Đem Khí Nhi nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống một phen, Tuyệt Thế Minh Phong làm thế nào cũng nhìn không ra hắn có nửa điểm  nào không thích hợp. Xem ra đúng là theo như lời hắn nói,hắn vừa mới vào trò chơi nên không biết giá. Quên đi, không cần thiết lãng phí thời gian ở trên người hắn. Nghĩ như vậy, Tuyệt Thế Minh Phong cùng Khí Nhi lựa chọn giao dịch, thuận tay để vào 1000 kim tệ. Tuy rằng hắn không biết rõ giá cả,nhưng Tuyệt Thế Minh Phong hắn không phải người có cái sở thích chiếm tiện nghi người khác như vậy (gạt người sao…), chí ít không thể khi dễ thái điểu. Thế mà sau khi Khí Nhi nhìn thấy giá trên, liền bị dọa cho khiếp sợ, không hề nghĩ ngợi ấn hủy bỏ giao dịch.

“Ngươi làm cái gì!” Minh Phong thực sự tức giận: “Hối hận rồi sao?”

“Không phải.” Khí Nhi bị hắn hù dọa đến nói năng không rõ ràng,tuy nhiên vẻ mặt hắn hung ác cũng rất đẹp, chỉ là khí thế rất đáng sợ: “Ngươi trả sai rồi. Là 1000 ngân tệ,không phải 1000 kim tệ.”

“…” Cái này Minh Phong hết chỗ nói rồi, trời ạ, hắn không phải đụng phải loại không phải ngươi đi. Tiểu tử này dường như rất thú vị, vừa vặn hắn gần đây tâm tình không tốt,trêu đùa hắn cũng không tệ. Minh Phong có loại cảm giác hưng phấn tìm được món đồ chơi mới: “Ngươi tên là gì?”

“Lâu Vũ Kỳ. A không đúng, Khí Nhi.” Khí Nhi theo phản xạ báo ra tên khai sinh, sau đó nghĩ đến hiện tại bản thân đang ở trong trò chơi, vội vàng lại báo ra ID.

“Lâu Vũ Kỳ a, phụ mẫu ngươi đặt cho ngươi cái tên không tệ a, ngươi làm sao muốn gọi là Khí Nhi chứ. “ Minh Phong phát một lời mời kết giao hảo hữu cho hắn, thuận tiện hỏi một câu, cũng không phải thật sự muốn biết. Song một câu nói lại khiến cho Khí Nhi nhớ tới người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con hắn kia, cùng với mẫu thân đã sớm qua đời, viền mắt không khỏi biến thành hồng hồng, làm cho Minh Phong lại càng hoảng sợ: “Này, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” Khí Nhi hít hít cái mũi, thấy hệ thống truyền đến nhắc nhở vội ấn xác định. “Chúng ta là bằng hữu rồi sao?” Hắn ngây thơ cho rằng bỏ thêm bạn tốt chính là bằng hữu rồi, tuy rằng chỉ ở trong trò chơi, nhưng mà có thể cùng người tốt như thế này làm bạn bè hắn vẫn là phi thường vui vẻ.

“Ân, xem như là đi. Ngươi cấp mấy rồi, sinh ra ở đại lục nào?” Nhìn hắn ngay cả yêu tinh cũng sợ, hẳn là ngay cả cấp 10 cũng chưa đến, thế nhưng mặc trên người vậy mà lại là bảo vật cao cấp rất hiếm gặp, chẳng lẽ là cái chủng tộc ẩn dấu gì? Theo hắn biết, chỉ có chủng tộc ẩn dấu mới có một ít phần thưởng đặc biệt.

“cấp 6, sinh ra ở trong sơn cốc đằng kia. Có lẽ đi.” Mặc dù ngón tay Khí Nhi chỉ về một cái phương hướng, nhưng lúc đầu lạc đường, hắn vừa vặn lại chạy lung tung một hồi,cũng không biết phương hướng bản thân chỉ có chính xác hay không.

