Trở lại phòng khách, lão cảnh sát đã từ phòng vật chứng mang tới di thư, những người còn lại đều chờ Trần Hạo bọn họ trở về, tiểu cảnh sát kề sát vào lão cảnh sát nói nhỏ vài câu, lão cảnh sát đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoáng nghi hoặc nhìn bọn họ nói: "Đây là di thư, các cậu có thể đọc."

Trần Hạo cầm lấy di thư được trong túi niêm phong, phát hiện chữ rất ít, hơn nữa cư nhiên dùng thể triện để viết, trong những chữ này Trần Hạo phát hiện có mấy chỗ là chữ Tương quái dị kia. Ngoài ra trong phần di thư này còn có bản đồ vẽ tay vô cùng cổ quái, bởi vì giáo sư Mã nhiều năm nghiên cứu kim thạch học, cho nên đối với hội họa thư pháp đều có nghiên cứu và trình độ thâm sâu, ông dùng bút máy vẽ ra một bức đồ đằng, mà đường cong phi thường phức tạp, có rất nhiều đường buộc vòng quanh thứ gì đó hình dạng như hoa mẫu đơn. Nhưng nhìn kỹ lại không phải chỉ đơn giản là một đóa hoa.

Tam Béo tấm tắc nói: "Có chút giống bản đồ địa hình ha."

Chu Quyết đụng Tam Béo một cái, ý bảo đừng lộ ra, phía sau đều là cảnh sát. Trần Hạo không để ý tới bọn họ, sau khi cầm lấy di thư liền yên lặng niệm cái gì đó, phảng phất như hết thảy xung quanh đều không liên quan gì đến anh nữa.

Mãi đến khi tiểu cảnh sát mở miệng nói: "Phong di thư này không có giá trị trên pháp luật, nhưng lúc giáo sư Mã chết đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm phong di thư nọ, cho nên chúng tôi nghĩ phong di thư này vô cùng quan trọng. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không cách nào hiểu được hàm nghĩa của nó."

Phùng Lão Cửu nói: "Vậy trên phong di thư này nói rằng để cho Trần Hạo đọc, chúng tôi có thể lấy đi không?"

Lão cảnh sát lắc đầu nói: "Không được, bởi vì cái chết giáo sư Mã không tự nhiên, hơn nữa trong đó còn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, người phụ nữ gọi là Quách Mai kia chúng tôi còn chưa điều tra ra. Cho nên phong di thư này mặc dù Trần Hạo có quyền đọc, nhưng không có quyền sở hữu."

Trần Hạo trả di thư lại cho cảnh sát nói: "Không còn cách nào, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra."

Sáu người ra khỏi cảnh cục, đã là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu trên mặt mọi người, khiến bọn họ cảm thấy chói mắt dị thường, nhưng trong lòng lại lạnh tựa như hầm băng. Mọi người đều biết cái chết của giáo sư Mã có liên quan đến vòng bảy người, không, chuẩn xác mà nói cái chết của ông là vì liên lụy đến mộ phần của Quách Phác. Nhưng tại sao ông lại đột nhiên treo cổ tại thời điểm mấu chốt này?

Chu Quyết thấy Trần Hạo lại theo thói quen mà vuốt túi tìm thuốc lá, cậu đưa cho anh một điếu hỏi: "Anh Trần, anh nhớ kỹ chưa?"

Trần Hạo tiếp nhận điếu thuốc lá gật đầu, nói: "Ừ, di thư của sư phụ kỳ thật là một câu đố bản đồ, chữ triện phía trên kỳ thật là chú thích cho câu đố kia, nhưng chúng ta hiện tại không có điều kiện phá giải, tôi chỉ có thể nói có lẽ đây là vị trí chính xác của mộ Quách Phác."

Tam Béo rối rắm nói: "Anh nói xem đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ông cụ tối qua còn uống liền 5 bình rượu vàng, làm sao có thể nói tự sát là tự sát. Cũng đâu phải bệnh thần kinh."

Khỉ Còi kiềm chế không được nói: "Quách Mai đã đi đâu? Cô ta rốt cuộc là ai?"

