“Cái kia không thể đụng vào” Khí Nhi còn nói chưa dứt lời, tay Tạp Lộ Tạp Lộ đã đụng vào kết giới lôi điện đỏ thẫm nhấp nháy, Khí Nhi nhịn không được nhắm hai mắt lại,vẻ mặt không muốn nhìn hắn hóa thành mây mù.

1 giây, 2 giây, 3 giây…..Tiếng kêu trong dự đoán không có xuất hiện, Khí Nhi mở mắt,phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía trước, bèn cũng đi lên trước nhìn xem.

“A, không có việc gì sao?” Chỉ thấy Tạp Lộ Tạp Lộ vừa nãy còn đứng ở ngoài bức tường, hiện tại đã đi vào bên trong tia chớp kia rồi.

“Ôi chao ~~~ ta không sao. Kết giới hình như đã bị phá, có thể đi vào ôi chao.” Giải thuyết xong Tạp Lộ Tạp Lộ hướng mọi người vẫy tay, ý bảo mình không việc gì.

“Ta đi xem.” Hình Thiên để mọi người đợi một chút, tự mình đi đến phía trước kiểm nghiệm. Hắn đi tới vị trí vừa nãy của Tạp Lộ Tạp Lộ, ý bảo mọi người tránh ra một chút, sau đó mới bắt chước hắn vươn tay ra chạm vào kết giới. Lần này Khí Nhi đã nhìn rõ, chỉ thấy khi tay Hình Thiên đụng vào cái bức màn kia, có hồng quang chói mắt hiện lên, khi hồng quang biến mất, Hình Thiên đã đứng ở bên trong rồi.

” Hẳn là không thành vấn đề.” Hình Thiên phất tay nói.

“Lôi điện hình như muốn biến mất.” Ma Tây đang chuẩn bị tiến lên đột nhiên cảm thấy không bình thường, giục mọi người: “Chúng ta nhanh lên một chút.”  Nói xong tăng nhanh bước chân, Nhã Lạc Khắc và Ngu Ngốc ở phía sau, một trái một phải đi theo, ba người lập tức tiến vào bên trong. Chỉ còn lại có Minh Phong Khí Nhi và Sát, bọn họ cũng bước nhanh chân, Minh Phong đi đầu tiên bước vào, nhưng khi Khí Nhi và Sát dự định tiến vào, lôi điện lại đột nhiên tiêu thất.Làm mọi người vô cùng ngạc nhiên chính là, không trung đột nhiên có vài tia sáng xuyên qua, đem bên ngoài chiếu sáng sủa lên không ít, mà đối lập thánh đàn nguyên bản hơi có chút ánh sáng ban đầu lại đột nhiên tối sầm xuống, sau đó bốn phía giống như bị bao bởi một tấm vải đen, chỉ chốc lát đã hoàn toàn không nhìn thấy người ở bên trong nữa.

Hai người bên ngoài phát hiện sự bất thường, vội vã thông qua kênh trò chuyện đội ngũ hô hoán, nhưng thế nào cũng không thể liên hệ được.Sát lấy tay gõ vào kết giới, nhưng lại giống như đánh vào bức tường, chỉ có âm thanh trầm muốn vang lên. Mà dùng pháp thuật lại giống như đánh vào bông vải, không hề bắn ngược lại, tựa hồ như đều bị hút vào bên trong. Đang lúc bọn họ luống cuống, phía trên kết giới màu đen chậm rãi mọc lên một chiếc đồng hồ cát khổng lồ, cát vàng bên trong lấp lánh bị ánh sáng chiếu đến vô cùng chói mắt.

“Sát, ngươi xem?” Khí Nhi gọi Sát đang cố gắng đập lại, chẳng biết từ lúc nào,cách chỗ Minh Phong bọn họ vừa mới đi vào không xa dựng lên một tấm bảng. Hai người nghi hoặc đi tới trước tấm bảng, mặt trước viết mấy chữ.

Trò chơi đào bảo

Điều kiện kích mở trò chơi: thiên lội chớp động là lúc Thanh long Chu tước Bạch hổ Huyền vũ Kỳ lân dâng lên tế phẩm.

Quy tắc trò chơi:

1, Thời gian của trò chơi là 5 giờ, một khi bắt đầu, nếu không phải là hoàn thành trò chơi hoặc đã hết giờ, bằng không không thể chấm dứt.

2, Trong thời gian chơi, tế phẩm và người chơi không cách nào liên lạc gặp mặt, cũng không thể logout.

3, Trò chơi chia làm 5 vòng, mỗi vòng một giờ, tìm kiếm bảo vật như nhau. Thành công có thể cứu tế phẩm ra cũng thu được bảo vật, thất bại tế phẩm tử vong, tất cả đẳng cấp về 0, kỹ năng, ma pháp,trang bị trên B cấp đều biến mất.

