Kiều Dĩ Hàng nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cảm thấy mình đứng giữa người nhà bọn họ thực mất tự nhiên nên cẩn thận mở miệng: “Có thể để ta ngồi xuống trước được không?“

Bốn người kia đồng loạt nhìn sang.

Kiều Dĩ Hàng cười khan: “Chỉ chỗ là được rồi, ta tự đi được.“ Ai có thể cho hắn biết, rõ ràng hắn tặng cả quà lẫn phong bì mà sao giờ đến chỗ ngồi cũng không có là sao?

Thậm chí hắn hoài nghi lời mời ngồi ở bàn trên căn bản là để đuổi người. Làm gì có ai mời bạn con mình lên ngồi chỗ đó chứ! Có phải bạn gái đâu!

Trương Tri rất muốn giải vây nhưng hắn cũng như Kiều Dĩ Hàng, mù tịt về việc an bài chỗ ngồi nên đành nhìn sang Trương Thức Khiêm.

Trương Thức Khiêm tỉnh lại: “Không bằng ngồi ở…“

Mấy chữ phía sau bị át bởi tiếng ồn ào từ cửa vọng lại.

La Thiếu Thần cùng người thanh niên lúc nãy đi trước như lính mở đường, phía sau là vài vị trung niên gầy béo khác nhau nhưng khí độ đều bất phàm. Mấy vị này chắc đều là chỗ thân quen, cười tươi còn hơn hoa trong tiệc cưới.

Băng sương trên mặt Trương Phục Huân nhanh chóng tan rã. Ông vỗ vai Trương Thức Khiêm, đi tới chỗ tân khách.

Trương Thức Khiêm thức thời kéo tân nương theo sau.

Bọn họ vừa rời đi, núi lớn trên vai Kiều Dĩ Hàng cũng sụp. Hắn không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Trương Tri cũng như trút được gánh nặng lớn, lập tức đảo mắt tìm chỗ ngồi: “Chúng ta ngồi đâu đây?“ Vì mấy chỗ cạnh cửa đều gần đủ nên hắn đành chọn một chỗ ít người khá xa bàn chủ.

Kiều Dĩ Hàng chần chừ: “Hay chờ anh cậu về đã.“ Mấy tiệc lớn thế này đều an bài trước chỗ ngồi.

Trương Tri: “Anh muốn ngồi bàn trên?“

“… Ngồi tạm chỗ đó vậy.“ Kiều Dĩ Hàng nhìn cái bàn rộng hơn hẳn những chỗ khác mà thầm nghĩ không ổn.

Vì dòng người di chuyển trong đại sảnh nên bọn họ vòng vo một hồi mới tới nơi.

Vất vả là vậy nhưng vừa kéo ghế ra, Kiều Dĩ Hàng bỗng thấy bốn phía yên tĩnh lạ thường. Trương Tri đứng đằng sau giật giật tay hắn.

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu lên thì thấy Trương Phục Huân cùng đám người kia không hiểu từ lúc nào đã đến chỗ bàn này.

Ánh mắt hai bên giao nhau.

Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng lui ra sau: “Mời ngài ngồi.“

Động tác của hắn làm không ít khách khứa nghiến răng căm hận. Sao bọn họ không nghĩ ra cách lôi kéo làm quen này chứ?

Người đứng đầu tiên, khoảng năm mươi, vẻ ngoài phúc hậu, cười tủm tỉm: “Ừm, thanh niên lúc nào cũng nhanh nhẹn.“

Nếu nhanh nhẹn thì giờ đã được ngồi chứ không phải đứng thế này.

Kiều Dĩ Hàng thầm than nhưng vẫn mỉm cười lễ phép đáp lại: “Đâu có, đâu có, chỉ là chơi rắn săn mồi[1] nhiều thôi.“

“Rắn gì cơ?“ Nam tử tựa hồ tò mò.

“Rắn săn mồi… một loại game ấy mà.“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện hình như mình nói ra một trò đùa nhạt nhẽo.

“Ra thế.” Nam tử cười cười, chậm rãi đi tới ngồi xuống cạnh hắn rồi quay sang Trương Phục Huân, “Công tử nhà ngài đúng là thanh thế bất phàm, khách mời tới cũng đều tài mạo song toàn.”

Trương Phục Huân liếc Kiều Dĩ Hàng song chỉ cười: “Thanh thế tốt vậy cũng nhờ La huynh tới dự mới có.”

