Bên trong Giang Phong Nguyệt cưỡi ngựa xem hoa vẽ mỹ nhân, bên ngoài Tiếu Khinh Trần bị hệ thống thông tri thê tử của y mà khảy một ca khúc tràn ngập tình yêu, trong đầu Tiếu Khinh Trần nhanh chóng vút qua cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng bắt lại tạm thời vứt qua một bên.

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, động tác Giang Phong Nguyệt chợt dừng, bài hát này…

Tiếu Khinh Trần trước đó đã chỉ ra cho hắn lỗi sai trong lời ca, hắn còn thản nhiên bộc lộ ngũ âm mình không được đầy đủ. Còn nhớ hôm hắn hỏi mỹ nhân có thích bài hát của “Văn Cảnh” hay không, mỹ nhân trả lời là không thích.

Vì sao y không thích bài ca của chính mình?

Bởi vì bài hát kia vừa khéo y cảm thấy là bài hát xướng không tốt nhất, duy nhất là do ngay tại ca từ thiếu, giai điệu đơn giản. Y thích ca khúc giàu tính khiêu chiến, bài hát kia bất quá chỉ dùng để góp đủ sĩ số, với y xem ra, không khác gì với nhạc thiếu nhi.

Cố tình Giang Phong Nguyệt ngay cả nhạc thiếu nhi cũng hát không xong.

Giang Phong Nguyệt lại không có tự giác này, một đôi phu phu/phu thê dĩ nhiên cần giống nhau về thế giới quan nhân sinh quan giá trị quan, như vậy khi ở chung càng thêm hài hòa. Bất quá nếu phu phu/phu thê sở thích quá mức giống nhau không khỏi có bài xách, ví dụ như hai người đều là họa sĩ, đối đánh giá một bức họa thì phu phu/phu thê có thể không cùng chung một giải thích, bởi vậy ầm ĩ bất đồng, gây mâu thuẫn.

Nói ngắn lại, Giang Phong Nguyệt cảm thấy, hắn và mỹ nhân vừa vặn bù trừ cho nhau.

Nói theo da mặt dày, bọn họ đều có tế bào nghệ thuật, mỹ nhân lợi hại hơn hắn… kiếm tiền nhiều hơn hắn đi. Hắn mới không thừa nhận bản thân mình rất hâm mộ ghen tị hầu bao của mỹ nhân, tiền tích tụ nhiều năm của hắn còn không bằng tiền mỹ nhân ca một bài hát QAQ

Giang Phong Nguyệt một bên vẽ tranh, một bên bắt đầu tự hỏi bối cảnh gia đình của mỹ nhân. Từ khi cùng mỹ nhân trò chuyện qua video hắn tuyệt đội có thể đoán được mỹ nhân sinh ra trong một gia đình giàu có, từ cách ăn nói cho đến việc ăn mặc, tình huống trong nhà đều có thể nhìn ra được, a đúng rồi, còn có một quản gia.

Niên đại này nhà nào cũng có quản gia, nhưng tất cả đều là quản gia người máy. Hiện tại khoa học kỹ thuật cũng không tới độ người máy có thể như người, cho nên tính năng động chủ quan không mạnh.

Bây giờ còn có trường học chuyên đào tạo quản gia, một quản gia tồn tại như vạn năng, đầu năm nay ngành nghề phục vụ có giá trị phi thường cao, đặc biệt nhận hơn một triệu quản gia có thể huấn luyện.

Quản gia nhà Giang Phong Nguyệt chính là sinh viên cấp cao tốt nghiệp từ trường cao đẳng, lương một năm… Không đề cập tới cũng thế, tiền tiết kiệm của hắn còn không bằng tiền lương nửa năm của quản gia.

Chủ đề đi xa…

Giang Phong Nguyệt thật mong muốn cùng Tiếu Khinh Trần một chỗ, không phải tâm tư muốn đùa vui một chút, hắn phải tính toán vì ngày sau.