Trần Hạo trả lời: "Cô ta là học sinh của giáo sư Mã, xem như sư muội của Như Lan. Cùng tôi không có thâm giao gì, kỳ thật lúc đó đây tôi vẫn tưởng rằng sẽ là Lý Phóng đến đón chúng ta, tôi cũng không biết tại sao cuối cùng lại thành Quách Mai ra mặt."

Chu Quyết vuốt mũi nói: "Hiện tại giáo sư Mã đã chết, Quách Mai mất tích, chỉ có một người có thể hỏi cho ra lẽ. Phải, đi tìm Lý Phóng thôi."

Tam Béo không cho là đúng nói: "Tìm sao được, tôi nói đôi nam nữ này không hề bình thường, ngay cả giáo sư Mã kia cũng vậy. Các cậu quên mục đích ban đầu chúng ta đến Nam Kinh rồi sao? Hiện tại lại như con ruồi không đầu bay loạn ở Nam Kinh."

Lão Cửu mất tự nhiên ho khan một tiếng, dời mắt, Tam Béo cũng chẳng quan tâm, phỏng chừng rõ ràng càng ngày lá gan của hắn càng lớn, hắn nói: "Ngay từ đầu quyển sách này con mẹ nó đã đủ quái, đang yên đang lành tìm đến lão Nhị, lão Nhị đang yên đang lành lại cho chúng ta đọc. . . . . ."

Chu Quyết vừa nghe lập tức sửa lỗi nói: "Sai rồi, là bọn mày kiên quyết muốn đọc, cái gì gọi là tao cho bọn mày đọc? Tao ngay từ đầu đã nói sách này lai lịch kỳ quái rồi."

Khỉ Còi ngăn cản tranh chấp của hai người, hắn nói: "Kỳ thật sự tình này đích xác vẫn không phải dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm, vốn dĩ chúng ta tưởng rằng sách này chính là một quyển quỷ thư, nhưng lại không ngờ lại kéo ra Tương tộc gì đó, cư nhiên còn có quan hệ với Quách Phác. Nhưng nói ngược lại việc này tới cùng có quan hệ gì với quyển sách? Thực con mẹ nó giày vò người ta."

Chu Quyết bị hỏi dựng thẳng lông mày, vấn đề này cho dù cậu có mười cái mồm cũng không có biện pháp trả lời. Cậu chỉ có thể nhụt chí thở dài nói: "Không biết!"

Khỉ Còi trái lại coi như trấn tĩnh, hắn nói: "Tôi vẫn cảm thấy chúng ta luôn bị người dắt mũi dẫn đi. Giống như chúng ta chỉ có thể tiếp nhận đầu mối của những việc này cho chúng ta."

Chu Quyết và Tam Béo nghe tâm tư cũng trầm xuống, sau khi tỉnh táo lại, Chu Quyết cúi đầu lẩm bẩm: "Chúng ta mỗi lần đều dựa theo lộ tuyến đã được chuẩn bị tốt mà đi, lộ tuyến này. . . . . .Không phải Trần Như Lan vạch ra cho chúng ta sao?"

Khỉ Còi nói: "Nhưng mà chị ấy đã thất bại. Tôi kỳ quái chính là với năng lực của cô gái này tại sao lại thất bại?"

Chu Quyết nhìn Khỉ Còi, Khỉ Còi vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu sau đó nhìn vào mắt mỗi một người ở đây nói: "Tôi cảm thấy dường như đầu mối Trần Như Lan cho chúng ta không thuần, tôi không biết làm thế nào giải thích loại cảm giác này, chỉ cảm thấy hình như. . . . . ."

Chu Quyết tiếp lời hắn nói: "Hình như trong đầu mối này trộn lẫn cái gì đó khác."

Khỉ Còi nặng nề gật đầu, Chu Quyết không nhắc lại, không đợi cậu lấy lại tinh thần Tam Béo liền kích động chỉ vào đối diện đường cái, Chu Quyết tập trung nhìn phát hiện anh chàng hộ pháp bốn mắt kia đang từ đối diện đường cái chạy tới, Tam Béo bưng đấm tay nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, rất tốt, tôi tiết kiệm được thời gian, Khỉ Còi lên."