Nam tử quay sang cười với Kiều Dĩ Hàng: “Nhiều phù rể vậy rồi, thôi thì ngồi xuống đây bồi chuyện ta.”

Hắn chưa kịp nói thêm, Kiều Dĩ Hàng đã đặt mông ngồi cạnh: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Cơ hội này mà vuột mất không chừng phải ngồi ở bàn trên.

Nam tử có chút giật mình rồi lại cười thoải mái.

Trương Tri bước tới, định ngồi cạnh Kiều Dĩ Hàng nhưng bị Trương Phục Huân giữ lại: “Sao còn chưa chào La bá bá?”

… Củ cải cải củ?*

* “La bá bá” phát âm gần giống “la bặc bặc” là củ cải

Kiều Dĩ Hàng cúi đầu, dùng chén trà che giấu ý cười.

Trương Tri vốn ghét chuyện xã giao nhưng chính mình mới nhượng bộ, không thể trở mặt nhanh thế nên đành miễn cưỡng cười: “La bá bá.”

“Nói vậy đây là đứa nhỏ thường xuyên khiến ngươi đau đầu sao?” Nam tử cười, “Đẹp trai hơn đứa lớn nha.”

Trương Phục Huân thở dài: “Tính cách còn kém xa.”

“Chuyện tốt sao có thể về hết phần ngươi được? A, nói chuyện thế này mỏi cổ quá à. Hai cha con ngươi cứ đi tiếp các vị khách khác đi, ta nói chuyện với Tiểu Kiều là được rồi.”

“Chỉ quan tâm nói chuyện với hắn mà bỏ mặc chúng ta sao?” Mấy người trung niên đi cùng vừa ngồi xuống vừa không cam lòng hỏi.

Nam tử phất tay: “Mấy lão già các ngươi ngày nào chả thấy, nhìn mãi cũng chán rồi.”

Trương Phục Huân cười đáp lại vài câu rồi kéo Trương Tri rời đi.

Trương Tri cau mày, hai chân không nhúc nhích.

Lực kéo của cha hắn lại tăng gấp bội.

Kiều Dĩ Hàng lúc nãy mới biết đây chính là cặp cha con suốt ngày khắc khẩu, vội vàng vỗ nhẹ thắt lưng Trương Tri, ra hiệu cho hắn.

Trương Tri lúc này mới hậm hực để Trương Phục Huân lôi đi.

“Quan hệ của cậu với tiểu công tử nhà họ Trương cũng tốt đấy chứ.” Nam tử ngồi bên cạnh, nhìn thấy hết cảnh vừa rồi.

Kiều Dĩ Hàng quay đầu cười: “Bạn bè thôi.”

Nam tử giả như tình cờ: “Thế mà ta tưởng cậu thân với Thiếu Thần chứ.”

“Thiếu Thần?” Ngay lúc Kiều Dĩ Hàng sắp hỏi đó là ai thì La Thiếu Thần lướt qua chỗ này khiến hắn ngậm miệng, sửa lời, “La thiếu gia?”

“Đúng thế.” Nam tử nói, “Cũng hợp tác với nhau nhiều năm đi?”

Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Người này họ La, La Thiếu Thần cũng họ La, chẳng lẽ…

“Ngài là cha của La thiếu gia?”

“…” Nụ cười thường trực trên môi nam tử có chút suy sụp, “Cậu không biết ta là ai sao?”

Mấy người ngồi cạnh nghe vậy cũng đều hết sức kinh ngạc.

Kiều Dĩ Hàng rất buồn bực.

Rõ ràng hắn chỉ muốn ăn bù cho số tiền đã mất, sao giờ lại biến thành kiểm tra phản xạ cùng trí nhớ đây?

Nam tử tự giới thiệu: “Ta là La Định Âu.” Đã rất lâu rồi hắn chưa phải tự giới thiệu.

Kiều Dĩ Hàng kinh hãi: “Thủ phủ*?”

*Thủ phủ: người giàu nhất thành phố, phú thương một phương

La Định Âu lại mỉm cười: “Rất ít người gọi ta như thế.” Đáng ra trong thành phố này không ai không nhận ra hắn mới phải chứ.

Kiều Dĩ Hàng cuối cùng hiểu ra vì sao ai ai cũng tỏ thái độ cung kính với người ngồi trước mắt rồi. Vì đây chính là thần tài sống nha!

