“Bằng tử, không cần lo lắng Vương Thiến Vũ phá rối nữa , ảnh chụp anh đã tiêu hủy hết rồi.” Lăng Quân Diệu hiểu trong lòng Tô Bắc Bằng có chất chứa lo lắng, mỉm cười ôn nhu nhìn cậu, sau đó chuyên tâm mà lái xe

Tô Bắc Bằng cho đến lúc này mới chính thức an tâm mà thở phào nhẹ nhõm, Vương Thiến Vũ kia đúng là ngoạn đến điên rồi, thật là không biết ứng phó biện pháp gì nữa. Xã hội khiển trách, người khác chê cười, những lời dè bĩu sẽ thay phiên nhau đánh úp tới, có lẽ sẽ làm cho tình cảm chưa được ổn định của bọn họ càng thêm yếu ớt hơn.

Sau khi đón được Tô Tô, một nhà ba người hoan hoan hỉ hỉ mà đi về tổ ấm.

Ngày lại ngày qua an nhàn thoải mái, không có chuyện tình mới mẻ kích thích gì, thời gian ở chung thật yên tĩnh ấm áp, không cần phập phồng bất an đến tình cảm của hai người, mỗi ngày cứ việc trao đổi ánh mắt, mỉm cười nhìn nhau thôi cũng khiến cho tim yêu dần dần kiên định hơn.

Tô Bắc Bằng mỗi ngày đều mang tâm tình vui vẻ, mỗi vị bác gái hay đại tỷ quang lâm đến tiệm bánh ngọt đều bị tiểu suất ca long lánh như ánh mặt trời này cuốn hút, tâm tình trở nên sáng sủa, công tác suốt một ngày cũng nhiệt tình hơn nhiều.

Mơ hồ đoán được cậu tình trường đắc ý, Úy lão bản nhìn cậu hạnh phúc ngập tràn trong tình yêu như thế, có chút chua chua. Bản thân so với cậu lớn tuổi hơn nhiều, nhưng mà chẳng có ai đau, chẳng có ai yêu a.

Sau khi xong một ngày, Tô Bắc Bằng một mình đi đón Tô Tô. Tên kia bây giờ chắc đang bề bộn công việc đến nổi sứt đầu mẻ trán đi? Bởi vì muốn buổi tối không phải tăng ca, cho nên đem công tác toàn bộ hoàn thành hết vào bang ngày, dành hết thời gian còn lại cho cậu và Tô Tô. Nghĩ đến đây, Tô Bắc Bằng càng vui vẻ hơn , cái loại cảm giác là một nỗi vướng bận trong lòng người khác, thật sự là phi thường ngọt ngào.

Ở cửa đợi một lát, tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên, không lâu sau đó là các tiểu bằng hữu ù chạy ra khỏi lớp, chạy về phía cha mẹ của mình mà ôm ấp. Tô Bắc Bằng ánh mắt sáng ngời ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhỏ nhắn của Tô Tô.

“Bằng ca ca! !” Rất xa liền thấy được Tô Bắc Bằng đang đứng ở cửa trường học, Tô Tô vung vung lắc lắc cánh tay nhỏ nhắn của mình, vui vẻ chạy về phía Bằng ca ca, hai tay dang ra, muốn ôm ôm ~. Phương Dục mới vừa rồi như tắm gió xuân, hiện tại liền giận tái mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Bắc Bằng, hừ lạnh một tiếng.

Tô Bắc Bằng 囧囧 ngây ngốc nhìn Phương Dục chằm chằm một lát, thật tình không biết phải nói gì. Cậu thật sự hoài nghi tiểu hài tử trưởng thành sớm này nhìn trúng Tô Tô nhà bọn họ …

“Thối tiểu quỷ, về nhà!” Phương Tuyền thanh âm không kiên nhẫn rống lên, nhìn thấy Tô Bắc Bằng liền huýt sáo, “Chị dâu! ! Lão Đại sao lại không đi cùng cậu a?”

Bởi vì thanh âm mang chút trêu ghẹo mà kêu chị dâu, Tô Bắc Bằng mặt vi đà, “Anh ấy còn đang trong giờ làm việc. Ngươi sao lại hung dữ với Tiểu Dục như vậy?”

“Cái thối tiểu quỷ này thực chẳng biết nghe lời, không hung nó sẽ không ngoan.” Dùng lực nhìn thấy hình như rất lớn nắm lấy tay Phương Dục, kỳ thật Phương Tuyền vẫn rất đau lòng em trai nhỏ của mình, kình lực vừa rồi Sau khi cầm lên tay nhỏ bé kia liền nhẹ nhàng nhu nhu.”Chúng tôi đi về trước vậy. Lát nữa có cuộc hẹn.”