Chu Quyết vội vàng kéo Tam Béo nói: "Lên cái rắm, mày cho rằng Khỉ Còi đại chiến thế giới với hộ pháp sao? Từ từ hỏi, biết đâu có thể hỏi ra được chút gì đó."

Lý Phóng một đường chạy chậm tới chỗ bọn họ, nhìn hốc mắt gã như vừa mới khóc một trận, hơn nữa cổ tay áo còn đính miếng vải đen. Gã nói: "Các cậu đã tới rồi?"

Trần Hạo gật đầu nói: "Ừ, buổi sáng vừa mới biết, giáo sư sao lại vô duyên vô cớ mà chết vậy chứ?"

Lý Phóng vừa muốn mở miệng, gã như chợt ý thức được cái gì đó thấp giọng nói: "Việc này, tới xe trước rồi hãy nói. . . . . ."

Lý Phóng vừa nói thế, tình tự mọi người đều nhấc lên, bối rối gật đầu với nhau, Lý Phóng mang theo mọi người vào chiếc xe Jinbei cũ nát, đóng cửa xe gã mới miệng nói: "Giáo sư để lại một câu cho tôi, nếu ông xảy ra chuyện, bảo tôi cho các cậu biết hoặc giả nơi mà chị Như Lan muốn các cậu tìm. Cái mới không có tác dụng."

Chu Quyết khẩn trương hỏi han: "Còn nữa không?"

Lý Phóng thỏng tay nói: "Không có. . . . . ."

Vốn mọi người đang duỗi cổ nghe, sau khi gã nói xong câu này tất cả mọi người đều giống như con rừa mà đem cổ rụt về. Chỉ có mình Trần Hạo như có điều suy nghĩ cau mày. Từ sau khi nghe được tin giáo sư Mã đã chết, anh liền trở nên cực kỳ trầm mặc, trong miệng càng không ngừng lẩm nhẩm gì đó, người khác nói chuyện anh cũng không thích đáp lời.

Tam Béo nói: "Không có? Một câu nói chẳng hề rõ ràng này là di ngôn của ông ấy? Tốt xấu gì phong di thư nọ còn có một bản đồ địa hình xem không hiểu, ông già này tại sao không thể nói trắng ra chút? Người nghiên cứu học vấn đều không thẳng thắn vậy sao chứ."

Chu Quyết nghe được lời này vỗ đầu Tam Néo nói: "Giáo sư Mã người ta không có nghĩa vụ thuyết minh cho mày, mày cho rằng là NPC của trò chơi? Tôn trọng người đã khuất dùm chút!"

Tam Béo ý thức được mình nói hơi quá đáng, hắn vuốt cổ nói: "Cũng không còn cách nào, chúng ta kéo dài tiếp nữa, phỏng chừng ngay cả quyền chết cũng không còn đâu, mày nói tao có thể không gấp sao."

Khỉ Còi cau mày nói: "Ông ấy có thể cũng sẽ sống lại hay không? Giống Lão Cửu vậy đó? Ông ấy có thể chính là người thứ 7 không?"

Tam Béo nghe gật đầu nói: "Tao thấy có khả năng, hay chúng ta đi xem thi thể không? Hẳn là có quyền coi giữ thi thể chứ."

Diệp Vỹ nói: "Các cậu nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy còn không bằng bắt đầu giải đầu mối giáo sư lưu lại, hơn nữa cậu không biết ông ấy nói mịt mờ như vậy là có dụng ý gì sao?"

Chu Quyết kỳ thật cũng nghĩ đến điểm này, dựa theo người thường mà nói di thư và di ngôn viết càng rõ ràng càng tốt, rất sợ người khác xem không hiểu sẽ hiểu lầm ước nguyện ban đầu. Nhưng di thư của giáo sư Mã lại vô cùng mịt mờ, bình thường sẽ xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là người viết di thư không muốn để người khác dễ dàng biết hàm nghĩa đích thật của di thư.

