Tiểu Ngư sáng tỏ gật đầu: “Người bình thường các anh suy nghĩ cũng thật đáng khinh.”

Từ cấp 11 lên 15 kỳ thật vô cùng dễ dàng, bởi nhiệm vụ tân thủ thôn đều hỗ trợ người chơi quen dần với thao tác. Trừ bỏ cấp 14 phải làm nhiệm vụ tổ đội đánh BOSS nhỏ ở dã ngoại, các nhiệm vụ khác Tiểu Ngư có thể một mình hoàn thành. Cho nên trong nửa ngày, cậu đã thăng lên được cấp 15, nhận được nhiệm vụ “truyền tin”.

Nhiệm vụ này do Thôn trưởng phu nhân cấp, đến tìm một ngư phu trong tân thủ trấn gọi Chung Thạch Đầu đang ngụ tại chủ thành. Chung Thạch Đầu là con thứ hai của Thôn trưởng Du Lâm thôn, do cãi nhau với huynh trưởng nên một mình ra ngoài kiếm sống. Hiện tại con cả của thôn trưởng sắp thành thân, cần Tiểu Ngư đưa tin cho Chung Thạch Đầu, bảo hắn trở về tham gia hôn lễ của huynh trưởng.

Tiểu Ngư nhìn nội dung nhiệm vụ, kinh nghiệm thưởng khoảng 2000 cộng thêm 80 đồng. Nhiệm vụ bình thường ở tân thủ thôn chỉ có 10 đồng, đối với Tiểu Ngư mà nói, không thể nghi ngờ là tương lai sáng lạn.

Kiều Lân tự nhiên không thể hiểu được lạc thú của Tiểu Ngư, anh chỉ quan tâm: “Chốc nữa khi truyền tống, cậu lựa chọn đi Yến Kinh hay Tây Kinh?”

Tiểu Ngư đồng học hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Từ sau khi quen biết Tiểu Hỉ Tử, Tiểu Ngư càng lười nhìn hướng dẫn trò chơi. Dù sao đã hai ngày một đêm ở chung, cậu cảm thấy Trẫm Tâm Thậm Hỉ không phải đùa giỡn mình. Trò chơi qua 30 mấy ngày là qua 30 mấy giờ ở đời thật, đừng thấy cậu có vẻ mơ hồ mà xem cảm nhận cũng như thế.

“Hửm? Có cái gì bất đồng sao?”

Kiều Lân vẻ mặt hiểu rõ: “[Sơn Hà] có lục đại chủ thành. Từ bắc đến nam phân biệt là: Yến Kinh, Tây Kinh, Phượng Tường, Dương Châu, Thành Đô, Đại Lý. Hoàn cảnh địa lý đều không giống nhau. Thiều Hoa lâu có nơi riêng biệt, cách Yến Kinh và Tây Kinh không xa lắm. Lựa chọn hai chủ thành này thì cậu vào môn phái sẽ nhanh hơn.”

Tiểu Ngư không ngại “học hỏi kẻ dưới”: “Các môn phái khác thì gần với nơi nào?

Kiều Lân vẫn kiên nhẫn như trước, vừa ẩn tính vừa nói, kỳ thật chỉ với người quen thuộc thì anh mới như vậy. “Quân Cơ tại biên thành Tây Kinh, Ngạo Chiến ở phụ cận Dương Châu, Đại Bi tự ở phía bắc Phượng Tường, Đường Môn cạnh Thành Đô . Huyền Âm giáo tại thành Đại Lý, Tịch Vân cốc ở vị trí giao giữa Thành Đô và Đại Lý. Chính Dương môn ở sâu trong phía bắc Yên Kinh.”

“Bản đồ [Sơn Hà] thật không nhỏ.” Tiểu Ngư cảm thán.

Kiều Lân gật đầu: “Cũng không hẳn là không nhỏ. Việc khai mở bản đồ phải tự mình thực hiện. Đến cấp 30 có được một con ngựa thì dễ dàng hơn nhiều.”

Nghe tới ngựa, mắt Tiểu Ngư lập tức sáng rực lên. Cậu đặc biệt thích ngựa, bởi vì cảm thấy thật soái. Tuy nhiên do không có điều kiện nuôi cho nên đó chỉ là mong ước của cậu thôi, địa phương nơi cậu sinh sống cũng không có ngựa xuất hiện. Trong trò chơi có thể cưỡi ngựa, không phải là quá tuyệt vời sao! “Ngựa là hệ thống tặng cho?”

Kiều Lân cảm thấy bản thân gặp phải một tên 囧 cái gì cũng nhắc tới tiền, ăn cũng nhắc, ngủ cũng nhắc, thật khiến cho người ta run rẩy tay chân. “Không tặng, nhưng ngựa không phải hàng quý giá gì, chỉ cần tốn 1 kim là được. Tuy tốc độ không như ngựa cao cấp, cơ mà đối với cấp 30 cũng đủ rồi.”

