Tạ Giáp! Mày mày mày mày cái thằng mất dạy!!!!

Trận “ẩu đả chuyện tư” dưới lời cười đùa của Hiểu Ngu Kiều Lân cùng thiếu niên kia cứ vậy mà ù ù cạc cạc kết thúc.

Đợi Hứa Tân định thần lại, bốn phía đã không còn một bóng người. Toàn thân bị đánh đau nhức nhối, khóe miệng và xương gò má còn đau hơn. Vốn vừa rồi bị đánh đến khó thở, gã đã có suy nghĩ muốn báo cảnh sát, nhưng gã không phải là thằng ngu, nếu báo xong rồi bị điều tra sâu tại sao gã bị đánh, lỡ dính phải chuyện ăn cắp ý tưởng thiết kế của Khâu Phong, công tác và địa vị của gã hiện giờ cũng không còn tồn tại nữa. Thậm chí còn có thể bị ngồi tù. Suy cho cùng thì nhược điểm của gã đang nằm trong tay Khâu Phong, cũng chỉ có thể nhịn xuống quên đi thôi.

Trình Đại Hổ đồng chí đại chiến một trận quyền cước xong tâm tình rất không tệ. Lúc trước Khâu Phong đã kể chuyện về Hứa Tân cho y nghe, nhưng lại rất hời hợt qua loa. Bây giờ được Kiều Lân “giới thiệu”, trong lòng vốn đã không ưa tên khốn đó rồi, kì này lại càng tức giận. Nhất là khi biết Tiểu Thu tình cờ gặp phải tên kia, lửa giận liền khó có thể kiềm chế. Kỳ thật, y cũng không rõ Tiểu Thu có thể không thích mình lấy bạo chế bạo hay không, dù trong game Tiểu Thu cũng rất bạo lực, nhưng tiếp xúc trong hiện thực mấy ngày, y có thể cảm nhận ra Tiểu Thu khá thích cuộc sống bình thản im lặng hơn. Nhưng không sao, Kiều Lân bảo có cái gì thì cậu ta chịu!

Tâm tình Khâu Phong lại không khá mấy, tuy Trình Đại Hổ ra tay khiến hắn thật hả giận. Quay đầu nhìn sang Kiều Lân mặt mày đắc ý, lại phân tích thái độ Trình Đại Hổ xuất hiện liền động thủ ngay, phỏng chừng mấy chuyện hay ho hồi trước của mình đã bị nó nói hết cho Trình Đại Hổ rồi. Thật ra vậy cũng tốt, sau chuyện hôm nay cũng là một kiểu chấm dứt. Hai người khi trước vẫn chưa hề mặt đối mặt nói “chia tay”, quả thật rất phiền lòng.

Chỉ tiếc, vị thiếu niên cùng bọn họ rời khỏi rừng đào không hề để Khâu Phong toại nguyện, đi chưa tới năm mươi thước, cậu ta đã bla bla bla “phỏng vấn”. “Mỹ nhân này, vị tráng sĩ kia chính là bạn trai hiện giờ của anh? Quả nhiên rất tinh mắt! Tôi đoán mặt tên kia giờ chẳng những xanh, ruột nhất định cũng xanh nốt! Có điều tôi rất hiếu kì, anh tài giỏi như thế xinh đẹp như thế gã sao lại khùng điên xuất quỹ nhỉ? Thật là quá khó hiểu nha!”

Hiểu Ngu vội túm tay thiếu niên lại: “Cậu hỏi mấy cái đó làm gì, cậu đã bảo gã khùng điên rồi sao!”

Thiếu niên vẫn một mực tò mò: “Tôi không phải là tò mò sao. Thế không hỏi mỹ nhân hỏi cậu cũng được. Động tác vừa rồi của chồng cậu cũng rất tiêu sái lưu loát, có phải luyện qua rồi không?”

Hiểu Ngu đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên cảm thấy mình hồi nãy nói nhiều với người này như vậy hoàn toàn là hành vi ngu ngốc. Cái tên này sao lải nhải lắm thế này, cậu vội vàng vứt bóng sang Kiều Lân. “Hỏi anh đó, có phải luyện qua rồi không.”