Chu Quyết nhìn Diệp Vỹ, Diệp Vỹ như có điều suy nghĩ mà cúi đầu, hiện tại tất cả mọi người cúi đầu nghĩ đến hai câu đố ông cụ Mã lưu lại này.

Cuối cùng trái lại là Trần Hạo phá tan trầm mặc, anh hỏi Lý Phóng: "Cậu gần đây có phát hiện sư phụ có chỗ nào kỳ quái hay không?"

Mọi người mới phát hiện trước đó những lời này đều bị Lý Phóng nghe lọt hết, bất quá Lý Phóng đối với cái chết của giáo sư Mã cũng là trăm điều không nghĩ ra, hơn nữa hình như gã đối với chuyện vòng bảy người cũng không hiểu rõ, trước mắt nghi vấn lớn nhất của gã vẫn như xoay quanh việc cái chết của giáo sư. Gã nhíu mày nói: "Phải rồi, cậu nói xem sư phụ đang yên đang lành, sao lại tự sát. Tối hôm qua tôi thấy sư phụ uống nhiều quá, liền đưa ông về nhà. Ông trở về ngồi trước bàn làm việc trong phòng không nói một lời. Tôi còn tưởng rằng là uống rượu không có khí lực ầm ĩ. Không ngờ tới tôi vừa đi. . . . . ."

Trần Hạo nói: "Quách Mai không cùng cậu tiễn sư phụ về nhà?"

Lý Phóng thoáng sửng sốt, gã sau khi nghe được chữ Quách Mai liền trầm mặc, gã nói: "Không có, là một mình tôi tiễn sư phụ về. Sư muội Tiểu Mai này, tôi thật sự không biết nên nói thế nào. . . . . ."

Chu Quyết cảnh giác hỏi han: "Có ý gì?"

Lý Phóng vô cùng cố kỵ nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Trần Hạo, gã nói: "Tôi nói ra các cậu không được cười nhạo tôi nhiều năm đọc sách vô ích."

Thẳng đến khi khuôn mặt căng cứng của mọi người thận trọng gật đầu, Lý Phóng mới chớp mắt nói: "Aiz, không biết các cậu có tin loại cách nói trúng tà hay không. . . . . ."

Tam Béo nuốt một ngụm nước bọt, lặp lại: "Trúng tà?"

Lý Phóng vội vàng giải thích: "Các cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng là người đọc sách nhiều năm, không cùng dạng với những người đàn ông ngu dốt thôn dã. Nhưng chuyện tình phát sinh trên người Quách Mai và sư phụ tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách nói này mới có thể định nghĩ được thôi à."

Gã thấy sắc mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không có chút ý trào phúng nào, cho nên lá gan cũng lớn hơn nói: "Sự tình còn phải bắt đầu nói từ năm năm trước Như Lan mang theo một đám người xa lạ đến, ngay từ đầu sư phụ còn thật cao hứng, nhưng cuối cùng nói chuyện càng ngày càng kịch liệt, quả thực giống như đang cãi nhau vậy. Như Lan liền mang theo đám người kia đi, trước khi đi còn lưu lại một câu nói nếu Trần hạo trở lại, xin ông giáo sư nể tình hai chị em bọn họ là học trò của ông, nhất định phải giúp cậu. Nếu không hai chị em các cậu đều sẽ xảy ra chuyện.

