Ba năm sau, nghĩa trang.

Chu Quyết đứng giữa hai ngôi mộ, đặt xuống một bó cúc trắng, yên lặng nhìn chăm chú hai tấm mộ bia.

Mỗi lần đến, cậu đều mang theo một bó hoa cùng một gói thuốc lá, sau đó ở chỗ này hút hết cả gói thuốc, quay về phía mộ bia kể ra tất cả những gì có thể nói, tựa như đối với người bạn đã lâu vậy. Đôi khi, nói nói rồi, chính cậu cũng sẽ cười, cũng sẽ khóc.

Tam Béo mượn tới một cái chậu, ở bên trong đốt giấy tiền vàng bạc, khói hun đến anh béo này nhịn không được rơi lệ, hắn đang ở đó không ngừng cầu khấn, hy vọng ông trời phù hộ hắn tìm được một người bạn gái.

Chu Quyết ngồi xổm xuống cũng đốt hai tờ, cậu nhớ lại hết thảy những chuyện ba năm trước cùng những chuyện về sau. Khi đó, Tam Béo cơ hồ dùng hết tất cả sức lực vác cậu trên lưng chạy đến lối vào, mà nơi đó đã tràn vào lượng lớn nước ngầm, tất cả bể chứa nước đều đã đầy. May là Tam Béo trước đó đã chuẩn bị dây thừng, ngược dòng trèo lên trên. Nếu không phải trên đường gặp Lý Phóng lo lắng cho họ, có lẽ hai người họ cũng sẽ chôn thân trong hồ ngầm Huyền Vũ, cùng tất cả bi mất chôn vùi trong lòng đất.

Về sau họ mới biết, Lý Phóng kỳ thật vẫn luôn âm thầm đi theo họ, nhưng cậu ta không biết phương diện này có quan hệ phức tạp rối reng như vậy, cậu ta chỉ lo lắng. Cũng may mà người này ở đó, họ mới được cứu sống. Khỉ Còi cũng rất thê thảm, trên người có biết bao vết thương chí mạng, vai trai xương gãy nát. Hắn cơ hồ là liều mạng một đường chạy về hướng bắc, hơn nữa tìm được cái đạo động mộ thất Hổ Tử từng đào ra năm ấy, mới tránh thoát kiếp nạn này. Hắn sau khi ra ngoài, cũng được nhân viên tìm kiếm cứu nạn kịp thời cứu lên.

Từ đó về sau, họ nằm trong bệnh viện hơn một tháng mới ra. Bác sĩ tỏ ý Chu Quyết mang vết thương như vậy, tuyệt đối sẽ chết, căn bản không có khả năng sống, cuối cùng cậu cư nhiên được cứu sống, bác sĩ chỉ có thể nói đó là một kỳ tích. Mà bản thân Chu Quyết hiểu rõ, cả vết thương là đáp lễ cuối cùng Thúy Nương tặng bó tóc dài nọ, chúng đảm đương chỉ khâu, có tác dụng cầm máu.

Cậu nhìn bức hình trên mộ bia, cười nói: “Anh Trần, kể cho anh biết một chuyện, em cũng bắt đầu nghiên cứu dân tộc học, mặc dù chưa được cặn kẽ, nhưng cũng từng đăng báo vài tác phẩm cỡ tám khối đậu hũ. Hắc hắc, có phải đủ để anh ngậm cười nơi chín suối rồi không?”

Cậu hút một hơi thuốc, nhìn trời nói: “Anh yên tâm, em sẽ sống thật tốt, vẫn luôn sống thật tốt, sống cho cả phần của anh.”

Nói xong cậu liền dụi tắt đầu thuốc, phủi phủi quần, nói với Tam Béo: “Đừng đốt nữa, không phải bảo không cho đốt sao?”

Tam Béo cong miệng nói: “Không đốt, họ ở dưới đó lấy gì mà ăn hả? Lão Cửu lại là người kén ăn như vậy. . . . . .”

Chu Quyết bất đắc dĩ lắc đầu, lại móc ra một gói thuốc lá, đặt trên mộ bia.

Tiếp theo, cậu quay về phần một của Lão Cửu bên cạnh nói: “Lão Cửu, tớ biết cậu thích yên tĩnh, ầm ĩ đến cậu rồi. Tớ cũng mang theo cho cậu mấy món ngon, bánh bao nhân đậu đỏ, xếp hàng đợi lâu lắm đó.”

Cậu đặt một túi bánh bao nhân đậu đỏ bên cạnh, sau đó nhìn Khỉ Còi đứng ở phương xa. Khỉ Còi từ lần đó trở về, so với trước đây còn trầm lặng ít nói hơn. Hắn đứng trước mộ bia của Diệp Vỹ, không nói lời nào, chỉ nhìn bức ảnh không chút sinh khí trên mộ bia kia, phảng phất như muốn từ trong đôi mắt ấy nhìn ra được gì vậy.

Chu Quyết đi về hướng Khỉ Còi, Khỉ Còi hỏi: “Xong chưa?”

Chu Quyết ừ một tiếng, ba người đi về hướng cổng nghĩa trang, lúc này bầu trời bắt đầu nổi lên cơn mưa nhỏ. Ngay sau khi họ rời khỏi, một bàn tay cư nhiên cầm lên hộp thuốc lá Chu Quyết đặt trên mộ bia. Sau khi anh châm lửa hút một hơi, hắc hắc cười một tiếng: “Văn chương cỡ tám khối đậu hủ là có thể khiến anh ngậm cười nơi chín suối? Có điều trái lại nhớ kỹ tảo mộ viếng mả, cũng xem như có lương tâm, anh nói có đúng không?”

Người bên cạnh vẫn như cũ ánh mắt không chút gợn sóng nhìn ba người đi xa, nhưng trong ánh mắt có thêm một tia ôn nhu. Gã nói: “Đúng là ngoài dự liệu của tôi.” Sau đó, quay đầu nhìn người đang hút thuốc kia nói, “Cũng ngoài dự liệu của cậu, không phải sao?”

Người đàn ông hút thuốc nói: “Anh chỉ chính là chuyện chúng ta còn sống?”

Người đàn ông kia từ trong bao thuốc lá rút ra một điếu, nói: “Có lẽ thế. . . . .”

“Nghĩ một cách, dọa họ.”

“Sẽ bị hù chết đó, anh không đau lòng?”

“Cậu không đau lòng, tôi cũng sẽ không.”

“Haha, thử xem sao, đi, đi tìm họ.”