Đánh quái! Đánh quái! Vì cấp 36, xông lên!!!

Phía Tây tân thủ trấn thành Yến Kinh năm dặm, trái phải đều có một phiến rừng bạch dương. NPC hoạt động Trung thu Hi Hòa đã bị một vòng lại một vòng người chơi vây quanh trong rừng, phỏng chừng vài ngày bắt đầu sự kiện, khả năng di động của vị NPC này đã bị giảm đến mức thấp nhất.

Tiểu Ngư cùng Kiều Lân vất vả chen lấn vào đám người, sau khi tới gần Hi Hoa mười mét mới có thể lựa chọn đối thoại với cô.

“Chàng trai thiện lương, cậu nguyện ý giúp ta?” Thanh âm Hi Hòa lộ ra một nét đau thương, tuy chỉ cách vài người phía trước, nhưng Tiểu Ngư vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nét mặt mệt mỏi kia.

Nếu tới đây tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên sẽ chọn đồng ý: “Tôi nguyện ý giúp ngài, nhưng xin hỏi, tôi có thể làm gì?”

Hi Hòa nói: “Ta là thê tử Đế Tuấn [2], mẫu thân của thập nhật (mười mặt trời). Sau khi Hậu Nghệ bắn chết chín đứa con trai của ta, ta chỉ còn lại một người con. Mỗi bình minh ta mang nó lên trời, chạng vạng thì vội vàng đưa nó trở về cốc. Tuy ta thiếu đi chín đứa con trai hiếu thuận, nó không còn chín người anh em để yêu thương, nhưng ngày qua ngày cũng rất yên ả an nhàn. Không may, dạo gần đây trong Thang Cốc [3] xuất hiện không ít dị thú, bọn chúng lấy sinh linh cây cỏ trong Thang Cốc làm thức ăn, số lượng ngày càng nhiều. Chỉ sợ không bao lâu sẽ biến Thang Cốc thành địa ngục hoang tàn. Phù Tang chính là thần của muôn loài thực vật, không thể không cung cấp linh khí cung dưỡng cho sinh linh cây cỏ trong Thang Cốc, hiện đã ngày một suy yếu. Nếu Phù Tang chết khô, con ta sẽ không còn nơi sinh sống, cả ngày chỉ có thể lơ lửng trên không trung. Đến lúc đó, chỉ sợ thiên hạ lại phải nghênh đón tai ương.”

Đối với cố sự Hậu Nghệ bắn mặt trời Tiểu Ngư khá quen thuộc, nhưng đối với cái tên thần linh thời viễn cổ Hi Hòa cùng Đế Tuấn này cậu tương đối xa lạ. “Vậy ý của ngài, là bảo chúng tôi đi tiêu diệt những dị thú này sao?”

Hi Hòa trả lời: “Đúng vậy, ta biết lấy sức lực một người không thể hoàn toàn tiêu diệt tất cả dị thú. Nhưng ta tin rằng, một thiếu niên dũng cảm như cậu nhất định sẽ vì sự an ổn của nhân gian mà cố gắng. Cậu chỉ cần tiến vào Thang Cốc, giết chết một trăm con dị thú, ấy là khi cậu có thể quay về chỗ ta đổi một giọt Thần Tuyền. Thần Tuyền có thể cung cấp linh lực mười ngày cho Phù Tang. Cậu mỗi ngày đều có thể đến chỗ ta đổi Thần Tuyền. Mỗi một lần ta đều sẽ tưởng thưởng một khoản kinh nghiệm và tiền tài nhất định.”

Tiếp theo hệ thống nhắc nhở: Nhận hay không nhận – nhiệm vụ Tiêu diệt dị thú.