Sau đó sư phụ vẫn luôn tự giam mình trong phòng, ngày thứ hai sư phụ từ trong phòng đi ra liền vùi đầu nghiên cứu kim thạch học thời Tống mấy năm, trọng điểm đặt trên nghiên cứu thời Đông Tấn triều Nam Bắc, trọng điểm nửa năm cuối cùng còn lại là nghiên cứu Quách Phác, thẳng đến đoạn thời gian ngắn sau cùng sư phụ mới giải đáp ra liên hệ giữa Tương tộc và Quách Phác, cùng với bí mật truyền thế của Tương tộc. Rồi sau đó sư phụ liền trở nên cực kỳ sợ hãi sống một mình, ông mặc dù không nói gì thêm nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ông dường như đang trốn tránh thứ gì đó. Cũng chính là lúc này Quách Mai cũng trở nên kỳ quái, vốn con bé này vô cùng lanh lợi, sư phụ không có con gái, liền xem con bé như con gái mình. Có một lần tôi nhìn thấy Quách Mai đang ném một túi rác, vừa vặn tôi cũng đang ném, tôi phát hiện bên trong túi rác của em ấy cư nhiên có một đầu mèo máu chảy đầm đìa, con mèo khẳng định đã chết mấy ngày rồi, xung quanh mắt mèo lúc này đã chui ra mấy con giòi, em ấy chỉ nói là bị kính thủy tinh đập trúng, nhưng qua vài ngày tôi ở trong đống rác lại thấy mèo chết. Tôi hỏi Quách Mai, Quách Mai nói em ấy không biết. Sau này trái lại không phát hiện mèo chết nữa, tôi cũng quên bẵng đi việc này. Chỉ là không ngờ có một lần tôi ở bên cạnh ký túc xá của Quách Mai phát hiện một cái hộp giấy, bên trong cư nhiên đều là mèo chết, có vài con mèo chết đã thối rữa đến nát bét."

Lý Phóng giống như phun ra hết tất cả khí tích trong bụng nói: "Việc này còn chưa quỷ dị nhất đâu, từ khi Quách Mai không ngừng giết mèo, tôi đồng thời phát hiện em ấy đến tối sẽ một mình trong phòng nghiên cứu lầm bầm lầu bầu, tôi không dám lên tiếng đi vào, vừa nghe phát hiện từ trong miệng Quách Mai phát ra thanh âm của hai người, một loại là thanh âm của em ấy, còn một thanh âm là của ông già cực kỳ khàn khàn. Thanh âm này tuyệt đối không phải thứ em ấy có thể phát ra, em ấy dường như đang cùng thanh âm kia đối thoại. . . . . ."

Lý Phóng như trút được gánh nặng thở hắt ra, Chu Quyết khô khốc nói: "Cho nên anh nói Quách Mai bị quỷ nhập?"

Lý Phóng gật đầu, gã nói: "Bằng không thì giải thích thế nào? Còn cái chết của sư phụ nữa, giải thích thế nào?"

Ngoài dự liệu chính là Diệp Vỹ vẫn im lặng không lên tiếng lại đột ngột mở miệng nói: "Chẳng lẽ Quách Mai đang phục chế thuật phục sinh của Tương tộc năm đó?"

Lúc này Trần Hạo mở miệng nói: "Phải tìm được Quách Mai, Lý Phóng việc này cậu không cần quản nữa, chuyên tâm xử lý hậu sự cho sư phụ đi. Học thuật của sư phụ còn phải nhờ vào cậu."

Lý Phóng nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, ai ngờ đến sẽ thành thế này chứ. Sư phụ cả đời nghiên cứu kim thạch học, tôi đã cùng ông học thời gian dài như vậy, mặc dù tôi tư chất so ra kém cậu và Như Lan, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ tận lực của mình để nghiên cứu môn học thuật này. Về phần. . . . . .Về phần chuyện của Như Lan đây tôi thấy các cậu có thể buông thì hãy buông đi. Sư phụ đã. . . . . .Việc này thật là đáng sợ."

Trần Hạo vỗ vỗ vai Lý Phóng, không nói gì nữa liền xuống xe, mọi người sau khi cùng Lý Phóng tạm biệt bí ẩn trong lòng không giảm ngược lại còn tăng lên, Trần Hạo mệt mỏi đỡ trán. Thình lình điện thoại di động của Trần Hạo nhận được tin nhắn. Phía trên viết "Muốn biết tình hình cụ thể, nhanh chóng đến Giang Ninh." Là một số lạ, mà Trần Hạo gọi lại thì hiển thị điện thoại đã tắt máy.

Diệp Vỹ thấp giọng cười nói: "Xem ra, có người so với chúng ta còn gấp hơn à."

Khỉ Còi liếc xéo nói: "Đây là có ý gì?"

