Tần Càng rốt cục lấy Tôi Yêu Ngự Tỷ.

Tôi Yêu Ngự Tỷ dùng loa quấy rầy nhân dân rốt cuộc thắng lợi, vì hạnh phúc quảng đại quần chúng nhân dân, Tần Càng lựa chọn hi sinh cái tôi để phục vụ lợi ích tập thể. Thực chất cậu ta bị làm phiền muốn điên rồi. Dù sao đã nói trước là do hòa thượng kia tự đâm đầu vào thôi.

Ngày cậu và Tôi Yêu Ngự Tỷ kết hôn, vừa lúc là ngày nghỉ cuối cùng của Nam Nam, liền cùng Mặc Vân ôm tâm trạng xem vui đi tới. Người tham gia hôn lễ rất nhiều, trừ bỏ quần chúng vây xem, đương nhiên chính là bạn tốt của đôi tân nương. Bạn bè chú rể cô đương nhiên không biết, bất quá bên cô dâu có rất nhiều người Chiến Thiên Thánh Hỏa đến, tỷ như Mèo Con Phấn Hồng, Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Tôi ⑨④ Suất, cùng Cửu Ngô Chí Tôn, thậm chí còn có Vũ Phượng Hoàng.

Tuy rằng Tần Càng có gây ra mâu thuẫn nhưng từng là bạn bè thâm giao. Vũ Phượng Hoàng là đến xem náo nhiệt, nhưng không có thu được thiệp mời, cô ta một trận ảo não, thế nhưng còn xoát loa mắng người. Lúc đầu mọi việc đều thuận lợi nhưng sự việc này xảy ra khiến chủ rễ liền nổi bão.

【Loa】【Tôi Yêu Ngự Tỷ】: không biết xấu hổ! Dám chửi nữ vương đại nhân nhà ta! Cũng may ông đây là người rộng lượng, TNND không thì xác định cúc hoa tàn nhé!

Vũ Phượng Hoàng đương nhiên đánh trả:

【Loa】【Vũ Phượng Hoàng】: khốn kiếp, dám nói chuyện với bà vậy à, Vân Phá Nguyệt rõ ràng là cái nhân yêu, vậy mà còn dám cưới!

Tần Càng rối rắm, chuyện hắn là nhân yêu mọi người đã sớm nghe qua nhưng những người từng tiếp xúc với cậu đều không tin, căn bản không giống ra vẻ giả dối, cho nên Tần Càng bất biến ứng vạn biến: “Đây chẳng qua là thủ đoạn đối phó lưu manh trên mạng, vậy mà cũng tin?” Cho nên, mọi người tin tưởng vững chắc rằng cậu là con gái.

Trận hôn lễ này làm cậu thực xấu hổ, cố gắng thanh tỉnh chính mình. Cưới hòa thượng kia cũng tốt, mình nói gì anh ta liền nghe nấy.

Nhưng hiện tại, tiện nhân Vũ Phượng Hoàng rất không hiểu chuyện, ngay cả mặt mũi Mèo Con Phấn Hồng cũng không cấp cho, trực tiếp phát bưu kiện nói: “Thỉnh cảnh cáo bạn chị, Internet là thế giới ảo mà thôi!” Phát xong, cậu chuẩn bị lên loa rống vài câu, chỉ thấy “chồng” mình đã kêu gào:

【Loa】【Tôi Yêu Ngự Tỷ】: thì sao! Cũng bị ta đây đẩy ngã, ngự tỷ biến thành tiểu thụ, cũng là một mỹ nhân! Các người ghen tỵ thì ghen tỵ đi!

Tần Càng hóa đá, vì sao lời giải thích này có chút quỷ dị?

Cậu không thể lý giải, không có nghĩa là Nam Nam không thể lý giải, rất nhiều thời điểm nhìn đến Tôi Yêu Ngự Tỷ xoát loa, cô đã sớm hoài nghi, mỗi câu mỗi chữ đều nồng đậm mùi “hủ nữ”! Nói không chừng người này chính là cái yêu nhân!

Vũ Phượng Hoàng ngừng náo loạn, có lẽ đã bị Mèo Con Phấn Hồng cảnh cáo, hoặc bị Tôi Yêu Ngự Tỷ nói đến hôn mê đi?

Hôn lễ cứ theo lẽ thường tiến hành, mọi người cứ theo lẽ thường bị truyền vào lễ đường, Mặc Vân an ủi Tần Càng, mà Nam Nam đang xác định cái ý tưởng vĩ đại kia.

Gặp Tôi Yêu Ngự Tỷ hưng phấn PK người ta ở lôi đài, Nam Nam mật qua:

【Mật ngữ】 ngươi hướng 【Tôi Yêu Ngự Tỷ】 nói: Uyên Uyên Tướng ôm khi nào…

Rất nhanh, bên kia còn có phản ứng:

【Mật ngữ】【Tôi Yêu Ngự Tỷ】 hướng ngươi nói: Ương ở một bên xem náo nhiệt *kinh ngạc*

Nam Nam hấp khí, tiếp tục:

【Mật ngữ】 ngươi hướng 【Tôi Yêu Ngự Tỷ】 nói: đạo làm người là hủ nữ lớn mạnh, hủ nam rất thưa thớt, hay chú rể là người đồng đạo?

【Mật ngữ】【Tôi Yêu Ngự Tỷ】 hướng ngươi nói: *đỏ mặt* *đỏ mặt* may mắn gặp được hủ hữu, bản nhân cảm thấy vinh hạnh, thêm bạn tốt chứ?