Từ trước lúc ở chung hắn đã do thám từ trong miệng Tiếu Khinh Trần biết người nhà của y ở nước ngoài, y và quản gia vẫn ở trong nước. Không nói kết hôn, nhưng đính hôn khẳng định phải xuất hiện, dù sao cũng phải nhìn thấy cha mẹ đối phương đúng không?

Không nói tới gặp cha mẹ đối phương, hắn hiện tại phải kéo người về nhà gặp mặt cha mẹ mình mới được, hắn tin chắc, chỉ cần hai vị BOSS nhà hắn xuất mã, chẳng sợ người nhà mỹ nhân không đồng ý, tuyệt đối có thể giúp hắn làm được ý nguyện.

Nghĩ đến không lâu sau có thể gặp mặt mỹ nhân, mà còn mang đi gặp cha mẹ, nụ cười Giang Phong Nguyệt liền vô cùng âm hiểm.

Tiếu Khinh Trần đứng ngoài phòng tối rùng mình một cái.

[Hệ thống]: Chúc mừng ngài hoàn mỹ vẽ ra được chân dung phu quân ngài, ngài nhất định rất yêu phu quân ngài, ta đại biểu cho toàn bộ thành viên Giang Hồ OL chúc ngài cùng phu quân ngài đầu bạc đến già, sớm sinh quý tử.

Giang Phong Nguyệt khóe miệng hung hăng co rút vài cái, mẹ nó chứ đầu bạc đến già già đầu đến bạc, gia là nam nhân, gia mới là phu được không!!!

Cơ mà, hai nam nhân có thể sinh con sao?

Câu chửi tục của Giang Phong Nguyệt chưa kịp tuôn ra, hắn đã bị hệ thống chuyển giao đến một địa phương khác.

Một khoảng không rộng lớn vô cùng trong núi rừng, cây cối cao lớn hoàn toàn che phủ thân hình hắn.

[Hệ thống]: Xin hỏi, Câu tiếp theo của “Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu” là cái gì?

Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc: “Tại địa nguyện vi liên lý chi.” [1]

[Hệ thống]: Chúc mừng ngài trả lời chính xác, hiện tại tiến vào hình thức nhiệm vụ blablabla…

Nhiệm vụ là cái gì? Giang Phong Nguyệt hiện tại chỉ muốn nói hai chữ —— Phắc du! (thật ra không phải là chữ đó, bạn Na chế thôi = =)

Trong phiến rừng cây này sinh trưởng hơn một ngàn cây liền cành, nhiệm vụ ngoạn gia chính là thu thập 777 cành cây liền cành sinh trưởng cùng một chỗ, đồng thời cần phải cẩn thận trùng, ong mật trên cây.

Giang Phong Nguyệt nhìn phiến rừng vô biên vô hạn, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn vặn vẹo.

Tiếu Khinh Trần bị truyền tống tới một cảnh tượng khác cũng không tốt lành gì hơn hắn, hắn là thu thập 777 cây liền cành, Tiếu Khinh Trần trong một đại quần điểu bắt giữ 777 chim liền cánh, hơn nữa bộ dáng mấy con chim liền cánh này thật là…

Tiếu Khinh Trần đã muốn không nghĩ phun tào cái gì, y vẫn luôn cho rằng chim liền cánh là do hư cấu mà ra, dù sao thì nào có con chim nào chỉ một mắt một cánh, sau đó hai chim bỉ dực song phi?

Nhóm thiết kê bên du hý thật đúng là “biệt xuất tâm tài”, Tiếu Khinh Trần cười lạnh.

Tiếu Khinh Trần bị truyền tống đến địa phương đã có ba ngoạn gia ở đó, hai nam một nữ, trong đó có một người là nam nhân mặc y phục tân nương, phỏng chừng nhiệm vụ này là tùy cơ phân phối.

Nhìn thấy Tiếu Khinh Trần, hai nam ngoạn gia trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, mà nữ ngoạn gia… Đại khái do trùng hợp, thế nhưng là người quen.