“Ừm, hảo. Tạm biệt.”

“Tô Tô ! ! Tạm biệt.” Tuy rằng không cao hứng, nhưng tựa hồ Tiểu Dục mỗi ngày đều phải kiên trì, gặp mặt thì chào hỏi, chia tay thì tạm biệt. Tô Tô cũng hướng nhóc phất phất tay, nhóc khi đó mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, để cho anh trai nắm tay rời đi.

“Tô Tô đêm nay muốn ăn cái gì?” Ôm Tô Tô vừa đi vừa hỏi, Tô Bắc Bằng tựa hồ cảm thấy được có chút mỏi tay… Tiểu gia hỏa này giống như càng ngày càng mập ra?

Tô Tô cắn cắn ngón tay nhỏ, nhíu nhíu mi, bộ dạng trầm tư suy nghĩ thật đáng yêu, “Không có món nào ngon để muốn ăn nha…”

“…” Nếu không phải tâm tư tiểu hài tử rất đơn thuần, Tô Bắc Bằng thực hoài nghi bé đang ám chỉ món ăn cậu biết nấu quá ít, chẳng có món nào Tô Tô chưa ăn ngán. Cậu 囧 một lúc lâu, “Sườn heo ướp mật, hành tây củ cải đậu cove xào bột cá, giò heo hầm, cá chưng dưa chua, thế nào?”

“Ừ! ! Kỳ thật Tô Tô rất biết điều mà, không có khó ăn.” Muốn được khen ngợi, Tô Tô lộ ra khuôn mặt tươi cười hớn hở.

Tô Bắc Bằng cười chọt chọt mũi bé. Lúc đang chuẩn bị băng qua đường đi đến siêu thị, một chiếc xe màu đen trờ tới, thắng gấp một cái rồi dừng lại, Tô Bắc Bằng chưa kịp phản ứng, đã bị người nào đó ở phía sau bịt mắt lại, sau đó cảm thấy phía sau cổ truyền đến một trận đau đớn, kêu lên một tiếng, ý thức dần dần mất đi, trong tay cậu vẫn còn gắt gao ôm Tô Tô.

“Bằng ca ca, Bằng ca ca! !” Tô Tô sợ tới mức kêu to, hai tay đang ôm bé từ từ nới lỏng, bẻ té xuống. Cái mông nhỏ đau đớn bé cũng không bận tâm, ngược lại đang sợ hãi chẳng biết làm sao nhìn những người xa lạ này thương tổn Bằng ca ca, nước mắt không kềm chế được mà tuông rơi, “Người xấu! ! Đem Bằng ca ca thả ra… Ưm ưm…” Nói còn chưa nói xong, đã bị một người đàn ông áo đen tướng mạo xấu xí bịt miệng, cùng Tô Bắc Bằng bị ném vào trong xe.

Một màn này bị nam tử đứng trong ngõ nhỏ thu vào mắt. Lúc chiếc xe kia còn chưa rời đi, hắn tỏ ra vô ý tới gần, đưa tay xẹt ngang, đã gắn chắc một cái thiết bị truy tìm ở dưới xe.

Vương Thiến Vũ ngồi ở phụ lái quay đầu lại nhìn, cách ăn mặc thật xinh đẹp động lòng người, nhưng mặt lại hiện lên nụ cười lạnh âm hiểm. Những gì cô đã mất đi, cô sẽ đòi lại gấp bội.

Tô Tô còn đang vô lực giãy dụa, miệng phát ra âm thanh ưm ưm, Vương Thiến Vũ thấy nó phiền, hung hăng trừng mắt nhìn, Tô Tô bị xấu nữ nhân dọa hoảng sợ, càng thêm hoảng hốt . Người đàn ông bắt nó càng thêm phiền, bèn dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bụm mũi nó, không bao lâu rốt cục yên tĩnh trở lại.

“Ưm…” Ý thức khôi phục, liền cảm thấy cổ vô cùng đau nhức, Tô Bắc Bằng máy móc định xoa cổ, đột nhiên giật mình tỉnh lại, “Tô Tô? ! Tô Tô, em ở đâu?” Chung quanh một mảnh hắc ám, Tô Bắc Bằng đang nhớ lại chuyện phát sinh trước khi hôn mê. Tim bắt đầu mãnh liệt run lên, không biết là ai muốn hãm hại bọn họ, có phải là cừu gia trên thương trường của Lăng Quân Diệu? Đã sớm nên nghĩ đến, tên kia lợi hại như vậy, khẳng định chọc không ít cừu nhân, công ty người khác sợ là y nuốt không ít đi?

