Căn bản không cần thương lượng, tất cả mọi người đều đồng ý đi đến Ma giới, thậm chí còn rất hưng phấn đến nóng lòng muốn thử đi ngay, tuy rằng Thiên Hồng tận tình khuyên bảo luôn cường điệu lặp lại Ma giới rất nguy hiểm, thế nhưng cuối cùng tạo thành kết quả chính là y bị mọi người đề cử đi ra làm nhục thuẫn (tường thịt aka ^^) công cộng, lý do là “Nếu như nguy hiểm như thế, vậy ngươi vì mọi người phục vụ một chút đi.”

Thiên Hồng đáng thương, mệnh khổ a, lại đặt nhân dân vào địa vị công bộc, lúc nào khó khăn thì xung phong đi trước, không có (nguy hiểm, khó khăn) thì bị đẩy ra phía sau.

Ma giới cũng không phải là nơi mà mọi người đều có thể tiến nhập, ngoạn gia Nhân tộc nếu muốn tiến vào Ma giới, phải xông qua thủ hộ giới môn tam đầu khuyển ngăn cản, bởi vì ngoạn gia Ma tộc không thể tham dự chiến đấu với thủ hộ giới, cho nên Quy Điệp, Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng đành phải đi trước một bước đến Ma giới chờ bọn hắn.

Không biết bị rót mê canh gì, Giấc Mộng Nam Kha quyết định lưu lại nhân gian cùng nhau xử lý công việc cửa hàng mới khai trương của “bọn họ”, không thể cùng mọi người cùng nhau đến Ma giới chơi, hiện ở trong đội ngũ chỉ còn lại hamburger, Gây tê cùng hai người Vân Sinh, Thải Hồng Thải Hồng mà thôi, cứ như vậy đội ngũ bọn họ có hai người là cận chiến thêm hai cái viễn công hình (tấn công từ xa), lực công kích không thể xem thường, tuy rằng khuyết thiếu một cái Y sư, nhưng mà mang nhiều dược trị thương thì có thể bù lại khuyết điểm này.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, đám người Tuyết Sinh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn đi vào ô hắc Ma giới chi môn to lớn đồ sộ, nhìn đại môn nặng trịch ngay trước mắt phát ra thanh âm kẻo kẹt đóng lại, Quy Điệp gục đầu xuống, như có như không thở dài.

Tuyết Sinh tai nhọn châu đầu lại, cười hắc hắc nói: “Sao vậy, hiện tại bắt đầu lo lắng sao?” Vừa rồi Quy Điệp rõ ràng còn cố ý không nhìn đến Vân Sinh, người ta vừa mới đi, hắn lập tức liền thở dài ra hơi, xem ra hấp dẫn của Vân Sinh, đã đá động đến hắn. Tuyết Sinh vui sướng hài lòng nghĩ.

Quy Điệp mắt liếc nhìn hắn, không biết hắn đang cười trộm cái gì, kéo Tuyết Sinh lại nói: “Đi mau, chúng ta tới Ma giới trước chờ họ ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể cùng chúng ta hội họp ở Ma giới.”

Kết quả... Mắt long lanh sáng, mỏi mắt chờ mong... Lát sau... hóa thành lửa giận….

“Ngươi sao lại lâu như vậy mới đi ra? Bộ ngươi bò đi hả?”

Đợi nửa ngày, thẳng đến Quy Điệp chờ đến hư hỏa dâng lên, vừa nhìn thấy Vân Sinh dẫn đầu đi ra khỏi đại môn, lập tức xông tới trước ở trên đầu hắn cho một quyền.

“Ô ô...”

Vân Sinh ủy khuất ôm lấy đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Hắn thực sự đã cố gắng hết sức, chính là thực lực thủ hộ ma thú so với bọn hắn tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn, nếu không phải mang theo đầy đủ dược phẩm ăn giống như ăn cơm rót hết vào bụng, bọn họ có thể đã không thể đi ra được, hắn là người thứ nhất từ giới môn lao ra, vốn tưởng rằng sẽ nhận được cái ôm của Quy Điệp, cho dù không có ôm, nhưng ít nhất cũng phải tán dương một chút chứ, nhưng mà... Nghênh đón hắn chỉ là một quả đấm của người nào đó lao tới...