Diệp Vỹ không trả lời vấn đề mà cười nhìn Khỉ Còi nói: "Tại sao cậu hay để ý lời tôi nói quá vậy? Chẳng lẽ nhìn trúng ý tôi rồi?"

Khỉ Còi nghe được lời ấy giống như nuốt phải con ruồi buồn nôn nói: "Anh tự cảm thấy mình tốt lắm hả?"

Diệp Vỹ nhịn không được cười thành tiếng, gã nhìn Trần Hạo, vẻ mặt Trần Hạo nhìn không ra biến hóa gì, tiện tay vẫy một chiếc taxi nói: "Đến Giang Ninh."

Sáu người ngồi không đủ một chiếc xe, vì vậy gọi hai chiếc, việc này làm hai tài xế mừng rơn, trong đó Lão Cửu cư nhiên còn muốn kiên trì phải về cầm tất cả hành lý theo, vì vậy nhóm tài xế thoải mái đưa bọn thiếu gia này từ nội thành Nam Kinh một đường lái đến khu Giang Ninh. Mà mọi người phảng phất như không hề quan tâm đến chút tiền đi xe ấy, cả buổi chiều này dạo khắp vùng ven Nam Kinh.

Sáu người xuống xe, đương nhiên lúc trả tiền trên mặt hoặc nhiều hoặc ít rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ đau lòng. Tới Giang Ninh rồi bọn họ mới phát hiện bọn họ đã quá nóng vội, một khu to thế này, tới cùng ngay cả điểm gặp mặt cũng chưa hỏi rõ đã chạy tới.

Hai tài xế cũng khó hiểu mà nhìn sáu người, sáu người này không giống như đến du lịch, bọn họ nghi hoặc hỏi han: "Mấy em trai, các cậu đến Giang Ninh làm gì? Du lịch hay công tác?"

Chu Quyết nhìn thoáng qua Trần Hạo mặt luôn không chút thay đổi, cậu đành phải giả cười nói: "Chúng tôi tới du lịch, nơi này sẽ có người tới đón. Bác tài các anh có thể đi rồi."

Tài xế sảng khoái khoát tay tạm biệt, còn để lại một số điện thoại di động cho bọn họ, ý tứ nếu muốn về thì gọi bọn họ đến đưa. Phỏng chừng xem sáu người này như mấy kẻ ngốc đến từ Thượng Hải rồi.

Tam Béo nhìn cảnh vật lạ lẫm, cả buổi chiều đều lăn qua lăn lại trên đường, mắt thấy mặt trời giống như một quả quýt rụng về tây, một ngày cứ kỳ lạ mà trôi qua như vậy, Chu Quyết nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 4h30' chiều. Thời gian trì hoãn quá dài. Cậu nhìn bộ dáng mệt mỏi của mọi người nói: "Hôm nay phỏng chừng lại trì hoãn nữa, tìm một chỗ qua đêm trước thôi."

Không ngờ vừa nói xong, chợt nghe thấy điện thoại di động của Trần Hạo lại vang lên, anh mở ra phát hiện lại là một tin nhắn lạ, phía trên viết: "Lập tức tới trấn Kỳ Lân."

Tam Béo vuốt cánh tay nói: "Thật rùng mình nha, chúng ta vừa tới Giang Ninh liền lập tức gửi tin, quả thực cứ như là. . . . . ."

Tam Béo không nói tiếp nữa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý của hắn, quả thực giống như có một ánh mắt vẫn luôn đi theo bọn họ vậy. Khỉ Còi nhìn bốn phía nói: "Cũng không biết trấn Kỳ Lân này nằm ở đâu, anh Trần anh xem làm sao bây giờ?"

Trần Hạo trầm tĩnh nhìn đường cái nói: "Đến trấn Kỳ Lân."

Tam Béo thở dài một hơi, vác balô trên lưng chuẩn bị đi tiếp, không ngờ Diệp Vỹ lại ngăn cản hắn nói: "Cậu có nghĩ tới là ai gửi tin nhắn cho cậu không?"

Khỉ Còi cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ là Quách Mai kia?"

Diệp Vỹ cười cười không trả lời Khỉ Còi, mà sắc mặt Trần Hạo lại càng thêm xanh xám, anh nhìn Diệp Vỹ nói: "Anh hoài nghi Như Lan?"