Sau khi nhấp chọn, lời Hi Hòa vẫn chưa chấm dứt. “Bởi vì thần thụ Phù Tang thập phần chán ghét mùi huyết tinh, cho nên ban ngày nó sẽ hóa thân thành hình người trốn trong Thang Cốc, chỉ vào thời điểm chạng vạng mới có thể đón con trai ta Thập Dương quay về. Nhưng Thần Tuyền không có tác dụng vào ban đêm, cho nên cậu cần phải tìm kiếm chỗ ẩn thân của Phù Tang.”

Hệ thống nhắc nhở: Nhận hay không nhận – nhiệm vụ Tìm kiếm Phù Tang.

Tiểu Ngư đen mặt lựa chọn tiếp nhận. Té ra thần thụ Phù Tang đã tu thành hình người rồi a! Không biết có phải là một hán tử thô cuồng kim quang chói mắt hay không, dù sao trong ấn tượng của cậu, cây cối đồ sộ mới có thể khiến mười mặt trời cư trụ, biến thành người không thể thành cái dạng đáng yêu nhỏ xinh đi… Nghĩ đến cũng thật nổi da gà…

Tiếp nhận hai nhiệm vụ, lại đối thoại với Hi Hòa, lập tức xuất hiện ba hàng lựa chọn:

Tiến vào địa đồ Thang Cốc

Đổi Thần Tuyền

Ta chỉ tùy tiện nhìn nhìn.

Xem ra tạm thời không còn nhiệm vụ nào ở chỗ Hi Hòa nữa.

Lúc này Kiều Lân cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ, anh quay đầu nhìn Tiểu Ngư: “Như thế nào?”

Tiểu Ngư gật đầu: “Hai nhiệm vụ, một giết dị thú, một tìm kiếm Phù Tang. Đúng không?”

Kiều Lân bệ hạ cười nói: “Ừ, vậy chúng ta tiến vào bản đồ thôi, không thì người càng ngày càng đông, khó mà cướp quái.” Nói xong người liền biến mất ngay tại chỗ.

Tiểu Ngư còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã không thấy tăm hơi, khiến cậu cả người 囧. “Chết tiệt!” Lúc trước không phải mình truyền tống rồi anh ta mới vào sao! Cư nhiên hiện giờ không chờ mình, anh ta rốt cuộc hưng phấn bao nhiêu chứ!

Hoàng đế bệ hạ hưng phấn á? Đương nhiên không. Anh chỉ đột nhiên có chút ý xấu, muốn xem mình đi trước một bước thì bạn nhỏ Tiểu Ngư có thể không vui hay không. Nếu không vui chứng tỏ đối phương mang tính ỷ lại đối với hành động thường ngày của mình. Kết quả? Tất nhiên là Kiều Lân đồng chí thắng rồi, cho nên việc Tiểu Ngư không vui khiến anh rất vui vẻ, mặc dù không vui của Tiểu Ngư ngay cả 5 giây cũng không đến, nhưng vẫn khiến anh vui vẻ cả một ngày. Lại nói tiếp, hiệu quả của việc này thật rất cao đó!

Bản đồ Thang Cốc nhìn sơ qua khá rộng lớn, mà dù sao bản đồ ở chỗ này cũng hoàn toàn vô ích. Nói cách khác, trong đây yêu cầu tự mình nhớ đường đi, cho nên đối với dân lộ si mà nói, nhiệm vụ này quá gạt người. May mắn, chứng lộ si của Tiểu Ngư không phát tác thường xuyên, trừ khi cậu vừa đi đường vừa thất thần, nếu không dưới tình hình chung thì cậu không lạc được. Huống chi, bên cạnh cậu còn có một vị thần T đó.

Trong bản đồ, có thể nhìn thấy thái dương trên trời, nhưng thật rõ ràng, ánh sáng xung quanh không quá mãnh liệt. Tại cửa vào bản đồ, rất nhiều người đều lựa chọn đứng tại chỗ quan sát tình huống xung quanh một chút. Dị thú xâm nhập Thang Cốc khá đông, xuất hiện cách cửa ra vào một khoảng, chủng loại thoạt nhìn khá đa dạng.