Ông chủ Kiều rất bình tĩnh: “Đối với cặn bã, luôn có thể kích phát bản năng bạo lực nhất của con người. Tôi bảo, cậu kích động hỏi tới hỏi lui như thế là có mục đích gì?”

Thiếu niên cười “hê hê”: “Ờm, tôi thích những người thẳng thắn. Mấy anh à, tôi số xui ra ngoài chơi một lần lại đụng phải một tên khốn, giờ bị kéo đến đây rồi, thân tôi tay nhỏ chân nhỏ, đêm hôm khuya khoắt, các anh cũng không nhẫn tâm để tôi gặp phải nguy hiểm chứ? Tốt xấu gì tôi cũng vừa giúp mấy anh mắng chửi một chập.”

Khâu Phong nhướng mày. Miệng mồm vầy mà sợ gặp nguy hiểm? “Tôi nghĩ cậu ra ngoài gọi taxi, chỉ cần nói liên tục, dù tài xế là tên bắt cóc cũng sẽ muốn nhanh chóng tống cậu tới nơi xuống xe ngay.”

Thiếu niên lập tức ôm ngực: “Mỹ nhân nói chuyện thiệt sắc bén! Tim gan tôi liền run rẩy không yên! Ôi ôi, tôi cũng là lần đầu tới đây chơi, không muốn cứ vậy mà về mà. Nể mặt tôi dù gì cũng là người bị hại, hai ngày này để tôi đi chung với các anh đi?”

Khâu Phong co giật khóe miệng: “Cậu rốt cuộc là muốn làm gì?”

Thiếu niên lập tức nhấc tay trả lời: “Thật ra tôi đang quyết chí làm biên tập, đang đi sưu tầm tư liệu sống thể nghiệm nhân sinh!”

Kiều Lân nói mát: “CCTV sau này sẽ xem trọng cậu!”

Thiếu niên chắp tay: “Đa tạ anh hùng khen ngợi!”

Dù sao thì Trình Đại Hổ đã đặt ba sân riêng cấp bậc khác nhau, đám người bên bang hội ngày mai có thể cũng sẽ lục tục tới, đêm nay để thiếu niên này trụ một đêm cũng không sao. Huống chi bọn họ hình như muốn bỏ mặc cũng không được.

Thiếu niên tên là Thước Nhạc, sắp hai mươi ba tuổi. Hiểu Ngu vừa nghe số tuổi liền kinh ngạc một phen. Rõ ràng nhìn chỉ khoảng mười tám mười chín, vậy mà lại lớn hơn cả mình hai ba tuổi!

Đương nhiên, ông chủ Kiều trước khi ngủ đã dùng hành động và ngôn ngữ “an ủi” Tiểu Ngư một chút cũng không “nhỏ tuổi” hơn người khác. Tuy Tiểu Ngư luôn tỏ vẻ bản thân không hề nghĩ thế, nhưng có vài người hoàn toàn sẽ không bỏ qua lần cơ hội vô liêm sỉ này.

Cũng không biết đêm nay Khâu Phong và Trình Đại Hổ đã nói gì, ngày hôm sau hai người đều tươi roi rói. Đặc biệt là Trình Đại Hổ, quả thật là như bị chích máu gà. Lúc ăn sáng năm người ngồi cùng bàn với nhau, chân tướng nhất vẫn là Thước Nhạc. “Haizz! Người có tình yêu làm dịu thật hạnh phúc mà!” Nói xong cậu ta nhìn sang Trình Đại Hổ, “Tráng sĩ à, nhìn anh mặt mày bừng nở hồng quang lấp kín, chẳng lẽ đêm qua vừa tu thành chính quả?”

Trình Đại Hổ lập tức đỏ mặt. Bị người trêu chọc thẳng mặt như thế, lại còn nói trúng tình hình thực tế, y vẫn là người có mặt có da.

Khâu Phong chuyển bánh bao đến trước mặt Thước Nhạc: “Ăn thế này mà sao chưa lấp kín được miệng cậu vậy?” Tên này hiện tại căn bản là ăn nhờ uống nhờ ở nhờ còn thêm chọc nhờ! Còn vênh váo đắc ý nữa! Có điều tính tình cậu ta rất thú vị, nhưng lấy kinh nghiệm từng trải của hắn, nếu mình quá thân thiết với người này, ắt sẽ được thế hất mũi lên mặt, quấy rối giấc ngủ người khác chỉ là nhẹ thôi.

