Nam Kha Nhất Mộng đi trước dò đường phát hiện có quái vật, một con con hổ nhỏ lông xanh nhạt, đừng nhìn nó so với mèo rừng lớn hơn không được bao nhiêu, nó chính là quái cấp 70, cực kỳ nhanh nhẹn, còn có pháp thuật công kích hệ phong, hơn nữa còn có thuộc tính biến thái miễn dịch pháp thuật, bất quá đối với đội Thiên Hồng không có loại chức nghiệp pháp sư bọn họ mà nói, cũng không sao cả, nhưng dựa vào nó vẫn có thể dọa lùi một số ngoạn đuổi theo, đây mới là mục đích chính bọn họ tới Hắc Sơn Lĩnh này.

Mặc dù cùng là quái cấp 70, nhưng một con quái Tật Phong Hổ cùng BOSS Biến Dị Kim Thiền về mặt thực lực là chắc chắn có chênh lệch, hơn nữa bọn họ cũng đã thăng vài cấp, Gây Tê lại càng không cần phải nói, đã đột phá được cấp 60, nhất là Tuyết Sinh luôn ăn ké kinh nghiệm của Thiên Hồng, thuận lợi thăng lên cấp 35, chỉ có Thiên Hồng đáng thương cố lắm cũng chỉ lên đến cấp 56, thế nhưng hắn cam tâm tình nguyện là được.

Bởi vậy, nếu chỉ đối mặt vài ba con 1 lần, với bọn họ không tạo được uy hiếp gì, hiện tại nguy hiểm nhất vẫn là các ngoạn gia âm hồn bất tán.

Bọn họ vừa mới tìm được nơi tránh gió, tính chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe thấy âm thanh đáng hận của hệ thống vang lên, đầu tiên là thông báo tọa độ vị trí của Thiên Hồng.

“Nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Bọn Soái Vô Chỉ Cảnh chỉ cần nghĩ đến trận bạo loạn ở Chu Tước Thành lúc ấy thì chết lặng, vì phần thưởng rất là hấp dẫn, nên có rất nhiều ngoạn gia liều lĩnh.

“Theo sơn đạo bên kia rời đi.” Nam Kha Nhất Mộng ở phía trước dò đường chỉ phương hướng cho mọi người, tiếp tục hướng về phía ngọn núi đi tiếp, tuy rất nguy hiểm nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

Khi bọn hắn đi được 1 đoạn.

Lúc này Nam Kha Nhất Mộng đột nhiên kinh hô: “Các ngươi nhìn dưới chân núi.”

Ở phía xa, trên sơn đạo ghập ghềnh, một đội ngũ ngoạn gia bước đi chỉnh tề, đội hình đủ loại chức nghiệp sát cánh nhau, biểu lộ đây cũng không phải là tổ đội người chơi tạm thời, mà là bang phái hành động.

Soái Vô Chỉ Cảnh quan sát một hồi, sắc mặt ngưng trọng nói: “Không tốt, huy chương trên cờ kia, là của một bang phái rất có thực lực—— Thiên Đạo Minh, xem ra bọn họ đã tiếp nhận nhiệm vụ bang phái đến thịt chúng ta.”

Càng hỏng bét hơn là, ngoại trừ hơn ba trăm người Thiên Hạo Minh, còn có ba bốn trăm ngoạn gia muốn đến đục nước béo cò cũng hô hào kéo bạn bè lục tục chạy lại đây, phân công nhau hướng lên núi bọc đánh.

“Nhanh lên, chúng ta phải trước rời khỏi đây trước khi bọn chúng đến.”

Nam Kha Nhất Mộng lo lắng thúc giục mọi người.

Bọn họ không dám chần chờ, dùng tốc độ nhanh nhất theo sơn đạo đi tới.

Mắt thấy theo con đường nhỏ bí mật sắp thóat vòng vây, ai ngờ Thiên Đạo Minh cư nhiên đã phái 1 tiểu đội 50 người mai phục tại lộ khẩu dưới chân núi.

May mà Nam Kha Nhất Mộng linh mẫn phát hiện hơi thở của địch nhân, mới giúp cho bọn hắn không bị rơi vào trong vòng vây của đối phương, nhưng một hồi chiến đấu không thể tránh khỏi đã bắt đầu rồi.

Cảm nhận được cơ thể Thiên Hồng buộc chặt, Tuyết Sinh cũng biết năm mươi người Thiên Đạo Minh trước mặt, mỗi chiến tướng đều là tinh anh, trận này, đánh không dễ dàng, cho nên cậu cẩn thận từ trên vai của Thiên Hồng tuột xuống, tại trong thời điểm nguy hiểm này, cậu muốn cùng mọi người cùng nhau chiến đấu.

Vài thuật sĩ từ trận doanh bên kia ném ra chú phù, cơn mưa lửa phủ khắp bầu trời bắt đầu hướng vị trí bọn người Thiên Hồng rơi xuống, đây cũng có nghĩa, cuộc chiến bắt đầu.

Tuyết Sinh nâng Thiên Thủy Linh Châu trong tay lên hướng về phía trước, phát động Thủy Bích, bức tường xanh nhạt hình bán cầu thành công đỡ toàn bộ hỏa diễm.