“Tô Tô!”

Một bên kêu một bên đứng lên, trong bóng đêm sờ soạng, Tô Bắc Bằng dùng hết sức lực mà trấn áp hoảng loạn trong lòng.

‘Kẹt ——’ cửa bị đẩy ra, trong phòng liền sáng lên. Tô Bắc Bằng che chói mắt, nhìn ra phía cửa, là một cô gái bề ngoài xinh đẹp, nhìn vẻ mặt của cô ta giống như rắn hổ mang nhìn chằm chằm con mồi vậy, tràn ngập địch ý, cừu hận, cùng không cam lòng, Tô Bắc Bằng trong lòng lo lắng càng sâu.

“Xin chào, con vịt nhỏ mà Lăng thiếu gia bao dưỡng”. Vương Thiến Vũ mở miệng liền phun ra lời nói chả chút nào tốt đẹp.

Tô Bắc Bằng nhíu mày, nếu như nhớ cậu không lầm, thanh âm này là của Vương Thiến Vũ. Trong lòng sợ hãi càng sâu, nữ nhân điên này rốt cuộc muốn làm cái gì? Bình phục lại tâm tình, Tô Bắc Bằng tận lực làm cho ánh mắt của mình nhìn qua thật bình tĩnh, “Ngươi muốn thế nào? Tô Tô đâu?”

Vương Thiến Vũ vỗ tay phát ra tiếng, một người đàn ông mặc đồ đen đem Tô Tô còn hôn mê ôm tới. Tô Bắc Bằng lo lắng chạy tới, muốn chạm vào Tô Tô, kết quả bị người kia mạnh tay ngăn cản mà xô ra.

Vương Thiến Vũ cúi đầu, vuốt ve móng tay bén nhọn xinh đẹp của mình, “Ngươi ngay cả người trọng yếu nhất trong lòng Quân Diệu đều bảo hộ không được, có tư cách gì cùng y yêu đương, dựa vào cái gì cùng y ở một chỗ? Dựa vào khuôn mặt kia sao? Xuy… Hay là do ngươi ở trên giường đặc biệt lắc lư, mê hồn thực cốt?”

Tô Bắc Bằng lúc này liền tạc mao, “Quan ngươi cái rắm? Đại di mụ đến thì ngươi cho là ngươi giỏi lắm sao? Cũng không nhìn lại ngươi xem, đố kị người khác yêu đương riêng tư, sắp trở thành a di rồi mà còn không có nam nhân nào muốn ngươi, thật sự là bi ai giùm. Bất quá,thật ra ngươi nói cũng đúng một chút, ta ở trên giường đặc biệt có thể đong đưa. Muốn ta dạy ngươi hai chiêu không? Kẻo không sau này ngươi dù đi bán thân cũng không ai thèm.” Lâu rồi không mắng chửi người khác, Tô Bắc Bằng lời nói ác độc vẫn vô cùng lợi hại. Chẳng qua là bị cô ta đâm trúng chỗ đau trong lòng… Tô Tô đối với Lăng Quân Diệu mà nói đúng là rất trọng yếu, mà mình lại không có cách nào bảo hộ bé… Không được, cậu không thể uể oải như vậy, bây giờ có thể cứu Tô Tô cũng chỉ có cậu! ! Nhất định phải dùng tất cả biện pháp bảo hộ bé.

Vương Thiến Vũ trầm mặt xuống, hận không thể bật người mà bóp chết cậu. Nhưng mà không thể được, không thể để cho cậu ta chết một cách “khoái trá” như vậy !”Nếu ta là ngươi, liền ai ya để cho người khác mắng, chỉ cần đối phương cao hứng thì có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi, chính là ngu ngốc, ngu xuẩn như vậy mà thôi! Thế nào cũng phải châm dầu vào lửa giận đang phừng phừng cháy của người khác, thật liều lĩnh.”

“Nếu giống ta bị mọi người cho là ngu ngốc, vậy ngươi chẳng phải là ngay cả heo cũng không bằng? Vương đại tiểu thư, ta không có thời gian cùng ngươi đùa giỡn, lão bà Lăng Quân Diệu vẫn còn đang ở nhà chờ ta về nấu cơm cho ăn. Ta vẫn còn có người nhà yêu thương, không giống ngươi, cô đơn tự kỷ, không có ai quan tâm.” Tô Bắc Bằng hừ lạnh liếc ngang mắt, mặt Vương Thiến Vũ đúng là làm người ta buồn nôn mà.

