Thật ra cũng không tồi. Thái thú Tây Kinh không phải là Tây Môn Khánh [1] sao

Tiểu Ngư hiển nhiên đã thoáng quen với bản mặt dày cui của Kiều Lân cùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt bất thình lình bật thốt. Nhưng xin chú ý từ “thoáng” này, nói cách khác, cậu còn chưa bị da mặt dày của Kiều Lân đồng chí đồng hóa, cho nên lúc này nội tâm Hiểu Ngu là cuồng phong gào thét sóng lớn mãnh liệt. Vì sao? Đương nhiên một nửa là vì phỉ nhổ sự buồn nôn của đối phương, mặt khác lại cảm thấy một luồng cảm xúc hưởng thụ ngọt ngào. Kết quả dẫn tới bản thân vừa kháng cự vừa rối rắm.

Cũng may Kiều Lân đồng chí tuy mặt dày lại lưu manh, nhưng hiểu được lúc nào nên có chừng có mực. Trông Tiểu Ngư quả thật không nói nên lời gì, anh liền nhanh chóng chuyển biến đề tài: “Còn muốn làm sao?”

Tiểu Ngư gật đầu: “Hứa làm một nồi ếch trâu cho Thanh Ninh rồi.”

Kiều Lân nhướng mi, nghĩ, mấy đứa kia cư nhiên dám sai sử Tiểu Ngư nhà mình làm việc! Vô pháp vô thiên! Bất quá làm nồi ếch trâu à… Nước miếng rớt lộp bộp, bản thân cũng rất chờ mong đây. “Dù sao hôm nay chúng ta không cùng một tổ với mấy người đó, sáng mai rồi tính sau. Trời đã tối rồi, trực tiếp tới rừng đào giao nhiệm vụ.”

Tiểu Ngư liếc nhìn thời gian trò chơi trên hệ thống: “Được. Anh giúp tôi quăng mấy cái tôm xào bắp cải này vào kho hàng, tôi làm chút nước sôi mang theo.”

Giao dịch hai tổ tôm xào bắp cải, bệ hạ hỏi: “Cậu có để dành không?”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Không có. Nguyên liệu cũ bên tôi vẫn còn không ít, dù sao là thực đơn hệ thống, có bếp lò và nồi chảo là được, ở dã ngoại cũng có thể làm được. Đây là cho bang hội.”

Sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Ngư, Kiều Lân hỏi: “Còn cái nào chưa thăng cấp cần tài liệu không? Tôi bảo bọn Tiểu Tử chuẩn bị.”

Tiểu Ngư tiếp tục lắc đầu: “Thôi, một nửa hành trang của tôi toàn là nguyên liệu nấu ăn. Vốn đang định làm món thịt bò đôn khoai tây và măng tây xào. Cuối cùng hôm nay cũng chưa làm. Chờ làm xong hết nhiệm vụ Trung thu rồi tiếp tục làm vậy.”

Phần thưởng của Tông Bố thần có thể nói là tương đối dày. Tiền thưởng 10 kim, giúp Tiểu Ngư nhất thời vọt qua thanh kinh nghiệm cấp 44, hai phiến ngọc và 10 Hồng Ti Kết là không thể thiếu. Bánh Trung thu và rượu hoa quế cũng tương tự có 10. Đương nhiên, cũng không thể thiếu kiện pháp khí trừ tà hắn đã hứa khi trước. Đó là một kiện trang sức đeo tại eo, nhỏ bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn khá tinh xảo. Tuy nó không có bất kì thuộc tính và tác dụng phụ gia nào, nhưng đối với người chơi mà nói đó là một thứ sưu tập rất tốt. Chuỗi sưu tập thể hiện số lượng chính xác, hệ thống sẽ cấp cho thành tựu, giá trị thành tựu có thể mang đi đổi những vật trang sức khó tìm.

Hai người thảo luận sôi nổi xong, cuối cùng quyết định nhân lúc đêm khuya ngồi xe ngựa chạy tới Tây Kinh. Bọn họ có thể mượn việc này ngủ trong xe, phỏng chừng tới nơi thì trời cũng đã sáng. Thời gian hao phí xe ngựa truyền tống thật sự khiến người vừa yêu vừa hận. Tiểu Ngư vừa nghĩ ngồi xe ngựa, liền hận bản thân không thể nhanh nhanh mãn cấp, đến lúc đó cho dù là [Túng Sơn Hà] nửa ngày trò chơi mới có thể sử dụng một lần cũng cường hơn cả xe ngựa. Huống chí, còn có “Vong Sơn Xuyên” dùng bang cống để mua, có thể thanh trừ thời gian delay của [Túng Sơn Hà]. Ai, quả nhiên hoạt động ngày hội vừa lừa tình vừa có ích, kỳ thật nếu dựa theo nhiệm vụ trò chơi đi từng bước thì, đi khắp một địa đồ cũng không tới mức dùng xe ngựa a!

