Nghe nói có đấu giá hội, người không kiến thức như Tuyết Sinh cảm thấy vô cùng hưng phấn, tuy rằng không có tiền mua, nhưng nhìn cũng tốt a. Soái Vô Chỉ Cảnh thấy cậu hưng phấn như thế liền đem sổ ảnh chụp của vật phẩm đấu giá hội mà cậu mua được đưa cho Tuyết Sinh.

Sổ ảnh này là toàn bộ tư liệu vật phẩm được đăng kí bán đấu giá, theo sự tăng lên không ngừng các ngoạn gia đem đồ vật đến bán đấu giá, thông tin của sổ ảnh cũng không ngừng cập nhật, tuy rằng một quyển chỉ tốn 5 lượng bạc, nhưng cũng để cho bên tiến hành bán đấu giá lời được 1 khoản trước khi bán đấu giá.

Tuyết Sinh và Vân Sinh say sưa cùng nhau lật xem những bức chụp trong sổ ảnh, sổ ảnh này không giống những cuốn sách bình thường, mà giống như 1 cái đài triển lãm nhỏ, có thể cho người ta quan sát giống như tận mắt nhìn thấy, thấy rõ ràng từng góc độ của vật phẩm, nếu là loại ảnh chụp sủng vật thì còn có thể cử động, chính là không thể sờ tới mà thôi. (ai xem harry poter chắc cũng tưởng tượng ra nhỉ ^^)

Lật đến một tờ, đột nhiên nghe được một tiếng hí dài, vật thể đen sẫm rực rỡ sống động trên giấy cư nhiên là một con tuấn mã! Trên khung vật phẩm viết: Ô Chuy (loại vật phẩm để cưỡi).

Tuyết Sinh và Vân Sinh cùng kêu lên sợ hãi, không cần nhìn giới thiệu cũng biết, Ô Chuy này không phải là thú cưỡi của Sở Bá Vương sao? Bọn họ biết trong <> đã mở ra hệ thống thú cưỡi, nhưng ngay cả danh mã như thế cũng xuất hiện làm sao không khiến cho người ta kinh ngạc.

Nhìn tư thế chạy băng băng của Ổ Chuy trên sổ ảnh, ưu mỹ cao ngạo, cơ thể lúc nhảy lên cùng tứ chi thon dài càng phá lệ xinh đẹp, thật không hỗ danh là một đời danh câu.

Ánh mắt Vân Sinh tràn ngập yêu thích, đối với con Ô Chuy vừa nhìn lại nhìn, nhưng khi nhìn đến giá quy định tới 2000 lượng hoàng kim, ánh mắt không khỏi ảm đạm xuống, giá đắt như vậy thì bọn họ làm sao chịu nỗi.

Tuyết Sinh đã phát hiện biến hóa của Vân Sinh, lại nhìn xuống con Ô Chuy, hiển nhiên là biết Vân Sinh vô cùng yêu thích, người làm ca ca như cậu luôn nhận được sự chiếu cố của đệ đệ, hiện giờ cũng đến lúc đến phiên cậu vì Vân Sinh làm chút chuyện.

“Vân Sinh, anh mua con ngựa này tặng cho em được không?”

Vân Sinh chấn động, “Anh lấy đâu ra tiền?”

“Anh bây giờ đúng là không có tiền,” Tuyết Sinh lại không cảm thấy đó là vấn đề lớn, “danh hiệu của anh là ‘Dược Vương’ nga, hơn nữa anh còn có rất nhiều tài liệu trân quý. Hiện tại cách đấu giá hội còn ba ngày, nếu trong vòng ba ngày anh có thể luyện ra một ít hảo dược, thì trước khi Ô Chuy ra đấu giá ta đem bán thuốc đi không phải là sẽ có tiền sao?”

Thấy Vân Sinh còn muốn cự tuyệt, Thiên Hồng cũng cười nói: “Vân Sinh ngươi cũng đừng từ chối nữa, nếu Tuyết Sinh đã nói như thế, liền nhất định nắm chắc con Ô Chuy kia tặng cho ngươi.” Nếu không phải biết Tuyết Sinh không muốn tiền của mình, hắn thật sự có thể chuyển tiền trong hiện thực vào, Tuyết Sinh quyết tâm muốn dựa vào thực lực của mình mua con Ô Chuy tặng cho Vân Sinh, vậy hắn cũng chỉ có thể quyết định ủng hộ Tuyết Sinh.