Dùng phạm vi mắt thường mà nhìn, trong Thang Cốc rừng cây chiếm một diện tích tương đối lớn. Dựa theo lời Hi Hòa, phiến đất khô cằn dưới chân họ hẳn là do mấy con dị thú phá nát cỏ cây, hóa thành hoang mạc. Quả thật gây ra mối nguy hại không nhỏ.

Tiểu Ngư túm tay áo Kiều Lân: “Nè, anh nói xem, chúng ta hôm nay không lẽ phải đi hết cả bản đồ?”

Kiều Lân bệ hạ gật gật đầu: “Xem ra là phải vậy rồi,bản đồ này không thể dùng [Túng Sơn Hà], sẽ rất phiền toái. Quan trọng là phải hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Phù Tang trước. [Mãn Giang Hồng] của cậu bây giờ cấp 3 đi? Còn [Cửu Hồi Âm] với [Tây Giang Nguyệt] thế nào?”

Tiểu Ngư nhìn cột kỹ năng: “[Mãn Giang Hồng] đã 87% cấp 3. [Cửu Hồi Âm] là 1 cấp rưỡi. [Tây Giang Nguyệt] mới dùng mười lần, muốn thăng cấp còn xa tám nghìn dặm. [Ngọc Kinh Dao] thì vừa học, tôi còn chưa dùng.”

Đây là bốn loại kỹ năng trị liệu cậu trước mắt học được. [Cửu Hồi Âm] là kỹ năng liên tục vận công thêm máu, một lần sử dụng vận công 9 lần, lượng trị liệu tăng lên mỗi lần khác nhau. Thời gian delay là 10 giây. Dù sao vận công 9 lần tới 10 giây cũng xong rồi, là kỹ năng trị liệu chính yếu của Thiệu Hoa. [Tây Giang Nguyệt] là BUFF trị liệu chất chồng liên tục, mỗi giây gia tăng 5% huyết lượng liên tục trong 10 giây, sử dụng khá tốt, nhưng thời gian điều tức là 30 giây, hơi dài. [Ngọc Kinh Dao] là kỹ năng quần gia (thêm máu quần thể), trong phạm vi mười thước mỗi giây gia tăng 101 huyết lượng đội hữu, thời gian vận công liên tục là 8 giây, không có thời gian delay. Nhưng do lượng huyết lượng bổ sung quá ít, cho nên vào thời điểm hai người bọn họ tổ đội căn bản không sử dụng tới.

Đương nhiên, tỉ lệ phần trăm của những kỹ năng này tương quan tới lượng trị liệu của chính người chơi, không phải gia tăng mấy phần trăm huyết lượng của người được trị liệu. Cho nên, so với lượng trị liệu của Tịch Vân Cốc, Thiệu Hoa nếu muốn chuyên về trị liệu, trang bị rất quan trọng.

Kỳ thật, phương thức Kiều Lân kéo Tiểu Ngư khác hẳn với phương thức các acc lớn kéo acc nhỏ bình thường. Nếu không phải là quái bự tinh anh và BOSS, anh bình thường đều lure một vòng để Tiểu Ngư từng bước từng bước đánh chết. Như vậy có thể để Tiểu Ngư không rơi máu, cũng có thể thăng cấp độ thuần thục kỹ năng của cậu. Cũng có khi anh đứng một bên chỉ đường để Tiểu Ngư tự mình động thủ, luyện tập các thao tác cùng các phương hướng chạy để đối phó với các loại quái. Bằng không anh làm sao có thời gian rảnh rỗi đứng uống nước mật ong ăn đậu phộng nhìn người trong lòng chứ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao kỹ năng công kích của Tiểu Ngư toàn bộ đều full mà kỹ năng trị liệu vẫn thấp. Thật ra cũng khá tốt, đây đã là phương thức kéo người thăng cấp tốt nhất.

