Kế hoạch đi công tác một lần nữa phá sản khiến Kiều Dĩ Hàng càng kiên quyết thực thi phương án B. Đã đóng qua phim điện ảnh cùng vô số MTV, diễn xuất của hắn thừa đủ để ứng phó. Hơn nữa để giảm thiểu chuyện ngoài ý muốn, hắn còn định chọn một nơi không bắt được sóng điện thoại để danh chính ngôn thuận tắt máy cho đến khi hôn lễ của Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm kết thúc, Chiến Hồn Vô Cực về Mỹ mới thôi.

Kiều Dĩ Hàng ngồi trên sô pha, càng nghĩ càng thấy kế hoạch này hoàn hảo. Hắn duyệt lại một lần nữa rồi mở máy, đăng nhập vào game…

Tên của Chiến Hồn Vô Cực không sáng, kẻ kia chưa lên.

Kiều Dĩ Hàng đần ra tại chỗ, lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn xẹp xuống như bóng cao su hết hơi. Như thế này thật giống một người bỏ bao năm luyện tuyệt thế võ công báo thù cuối cùng phát hiện kẻ thù đã cùng Cô-lôm-bô dong thuyền ra biển…

Hắn đành mở khung nhiệm vụ, xem từ trên xuống dưới xem có cái nào giết thời gian hay không. Cuối cùng hắn chọn “Áo khoác của Hầu gia“. Nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần nói chuyện với hầu hết các NPC là được. Từ góc độ giết thời gian mà nói, nó mà xếp thứ hai thì chỉ có “Tiêu diệt Lam Diễm Minh“ có thể đứng nhất.

Chờ người cũng rảnh rỗi, hắn bắt đầu đi hỏi thăm.

Tới lúc gặp A Lục, hắn có chút lo lắng: liệu có thể có A Nhất, A Nhị,… nhưng may là Hầu phủ chỉ có một mình A Lục mà thôi. Tên những người khác đều bình thường, dạng dạng như tổng quản Tông Vô Ngôn.

Sau khi hỏi chuyện mọi người trong phủ, Kiều Dĩ Hàng trở lại thư phòng, nói chuyện với NPC.

Tiết Linh Bích: nhất định là Phùng Cổ Đạo lấy. Ngươi đi lấy lại cho ta.

“Phùng Cổ Đạo, tên này nghe có chút quen quen.“ Hắn cố nhớ một lúc thì phát hiện đó là Minh tôn của Ma giáo.

“…“

Người thiết kế trò chơi này rốt cuộc đầu óc có chỗ nào bị hỏng không mà để Minh tôn Ma giáo đi trộm áo khoác của Hầu gia? Hắn nghĩ lúc người thuộc Ma giáo làm nhiệm vụ này mặt chắc càng 囧囧 hơn hắn.

Nghĩ đến người trong Ma giáo, không khỏi nghĩ đến Chiến Hồn Vô Cực.

Mắt hắn lại vô thức nhìn về phía danh sách bạn bè —

Vẫn chưa sáng.

Tiểu Thuyền cưỡi ngựa tới Ma giáo, tìm được Phùng Cổ Đạo đang khoan thai ngồi tiếp nhận đệ tử giữa đại điện.

Phùng Cổ Đạo: có thể là có, có thể là không. Ngươi đến sau núi câu 20 con cá tới đây.

Câu cá? Phải học kỹ năng câu cá sao?

Lần thứ hai Kiều Dĩ Hàng không nhận xét gì được về thiết kế game. Hắn nhận mệnh đi ra. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thấy một loạt người đang ngồi họp chợ ở ngoài đại điện: bán cá, bán rau, bán thịt,… ngoại trừ bán mình ra thì cái gì cũng có cả.

Hắn tiện tay kích vào một hàng, phát hiện thấy giá quá đắt. Lúc bình thường nhất định chẳng ai mua nhưng với tình cảnh thế này, rất nhiều người nghĩ bỏ ra từng ấy tiền cũng không là quá đáng, ít nhất là hơn chạy đi chạy lại.

May mà Tiểu Thuyền theo Chiến Hồn Vô Cực đánh quái lấy được nhiều thứ tốt mà không tốn công nên bỏ tiền ra rất hào phóng.

Lúc giao nhiệm vụ, Phùng Cổ Đạo lại nói: “Cá quá tanh. Ngươi đem đi làm vài món cho ta.“

Lúc này Kiều Dĩ Hàng ngộ ra, chạy thẳng đến chợ.

Cứ như vậy năm lần Phùng Cổ Đạo mới chịu nhả ra câu: “Cắt không đứt, sửa càng hỏng. Ngươi đem trả hắn giùm ta.“

Hộp vật phẩm của Tiểu Thuyền lập tức xuất hiện thêm một cái áo khoác rách.