Diệp Vỹ thu lại nụ cười nói: "Không thể loại bỏ khả năng này, thi thể của Trần Như Lan chúng ta mặc dù đã nhìn thấy. Thế nhưng cậu cũng hiểu mà, chỉ cần là bảy người, chết hoặc không chết đều không tính là chân chính biến mất. Đây mới là chỗ đáng sợ của bảy người. Đến chết vẫn không thể yên nghỉ."

Trần Hạo đột nhiên kéo áo gã, mọi người đều bị động tác của anh dọa sợ, nhưng Trần Hạo chỉ trừng mắt Diệp Vỹ nói một câu: "Như Lan đã chết, chị ấy sẽ lựa chọn yên nghỉ."

Chu Quyết bình tĩnh lại, cậu lập tức kéo tay Trần Hạo ra, sắc mặt Diệp Vỹ có chút trắng bệch, gã lạnh lùng liếc Trần Hạo một cái rồi không hề lên tiếng nữa. Dường như đối với Trần Như Lan, hai người kia còn có chuyện gì chưa nói ra, nhưng Chu Quyết lại không thể nào hỏi được, cho dù hỏi Trần Hạo và Diệp Vỹ chắc chắn cũng sẽ không nói.

Vì vậy để xoa dịu bầu không khí, Tam Béo và Khỉ Còi lại ngăn lại một chiếc xe tải đi thẳng đến trấn Kỳ Lân, thế nhưng bọn họ lại lặp lại sai lầm lần nữa, vẫn không có thời gian địa điểm chính xác, ngay cả nhân vật cũng không rõ. Thế này phải chờ làm sao? Ngồi trên xe sáu người đều trầm mặc, tài xế đều tưởng rằng đám người kia không có tiền ngồi xe đang chuẩn bị đuổi người xuống xe, nhưng Trần Hạo lần này lại trực tiếp bảo tài xế theo trấn Kỳ Lân một đường lái thẳng đến chỗ đá khắc thần đạo lăng Sơ Ninh của Khai Tống Vũ Đế Lưu Dụ.

(Tiêu: Thần Đạo cũng như Mộ Đạo đều là đường vào mộ, nhưng thần đạo là cái tên tôn kính dùng để chỉ lối vào mộ của vua chúa)

Mọi người ngồi trên chiếc xe thuê bắt đầu buồn bực hết sức, Trần Hạo lại thu được tin nhắn như lúc đầu, phía trên chỉ có hai chữ: Thông minh.

Trong lòng Chu Quyết trăm điều không giải thích được, Trần Hạo thu được tin nhắn nọ ngược lại thở dài một hơi, anh nhìn Chu Quyết miễn cưỡng cười nói: "Tôi cũng chỉ đoán, từ văn hiến《 Lục triều sự tích biên loại 》ghi chép, Nam triều Đông Tấn rất nhiều di tích đều phân bố quanh Giang Ninh và Nam Kinh, cũng chính là xung quanh núi Kê Lung, núi Vân Thai, mà ở Giang Ninh nếu có liên quan đến Nam Triều, nổi tiếng nhất cũng dễ dàng tìm thấy nhất hẳn là thần đạo Ninh lăng này. Mà tin tức nọ rõ ràng hướng về phía chúng ta, mục đích của chúng ta là để tìm được mộ Quách Phác, y chung quy không cần thiết hẹn chúng ta ở một quán trà tâm sự."

Mọi người không nhịn được cũng thở dài một hơi, nhưng Diệp Vỹ lại không cười, gã sâu kín nói: "Quyết định và suy đoán của chúng ta y có thể chỉ trong một giây đã biết được, thật lợi hại."

Lão Cửu hé miệng nói: "Thật đáng sợ. Thế nhưng chúng ta không có thời gian để sợ. Hơn nữa nếu y thật là người thứ bảy vậy dự định chúng ta sắp làm càng đáng sợ."