“Sơn cốc đằng kia. Ngươi là sinh ra ở Anh hùng đại lục? Lẽ nào thật sự là chủng tộc ẩn dấu?” Xem ra thật là người ngốc có phúc ngốc, để hắn gặp được chủng tộc ẩn dấu hiếm thấy thật sự là lãng phí.

“Ta là hoa yêu, bản thể là Thủy tiên.” Khí Nhi hỏi một câu đáp một câu.

“Hoa thủy tiên?” Minh Phong vừa nghe liền hai mắt tỏa sáng, chuyện tốt nhiều như vậy làm thế nào không đụng tới.

“Ân. Ngươi thích Thủy tiên sao? Ta bên này có rất nhiều nga.” Tuy rằng không hiểu được một người hoàn mỹ như thế này vì cái gì lại thích hoa Thủy tiên tự kỷ như vậy, nhưng Khí Nhi vẫn là hào phóng mà lấy ra toàn bộ hoa thủy tiên trong túi đồ đưa cho hắn, đương nhiên còn bao gồm cả Thủy tiên bào và thủy tiên hài Minh Phong vừa ý lúc trước.

Minh Phong cũng không khách khí nhận tất cả, có điều hắn không cầm Thủy tiên bào và Thủy tiên hài. “Y phục kia cầm ta cũng không có cách nào mặc, ngươi liền tự mình giữ đi. Có muốn đi theo ta hay không a? Ta sẽ mang ngươi. “ Nhìn số thủy tiên nhiều như vậy, hắn liền thu hắn làm tiểu đệ được rồi.

“Thực sự có thể chứ?” Khí Nhi lộ ra một mặt cười thật to: “Ngươi có thể mang ta đi thành trấn sao?”

“Thành trấn? Ngươi muốn đi nơi đó sao? Không thành vấn đề. Ta còn có thể mang ngươi luyện cấp, chỉ cần ngươi dẫn ta đi đến sơn cốc chỗ ngươi sinh ra kia.” Nghĩ đến nơi đó hẳn là có rất nhiều Thủy tiên đi. Giác quan thứ sáu của người nào đó quả nhiên siêu chuẩn.

“Luyện cấp? Không cần,ta là tới đây kiếm tiền. Ngươi dẫn ta đến thành trấn ta đã rất cảm kích rồi.” Khí Nhi cảm động cực kỳ, không nghĩ tới người khác tốt như vậy, nhưng mà làm thế nào không biết xấu hổ mà thực sự phiền hắn mang mình đi luyện cấp chứ. Hơn nữa hắn tới trò chơi chỉ là muốn kiếm sinh hoạt phí mà thôi, đẳng cấp cao hay thấp không quan trọng.

“Kiếm tiền? Ngươi ở chỗ này có thể kiếm cái tiền gì? Hơn nữa với đẳng cấp thấp mà nói, chừng hai ba ngày chết một lần, rơi rất nhiều đồ vật, ngươi làm sao kiếm tiền a.” Tuyệt Thế Minh Phong nghĩ bản thân thật đúng là đụng phải một cái bảo khố, chưa từng nghe qua có người tới trong trò chơi kiếm tiền.

“Ta có rất nhiều dược thủy có thể bán đi nga. Tiếp đó trên bản thuyết minh trò chơi viết, trong trò chơi có thể làm thuê,ta đi làm thuê thì tốt rồi a. Kiếm được tiền liền lập tức đổi thành tiền mặt,như vậy thì tiền sinh hoạt phí liền có chỗ trông cậy rồi.” Khí Nhi vừa nghĩ đến sau này sẽ không quá mệt mỏi có thể kiếm được tiền cơm, liền phi thường vui vẻ.