4, Thành công hoàn thành 5 vòng trò chơi, có cơ hội kích mở nhiệm vụ:  Thiên sứ xin giúp đỡ.

Cuối cùng còn có hai chữ lớn nhấp nháy nhấp nháy, ‘Bắt đầu’.

Khí Nhi và Sát, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nửa ngày không nói gì.

“Ôi chao, hai người các ngươi có muốn bắt đầu hay không a, người ta muốn đi ngủ, đúng nói mệt chết đi được,” Đột nhiên một thanh âm chói tai vang lên.

“Ai? Ai đang nói chuyện a?” Khí Nhi một phen bị hù sợ, lui lại phía sau ba bước.

“Ta.” Chỉ thấy một tấm bảng không biết ở đâu chui ra, vươn ra hai cái gì đó….hẳn là tay, khua khua nói: ” Các ngươi thực rõ là rầy rà, nhanh lên một chút theo đó mà tiến hành đi, nếu không những tế phẩm kia sẽ không ra được.”

“Ngươi là cái gì a?” Sát có vẻ trấn định hơn, hỏi.

“Nhìn thì biết a. Bảng quy tắc trò chơi đó. Ngươi không chơi trò chơi bao giờ a, mỗi trò chơi phía trước đều dựng một cái bảng đẹp đẽ a.”

“Thế nhưng những tấm bảng đó sẽ không nói.” Thấy hắn có vẻ như sẽ không đả thương người, lá gan Khí Nhi cũng to dần lên.

“Thiết, mấy cái đầu gỗ não gỗ gì đó kia sao có thể so với ta.” Tấm bảng giống như không phải chuyện lạ nói.

“Vậy ngươi vừa nãy ở nơi nào, vì sao chúng ta ở đây lâu như thế, lục soát tỉ mỉ cẩn thận như thế cũng không thấy ngươi.” Khí Nhi tiếp tục lên án.

“Ân, cái đó….” Tấm bảng ấp a ấp úng, cuối cùng thẹn quá hóa giận nói: “Ta lại không thể chợp mắt đánh một giấc sao? Các ngươi rốt cục có muốn bắt đầu hay không, không thì ta đi.”

“Biết rồi. Quy tắc chính là mấy cái này sao?” Mọi người đã ở trong trò chời đợi không ít ngày, mặc dù ở trong trò chơi không cảm thấy cái gì, thế nhưng thân thể trong hiện thực nhất định chịu không nổi, cho nên Sát quyết định tốc chiến tốc thắng, ấn xuống cái nút bắt đầu, chỉ nghe oanh một tiếng, giống như cái gì đó bị mở ra.

“Được rồi, đồng hồ cát đã bắt đầu tính thời gian rồi.” Trên tấm bảng vốn là quy tắc trò chơi biến thành một tấm tàng bảo đồ (aka ~bản đồ giấu kho báu). “Thứ đầu tiên các ngươi phải tìm là Hành lộ chi ngoa (Giày đi đường), thời gian là một tiếng. Trước khi cát màu lục trong đồng hồ cát chảy hết, các ngươi nhất định phải mang theo bảo vật đến nơi này giao cho ta. Mau đi đi.” Nói xong, một tờ giấy mỏng rơi xuống tay Sát, tấm bảng hưu một cái biến mất. Nhìn lại, thì ra đồng hồ cát khổng lồ ở phía trên, hạt cát màu vàng ở bên trong đã biến thành năm loại màu sắc, cát màu lục ở dưới cùng đã bắt đầu chảy, tầng phía trên chính là màu tím, tiếp theo phân biệt là: màu lam, màu vỏ quýt, màu nâu.

“Đồ hẳn là ở ngay gần đây, chúng ta vẫn là nên cùng nhau hành động tốt hơn.” Khí Nhi kéo Sát, sợ hắn đem mình một người bỏ lại.

“Ân. Không cho chúng ta máy tính giờ, chỉ có cái đồng hồ cát khổng lồ này, phỏng chừng phạm vi toàn trò chơi hẳn là ở những nơi có thể nhìn thấy đồng hồ cát.” Dù gì cũng đã từng là thủ lĩnh dong binh đoàn, Sát nhanh chóng phân tích.

“Lão Thiên, cái đồng hồ kia vừa to lại vừa cao như thế, phỏng chừng đến chỗ nào cũng đều nhìn thấy.” Oán giận là oán giận, tìm vẫn phải tìm. Không thể để cho đẳng cấp của mọi người tân tân khổ khổ luyện được trở thành phế thải a. Thế là hai người nhìn tổng thể tàng bảo đồ, tính xuất phát đi hướng bắc tìm kiếm, nếu như không nhầm, bảo vật thứ nhất Hành lộ chi ngoa, chính là ở một nơi nào đó ở phương Bắc.