Thiên Hồng mỉm cười, lay động đánh thức Tuyết Sinh đang ở trên người hắn ngủ ngon lành đến thiếu chút nữa ngay cả nước miếng đều nhỏ xuống. Tuy rằng Quy Điệp biểu hiện thực thô bạo, nhưng vừa rồi biểu tình nôn nóng lo lắng của hắn Thiên Hồng đều xem ở trong mắt, đánh là thân mắng là yêu, hiện tạ hắn ra sức đánh Vân Sinh bất quá cũng chỉ là tâm tình thả lỏng cùng phát tiết mà thôi. Đây là chuyện tốt, chuyện tốt a.

Sủng vật Hổ Vương của Vân Sinh đồng tình nhìn thoáng qua chủ nhân, lắc đầu, dứt khoát đi về hướng Tiểu Bạch chào đón.

Nhìn đến hai con sủng vật thân mật thắm thiết cọ cọ cùng một chỗ, Vân Sinh oán hận nhìn về bóng dáng Quy Điệp, oán khí ngập trời, tại sao Tiểu Điệp không thể giống như sủng vật của hắn nhiệt tình như thế chứ?

Trở lại cố hương quen thuộc, Tiểu Lục cùng Phi Phi đều vô cùng hưng phấn, hưng phấn của bọn nó tựa hồ cũng lây cho những đồng bạn khác, một đám sủng vật, trên mặt đất chạy nhảy, bay lên trời, chi chi cạc cạc loạn thành một đám, dọc theo đường đi gặp được đại quái tiểu quái, tất cả chúng quái đều gặp tai họa.

Người cao ngựa lớn lao động miễn phí Thiên Hồng quả nhiên được đề cử đi ra đứng ở tuốt đằng trước, nhẫn nhục chịu khó đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ làm nhục thuẫn + (quân) tiên phong.

Tại đây một người cùng sủng vật mở đường, bọn họ thuận lợi đi tới Ma giới ẩn giả rừng rậm, dựa theo công lược trên diễn đàn, quái nơi này tuy rằng cấp bậc không cao nhưng mà thắng ở chỗ số lượng nhiều, đúng là nơi thích hợp để cho bọn họ luyện cấp.

Trong sâm lâm này bất đồng với nhân gian, ma giới thực vật cũng không phải ăn chay, chỉ cần mất cảnh giác một chút có thể sẽ bị xúc tua, thân cành gì đó từ nơi nào đó vươn ra đem ngươi hút thành xác khô, may mắn có Tiểu Lục, cùng là thực vật, nó đối ma giới thực vật cũng rất mẫn cảm, khiến cho bọn họ tránh thoát không ít công kích từ thực vật.

Đột nhiên trong lúc đó, không biết từ đâu truyền đến một tiếng gào thét, kéo dài thê thảm, bọn người Tuyết Sinh hai mặt nhìn nhau một trận, nhịn không được lòng hiếu kỳ, liền hướng về địa phương phát ra tiếng gào chạy tới.

Từ trong bụi cây rậm rạp chui ra, chính là một mảnh đất trống trong rừng tương đối trống trải.

Người thứ nhất chui ra ngoài chính là Vân Sinh, lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Bởi vì ở giữa lùm cây khe hở có hơi hẹp, chỉ có thể dung một người đi qua, xếp ở vị trí phía sau Tuyết Sinh bị tấm lưng rộng lớn của Thiên Hồng hoàn toàn che hết tầm nhìn, tuy rằng hắn thân cao đã không thể so với lúc trước, nhưng mà cùng Thiên Hồng vẫn không thể so tới, hắn ước lượng nhón chân lên tả hữu nhìn xung quanh, nề hà vẫn chỉ có thể nhìn đến lưng Thiên Hồng, không khỏi kêu lên: “Vân Sinh, là cái gì thế?”

“Nơi này có thân thích của Tiểu Lục.”