“Ngươi? Chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của ngươi, bán đồ vật không bị hãm hại chết mới là lạ. Như vậy đi, không bằng ngươi liền chơi với ta, ta mỗi ngày phát tiền lương cho ngươi thế nào?” Minh Phong hiếm khi thuyết phục ai khác kết bạn với mình.

“Điều này sao có thể chứ.Ngươi giúp ta, ta làm sao có thể nhận tiền của ngươi chứ.” Thế nhưng Khí Nhi là một cái não chết ngu ngốc, mặc dù bản thân nghèo khó, nhưng thế nào cũng không muốn chiếm tiện nghi người khác.

Hai người nói nửa ngày, Tuyệt Thế Minh Phong rốt cục không nhịn được. “Được rồi, tóm lại đã nói quyết định như vậy rồi, không được phản đối nữa.”

“Nga” Khí Nhi bị hắn một phen hù dọa, lập tức theo phản xạ “Nga” một tiếng.

“Tốt lắm.” Minh Phong hài lòng gật đầu: “Sau này ngươi liền đi theo ta được rồi. Sẽ không thiệt đâu.” Không nghĩ tới bản thân lần này có nhiều thu hoạch nha. Ném một cái Hồi trình quyển cho hắn, hai người sau đó liền bay đến một trong những thành thị lớn nhất Anh hùng đại lục—Phái Lạp Đạt thành.

“Oa,người ở đây thật nhiều nga.” Khí Nhi bị cảnh tượng náo nhiệt của thành thị hù dọa rồi. Thì ra cái trò chơi này được hoan nghênh như vậy.

“Anh hùng vô địch chính là trò chơi có tỉ suất người chơi đăng nhập cao nhất. Thu hồi cái biểu tình ngốc ngốc kia của ngươi đi.” Minh Phong đối với biểu tình giống Lưu bà bà tiến vào công viên lớn của Khí Nhi phi thường bất mãn, tốt xấu gì hắn ở bên cạnh cũng là nhân vật có tiếng, người quen biết hắn không ít, cũng không thể để vì Khí Nhi mà mất mặt hắn. “Chúng ta hiện tại đi chính là chợ trung tâm Phái lạp đạt thành, là khu phố thương nghiệp phồn hoa nhất trong thành thị, ngoài các loại cửa hàng mở cửa chính thức, còn có cả chỗ chuyên môn vì người chơi cung cấp buôn bán vật phẩm. Đem đồ vật ngươi muốn bán chỉnh lý một chút, nhìn xem có mấy loại gì. Ở đây các loại vật phẩm dược thủy,trang bị,bảo vật,tài liệu..vv phải đến cửa hàng khác nhau gửi bán.”

Minh Phong vừa ở trước dẫn đường, vừa giải thích cho tiểu thái điểu phía sau: ” Gửi bán có hai cách thức, một loại là phương thức bán đấu giá, đặt ra giá đấu giá, một loại là giá cố định. Đều đòi hỏi thiết lập thời gian giao dịch, một khi vật phẩm thiết lập gửi bán,trừ phi đã đến giờ giao dịch không bán đi, nếu không không thể thu hồi. Thông thường chỉ có bảo vật và vật phẩm hiếm thấy mới thiết lập phương thức bán đấu giá. Còn nữa, gửi bán là phải trả tiền. Cũng có hai kiểu thu phí,một loại là tính tiền theo tháng, giống như tự mình bao một quầy hàng bán, bất luận bán nhiều hay ít đồ đều được, nhưng đồ vật mỗi lần bán nhiều hay ít quyết định bởi ô không gian chứa đồ ngươi đã mua. Một loại khác là mỗi lần ấn theo một kiện vật phẩm mà tính toán, mỗi lần 50 đồng tệ. Bất luận là phương thức thu phí nào, một khi đem vật phẩm bán ra đều phải trả thủ tục phí là 5% số tiền giao dịch mua bán vật phẩm. Nghe hiểu chưa?”