La Định Âu thấy hắn khiếp sợ, tâm tình rất tốt: “Thiếu Thần có chăm chỉ làm việc không?”

Kiều Dĩ Hàng 囧: “… Chăm chỉ.” Hắn chỉ là nghệ sĩ hợp đồng chứ đâu phải giám đốc công ty, câu hỏi này nằm ngoài phạm vi hiểu biết nha.

“Làm việc với Trương tiểu công tử thoải mái chứ?”

“Rất thoải mái.” Không bị chèn ép cũng coi như thoải mái đi. Kiều Dĩ Hàng cảm thấy cuộc nói chuyện ngày càng đi theo chiều hướng kì cục.

La Định Âu vuốt cằm: “Cậu nói xem, làm thế nào ta mới bắt nó từ chức được đây?”

Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm. Vấn đề này hắn biết trả lời ra sao đây?

Một người trung niên bên cạnh cười nói: “Ngài vẫn chưa bỏ ý định ấy sao? Ngay cả anh bạn nhỏ này mà cũng lôi vào?”

La Định Âu không hề áy này đáp: “Ta lớn tuổi thế này rồi cũng cần người kế thừa gia nghiệp chứ.”

Trung niên kia lại nói: “Chẳng phải hai vị công tử cùng hai vị tiểu thư vẫn giúp đấy sao?”

La Định Âu cây ngay không chịu chết đứng: “Ai lại chê ít người làm chứ.”

Những người khác cười to.

Kiều Dĩ Hàng cũng cười theo dù đầu đầy nghi vấn.

La Định Âu nghiêm túc quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Không bằng, cậu liên thủ với Trương tiểu công tử kéo nó xuống đi.”

Kiều Dĩ Hàng 囧: “…” Hắn có điểm nào đáng tin cậy chứ? Chẳng lẽ là kéo ghế nhanh? Sớm biết vậy thà ngồi bàn trên còn hơn.

La Định Âu vỗ vai hắn: “Nói thế nào nó cũng là người ngoài EF. Nếu thành công, ta nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Người khác nghe thế chắc đã hưng phấn nhưng Kiều Dĩ Hàng chỉ thấy lạnh sống lưng, nếu không phải vì câu kia thì cũng vì bàn tay để trên vai hắn.

Tiếp xúc thân mật với đại nhân vật thế này khiến tim hắn đập thình thịch, cả người không được tự nhiên.

“La bá bá.” Thanh âm của Trương Tri đột nhiên vang tới.

“Sao?” La Định Âu cười, rút tay về, quay đầu nhìn.

“Ngồi đây đều là các bậc bề trên, hắn ngồi không hợp. Cha ta kêu để hắn ngồi chỗ khác.”

La Định Âu cười tủm tỉm liếc Kiều Dĩ Hàng rồi vuốt cằm: “Tốt thôi.”

Kiều Dĩ Hàng như trút được gánh nặng, từ biệt mọi người rồi mới theo Trương Tri rời đi.

Bọn họ đi rồi, người trung niên lúc nãy hỏi: “Ngài định xui bọn họ tuyên chiến cùng La thiếu gia thực sao?”

“Vui đùa mấy câu thôi.” La Định Âu thản nhiên cười, “Tiệc chưa bắt đầu, giết thời gian một chút.”

Những người khác nhất loạt cười vang.

Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống rồi mới phát hiện chỗ này là bàn trên. Nhìn chung quanh thấy các bàn khác đều kín chỗ, dù muốn đổi cũng không còn, nhất là hắn còn không muốn đổi ra bàn như vừa rồi.

Trương Tri tựa hồ biết hắn bất an, thấp giọng: “Yên tâm, ăn bữa cơm thôi mà.”

Ánh đèn đột nhiên dịu đi, chỉ có trên sân khấu được chiếu sáng rực rỡ.

MC lên sân khấu, bắt đầu bài diễn thuyết dài về câu chuyện tình yêu của cô dâu chú rể.

Kiều Dĩ Hàng ngồi dưới, cảm giác được che chở bởi bóng tối mới thở phào.

Trong bao nhiêu bữa cơm hắn ăn từ nhỏ đến giờ, có mỗi bữa này khiến người ta bồn chồn như vậy —-

Bồn chồn nhất là chờ đến giờ còn chưa được ăn.

[1] Rắn săn mồi: dạng 2D trên điện thoại