Nam Nam vui vẻ đồng ý, thêm bạn tốt sau đó trực tiếp hỏi đối phương là trai hay gái, bên kia cũng hào phóng thừa nhận, hủ nữ luôn luôn có sợi dây vô hình gắn kết lại với nhau. Kỳ thật Nam Nam cũng không quá trầm sâu vào giới này, nhưng vì lời nói khách sáo, cô xuất hết chiêu thức, vắt hết óc đi sử dụng kiến thức đam mỹ hạn hẹp của mình ra làm quen.

Vì thế cô mới biết nữ sinh này thầm mến Tần Càng đã lâu, bất hạnh tìm không thấy cổng đột phá, liền mua một cái acc tiếp cận Tần Càng. Nói đến cũng khéo, tên acc này quả thực đặc biệt, thật đúng khẩu vị của nàng, ngay sau là màn cầu hôn oanh liệt.

Đương nhiên, toàn bộ chỉ là đại khái, dù sao vẫn là người lạ, người ta không có khả năng kể ra tất cả, cuối cùng, cô gái đó xin cô đừng nói ra ngoài, sợ sự cố gắng của chính mình hoàn toàn uổng phí. Nam Nam tự nhiên biết cái lợi hại trong đó, lấy tư cách hủ nữ ra thề sống thề chết sẽ giữ bí mật, nói không chừng về sau đi gặp Mặc tiểu trư, còn có thể thuận đường gặp luôn bọn họ.

Đêm nay, Mặc Vân an ủi Tần Càng rất nhiều, cùng Nam Nam cảm thán: “Ai, trò chơi đúng là cái dạng gì cũng có.”

Nam Nam liên tưởng đến vị chú rể yêu nhân, cũng phụ họa nói: “Đúng đúng, ngoài đời đã đủ phức tạp, càng nói gì đến Internet.”

“Em bỗng nhiên thực hoài niệm đại thần.” Mặc Vân bỗng nhiên nói.

Nam Nam hơi hơi ngây người, nhưng tận lực không cho chính mình thanh âm run run, cười nói: “Sao bỗng nhiên nhớ tới người kia?”

“Cảm khái, tuy rằng trò chơi hư ảo, kỳ thật rất nhiều thời điểm mọi người đều dùng tình cảm chân thật đôi lúc nào đó, đem nơi này coi như một nhân sinh khác.”

Mặc tiểu trư ở bên kia đang chìm trong hoài niệm, Nam Nam cũng lâm vào phiền muộn và rối rắm. Chẳng sợ học bù, nghỉ đông sẽ không quá dài, cho nên, cô rất nhanh trở lại quỹ đạo. Học kỳ này có rất nhiều việc.

Tháng 3 không khí bắt đầu oi bức, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lạnh lẽo, cô đang rầu rĩ chuyện chọn trang phục đi dự sinh nhật Từ Dương. Từ khi quen biết Từ Dương tới nay, quan hệ hai người thủy chung không mặn không nhạt. Nhưng loại quan hệ này vẫn có chút ái muội.

Từ Dương cũng biết rõ điểm này, cho nên sau buổi biểu diễn kia và đêm 30 nhắn một tin an ủi thì không có sự tiếp xúc nào khác. Hơn nữa, cậu đã biết cô có người bạn trai tốt đến vậy thì nên mừng thay cho cô mới đúng.

Cho nên lần sinh nhật này muốn mời cô đến dự, thực ra cậu cũng lo lắng. Cậu biết tính cách cô, loại tiệc dạng nhị thế tổ này cô sẽ ngại đến, nhưng cậu sắp du học, chuẩn bị sang đó làm quen với môi trường. Vì thế, thừa dịp sinh nhật lần này, hảo hảo cáo biệt cô vậy.

Nam Nam nhận được thiệp mới rất là kinh ngạc, kinh ngạc cậu bỗng nhiên xuất ngoại, lúc trước chẳng có biểu hiện gì đâu.

Lúc này Nam Nam vừa tự học trở về, lại nhận được tin nhắn của Từ Dương, Kêu cô xuống dưới kí túc xá gặp cậu.

“Giống như tớ là bạn trai cậu nhỉ.” Từ Dương chê cười biểu tình ngây ngốc của cô.

“Chúng ta là bạn bè thuần khiết.” Nam Nam kháng nghị.

“Rồi rồi đi dạo nhé.”

Đèn đường đã sáng, Từ Dương có chút nghiêm túc, Nam Nam có điểm chưa tiếp nhận.

“Nếu tiện cậu rủ bạn trai cậu đến luôn đi.” Thấy cô không phản ứng, cậu bỏ thêm một câu.

“Anh ấy ở phía bắc. Được rồi, tớ đến, nhưng là cậu cũng biết, thế giới của cậu tớ không thích ứng cho lắm, tất cả đều là vì cậu mới đi nha.”

“Tớ thực vinh hạnh, ha ha. Kỳ thật tớ tìm cậu để tâm sự. Sắp xuất ngoại cho nên luyến tiếc bạn bè ở đây.”

Nam nam giống bạn tốt vỗ vai cậu, cười nói: “Liên lạc nhau nhé!”

“Ừm. . . . . .”

Sau đó Nam Nam trở về phòng, cầm thiệp mời mà tưởng tượng đủ chuyện, nhóm cậu ấm vui vẻ với nhau, có tiền là làm được mọi thứ, nói không chừng cậu ấy sống luôn bên nước ngoài cũng nên.

Nhưng là trở về phòng còn nhìn thấy cậu ấy đứng ở dưới, không nhìn rõ mặt, sao bóng dáng thon dài kia cho cô cảm giác rất cô đơn?