Bầu không khí trong toa xe lại một lần nữa rơi xuống điểm đóng băng, mọi người không nói gì nữa. Dường như sợ chỉ cần lời vừa ra khỏi miệng sẽ bị đối phương vô hình này biết được, giám thị bên ngoài có thể chống đỡ, nhưng loại nhìn trộm phảng phất như từ sâu bên trong đại não của mình này, mỗi người bọn họ đều cảm thấy trong lòng mình đều chứa một con quỷ, mà con quỷ này lại khống chế hành vi tư tưởng của mỗi người bọn họ.

Quỷ, do tâm sinh.

Đợi đến được thần đạo Ninh Lăng, sắc trời đã gần mờ tối, phía tây chỉ còn lại một vệt đỏ ửng. Mà nơi này lại không tính là khu náo nhiệt, sau khi bọn họ xuống xe ngay cả tài xế cũng bật người giẫm ga một đường chạy trở về. Sáu người đứng trước đá khắc có vẻ phi thường hoảng hốt, ánh sáng hôn ám chiếu trên kỳ lân đá đơn độc trước thần đạo này hiện ra có vài phần dữ tợn. Bốn phía cỏ dại um tùm, ngoại trừ kỳ lân đá chung quanh có hàng rào phòng hộ còn lại chính là một bảng hướng dẫn thuyết minh. Cùng thần đạo Hoàng Lăng trên ý nghĩa đại chúng thật sự trái ngược hoàn toàn, nơi này đã không còn khí phách của linh đạo Hoàng gia, trải qua thời gian xói mòn, ngoại trừ kỳ lân đá này còn có thể nhìn ra vài phần ngạo khí, hết thảy đều có vẻ hết sức tịch mịch tiêu điều.

Thế nhưng nơi dường như chẳng lớn bằng hạt đậu này, ngoại trừ sáu người Trần Hạo bọn họ ra không còn ai khác, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng đều có một vấn đề: Người đâu?

Khỉ Còi nhìn bốn phía nói: "Không có ai? Cũng đã trễ vậy không phải đã đi trước rồi chứ."

Chu Quyết lắc đầu nói: "Không có khả năng, y có thể tính toán chúng ta khi nào đến Giang Ninh, làm sao không tính được khi nào chúng ta đến trấn Kỳ Lân?"

Tam Béo bị một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng đã sớm phát run, hắn nói: "Các cậu còn nhớ không. . . . . .Cảnh sát nói trong máy quay không nhìn thấy Quách Mai đúng không?"

Chu Quyết ngẩng đầu nhìn Tam Béo, Tam Béo lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi trước kia từng xem một bộ phim kinh dị, nói một cô gái đã chết, sau đó vì báo thù liền hóa thành nữ quỷ đi giết người, mọi người đều không có cách nào nhìn thấy cô ta. . . . . . Nhưng cô ta vẫn luôn ở đó. . . . . ."

Nói tới đây, mọi người đều nhìn Tam Béo, Tam Béo càng nói càng sợ hãi, hắn nói: "Có thể. . . . . . .Cô ta đã tới rồi không?"

Tam Béo nói xong lời này, tất cả mọi người đều bối rối nhìn bốn phía, cảm thấy pho Kỳ Lân đá nọ càng thâm âm trầm, Diệp Vỹ thấp giọng nói: "Nghe."

Lúc này trong balô Diệp Vỹ con mèo đen nọ cũng ló đầu ra, nó hướng chỗ sâu nhất của con đường phá lệ khàn giọng kêu một tiếng, mọi người bị một tiếng kêu thê lương này dọa đến chẳng biết nói ra sao, sau đó sâu bên trong con đường truyền đến một tiếng cười mơ hồ, nhưng cực kỳ nhỏ hầu như giống như tiếng gió thoảng qua, sau vài phút, không có ai đi tới.

Chu Quyết nhìn bốn phía, cậu vô thức kề sát mọi người, tựa như giữa bọn họ thật sự còn có một vài người không nhìn thấy, cậu nuốt nước miếng nói: "Sẽ không phải quỷ thật chứ?"

Lão Cửu cũng thấp giọng phụ họa nói: "Chẳng lẽ thật sự là người thứ bảy?"