Thừa dịp địch nhân bị cản trở, các đồng bạn còn lại cũng đồng thời phát động tiến công, đối với bọn họ không có pháp sư mà nói, cận chiến mới là lựa chọn tốt nhất.

Pháp thuật công kích cự ly xa không hiệu quả mà còn bị phản về, lại bị Thiên Hồng bọn họ vọt tới, thế là 2 phương lâm vào chiến đấu giáp lá cà.

Dưới sự giựt dây của Tiểu Điệp, Tuyết Sinh lần đầu tiên dũng cảm chạy ào vào tiền tuyến đang chiến đấu kịch liệt.

Tuyết Sinh nhắm một mắt mở một mắt cho phép Tiểu Điệp ở bên cạnh hưng phấn nơi nơi giết người phóng hỏa, Tiểu Điệp quả nhiên là một sát nhân cuồng, tuy rằng tạo thành ảnh hưởng trực tiếp đến công đức của Tuyết Sinh bị giảm mạnh xuống, nhưng hiệu quả công kích của hắn lợi hại đến không ngờ, lập tức giảm bớt được áp lực cho bọn Thiên Hồng.

Tuyết Sinh mới vừa bỏ thêm 1 Trị Liệu Thuật cho Nam Kha Nhất Mộng đang bị truy, chợt nghe Soái Vô Chỉ Cảnh hô to: “Đừng ham chiến, viện binh của bọn họ sắp tới.”

Mọi người nghe được tiếng kêu, lập tức ăn ý vừa đánh vừa lui, vượt qua con đường núi này.

Đúng lúc này, tình trạng càng hỏng bét hơn xuất hiện, hành động của bọn hắn dù sao cũng vẫn là quá chậm, vừa ra khỏi núi liền lọt vào vòng vây của Thiên Đạo Minh.

Vừa rồi đám người mai phục cũng phát hiện bọn họ, liền lập tức phát ra tín hiệu, làm cho bọn người Thiên Hồng vừa mới lao ra khỏi sơn đạo, lại liền vừa vặn bị tầng tầng bao vây.

Hơn nữa ra khỏi núi chính là một ruộng dốc tương đối bằng phẳng, tạo thành thuận lợi cho đội hình của bọn họ, bốn phía còn nghe thấy có ngoạn gia tự do muốn nhân cơ hội mò 1 mớ, công kích như thủy triều 1 đợt so với 1 đợt càng cường liệt hơn.

“Thật nhiều người a.” Nam Kha Nhất Mộng có chút sợ hãi lui về bên Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh không nói gì, cậu cắn răng gắng sức duy trì Thủy Bích. Trong nháy mắt, bọn họ gần như là đồng thời bị ba bốn trăm công kích từ pháp thuật và binh khí, ngay cả Thủy Bích cường đại cũng bắt đầu lóe ra những quang mang không ổn định, bởi vì Thủy Bích chịu công kích trút lên khiến pháp lực cậu tiêu hao, nên Tuyết Sinh chống đỡ thật sự rất vất vả. Nhưng may mà có Thủy Bích bảo hộ, đồng bạn đến giờ còn chưa có thương vong, vì an toàn của mọi người, vô luận như thế nào cậu vẫn phải tiếp tục chống đỡ.

Nhân số chênh lệch quá xa, trong một trận công kích nặng, không đến năm phút, trên thân mọi người đều xuất hiện các vết thương, ngay cả Quỷ Điệp cũng sắp duy trì không được.

Nhưng bởi vì bọn Thiên Hồng nhân số ít, khiến cho vòng vây không thể không thu hẹp lại, khiến cho trong tầng vòng vây chỉ có một số ít trực tiếp công kích bọn họ, cho nên mới có thể chống đỡ thời gian dài như thế.

Tuyết Sinh hướng trong vòng tay sờ, linh đan dùng để bổ pháp lực còn không nhiều, trong lòng cậu chợt lạnh. Vì duy trì Thủy Bích, cậu căn bản coi nó là cơm ăn, mắt thấy pháp lực của mình sắp bị tiêu hao hết, mà chỉ còn lại viên thuốc cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì khoảng chừng mười giây nữa mà thôi.

Mà lúc Thủy Bích sụp đổ, cũng chính là lúc mọi người bỏ mạng

Thủy Bích liên tục bị công kích, lục sắc quang mang càng lúc càng mờ nhạt.

Chẳng lẽ phải chờ chết sao?

Không, Tuyết Sinh trong nháy mắt quyết định, chỉ cần có một tia hi vọng sinh tồn,tuyệt đối không thể buông tha.

“Mọi người tận lực dựa vào bênh cạnh ta, ngàn vạn lần không được rời khỏi ta quá 1 thước.” Tuyết Sinh hô to trong kênh đội ngũ.

Xuất phát từ tín nhiệm, mọi người trong trận đấu thảm liệt tận lực siết chặt đội hình, dán sát chung quanh Tuyết Sinh, dù rằng quá trình này khiến trên người bọn họ lại thêm nhiều vết thương hơn.

Tuyết Sinh đem một viên linh đan cuối cùng nhét vào trong miệng, hít một hơi thật sâu, thu hồ lại Thủy Bích, đồng thời niệm cấm chú.

Cơn sóng cuồn cuồn ngập trời lập tức bao phủ toàn bộ ngoạn gia, con sóng lớn nổ vang, nuốt sống toàn bộ tiếng kêu gào