Tại sao lại rách? Lẽ nào vì theo tôn chỉ của Ma giáo, ta không chiếm được ngươi cũng đừng hòng có?

Tiểu Thuyền cưỡi ngựa đến Hầu phủ, giao áo khoác cho Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích: Cảm tạ.

Ngay sau đó một tia sáng lóe lên, ba vạn kinh nghiệm nữa tới tay cùng với vài vũ khí trang bị.

Tiểu Thuyền không thèm nhìn, chuẩn bị chọn nhiệm vụ khác thì tư trò chuyện nhảy ra tin —

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙)  ta vừa phát hiện.

Tiểu Thuyền: (⊙_⊙)?

Thủy Tiên hòa thượng: lần nào cũng là ta gọi ngươi, ngươi chưa từng chủ động gọi ta.

Tiểu Thuyền: vì không có chuyện gì a.

Thủy Tiên hòa thượng: ta sắp kết hôn rồi, ngươi chuẩn bị tiền lì xì chưa?

Tiểu Thuyền: một vài kim thì lúc nào chả có.

Thủy Tiên hòa thượng: …

Thủy Tiên hòa thượng: dù sao ngươi với Chiến Hồn cũng là vợ chồng son, ta đòi hắn vậy. Để hắn bao ngươi.

Tiểu Thuyền: ta tăng lên ba kim nhé?

Thủy Tiên hòa thượng: thêm một đi.

Tiểu Thuyền: bạc vậy nhé, dừng tại đây.

Thủy Tiên hòa thượng: lễ vật cho Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm ngươi chuẩn bị chưa?

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)

Không ngờ người đầu tiên hỏi tới chuyện này chẳng phải Chiến Hồn Vô Cực mà là Thủy Tiên hòa thượng. Kiều Dĩ Hàng thay đổi chiến thuật, hắn do dự không biết có nên nói cho Thủy Tiên hòa thượng việc đi công tác để truyền tin này ra ngoài hay không.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: Chiến Hồn Vô Cực bảo Suất suất suất là ngươi ở cùng thành phố với hắn nên nhờ hắn đèo ngươi đi.

Tiểu Thuyền: nhưng hôm đó ta phải đi công tác rồi.

Thủy Tiên hòa thượng: a?

Tiểu Thuyền: /(ㄒoㄒ)/~~ giám đốc nói nếu ta không đi thì nghỉ luôn ở nhà.

Thủy Tiên hòa thượng: giám đốc của ngươi sao có thể mất nhân tính thế chứ? Thật là ác độc!

Tiểu Thuyền: bọn ta cũng hoài nghi hắn không phải là người.

Thủy Tiên hòa thượng: ta nghĩ…

Tiểu Thuyền: hả?

Thủy Tiên hòa thượng: Chiến Hồn sẽ không buông tha cho ngươi dễ dàng vậy đâu.

Tiểu Thuyền: a?

Thủy Tiên hòa thượng: hôm qua hắn lải nhải với Suất suất suất rất lâu, bảo hắn phải chụp nhiều ảnh của ngươi vào.

Tiểu Thuyền: (⊙_⊙)?

Thủy Tiên hòa thượng: nếu ngươi nói đi công tác có khi hắn sẽ ngay lập tức kêu Suất suất suất tới nhà ngươi chụp ảnh trộm.

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o

Thực tế, biểu cảm trên mặt Kiều Dĩ Hàng lúc này tuyệt đối 囧 hơn màn hình nhiều lần.

Tính tới tính lui hắn lại quên một điều — Suất suất suất ở cùng thành phố với hắn. Trừ phi hắn chuyển nhà nếu không nhất định sẽ chui đầu vào lưới.

Ngón tay Kiều Dĩ Hàng vô ý thức di chuột tới phía nút thoát ở góc phải màn hình.

Hay là, cắt đứt mọi liên lạc mới là cách tốt nhất. Không vào game,  không trò chuyện, tựa như khi Hàng Thiên bị lộ.

Nghĩ tới đó, tay hắn chuẩn bị kích xuống.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: ngươi phải tin ta. Nam nhân khi điên cuồng lên là rất đáng sợ.

Ngón tay Kiều Dĩ Hàng nhấp trượt.

Thủy Tiên hòa thượng: lấy số di động để tìm ra thành phố ngươi sống chỉ là chuyện nhỏ. Mướn hacker đột nhập máy tính… hậu quả ngươi tự tưởng tượng.

Tim Kiều Dĩ Hàng nhảy loạn lên. Trong nháy mắt, hắn có cảm giác như đối phương đang đứng đằng sau.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: ngươi không phải sợ quá mà chết rồi chứ?

Thủy Tiên hòa thượng: o(╯□╰)o ta chỉ nói vậy thôi.