Tới gần đám dị thú, hai người mới phát hiện đám loi nhoi diện mạo thập phần xấu xí kia không hề phụ lòng cái tên “dị thú” của bọn chúng. Trong đó, con dị thú gần kề với bọn họ nhất tên là Đấu Không, thân hình giống một con dê, nhưng đầu giống như con khỉ. Cái đuôi dài chừng một mét, phần đuôi mang theo cái móc câu ngược, thoạt nhìn vô cùng sắc bén. Càng phiền phức hơn nữa là một loài bướm cực lớn tên Thứ Hoài, lớn khoảng 3 4 mét. Trừ bỏ ngoại hình phóng đại khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, hàm răng loại bướm này lộ ra khi có khi không, bên trong xanh rêu âm u thấy liền hoảng sợ. Nếu bị cắn một phát, hẳn sẽ bị độc chết ha?!

Sự thật chứng minh, độc chết là không có khả năng. Nhưng là nếu bị Thứ Hoài cắn một ngụm, thực sự sẽ bị BUFF trúng độc, hơn nữa mỗi giây sẽ rớt 300 giọt máu. Đương nhiên đối với loại huyết lượng chưa tới 5000 như Tiểu Ngư mà nói, phương pháp rơi rụng này phi thường khủng bố. Mặc dù cậu bị cắn ba lần, nhưng mỗi lần đều phải luống cuống tay chân. Cậu phải ném cho mình một cái [Tây Giang Nguyệt] rồi thêm một cái [Mãn Giang Hồng] mới có để dừng được kỳ hạn mười giây rụng máu. Nhưng đối với cái ngưỡng huyết lượng sáu chữ số kết hợp với giá trị phòng ngự bốn chữ số như Kiều Lân máu trâu kia, cho dù không phải MISS, mỗi giây cũng chỉ rụng hơn 10 20 giọt máu.

Đấu Không công kích thuần vật lý. Cái đuôi dài kia xác thực khá sắc nhọn, hơn nữa tốc độ loại quái này cực nhanh, may mắn phạm vi công kích chỉ có 10 mét, nếu không Tiểu Ngư cũng có khả năng bị nó vẫy hai cái chết ngắc.

Quái nhiệm vụ bắt đầu từ cấp 30. Thứ Hoài là thấp nhất, Đấu Không là cấp 32. Tuy mấy con quái này không phải là quái tinh anh, nhưng rõ ràng so với các con quái cùng cấp trên bản đồ bình thường thì bưu hãn rất nhiều. Một trăm con, nhất định không dễ dàng. Xem ra nhiệm vụ Trung thu này căn bản không thể nào hoàn thành một cách thoải mái được.

Thật may, phần lớn các con quái không phải quái chủ động. Tuy ngẫu nhiên có chủ động xuất hiện, nhưng đều bị Kiều Lân phát hiện trước, cho nên Tiểu Ngư không bởi vì đứng quá gần mà đột nhiên có nguy cơ gục ngã. Nhưng mặc dù như thế, đối đầu với phần đông quái vật dị hình bên cạnh, ai cũng không có tâm tình dễ chịu. Có lẽ khuyết điểm của toàn tức võng du là đặt nỗi sợ hãi của bạn trên cự ly gần, vì thế mới có thể thể nghiệm kích thích vui sướng đầm đìa. Khó trách trên bản hướng dẫn có viết, người có bệnh tim mạch và thần kinh yếu không nên tiến vào trò chơi.

Tuy chủng loại quái vật bất đồng, nhưng giết một con thì được tính là một con, mặc kệ tên là gì, tất cả đều quy nạp về loại dị thú, số lượng giết quái là hiệu quả của cả tổ đội. Nói cách khác, trong đội ngũ giết một con, thành viên khác trong đội ngũ đều sẽ được gia tăng lượng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đội ngũ bình thường đều đầy năm người. Như thế, xoát một mình dĩ nhiên không hiệu suất bằng năm người tập trung đánh hội đồng.