Tiểu Ngư bối rối hoàn toàn tương phản với Kiều Lân đồng chí lúc này đang mừng thầm. Phải biết tâm tính anh cực kỳ thành thật, Tiểu Ngư say xe, vậy anh có thể để cậu nằm thẳng cẳng trên đùi anh ngủ nha, đương nhiên nếu để anh ôm cậu ngủ trong lòng mình thì tốt hơn. Hiển nhiên, anh cũng biết tỉ lệ khả năng này là quá thấp, vì thế kết quả thứ nhất cũng đã có thể khiến anh cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Nằm trên xe ngựa, đầu gối lên đùi Kiều Lân đồng chí, Tiểu Ngư cảm thấy mặt nóng hầm hập, “Lân, anh biết nhiệm vụ Tây Kinh là gì sao?” Bản thân hai ngày nay không login, cậu mới không tin người này chưa hề thăm dò đâu.

Kiều Lân trả lời: “Rất dễ làm, cũng là hai nhiệm vụ. NPC nhiệm vụ tên Khiếu Vấn Nương. Nhiệm vụ đầu tiên là bảo người chơi tới hậu viện Trương phủ bắt gian trượng phu Trương Hổ đang yêu đương vụng trộm với nha hoàn Trương phủ. Trương Hổ kia là một BOSS nhỏ dã ngoại cấp 35, không khó khăn, cậu bây giờ cũng có thể solo một chọi một với hắn. Sau khi Trương Hổ bị đả bại sẽ nhờ chúng ta đưa giấy hưu thư cho vợ hắn. Giao hưu thư cho vợ hắn xong, bà cô đó sẽ bắt đầu gào khóc. Chúng ta nhẫn nhịn để bà ta gào đủ, mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai – nhờ chúng ta cầm cây ngân trâm đính ước của bọn họ lại đi tìm Trương Hổ, Trương Hổ trông thấy ngân trâm thì hoàn toàn tỉnh ngộ. Cuối cùng cái người nha hoàn câu dẫn hắn sẽ cuồng hóa, biến thành một con hồ ly ba đuôi, đánh chết nó lấy được nội đan nhiệm vụ tự động hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ chính là khỏa nội đan này, ăn xong sẽ gia tăng 10% kinh nghiệm, không phân biệt cấp bậc. Bất quá là vật phẩm buộc định.” Cũng chính là nói, nhiệm vụ thứ hai chả có cái lông tác dụng gì với người mãn cấp.

Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy: “Nhiệm vụ này thật cẩu huyết.”

Kiều Lân cười: “Thật ra cũng không tồi. Thái thú Tây Kinh không phải là Tây Môn Khánh sao. Tôi thấy nhiệm vụ an bài như thế rất hợp lý.”

Tiểu Ngư hắc tuyến.

Quả nhiên như hai người sở liệu, tờ mờ sáng hôm sau, xa phu đánh xe bắt đầu “đuổi” hai người họ xuống. Tiểu Ngư mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở, cơ hồ là được Kiều Lân đồng chí ôm bước xuống. Đối với Tiểu Ngư trạng thái không tỉnh ngủ thần chí không rõ mà nói, dù cho ôm kiểu công chúa cậu hẳn cũng không phát giác ra được……

Tại quán trà cạnh trạm dịch chọn chỗ ngồi, Kiều Lân lấy 1 ngân mua một bình trà, 2 ngân mua hai cái bánh bao, 3 ngân mua một dĩa đậu nành ngũ vị hương và hai chén cháo. Lại nói tiếp, bữa sáng này tuyệt đối không rẻ. Gom góp số tiền này cùng một chỗ, người chơi tự tay làm thức ăn sơ cấp cũng có thể được tới hai tổ.