Thước Nhạc thuận tay quơ lấy một cái bánh bao: “Haiz, đáng thương tôi đây không người yêu! Thiệt hâm mộ anh với Tiểu Ngư, công tốt nhất thế giới này đều bị người lấy hết rồi sao?”

Kiều Lân bình tĩnh nói: “Hôm nay tụi tôi off bang, cậu nếu thật muốn tìm một anh công tốt, trước hết nên mặc đồ nhã nhặn lịch sự, có lẽ có thể lừa được tình một đêm.”

Thước Nhạc hô to: “Tôi không bao giờ tình một đêm nữa. Tiểu gia ta lần đầu đi đêm liền gặp phải quỷ, nếu không đã sớm cho mối tình đầu rồi, tôi không nhảy xuống biển tắm một phát là không được!”

Hiểu Ngu thấy đầu mình phình to. Người này căn bản là nghĩ gì nói đó hả trời. Nghĩ tới người Cẩm Lân đường vốn cũng thần thánh thế này, có lẽ thật sự tụ hội được với Thước Nhạc ngay. “Lân, chúng ta không cần xuống chân núi đón bọn họ à?”

Kiều Lân nhìn về phía Trình Đại Hổ. Đại Hổ huynh lập tức ngầm hiểu: “Tôi đi đón là được. Tiểu Ngư, cậu với Kiều Lân tới siêu thị chọn món cho bữa tối đi, chúng ta làm tiệc nướng trong sân.”

Tiệc nướng! Tiệc nướng muôn năm! Có thể tự mình nướng, không cần một mình xào nấu nhiều món, Tiểu Ngư rất hài lòng với quyết định này. Nhưng Thước Nhạc đồng học lại giơ tay lên: “Tôi thì sao? Tôi bây giờ là bóng đèn, thế nào cũng phải có chút cống hiến chứ.”

Khâu Phong nhìn cậu ta một cái, cảm thấy người nay tuy đường đột sáp tới, còn là người Hứa Tân dẫn theo, nhưng được cái biểu hiện “lập công” sau khi “tỉnh ngộ” cực kỳ tốt. Dù sao cũng là chơi theo bầy, phỏng chừng quăng không được người này cũng không gây ảnh hưởng lớn. Nhìn thế này, chắc là có thể giao thiệp hài hòa với đám ngốc trong Cẩm Lân đường. “Cậu đi theo tôi, vừa lúc có việc cần cậu hỗ trợ.”

Thước Nhạc há hốc mồm: “Mỹ nhân! Anh nói thật à? Tôi được tổ chức tín nhiệm nhanh như thế sao!”

Khâu Phong hắc tuyến: “Cậu rốt cuộc là vờ nhu thuận trước mặt tên kia kiểu gì thế!” Theo hiểu biết của hắn, tên Hứa Tân kia luôn luôn thích những người im lặng, không nhiều chuyện không gây sự phiền phức. Nhưng rõ ràng Thước Nhạc trừ vẻ ngoài đủ tư cách ra, không còn cái nào là đúng bản cả!

Thước Nhạc nuốt bánh bao xong mới bình tĩnh trả lời: “À. Thật ra tôi có học diễn kịch. Nhưng chỉ diễn vào thời điểm cần thiết.”

Hiểu Ngu đẩy xe hàng, tìm đồ cần nấu hôm nay trên quầy hàng thức ăn tầng hai siêu thị.

Nếu là tiệc nướng, vậy thịt chính là món chủ yếu. Thịt bò, thịt heo, thịt cừu, thịt gà còn cá, những thứ này ắt không thể thiếu. Tuyệt vời nhất là thịt siêu thị này ngoài thịt nguyên khối, họ còn bày ra thịt lát thịt miếng và thịt thái hạt lựu vân vân đủ dạng. Mức giá lại càng phải chăng, tổng thể mà nói coi như rất thỏa đáng.

Kiều Lân cầm hai hộp lạp xưởng lớn thảy vào xe hàng của mình, quay đầu hỏi: “Có ăn cua với tôm không?”