“1 kim, nhiều như vậy? ! !” Tiểu Ngư trừng lớn hai mắt.

Kiều Lân hoảng sợ: “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng không bị điếc. Một kim còn ngại nhiều? Tiền thế chân của tôi là 50 kim, tốn có 1 kim mà cậu còn luyến tiếc?”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Anh không biết 50 kim là tiền chẵn sao? Tiền chẵn sử dụng sẽ thành tiền lẻ, tiền lẻ nhìn không đẹp!”

Kiều Lân dở khóc dở cười: “Nhưng khi lên cấp 30, chỉ làm nhiệm vụ thôi cũng kiếm được 3 4 kim.” Thật ra, tiền tệ trong [Sơn Hà] không khó kiếm. Đương nhiên, vào giai đoạn đầu chỉ làm nhiệm vụ cùng thu thập một ít tài liệu nên tích cóp không được nhiều, nhưng tiêu dùng hằng ngày thì tuyệt đối dư dả. Duy chỉ giai đoạn sau này phải tạo trang bị mãn cấp, bao đoàn hoặc kim đoàn hạ phó bản, mua các loại tài liệu cao cấp mới tốn nhiều tiền. Hoàng đế đại nhân nghĩ, Tiểu Ngư có lẽ chưa có nhiều tiền nên mới giữ tiền kỹ vậy đi… Nhưng không lâu sau, anh biết mình hoàn toàn sai lầm rồi, đây chính là thần giữ của đệ nhất a…

Tiểu Ngư tiếp tục bĩu môi: “Thế cũng chiếm hết một phần tư số tiền kiếm được đó.” Nhưng mà vì ngựa, có thể nhẫn.

“Được rồi, tôi phải cố gắng kiếm thêm một chút, còn phải đổi trang bị với vũ khí. Lát nữa ra tân thủ thôn, chỉ còn lại một mớ quần áo rách rưới.”

“NPC chủ thành tân thủ trấn sẽ giới thiệu nhiệm vụ hệ liệt cho cậu, trừ bỏ trang sức và các loại trang bị bên ngoài khác, không cần tiêu tiền…” Hoàng đế đại nhân cảm giác bản thân càng ngày càng hiểu được suy nghĩ trong đầu Tiểu Ngư.

Quả nhiên Tiểu Ngư tiểu tham tiền lập tức vui vẻ ra mặt: “Xem ra hệ thống luôn vì người chơi mà suy nghĩ nha!”

Kiều Lân thuận theo tự nhiên gật đầu: “Cũng không thể để người chơi ra tân thủ thôn đều mặc một cái quần cộc trắng chạy đầy đường chứ.”

Tiểu Ngư nghiêng đầu nghi vấn: “Cái gì mà quần cộc trắng?”

Kiều Lân giải đáp: “Người chơi nam sau khi cởi sạch trang bị, chỉ còn một cái quần cộc trắng. Quần này tuyệt đối không cởi được.”

“Chuyện này quá không thực tế. Đây chẳng phải là quần lót trong trò chơi không bao giờ được giặt sao?” Tiểu Ngư suy nghĩ có chút buồn nôn.

Kiều Lân chân chính rét lạnh: “Suy nghĩ của cậu thật sự là… không giống người bình thường.”

Tiểu Ngư kì quái: “Người bình thường thì nghĩ gì?”

Kiều Lân sờ sờ cằm: “Người bình thường đều cảm thấy, đây là phương pháp phòng ngừa lưu manh đùa giỡn.”

Tiểu Ngư sáng tỏ gật đầu: “Người bình thường các anh suy nghĩ cũng thật đáng khinh.”

Kiều Lân nhịn không được gõ đầu Tiểu Ngư: “Làm sao đáng khinh bằng cái suy nghĩ quần lót không được giặt của cậu!!!”

Quang vinh bước trên đường nhỏ rời khỏi Tân thủ thôn, Tiểu Ngư vừa đi vừa để ý quan sát xung quanh có cái gì lấy được không. Đương nhiên, theo như lời cậu, đây không phải là “trộm cướp” tài vật của người khác, mà là cái loại tài liệu trong rừng sẽ do cậu cất giữ giùm trong túi trữ vật.

Trong [Sơn Hà] có rất nhiều địa phương không thực tế. Trong các cách thu thập tài liệu, Bào Đinh [1] là không khoa học nhất. Bởi vì vật được bào đinh không cố định, bào cái gì là ra cái đó, đương nhiên nếu bạn nhân phẩm bạo phát, giết một con chó xong sử dụng kỹ năng Bào Đinh, có lẽ được một khối cẩu bảo. Vậy bạn liền phát tài. Nhưng nếu không được thịt chó mà ra móng vuốt, vậy bó tay rồi. Dĩ nhiên, cơ mà đánh lại một con khác là được. NPC phi quái vật trong trò chơi luôn ở trạng thái vô địch, căn bản sẽ không bị công kích.