Nam Kha Nhất Mộng ở bên cạnh cũng hợp lại hỗ trợ ra chủ ý: “Đấu giá hội sẽ tiến hành trong ba ngày, Ô Chuy xếp vào ngày cuối cùng bán đấu gia. Nếu Tiểu Tuyết có thể luyện ra hảo dược, chúng ta có thể tranh thủ đem dược đi bán sau đó thì dùng tiền đó mua Ô Chuy, còn có thể thừa dịp đấu giá hội để bán lấy một cái giá tốt nữa.”

“Tốt, cứ quyết định như vậy đi,” Tuyết Sinh hai tay chống nạnh cười đắc ý, “anh nhất định sẽ đem cái con ngựa Ô chuy kia tặng cho em!”

Thấy Tuyết Sinh đã hạ quyết định, Thiên Hồng đương nhiên cũng bồi theo cậu, mà Soái Vô Chỉ Cảnh bọn hắn lại quyết định tiếp tục đi luyện cấp, mới gặp mặt lại muốn ra đi.

“Thế nhưng,” Tuyết Sinh cảm thấy rất áy náy, “như vậy Thiên Hồng ngươi liền không thể làm đệ nhất cao thủ.”

Thiên Hồng mỉm cười, Hamburger lại nhanh miệng nói “Lão Đại đã không còn là đệ nhất nữa, nhưng hắn vẫn là lão đại của chúng ta.”

“A?” luôn không có chú ý đến Bài Hành Bảng, Tuyết Sinh ngây dại hỏi: “vậy hiện tại ai là đệ nhất?”

“Là Gây Tê nhà chúng ta cấp 56 đứng thứ nhất, lão đại gần đây đều không có luyện cấp cho nên vẫn là cấp 54, đã rơi xuống hàng thứ tư.” Hamburger thực sự đối với sự trì độn của Tuyết Sinh không biết nói thế nào mới tốt, chuyện này đã sớm huyên náo ồn ào trên diễn đàn.

Cho dù sớm biết mình nhất định sẽ liên lụy đến Thiên Hồng, nhưng Tuyết Sinh vẫn cảm thấy thực thương tâm. Thiên Hồng sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: “Đệ nhất đối với ta mà nói không tính là cái gì, quen biết được ngươi mới là chuyện tối may mắn đối với ta.”

Mắt thấy hai người lại chuẩn bị ôm cùng 1 chỗ, Quỷ Điệp thực sát phong cảnh hô: “Thời gian cấp bách, mọi người đừng có mè nheo nữa.” nói giỡn, vừa rồi cái tiểu cô nương kêu Thải Hồng Thải Hồng kia vừa thấy hắn trong mắt liền tỏa ra trái tim quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, hiển nhiên thừa hiểu là tiểu cô nương động xuân tâm, chính là hắn lại sợ muốn tránh cũng tránh không kịp, hận không thể thúc đẩy bọn họ đi nhanh lên một chút. Quỷ Điệp hiện tại bắt đầu hối hận chuyện giấu diếm mình là NPC.

Thời gian đích thực là không nhiều, Soái Vô Chỉ Cảnh bọn hắn cũng không giúp được cái gì, đành phải đi trước tiếp tục luyện cấp, vị trí đệ nhất của Thiên Hồng đã tặng cho Gây Tê, nên bây giờ tuyệt đối không thể tiếp tục tặng cho ngoại nhân.

Nam Kha Nhất Mộng bởi vì cùng bọn Soái Vô Chỉ Cảnh không có thân thiết, cho nên cũng tự nguyện lưu lại bồi Tuyết Sinh.

Soái Vô Chỉ Cảnh trước khi đi để lại lều trại vừa mới mua cho bọn Tuyết Sinh, bởi vì trong Chu Tước Thành hiện nay đã không thể tìm được khách điếm để có thể tá túc, nếu ở ngoài dã ngoại mà không có chuẩn bị tốt lều trại để ngủ thì thế nào cũng sẽ bị quái cắn chết.

Tiễn đoàn người Soái Vô Chỉ Cảnh, Tuyết Sinh ngồi xuống mặt đất bắt đầu nghiên cứu một đống dược liệu thượng vàng hạ cám trên người mình.

Nhìn thấy cậu lấy từng món từng món đồ vật này nọ ra ngoài, mỗi kiện cư nhiên đều là trân phẩm vô giá, Nam Kha Nhất Mộng đôi mắt vốn đã lớn nay trừng đến thiếu chút nữa là rơi ra.

“Ngô ngô…” Tuyết Sinh nhìn dược liệu đầy đất, buồn rầu cắn môi, quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu, tài liệu trước kia đôi phu phụ cho đều là thứ tốt, thế nhưng …

“Xảy ra chuyện gì, dược liệu không đủ?” nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Tuyết Sinh, Thiên Hồng quan tâm hỏi.