Tiểu Ngư suy nghĩ một chút: “Ăn hải sản uống rượu thì không tốt, nhưng vẫn nên mua một ít đi, ăn ít hẳn không sao. Anh nghĩ nên mua bia hay mua rượu trắng?”

Kiều Lân cười hỏi: “Sao em không hỏi rượu đỏ?”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Đây là nướng xâu! Anh định uống rượu đỏ thả cửa sao?”

Thấy Tiểu Ngư vẻ mặt khinh bỉ, ông chủ Kiều càng vui vẻ: “Không việc gì đâu, hai bình rưỡu anh tự ủ có thể uống mà. Uống nhiều quá thì anh ở đây.”

Tiểu Ngư mắt trợn trắng: “Không có sao nhưng lại vô nghĩa. Nhanh nhanh đi mua đồ đi, tôi còn phải về làm ngay tương để nướng nữa. Vị tương bọn họ bán không được tốt lắm.”

Kế tiếp hai người chung sức hợp tác, đẩy hai chiếc xe hàng chất đầy đồ ăn. Nếu không phải bọn họ đi bằng loại xe nhỏ của làng du lịch, chắc là phải đứng đờ ở đó rồi.

Trong lúc Tiểu Ngư đang hưng trí bừng bừng núp trong phòng bếp làm tương cho bốn loại thịt nướng, người offline lần này đã lục tục tập hợp đông đủ.

Đậu Trình Hưng và Bố Tầm cộng thêm Tạ Giáp dắt theo Phùng Tiếu và Tiểu Bố Đinh tới sớm nhất, phỏng chửng là xuất phát lúc nửa đêm, chưa tới giữa trưa đã tới nơi.

Đương nhiên, chuyện đầu tiên bọn họ gặp Trình Đại Hổ chính là thẳng tiến tới tụ viên (tụ: đỉnh núi, viên: sân) trên chóp núi, tìm tìm bạn nhỏ Tiểu Ngư của bọn họ sắp bị bắt cóc hoàn toàn. Vì thế Tiểu Ngư còn chưa kịp hoàn thành hai loại tương thịt đã bị năm người này lôi ra ngoài.

Tiểu Bố Đinh thấp giọng hỏi: “Anh Hiểu Ngu, anh với Kiều đại ca có ấy ấy chưa?”

Tiểu Ngư hắc tuyến: “Con nít con nôi hỏi cái gì! Là con gái phải rụt rè một chút!”

Tiểu Bố Đinh cười trộm: “Đỏ mặt rồi nha! Xem ra tám chín phần mười là rồi!” Dù sao cô đã cảm thấy Kiều Lân tuyệt không thể không chiếm một chút lợi lộc nào. Ông kia vừa thấy đã xảo quyệt gian manh rồi!

Phùng Tiếu thở dài, mặt mày nghiêm túc căn dặn: “Tiểu Ngư Nhi à, đồ cưới chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, nhưng chị đây vẫn hi vọng em có thể để Kiều Lân ở rể hơn. Em thấy sao?”

Tiểu Ngư quay đầu trừng chị gái: “Chị đừng có để mặt hình sự rồi chọc kiểu này được không! Cái… cái gì mà ở rể chứ! !”

Bố Tầm bắt lấy cơ hội lập tức nói mát: “Xem xem! Ngay cả ở rể Tiểu Ngư nó còn không nỡ! Không biết ông Kiều Lân nhét nó ăn phải cái gì!”

Tạ Giáp sờ cằm: “Có lể là bỏ thuốc trước [1]!”

Mọi người lập tức liền ha ha phá lên cười. Chỉ có mình Tiểu Ngư mờ mịt không biết thuốc rớt tiền [2] là cái thứ gì. Ăn nó vào thì trời rớt tiền hả? Hay là có thể đẻ ra tiền?

[1] + [2]: Đọc gần giống nhau, xia qian yao.

Ông chủ Kiều làm sao có thể cam tâm để cục cưng nhà mình bị “ăn hiếp” như vậy được, thấy Tiểu Ngư không hiểu, liền vội vàng kéo người sang bên cạnh mình, ôm bả vai cúi đầu thì thầm một câu.

Tiểu Ngư nghe xong lập tức xù lông: “Tạ Giáp! Mày mày mày mày cái thằng mất dạy!!!!”