“Ân,hiểu rồi,có điều,có điều….” Khí Nhi nhìn Minh Phong do dự mà không biết có nên nói với hắn, hắn bây giờ phải logout hay không. Đồng hồ báo thức đã vang 3 lần rồi,hắn cần logout đi ngủ.

“Hiểu rồi thì « còn có điều » cái gì,có chuyện liền nói.” Ngữ khí Minh Phong không thể nào tốt được.

“Ta phải logout rồi.” Bị hắn chốt hạ, Khí Nhi lập tức mở mồm nói ra,quả nhiên trông thấy vẻ mặt Minh Phong thay đổi.

“Ngươi,phải,đăng,xuất,rồi?” Minh Phong rặn ra từng chữ nói. Hắn không có nghe sai đi? Nghĩ hắn – Tuyệt Thế Minh Phong khó có khi nào hảo tâm như vậy,mang người mới, hiện tại còn chưa đến nửa giờ vậy mà tiểu thái điểu này lại dám nói với hắn mình phải logout?

“Đúng,xin lỗi ta, đồng hồ báo thức đã đến giờ. Đi học..” Khí Nhi phát hiện bản thân ngay cả nói cũng nói không xong, giải thích ngắt quãng, cũng không biết đối phương nghe có hiểu không.

May mà năng lực lý giải của Minh Phong không tệ: “Ý của ngươi là nói, ngươi ngày mai phải đi học,cho nên bây giờ phải logout? Không cần nói cho ta ngươi còn đang học sơ trung đi (trung học) ? Quên đi, vậy ngày mai lên sớm một chút là được rồi đi. Ngày kia là ngày nghỉ,ngày mai có thể chơi cả đêm,hảo hảo mang ngươi.” Sớm một chút xuất sư để có thể hầu hạ ta, cái này là Minh Phong nghĩ ở trong lòng.

“Ta đã học đại học rồi, năm nhất!” Khí Nhi vội vàng thanh minh, sau đó lại nói: “Ta phải buổi tối 8 giờ mới có thể lên được, sau đó 12 giờ logout. Tuy là ngày kia không cần phải đi học,nhưng ta phải làm thêm.” Nói xong cũng có chút xấu hổ nhìn Minh Phong.

Quên đi,nhìn đối phương vẻ mặt biểu tình hốt hoảng lo sợ, Minh Phong cũng mắng không nổi nữa. “Chờ ngươi lên rồi hãy nói đi. Ngày mai 8 giờ ngươi liền ở chỗ kia chờ ta,có nghe thấy không?” Tay chỉ chỉ bể phun nước khoảng 100 mét trước mặt, sau khi thấy Khí Nhi gật đầu, liền khoát khoát tay, ý bảo hắn có thể đăng xuất rồi.

“Cảm ơn ngươi. Ngươi thực sự là người tốt.” Khí Nhi lại lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ, hướng Minh Phong cúi đầu nói một câu xong mới logout. Chỉ lưu lại người nào đó ở tại chỗ phát ngốc, chính là lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt đâu. Đại đa số người hễ cùng hắn tiếp xúc qua đều vụng trộm mắng hắn là ác ma,liền ngay cả người trong nhà cũng không ngoại lệ, đối với hắn vừa thương vừa sợ, chỉ có “hắn” sẽ nói mình giống tiểu hài tử,”người tốt” đây là lần đầu tiên nghe nói. Không tự kìm hãm được lộ ra một cái mỉm cười, sau đó không thèm để ý đến mọi người ngốc nhìn ở bên cạnh, bước nhanh hướng tửu quán Hoa Nhài đi đến. Đóng trò chuyện mật lâu như vậy,có lẽ hẳn là có không ít người tìm hắn. Mà tửu quán Hoa Nhài chính là nơi tụ họp bọn hắn thường tới nhất ở Anh hùng đại lục, nếu như đoán không sai, hẳn là có không ít người ở đó chờ hắn.