“Phó, Phó bang?!” Thỏ Bảo Bảo một thân hồng giá y, tóc vấn thành một búi tóc xinh đẹp, trang điểm vừa vặn, thoáng liếc mắt nhìn qua rất phù hợp với hình tượng tân nương.

Tiếu Khinh Trần không để ý tới Thỏ Bảo Bảo, tầm mắt của y dừng ở trên người nam nhân mặc trang phục tân nương. Kiểu dáng cùng loại với hỉ phục của Thỏ Bảo Bảo, nhưng mà thân hình nam nhân rất cao, bờ vai rộng, chân to lớn, lại vấn tóc, trang điểm, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.

Khóe miệng Tiếu Khinh Trần gợi lên độ cung nhợt nhạt, nam nhân kia nhất thời giận, “Nhìn cái gì, không thấy qua nam tân nương sao!”

Tiếu Khinh Trần nhún nhún vai, “Lần đầu tiên thấy.” Y nói chính là lời nói thật, dù sao tân nương của chính y y còn chưa thấy đâu!

“Ngươi…” Nam tân nương bão nổi, tên còn lại bên cạnh hắn ta vội vàng kéo lại, ghé vào lỗ tai hắn ta thấp giọng nói hai câu, nam tân nương kia hồ nghi nhìn nhìn Tiếu Khinh Trần, có chút không tin nói: “Y chính là đệ nhất mỹ nhân Tiếu Khinh Trần? Y không phải hẳn là mặc hỉ phục tân nương sao, vì cái gì mặc đồ tân lang? Chẳng lẽ y ruồng bỏ bạo quân rồi?”

Đồng bạn nam tân nương không nói, hướng bên cạnh xê dịch, nghĩ thầm rằng ngàn vạn lần mong mỹ nhân tâm ngoan thủ lạt này không nhớ thương, bằng không thật không biết nên đi nơi nào khóc.

Tiếu Khinh Trần hơi hơi nâng cằm, từ trên mặt nhìn không ra y là vui hay là giận.

“Tiếu Phó bang, ta, ta chỉ là làm nhiệm vụ với bằng hữu, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường!” Thỏ Bảo Bảo xấu hổ giải thích nguyên nhân nàng xuất hiện ở trong này, cường điệu tình huống làm nhiệm vụ, bởi vì Tiếu Khinh Trần là người nàng thích.

“Đây là làm nhiệm vụ tình lữ mà…” Nam tân nương thiếu tâm ý sâu kín nói một câu.

Thỏ Bảo Bảo cáu giận trừng mắt liếc nhìn nam tân nương một cái, người nọ mạc danh kỳ diệu gãi gãi tóc, bất quá bởi vì búi tóc đặc thù đành phải thôi.

Khó có được chính là, Tiếu Khinh Trần không đem lời nam tân nương để trong lòng, chuẩn xác mà nói, tâm tình hôm nay của y rất tốt, không so đo với hắn ta. Từ khi tiến vào Vọng Tình lâu, mạc danh kỳ diệu mặc hỉ phục, tâm tình y liền không thể ức chế ngẩng cao, hiện tại, y chỉ muốn gặp “tân nương” của mình.

Thỏ Bảo Bảo từ đầu đến cuối không được để ý tới mặt đỏ, ủy khuất cắn môi dưới, giống như tùy thời đều có thể khóc lên.

Vị ngoạn gia kia hiểu được sự khủng bố của tân lang Tiếu Khinh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại toàn Giang Hồ đều biết Tiếu Khinh Trần và bạo quân Quân Lâm Thiên Hạ là một đôi, không nói đến cô nương xinh đẹp trước mặt có đẹp như Quân Lâm Thiên Hạ hay không, chỉ bàn tới vấn đề giới tính, trên bản chất chính là chênh lệch tuyệt đối.

Bẻ cong thẳng nam cùng bẻ thẳng cong nam tựa hồ ứng với nữ cổ đại truy nam và nam truy nữ cách nhau một tầng sa như cách một tòa sơn, khó dịch được chiều ngang to lớn a!