Khi Tiểu Ngư cùng Kiều Lân chạm vào bia đá truyền tống, đi vào Yến Kinh, túi trữ vật của Tiểu Ngư đã đầy. Phải biết rằng, ngoại trừ các tài liệu phải sử dụng kỹ năng thu thập để lấy, các thứ khác mỗi cái đều chiếm một ô. Cho nên trong túi trữ vật hiện tại đều chứa đầy thỏ thoang, gà rừng chưa qua xử lý…

Tiểu Ngư tính toán, bây giờ nên học kỹ năng sinh hoạt. Nếu không học, lúc bào đinh, toàn bộ mọi thứ sẽ lấp đầy túi trữ vật hết, sau đó còn phải xử lý thì tay chân sẽ đầy máu me, rất khó chịu. Cho nên cậu lay lay Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Tôi nghĩ chúng ta nên tới chủ thành trước, học một ít kỹ năng.”

Kiều Lân nhận thấy chuyện này rất quan trọng. “Cũng được, dù sao cậu cũng không vội mãn cấp.”

Tiểu Ngư gật đầu: “Tất nhiên. Chơi trò chơi chủ yếu là giải trí, chứ nếu cứ chạy theo trang bị và cấp bậc thì còn gì vui vẻ nữa.” Nhưng có thể chạy theo tiền bạc thì thật tốt, đương nhiên cậu không thể nói.

Tuy rằng không nói, nhưng hoàng đế bệ hạ cảm thấy có gì không đúng lắm. Thôi, phun tào gì đó tạm thời quên đi, nên nhanh chóng học kỹ năng sinh hoạt, Tiểu Ngư có thể ngày càng phát huy trù nghệ, người có lợi nhất vẫn là mình.

“Chúng ta hiện tại đi ngay.”

Đối phương đi trước, nhưng Tiểu Ngư không hề động đậy, cười tủm tỉm nhìn về phía Tiểu Hỉ Tử: “Chúng ta giao dịch một chút đi.”

Kiều Lân nở nụ cười: “Cậu rốt cuộc là tham tiền đến cỡ nào vậy! Tôi đưa cậu tiếp 50 kim!” Nói xong mở ra bảng giao dịch, điền 55 kim. Sau đó lựa chọn xác nhận. “Nhấn xác nhận là được.”

Xác nhận xong, Tiểu Ngư cả người vui vẻ: “Anh cho tôi thêm 5 kim?”

“Cậu không phải không thích phá vỡ tiền chẵn sao, đưa thêm kim là thành tiền lẻ rồi. Học kỹ năng, mua đồ gia vị, mua khí cụ đều phải tiêu tiền.”

Nhưng hoàng đế đại nhân không biết, Tiểu Ngư tiểu tham tiền còn có năm kim “tiền lẻ” khác nữa, cho nên, tiền của Tiểu Ngư vẫn có ý nghĩa “số chẵn”…

(ha, tiền xin xỏ từ ba tên cùng phòng) :))

Vì tiết kiệm thời gian, Kiều Lân không có mang Tiểu Ngư đi đường lớn mà chuyển sang đường tắt. Nhưng có thể gần hơn bao nhiêu? Nói thật, tuy dựa trên tọa độ thấy gần hơn một chút nhưng cũng không khác biệt gì mấy, bởi bọn họ leo núi. Nhìn từ bản đồ, núi ở Yến Kinh không cao, nhưng tốt xấu gì nó cũng là núi? Bạn không thể chỉ vì kỳ thị độ cao của nó mà xem nó thành gò đất được. Đó là không khoa học.

Trên núi có cái gì? Đương nhiên trừ bỏ hoa cỏ cây cối, chính là quái. Nhưng quái cấp bậc cũng không cao, tất cả đều dưới 30 cấp, Tiểu Ngư đồng học có thể từ từ mà giết. Bất quá cậu không cần phải động thủ, cậu có một Quân Cơ mãn cấp 80, đê gì phải sợ.

Hình thức đội ngũ là tự do. Tiểu Ngư mò mò xác quái, lụm tiền cùng một ít vật hữu dụng. Cái gì? Các bạn nói túi trữ vật của em ấy hết chỗ? Đúng vậy. Hết chỗ. Nhưng Trẫm Tâm Thậm Hỉ đồng chí thì còn nha! Cho nên, Tiểu Ngư đem thỏ hoang, gà rừng giao dịch cho Tiểu Hỉ Tử, ý bảo “Anh muốn ăn không, muốn không ~ ”

Vì thế, hoàng đế đại nhân cứ như vậy mà cầm đi.

