc cũng như phát điên chạy tới phía trước Nhã Hà lên tiếng nói: “Ngươi như thế nào lại ở bên này.”

“……” Không Đảo một hàng nguyên bản tính động thủ, lại nhìn đến câu kia đồng thời trầm mặc. Này không phải đến đánh nhau sao, như thế nào đối phương lại chạy tới gần như vậy. Vì thế ánh mắt tất cả đều đổ lên phía Nhã Hà, Quân Lâm phát ra một cái mặt cười nói: “Hôm nay không cần đánh, Nhã Hà ngươi hi sinh một chút nhan sắc cho tên kia đi, chúng ta liền có thể sớm hồi thành.”

Lúc này không cần Nhã Hà nói gì, mỗi người trực tiếp tặng cho Quân Lâm một chiêu, khiến Quân Lâm lập tức nằm gục xuống, còn bị định thân, không thể động đậy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi…thật…ngoan a.”

Ninh Hòa đứng ở giữa nên cũng không rõ người kia là ai, bất quá hắn thấy được tên kẻ ngược Quân Lâm một trận là Chùy Tử, đối phương đúng là một dã man nhân. Vì thế trong đầu Ninh Hòa nháy lên Chùy Tử của Bán Thành Yên Sa đã gặp ở phía ngoài thành. Lấy giao tình của hắn cùng Nhã Hà, đến hỗ trợ cũng không có kì quái. Chính là người kia không có ra mặt mà chỉ lánh ở chỗ khuất, cũng có thể bị ảnh hưởng từ vụ của Bán Thanh Minh.

An Lạc thật ra không có chú ý Quân Lâm xảy ra chuyện gì, hắn lúc này chính là lòng tràn đầy vui mừng đứng trước mặt Nhã Hà, trong lòng đắn đo nên nói cái gì mới tốt, thật vất vả mới nói được một câu nhưng thái độ của đối phương lại khiến hắn lo lắng. Đợi cả buổi Nhã Hà mới trả lời: “Ngươi là kẻ muốn giết người của bang ta?”

“Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm, chúng ta không phải ở trong này thưởng BOSS sao, khó tránh khỏi có ngộ thương, ngươi đừng để ý, ha ha…” An Lạc này cười cười, càng cười càng chột dạ, cuối cùng cũng im lặng chờ Nhã Hà tuyên án. Bất quá hắn mới yên lặng hai giây, lại đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “A? Ngươi như thế nào ở Không Đảo?”

“Ngươi mù hay không mà không thấy trên đỉnh đầu ta hai chữ to đùng.”

“Cái kia…lần đầu ta gặp ngươi, rõ ràng ngươi không phải không gia nhập bang hội sao.”

Nga, thì ra là thế. Đoàn người Không Đảo đều phi thường ăn ý ở kênh bang hội phát ra biểu tình cười trộm, tầm mắt như cũ tập trung ở trên người Nhã Hà. Hóa ra hai người này là chỗ quen biết, lúc đó Dĩ Phụ Chi Danh mới nhịn không được ở kênh YY hỏi: “Các ngươi khi nào thì nhận thức? Ta như thế nào lại không biết?”

“Câm miệng.” Nhã Hà hung tợn nói, mà hắn giờ phút này càng muốn một đao trực tiếp giết chết An Lạc. Làm gì có chuyện họ quen biết nhau, thực tế tại thời điểm mới lập nick vô tình gặp bọn họ ở dã ngoại mà thôi. Lúc ấy chỉ là làm nhiệm vụ sát quái mà nửa buổi cũng chưa xong, An Lạc đứng một bên không nhịn được ra tay tương trợ. Mới đầu cả hai cũng trở thành bạn, An Lạc cũng có phát thăm hỏi hoặc hỏi han có cần hộ trỡ hay không, nhưng Nhã Hà cũng không cần thiết, vì thế bẵng qua một thời gian, họ cũng không có liên hệ qua.

Kì thật mà nói đây là lần thứ hai họ gặp mặt(Nguyệt: thế mà anh kia lại trồng cây si rồi). Lần trước có náo nhiệt, Nhã Hà không có mặt mà chỉ nghe kể lại, trong lòng đã sớm có tính toán đem tên kia giết chết.

Mà An Lạc cũng tiếc nuối nói: “Lần trước như thế nào lại không có ngươi. Nếu biết sớm mấy người cùng bang, ta khẳng định không gây khó dễ cho họ.”

Nằm tào, rốt cục là ai tha cho ai.

Bất quá xem tình huống hiện tại là không có xảy ra chiến tranh. Người bên Không Đảo cũng chính là tới để cứu bang chủ phu nhân.(há há coi kìa…coi kìa…BCPN cơ đấy:”>).Nếu hiện tại đã không còn nguy hiểm, bọn họ cũng tự nhiên tản đi.

Về phần ba người bị vây, tự nhiên cũng là nhân cơ hội thoát ra. Nhã Hà vốn là chuẩn bị rời đi, nhưng là An Lạc vẫn còn tích cực hỏi: “Ngươi giờ muốn làm gì? Ngươi cũng thiếu chút nữa là có thể thăng cấp, muốn hay không ta đem ngươi đi hạ phụ bản.”

Ninh Hòa nhịn không được vì Nhã Hà bi ai, bất quá nhìn qua bên Dĩ Phụ Chi Danh thấy hắn cũng không có phản ứng, Ninh Hòa đoán rằng, sư phụ có phải hay không có chút mất hứng? Hắn trong lòng vẫn là một mực nhận thức Nhã Hà cùng Dĩ Phụ Chi Danh là một đôi, kết quả hiện tại đột nhiên có bên thứ ba, kịch tình đi không đúng hướng a! Sư phụ không thể thành vật hi sinh a! Ninh Hòa trong lòng nghĩ ra một loạt lời an ủi, cuối cùng vẫn là đối Dĩ Phụ Chi Danh nói: “Sư phụ, đừng lo lắng, người Nhã Hà tỷ thích là ngươi, tên An Lạc sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Dĩ Phụ Chi Danh nhìn đồ nhi trước mặt, trong lòng nước mắt rơi như mưa. Hắn có thể không lo lắng sao, Ninh Hòa thật không hề để ý đến tâm ý của hắn. Thôi thôi, ta ngay từ đầu nên biết đến, Ninh Hòa người này ở phương diện tình cảm là trì độn hết thuốc chữa.