Kỳ thật Tiếu Khinh Trần không nói, ai biết mà y không phải trời sinh cong đâu? Y cong, hoàn toàn là do người nào đó dưới thời gian dài hun đúc, bị người nào đó từng bước bẻ cong

“Hắt xì ——” Giang Phong Nguyệt vừa mới thu thập được 12 cây liền cảnh đánh hắt xì một phát, mỹ nhân nhớ hắn.

Còn kém 765 cái!!!

Giang Phong Nguyệt khẽ cắn môi, hắn nhất định phải mau chóng thu thập xong, hắn muốn nhìn thấy mỹ nhân, muốn cùng vợ mình bái đường thành thân a hỗn đản!

Nhiệm vụ hoạt động đêm thất tịch tương đối rườm rà, chỉ từ con số khổng lồ 777 liền nhìn ra được, hơn nữa đây vẻn vẹn chỉ là phần mở đầu của hoạt động, du hý làm khó xử ngoạn gia, đương nhiên, vì phần thưởng phong phú của hoạt động, dù thế nào cũng phải cắn răng tiếp tục kiên trì.

Ngoài ra còn có phần thưởng đặc biệt của hoạt động, nghe nói giá trị giải thưởng khoảng 6 chữ số, chỉ hướng về giải thưởng lớn thần bí này thôi, các ngoạn gia dù bể đầu cũng phải ráng cướp được danh ngạch.

Mục đích của Giang Phong Nguyệt cũng tại giải thưởng lớn thần bí, nhưng hắn không biết trước khi lấy được giải thưởng lớn còn phải trải qua nhiệm vụ cực kỳ lừa đảo như vậy, hơn nữa không thể cùng mỹ nhân làm nhiệm vụ, một người phải thu thập 777 cây liền cành, người thiết kế nhiệm vụ này nhất định là bệnh thần kinh, hắn muốn báo với ca hắn, đạp chết thằng thiết kế sư đó đi.

Thiết kế sư nào đó chui vào: giải thưởng giá trị 6 chữ số a, không làm khó khăn ta mới bị đạp cuốn gói đi được không QAQ

Ngay tại thời điểm Giang Phong Nguyệt nguyền rủa thiết kế sư, phía trước có ngoạn gia tiếp nhận nhiệm vụ như hắn xuất hiện trong tầm mắt, lúc còn trong phòng tối hắn không thể dùng mọi kỹ năng, nhưng bị truyền tống tới đây kỹ năng đã giải phong, bằng không muốn đánh lộn với ong mật, nhện gì gì đó khẳng định sẽ biến thành đầu heo.

Giang Phong Nguyệt nhìn thân ảnh đỏ thẫm của mấy người kia, khóe miệng vẽ lên nụ cười cực kỳ ôn nhu——

Mười phút sau, bốn ngoạn gia mặt mũi bầm dập căm giận trừng Giang Phong Nguyệt, ngoan ngoãn dâng lên cây liền cành bọn họ thu thập được. Nhìn Giang Phong Nguyệt cười tà ác như vậy, mọi người trong lòng đã muốn mắng chửi cả mười tám đời tổ tông hắn.

Số lượng cây liền cành trong túi trữ vật của Giang Phong Nguyệt rốt cuộc lên tới 50, nhưng cách 777 vẫn còn quá xa, cũng may nhiệm vụ này không quy định không được trấn lột đồ vật của người khác.

“Một giờ sau các ngươi tới nơi này, nói cách khác…” Giang Phong Nguyệt ghé sát vào bốn người, cười càng thêm ôn nhu.

Bốn ngoạn gia nhất thời rùng mình, bọn họ nhìn đến tuyệt đối không phải bạo quân, mà là ác ma, mười phần ác ma a!.

Chú thích:

[1] ‘‘Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện vị liên lý chi’’ [在天愿作比翼鸟, 在地愿为连理枝]:

Ý là:

Trên trời nguyện làm chim liền cánh

Dưới đất nguyện làm cây liền cành…