Vương Thiến Vũ sắc mặt xanh mét, hận không thể lóc da, xẻo thịt, uống máu cậu, nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Đây là ngươi tự chuốc lấy! ! Muốn Tô Tô bình yên vô sự phải không? Được a.” Cô ta lại vỗ vỗ tay, sau đó có bốn người đàn ông cường tráng đi vào. Nhìn đồ tây đen ôm chặt thân thể căng phồng của bọn hắn, có thể đoán được bọn hắn có bao nhiêu rắn chắc.

Tô Bắc Bằng có dự cảm bất hảo.

“Đem những anh em này của ta hầu hạ vui vẻ , ta sẽ bảo hộ Tô Tô vô sự.” Vương Thiến Vũ trạc trạc tóc, “Ngươi không phải rất biết đong đưa sao? Hẳn là không làm khó được ngươi.”

“…” Tô Bắc Bằng như rớt vào hầm băng, cả người rét run. Thân thể của cậu còn chưa dâng cho Lăng Quân Diệu, chứ đừng nói đến mấy người đàn ông này? Nhìn thấy bọn hắn lộ tươi cười đáng khinh, Tô Bắc Bằng từng bước lui về phía sau, nắm tay nắm lại rồi nới lỏng, nới lỏng lại nắm.

Phong ở trước cửa phòng của Lãnh Phỉ Hạnh mà lo lắng không yên, đại tỷ hiện tại vẫn chưa có thức dậy, không biết là có chuyện gì xảy ra không, bình thường giấc ngủ trưa cũng sẽ không lâu như vậy. Tô thiếu gia gặp nguy hiểm, nhưng ban đầu đại tỷ hạ lệnh cấm, nàng đang ngủ nếu có người đánh thức, trực tiếp một gậy đập chết. Vì cái mạng nhỏ của mình, Phong không dám liều lĩnh hành động. Nhưng… Tô thiếu gia nếu như bị thương hoặc là… chết, còn mình biết chuyện mà không báo, phỏng chừng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Càng nghĩ, Phong hít thở sâu một hơi , dùng sức gõ lên cửa phòng, “Đại tỷ đại tỷ!”

‘Phanh!’ một tiếng, phiêu lưu hiểm địa mà né thoát viên đạn phá cửa bay ra, “Có chuyện quan trọng nguy cấp! Tô thiếu gia gặp nguy hiểm!”

Ba giây sau, cửa phòng mở ra, tuy là thần tình mệt mỏi, lại dấu không được sắc bén cùng âm lãnh trong mắt nàng.”Nói.”

Phong thở một hơi, “Cậu ấy ôm tiểu nhi tử của Lăng tổng tài đi đường thì bị bắt cóc . Ta đã gắn thiết bị theo dõi trên xe kia.”

‘Phanh!’ một tiếng, Lãnh Phỉ Hạnh đóng cửa lại, chỉ tốn thời gian ba phút, đã ăn mặc chỉnh tề đi ra. Gọi đầy đủ một đám huynh đệ, xuất môn. Dám động đến lão đệ của nàng, chưa thấy qua Diêm vương sao.

Lăng Quân Diệu về đến nhà, bất an trong lòng đã được chứng thực. Bằng tử cùng Tô Tô đều chưa có trở về! Lúc ở công ty làm việc cứ cảm thấy bất an khó chịu, bấm gọi điện thoại cho đối phuông thì kết quả luôn luôn là âm thanh máy móc báo đã tắt máy.

Cứ nghĩ điện thoại của cậu hết pin, Lăng Quân Diệu tạm thời thả lỏng trong lòng, tiếp tục làm việc. Kết quả hai giờ sau, tiếp tục gọi điện thoại, vẫn đang tắt máy! Rất khác thường , lâu như vậy, cậu hẳn là phải về đến nhà , hơn nữa chắc chắn rằng cơm cũng đã làm xong, lúc này hẳn là sẽ chủ động gọi điện thoại đến kêu y về nhà ăn cơm. Nhưng mà không có.

Nhanh chóng bấm điện thoại cho Nhị ca, Lăng Quân Diệu vội vàng nói vài câu liền đi ra cửa. Hi vọng không có gì ngoài ý muốn…

Lăng Quân Thần Sau khi cúp điện thoại, như là đoán được cái gì. Trong mắt hiện lên hàn ý.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:=. = ta sống lại .

Edit nói ra suy nghĩ của mình:Hình như không có ngược thê thảm te tua tơi tả tan tác như ta vẫn tưởng tượng. Thật thất vọng mà.