Tiểu Ngư mơ mơ màng màng bị dỗ ăn bánh bao và cháo, đương nhiên không hề phát hiện giá trị của bữa cơm sáng này. Bởi vì hiểu rõ trạng thái mơ màng chưa tỉnh của Tiểu Ngư, nội tâm Kiều Lân đồng chí thích thú vô cùng. Này chẳng phải chứng tỏ tương lai sau này, buổi sáng mỗi ngày anh muốn bao nhiêu phúc lợi thì có bấy nhiêu sao! Thật sự là quá tuyệt vời!! [Anh được lắm…]

Do Kiều Lân đồng chí hiểu biết sâu sắc mọi thứ, hai nhiệm vụ Tây Kinh được hoàn thành tương đối nhanh chóng. Tính chuyện chạy tới sờ bi thạch cũng không tới thời gian nửa ngày.

Bởi con đường gần nhất từ Tây Kinh tới Côn Lôn trong trò chơi chỉ cách nhau khoảng ba cái bản đồ, dù tự mình cưỡi ngựa đi đường ngang qua bản đồ mãn cấp, hơn nữa tối thiểu cũng phải đi trên quan đạo tầm một ngày rưỡi, nhưng Tiểu Ngư kiên quyết nhất định phải tự lực cánh sinh. Xe ngựa tầm phào gì đó tạm thời gác lại đi thôi. Đi bản đồ chẳng những có thể thăng cấp, mà còn có thể khai phá bản đồ đó!

Chẳng qua là chậm trễ hơn một giờ trong hiện thực, Kiều Lân bệ hạ đương nhiên sẽ thỏa mãn “nguyện vọng” của Tiểu Ngư. Song bản thân phải lựa chọn đường khởi hành, đầu tiên phải quay về kho hang bang hội cầm hai tổ dược – một tổ là Kim Sang Tán trung phẩm cấp 40 có thể dùng, thêm máu; một tổ khác là Huyết Linh Lộ trung phẩm hồi máu liên tục. Ngoài ra còn có đống thực vật Tiểu Ngư tự mình chế tác, cho dù vô ý đụng trúng đàn quái mãn cấp hẳn vẫn có khả năng đấu một trận.

Có lẽ vận khí hai người quá tốt, ngang qua bản đồ Lâu Vân sơn vẫn không bị lũ quái tuần tra chú ý nhiều. Hơn nữa, bản đồ này là dạng bản đồ cấp 40, Tiểu Ngư hoàn toàn có thể ứng phó. Bọn họ dọc đường còn nhận được hai nhiệm vụ truyền tin thuận lộ, phần thưởng nhiệm vụ cộng thêm một đường xử quái từ bắc đến nam, Tiểu Ngư một lèo phóng lên cấp 45. Thật đáng mừng.

Trước khi trời tối, hai người tiến nhập bản đồ tiếp theo, Thạch Thai trấn. Bản đồ này quái thấp nhất là cấp 60. Đối Tiểu Ngư mà nói, hệ số nguy hiểm tăng cao thêm một ít, cũng may không đến mức bị miểu.

Đừng thấy bản đồ tên Thạch Thai trấn, bản đồ này không chỉ là một trôn trấn nhỏ như vậy. Chung quanh nó chẳng những ghềnh thác trùng điệp bao tròn, mà còn có một ít tiểu trấn tiểu thành khác. Sự rộng lớn của bản đồ này các bản đồ chủ thành không bằng được. Nghe Kiều Lân bảo, quái ở đây trải dài từ cấp 60 đến cấp 90 không đồng đều. Nói cách khác, bản đồ này có thể cho người chơi cấp 60 sát quái đến khi mãn cấp. Mà trong [Sơn Hà], dạng bản đồ như vậy có 22 cái, so với 13 bản đồ mãn cấp thì số lượng nhiều gần gấp đôi. Vì thế, người chơi không có cảm giác khổ sở quái nhiều người thiếu, đây cũng xoa nhẹ vấn đề quốc nội chỉ có một server, còn nhân số người chơi lại quá đông. Trên hết, mỗi một nhiệm vụ trên bản đồ đều độc nhất vô nhị, người chơi thích làm nhiệm vụ không xoát quái cũng có thể dựa vào nhiệm vụ hơn ba mươi bản đồ lên mãn cấp.

Tiểu Ngư vô cùng thưởng thức với những thiết định này. Sự yêu thích đối [Sơn Hà] cũng tự nhiên tăng thêm một tầng. Nhất là khi bước dọc trên đường tại Thạch Thai trấn, bỏ qua những tên phỉ tặc chặng đường cướp bóc các loại và những con quái động vật biến dị, cảnh sắc vẫn tương đối mê người. Đặc biệt là những dòng sông lớn xuyên suốt dọc ngang, ánh trắng ánh ánh bên đêm cùng những con quái tự động sáng rực trong nước, quả thật khiến cho người ta có loại cảm giác tựa như ảo mộng. Cho nên một đêm này hai người bước qua bãi cỏ ven sông không hề xuất hiện quái chủ động.