Thủy Tiên hòa thượng: nhưng ngươi đi công tác cũng là lựa chọn đúng đó. Trừ phi ngươi đẹp cỡ tuyệt thế mỹ nữ nếu không khả năng bị lộ rất cao.

Thủy Tiên hòa thượng: nghe nói Chiến Hồn khá ưa nhìn, kiểu nữ nhân mà thấy liền ngất xỉu ấy. Toàn bang, trừ Lạc Tuyết Vô Âm, ngươi là nữ nhân thứ hai Chiến Hồn để mắt tới. Lạc Tuyết là mỹ nữ. Vậy nên, ngươi tự hiểu nhé.

Tiểu Thuyền: -_-|||

Thủy Tiên hòa thượng: cuối cùng cũng trả lời. /(ㄒoㄒ)/~~ ta tưởng ngươi bị dọa chạy rồi chứ.

Tiểu Thuyền: ngươi nói Chiến Hồn Vô Cực nhờ Suất suất suất chụp ảnh hộ?

Thủy Tiên hòa thượng: (⊙_⊙) hay là ngươi chuẩn bị gửi ảnh?

Thủy Tiên hòa thượng: cần PS thì gọi. Kỹ thuật ta rất khá. Biến Phù Dung tỷ tỷ thành Quan Chi Lâm cũng không thành vấn đề.

Tiểu Thuyền: lợi hại vậy sao?

Thủy Tiên hòa thượng: trực tiếp dời đầu đi là được.

Tiểu Thuyền: …

Kinh qua ba chữ “lộ thân phận”, Kiều Dĩ Hàng tức tốc định ra kế hoạch mới, tiêu trừ mọi hậu họa, khiến đối phương không còn hứng thú nhờ hacker, để hắn đỡ phải mất công nghĩ thêm kế hoạch nào nữa. Nhưng, cần sự giúp đỡ của một người…

Ánh mắt hắn rơi xuống chỗ di động.

Tại Mỹ.

Trương Tri hờ hững dựa vào sô pha, rũ mắt xuống không biết là đang tỉnh hay đang ngủ.

Katherine gần như bỏ cuộc, nhưng cũng chỉ là gần như thôi. Bà nỗ lực: “Tri! Hắn dù sao cũng là anh ngươi, người thân của ngươi. Hắn không làm gì sai cả, mẹ hắn cũng vậy. Lỗi lầm lúc đó là của ta và cha ngươi, ta mới là kẻ phá vỡ hôn nhân của họ.”

Trương Tri liếc mắt nhìn nàng, bình thản nói: “Yên tâm. Ta biết rõ điều này.”

“Vậy sao ngươi nhất định không chịu về nước?” Katherine đau đầu, “Mẹ hắn là người tốt. Dưới tình huống đó mà vẫn đồng ý để ta sinh ngươi ra, cũng không ngăn cản cha ngươi gửi tiền trợ cấp cho chúng ta. Bà ấy ghét ta nhưng chưa bao giờ ghét ngươi cả.”

Khóe miệng Trương Tri nhếch lên thành một tia châm chọc: “Cái đó có thể cải biến thân phận con riêng của ta sao?”

Katherine lau mắt, nhún vai nói: “Ta rất xin lỗi nhưng ta tin bọn họ cũng không nghĩ vậy.”

Trương Tri cúi đầu nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày, không nhịn được nói: “Sự thực thì đâu cần phải suy nghĩ, nó lúc nào cũng tồn tại.”

“Nhưng anh ngươi rất muốn ngươi về tham gia hôn lễ của hắn.” Katherine nói, “Chắc ngươi cũng nhớ rõ đứa bé Trung Quốc đã tới nhà chúng ta chứ? Nhiều năm như vậy mà hắn vẫn rất nhớ thương ngươi. Mỗi tháng hắn đều viết một phong thư, chưa bao giờ gián đoạn. Nay hắn sắp kết hôn, là lần duy nhất trong đời, hắn rất mong em trai mình tới tham gia. Ta hy vọng ngươi có thể đặt mình vào vị trí của hắn mà thông cảm đi.”

Trương Tri đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vậy ai thông cảm cho ta, giúp ta vượt qua những chế nhạo vì không có ba lúc còn nhỏ?”

Katherine chờ hắn lên đến cầu thang mới mở miệng: “Anh ngươi quyết định từ bỏ quyền thừa kế.”

Trương Tri sửng sốt.

“Hắn cầu cha ngươi đem toàn bộ tài sản giao cho ngươi.”

Trương Tri cười lạnh: “Đây là gì? Bố thí?”

“Nếu ngươi không muốn nhận,” Katherine nói, “Phải tới mà ngăn hắn.”

“…”

Trương Tri đứng im, một hồi bão tố nổi lên trong mắt.