Nếu nói trên núi chỉ có hoa cỏ cây cối với quái, chúng ta đã quá xem thường NPC trí năng trong [Sơn Hà] rồi, đặc biệt là đối với NPC thích ngao du khắp thiên hạ, nói bình dân là chạy long nhong khắp nơi. Bất quá có thể gặp được bọn họ, chính là vận cứt chó (ý nói quá may mắn). Tuy rằng [Sơn Hà] không phải không có nhiệm vụ che giấu chức nghiệp che giấu này nọ, nhưng nhiệm vụ của NPC di động rất khó nhận được, bởi vì bọn họ di động rất bất định.

Khi hoàng đế bệ hạ nhìn thấy NPC di động Mạc Như Bản Lai, bất giác hạ mi, sau đó túm Tiểu Ngư đang nhòm ngó xung quanh bên cạnh.

“Tiểu Ngư Nhi, người bên kia có nhiệm vụ, cậu đi nhận đi.” Rồi ẩn mình sau một gốc cây đại thụ, khóe miệng lộ ra một chút ý cười xấu xa.

Tiểu Ngư đồng học đương nhiên không có khả năng biết Tiểu Hỉ Tử có ý đồ xấu với mình, nghe được có nhiệm vụ liền chạy nhanh tiến lên nói chuyện. “Xin chào ngài!”

Mạc Như Bản Lai đang ngồi trên tảng đá, cúi đầu ngắm lá lá cỏ cỏ đang bị gió nhẹ lay lay, bỗng nghe thấy có người gọi mình, y ngửa đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.

“Xin hỏi có việc gì?”

“A…” Tiểu Ngư ngây ngẩn cả người. Tiểu Hỉ Tử không phải nói người này có nhiệm vụ sao? Tại sao lại hỏi mình có việc gì? Quay đầu nhìn lại, phát hiện Trẫm Tâm Thậm Hỉ đồng chí mất tích, nhất thời giật mình, nhịn không được nói thầm, hừ, nơi này thâm sơn cùng cốc, quái hơn cậu đến 10 cấp, để cậu trơ trọi chỗ này, không phải là muốn cậu chết sao!!!

“Tôi thấy một mình ngài ngồi chỗ này, có chút tò mò…” Vừa nói vừa dáo dác nhìn xung quanh.

Mạc Như Bản Lai nhìn biểu tình của Ngư Tiểu Ngư, mắt đột nhiên sáng lên: “Vị tiểu huynh đệ này, cậu đang tìm cái gì?”

Tiểu Ngư trả lời: “Tìm người. Na…… Vậy ngài ở đây làm gì?”

Mạc Như Bản Lai cũng thực thành thực: “Giống như tiểu huynh đệ, tại hạ đang tìm người, a không, nàng hẳn không phải là người.”

Tiểu Ngư cảm thấy những lời này có ý nghĩa khác: “Không phải người? Là sao?”

Mạc Như Bản Lai thở dài: “Không dối gạt tiểu huynh đệ, tại hạ ở chỗ này chờ ái nhân, nhưng nàng mười ngày trước đã hương tiêu ngọc vẫn. Ta đang chờ, chờ u hồn của nàng.”

Đột nhiên, Tiểu Ngư cảm thấy cả người lạnh đi. Đúng rồi, nói nhiều như vậy, quên nói cho mọi người biết, Vu Hiểu Ngu tiểu đồng học tiểu bé ngoan bình sinh sợ nhất 3 loại vật thể: rắn rết, xác chết và ma quỷ. Cho nên khi cậu nghe xong, muốn lập tức kêu to “Bệ hạ mau tới!!!”. Nhưng với chút lí trí còn sót lại, cậu tự an ủi mình, đây chỉ là trò chơi thôi, làm sao có quỷ.

“Kia… Vậy ngài cố tình chờ ở đây?”

Mạc Như Bản Lai ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cách đó không xa, ngón tay chỉ tới: “Mười ngày trước, nàng treo cổ tại cái cây kia.”

Kiều Lân tránh ở sau cây “phi” hai phát. Nội tâm thóa mạ: NPC chết tiệt, mi rất muốn để gia gặp phiền toái phải không! ! ! !

Tác giả có lời muốn nói: Dần dần, đặc điểm lớn nhất của người lười chính là có một tên bằng lòng để cho mình lười xuất hiện.

Chú thích:

[1] Bào Đinh thuật :Loại kỹ năng tiêu hao thể lực, dùng dao nhỏ để tách da và thịt của động vật. Da thuộc có thể dùng làm nguyên liệu may vá hoặc đúc, còn xương thịt và huyết có thể dùng làm nguyên liệu chế biến thực phẩm.