Bất quá, Kiều Lân bệ hạ lúc này quyết tâm sẽ trải qua thế giới hai người, tốc độ gì đó căn bản không trong phạm vi suy xét của anh. Mấy cái phó bản nhiệm vụ nhiều nhất chỉ thưởng vật phẩm hoạt động kha khá thôi, nào có quan trọng bằng chuyện yêu đương!

Hai người một đường đánh tới một đường tiến sâu vào bên trong bản đồ. Ánh sáng bốn phía bắt đầu dần dần ảm đạm. Ngẩng đầu lên, thái dương trên trời đã không còn thấy tung tích, nhưng nhìn thời gian trò chơi trên hệ thống quả thực vẫn còn ở buổi trưa. Tình huống này làm cho người ta nhiều ít có hơi mơ hồ.

Bởi không có quá nhiều lưu luyến với nhiệm vụ giết quái, Tiểu Ngư cùng hoàng đế bệ hạ lúc này đã sắp tới khu rừng, có thể cảm giác được hương thơm cỏ cây từ xa xa truyền tới, nhiệt độ bốn phía không còn nóng bức như lúc nãy. Quái vật xung quanh rừng cây đã trở thành chim bự Thi Phong cấp 45. Mặc kệ tên kiểu gì, đánh cũng không dễ dàng, nhưng Tiểu Ngư cảm thấy bộ dáng Thi Phong rất khá. Lông chim bảo thạch màu lam có loại ảo giác phát quang dưới tia sáng u tối, bộ dạng rất giống tiên hạc, nhưng cặp mắt trắng kia nhìn thế nào cũng rất quỷ dị. Thật ra, nguyên nhân lớn khác mà Tiểu Ngư nhìn thuận mắt mấy con chim Thi Phong này là sau khi chúng nó chết đi, bào đinh sẽ có tỷ lệ rớt phong vũ nhất định. Tuy chỉ là vật phẩm màu xám, nhưng một cái có thể bán được 20 ngân. Thứ này sao không thể khiến Tiểu Ngư tham tiền cuồng bào đinh hưng phấn chứ?

Nhìn Tiểu Ngư do bào đinh con Thi Phong đầu tiên nhặt được phong vũ bắt đầu mê thích, Kiều Lân bệ hạ chỉ có thể run rẩy khóe miệng. Cậu nhóc tham tiền này! Bản thân một toà kim sơn bự chảng thế này mà không biết chạy đi nịnh bợ tâng bốc, cố tình lại tình hữu độc chung với mấy thứ rách nát chẳng đáng bao nhiêu. “Cậu nói xem, bào đinh hơn 20 con mới ra một, đáng không? Cậu xem cậu cần bao nhiêu tiền mới không bào đinh, nói đi, tôi cho cậu.”

Tiểu Ngư nghe xong liếc nhìn Kiều Lân một cái, đáy mắt mang theo chút khinh bỉ: “Mấy tên cường hào thân sĩ vô đức như anh thì biết cái gì! Tôi là tôi tự lực cánh sinh! Bản thân tích cóp từng đồng từng đồng mới có cảm giác thành tựu, ai mà cần anh đưa cho! Muốn tôi không bào đinh? Không có cửa đâu !”

Kiều Lân bệ hạ ngộ đạo, từ sau cái hôm mình hôn cậu ta xong, người này hơi một tí sẽ giả mô giả thức ngạo kiều hồi lâu. Muốn chế phục cậu ta cũng rất dễ dàng, cho nên hoàng đế bệ hạ bình tĩnh nói: “Ngư Tiểu Ngư, trẫm chính thức cảnh cáo, nếu lại chậm trễ thời gian trên thi thể mấy con chim rách nát này, tôi sẽ hôn cậu! !”