Qua Thạch Thai trấn chính là Tiêu Dao lĩnh. Đây là một bản đồ mãn cấp có phó bản. Đương nhiên Tiểu Ngư hiện giờ vào không được phó bản, đi bản đồ này hơn nửa ngày, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu khi vừa qua khỏi cấp 46 chính là bảo mệnh.

Mặc dù trên đường quan đạo không thiết lập quá nhiều quái quần, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có tục xưng quái tuần tra 110 đi tới đi lui quanh phụ cận đường lớn. Quái cấp bậc cao có cảm ứng rất mãnh liệt đối với người chơi cấp bậc thấp. Đồng dạng là 20 thước, quái sẽ không nhìn thấy người chơi mãn cấp, nhưng nếu người chơi mãn cấp không ở, chúng nó nhất định sẽ không chút do dự nhào qua.

Vốn bản đồ này sơn đạo chiếm đa số, chốc chốc lại có thôn xóm, cộng thêm những con quái mãn cấp tương đối khủng bố đối Tiểu Ngư, khiến hành trình của bọn họ không thể không chậm lại. Kiều Lân bệ hạ phải dọn sạch toàn bộ những con quái có thể trông thấy trên đường khiến Tiểu Ngư theo sau, có thể nói là từng bước gian khổ a!

Bất quá, dù bảo hộ của bệ hạ tốt đến đâu, Tiểu Ngư vẫn nằm chết bốn lần. Cũng may, xác chết nằm ở dã ngoại chờ khoảng một đoạn thời gian có thể lựa chọn sống lại tại chỗ, bằng không hai người sẽ rất bi đát.

Đau đớn lúc tử vong khiến Tiểu Ngư vô cùng khó chịu. Lần ấy trong phó bản chỉ lướt qua trong giây lát, hậu quả cũng không cảm thấy gì, nhưng cậu cảm thấy cảm giác thống khổ khi tử vong tại dã ngoại còn khó chịu hơn rất nhiều so với trong phó bản. Sau khi hỏi Kiều Lân thì nhận được đáp án khẳng định. Cảm nhận sâu sắc khi tử vong dã ngoại, PK tử vong trong [Sơn Hà] sẽ duy trì trong một đoạn thời gian. Đặc biệt là tại dã ngoại, lựa chọn sống lại tại chỗ sẽ có thời gian suy yếu 30 giây, trong thời gian này người chơi sẽ liên tục cảm giác toàn thân đau đớn không còn khí lực, chỉ có thể dựa vào việc ngồi xuống khôi phục từ từ. Đây là vì nhắc nhở người chơi nên quý trọng sinh mệnh, trong trò chơi cũng khôn ngoại lệ. Mà sau khi tử vong PK, người chơi chỉ được lựa chọn luân hồi địa phủ, tuyệt đối không có lựa chọn sống lại tại chỗ này. Nếu người chơi hồng danh bị người chơi khác giết chết, người đó ắt sẽ bị nhốt ở địa phủ một ngày mới được cho phép chọn sống lại, như một sự trừng phạt vậy.

So sánh mà nói, cảm nhận sâu sắc tử vong trong chiến trường và trong phó bản đều là một cái chớp mắt, là vì không gây ảnh hưởng với người trong đoàn đội tiếp tục chiến đấu. Riêng biệt hai loại tử vong này phải sống lại nơi địa doanh, hoặc là nhờ trị liệu hồi sinh chạy thi. (thi trong tử thi)

Nghe xong, Tiểu Ngư lại một lần nữa cảm thấy, quả nhiên vẫn là ngoan ngoãn làm nhiệm vụ đi bản đồ thăng cấp tốt hơn nhiều. Ít nhất không cần phải nằm chết. Đừng xem tử vong trong [Sơn Hà] không mất kinh nghiệm, tiền và trang bị, nhưng cậu đau đó! Đau lắm biết không! ! !

Thật ra trong trò chơi nếu có một T mở đường phía trước, vậy quả là thích ngao ngao. Nhất là vị T đi trước tương đối phong tao, hưởng thụ trị liệu phía sau vô cùng thoải mái.