“Không, dược liệu có rất nhiều, chính là… cơ hồ tất cả đều là âm tính.”

Đây hiện tại là vấn đề lớn nhất quấy nhiễu Tuyết Sinh.

Cậu là Dược Vương độc nhất trong <> hiện nay, trình độ đa phần là dựa vào Biện Dược Thuật mà đôi vợ chồng Hồng Nghê truyền cho lúc cậu sinh ra. Biện Dược Thuật là kỹ năng tiền đề để đề cao thuật luyện đan, cho nên Tuyết Sinh đã từng khổ công luyện tập, kỹ năng này có thể làm cho cậu phân biệt được tính chất và phẩm chất của mỗi loại dược liệu, hơn nữa luyện đến cao cấp, cậu có thể phát hiện được độ cao thấp phẩm chất của dược liệu có thể ẩn dấu tính chất năng lượng âm dương khác nhau, nếu như có thể đem phân chia phối hợp dược liệu đạt tới năng lượng âm dương điều hòa, như vậy xác xuất thành công liền được nâng cao, hơn nữa dược được luyện ra có thuộc tính tốt hơn so với thuộc tính dược của những phối phương* bình thường.

(*) cách pha chế thuốc

Thuật luyện đan của Tuyết Sinh đến từ kỹ năng Thiên giới, cùng ngoạn gia bình thường học được “Luyện Dược Thuật” không giống nhau. Bình thường Luyện Dược Thuật không có biện dược thuật làm căn cơ, cho nên xác suất ra phối phương cực thấp, xác suất thành công cũng bình thường, mà thuật luyện đan của cậu chỉ cần có thể phối hợp các dược liệu hiếm thấy, thì thậm chí có thể luyện ra tiên đan làm cho người ta bạch nhật phi thăng.

Sau khi bọn Thiên Hồng nghe xong lời giải thích của Tuyết Sinh thì đều cảm thấy ngạc nhiên, cho dù là ngoạn gia chuyên luyện dược sư cũng không có đưa ra vấn đề thuộc tính âm dương của dược liệu, nhưng thuật luyện đan của Tuyết Sinh là do thiên nhân truyền thụ, nhất định có đạo lý của cậu, như vậy hiện tại vấn đề lớn nhất biến thành làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được dược liệu phẩm chất dương tính cao, để có thể phối hợp dược liệu phẩm chất âm tính cao có trong tay Tuyết Sinh với dược liệu có phẩm chất dương tính cao quả thật là khả ngộ ngất khả cầu*.

(*) chuyện gì cũng tùy duyên không thể cưỡng cầu

Tại trong một mãnh yên lặng, Nam Kha Nhất Mộng sợ hãi nói: “Ách, ta có nghe nói qua một việc, không biết…”

“Tiểu Mộng, ngươi có chủ ý gì thì nói ra a!” Tuyết Sinh thoáng cái liền nhảy qua ôm chặt lấy Nam Kha Nhất Mộng, vội vàng lay động cậu.

Nam Kha Nhất Mộng bị lắc đến nỗi hai mắt bốc sao lốm đốm, vội kêu lên: “Ta nói ta nói!” Tuyết Sinh lúc này mới buông cậu ra.

Tiểu Mộng thở hổn hển, thấy tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng nhìn cậu, khuôn mặt liền đỏ, “Ta, ta cũng không biết có phải là sự thật hay không, nhưng là ta nghĩ hẳn là nên đi thử xem. Ta từng nghe nói qua có người đánh ra được Nội Đan của quái, hơn nữa là dược liệu tốt lắm. Ta nghĩ Nội Đan của quái giống đực hẳn là dược liệu dương tính đi.”

“Quái giống đực?” trên mặt Tuyết Sinh tràn ngập dấu chấm hỏi, “trước khi đánh quái còn phải nhìn nó là đực hay là cái sao?

“Không phải thế!”

Nam Kha Nhất Mộng quát to lên, phát giác mình có điểm thất thố, mặt lại đỏ, ấp úng nói: “Tỷ như phụ cận Chu Tước Thành đa số là quái thuộc tính hỏa, mà hỏa là thuộc dương tính a.”

Lúc này đến phiên Vân Sinh kêu to lên, “Tiểu Mộng ngươi thật sự là quá thông minh, ta rất bội phục ngươi.”

“Cám ơn…” lần đầu tiên có người khen ngợi mình, Nam Kha Nhất Mộng cảm thấy rất vui vẻ, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã đỏ giống như trái táo.