Hôn…… Hôn? Hôn tôi! ! ! ! ! “Đừng! ! ! ! Tôi đứng dậy ngay! Đánh quái! Đánh quái! Vì cấp 36, xông lên!!!”

Nhìn Ngư Tiểu Ngư như bị chích máu gà, anh thật sự kiềm không được nở nụ cười, thật ngốc nghếch vô cùng. Nếu sợ anh hôn như thế, vậy khuôn mặt đỏ bừng kia là thế nào chứ? Sợ hãi không phải là trắng bệch sao!

Con đường mưu trí của Tiểu Ngư, đâu chỉ có một chữ “ngốc”!

Chú thích

[1] Phù tang: tức cây phù tang 扶桑, là một loại cây dâu. Theo truyền thuyết cổ phương Đông có cây dâu rỗng lòng gọi là Phù Tang hay Khổng Tang, là nơi thần Mặt Trời nghỉ ngơi trước khi cưỡi xe lửa du hành ngang qua bầu trời từ Đông sang Tây, do đó Phù Tang hàm nghĩa văn chương chỉ nơi Mặt Trời mọc.

Chính vì vậy, Nhật Bản còn được gọi là nước Phù Tang.

[2] Đế Tuấn:

Đế Tuấn trong cổ đại thần thoại Trung Quốc là một nhân vật thần linh bí ẩn, sự tích của ông ta lại không được ghi chép trong chính sử, cũng không do chư tử truyền lại, chỉ được thấy qua trong《Sơn Hải Kinh》, hơn nữa tập trung phản ánh trong hai kinh “Đại hoang”, “Hải nội”. Nghiên cứu cho thấy nguồn gốc thần hệ và mạch lược hiển nhiên không thuộc về thế hệ Viêm Đế (Thần Nông), cũng không phụ thuộc thế hệ Hoàng Đế (Hiên Viên Hoàng Đế), là thần hệ thứ ba cùng tồn tại với hai đại thần hệ Viêm, Hoàng. Ở trên núi Thiên Thai cách 2km trấn Đào Lạc khu Đông Cảng chợ Nhật Chiếu tỉnh Sơn Đông có tượng đá của Đế Tuấn, dân địa phương xưng là thạch tổ tượng, là vết tích còn lưu lại của thời kỳ viễn cổ.

Đế Tuấn có hai thê tử, một người tên là Hi Hòa, tại Cam Uyên hải ngoại phương Đông, sinh ra mười mặt trời; người kia tên là Thường Hi, tại đồng hoang phương Tây, sinh ra mười hai mặt trăng. Ông còn có một thê tử tên là Nga Hoàng, tại đồng hoang phía Nam, sinh ra tổ tiên của ba thân quốc. (một đầu ba thân thể)

[…]

Thời kỳ Nghêu, mười mặt trời xuất hiện, Đế Tuấn từng ban một cây cung màu đỏ cho Nghệ, tiễn màu trắng, gọi hắn xuống dưới cứu vớt khốn của nhân dân. Phía trên chính là một mẩu vụn tàn lưu thần thoại về Đế Tuấn còn lưu lại. Bởi vì phát triển diễn biến của thần thoại, Đế Tuấn lại hóa thân thành hai đế vương trong truyền thuyết nhân gian, một người là Đế Khốc Cao Tân thị, một người là Đế Thuấn.

[3] Thang Cốc: Thang Cốc tức “phương Đông”, là nơi mặt trời mọc trong thần thoại truyền thuyết, tương tự với Ngu Uyên, Ngu Uyên chỉ nơi mặt trời lặn trong truyền thuyết. Căn cứ theo lịch sử ghi lại, Thang Cốc ở phía Đông vùng duyên hải Sơn Đông (nay là chợ Nhật Chiếu ở Sơn Đông), là địa phương Hi Hòa cùng tộc nhân cúng bái thần Mặt Trời thời kì thượng cổ, là cái nôi của nền văn minh Đông di.