Ngày 25 tháng 12 âm lịch, không khí lạnh lẽo, đa số nơi ở miền Bắc đã bắt đầu có tuyết rơi.

 

Xung quanh thị trấn nhỏ vắng vẻ toàn là núi, hằng ngày đều có một chiếc xe lửa màu xanh đỗ lại.

 

Nhà ga của thị trấn nhỏ có rất ít khách. Thời đại đổi thay, con người cũng có nhiều cách khác để đi lại hơn, cho nên xe lửa dần rời xa cuộc sống của họ.

 

Hôm nay khi xe lửa dừng lại, chỉ có lẻ tẻ hai người bước xuống xe, một người là người địa phương, mặc áo lông màu đen nặng trĩu, còn một người nữa có vẻ là người từ nơi khác tới, xách theo va li, mặc áo khoác xám, tác phong nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào mà không nhịn được muốn lạnh thay anh.

 

Lúc ông chú người địa phương đi qua anh, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại. Ngoại hình cậu trai này thật sự không tệ, chỉ là ăn mặc mỏng manh quá. Ở miền Bắc bọn họ, nếu mặc như vậy thì chắc chắn buổi tối sẽ bị cảm.

 

Sau khi Yến Tu xuống tàu, không khí lạnh lẽo của miền Bắc ùa tới khiến anh đứng tại chỗ một lúc mới thích ứng được, sau đó cất bước đi tới cửa ra tàu.

 

Bên ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đứng trước nguy cơ hói đầu, dáng người to lớn đợi anh.

 

Thấy Yến Tu đi tới, người đó giơ tay, tự giới thiệu: “Xin chào cậu Yến, tôi là Chu Hành, đội trưởng của phòng Điều Tra Vụ án Đặc biệt Ninh Thành.”

 

Ninh Thành rất gần thị trần nhỏ này, mất mấy tiếng đi xe, là thành phố phát triển kinh tế nhanh thứ hai cả tỉnh.

 

Thân phận của Chu Hành cũng giống Phương Xuyên, dạo gần đây mới nhận một vụ án mới, tuy rằng bận rộn nhưng không thể không tới đây đón người.

 

Hai ngày trước bên trụ sở chính đã hạ lệnh yêu cầu ông ta phối hợp với Yến Tu, đến đây để hỏi thăm một người.”

 

“Xin chào, đội trưởng Chu.” Yến Tu bắt tay với ông ta, không khách sáo thêm mà hỏi thẳng, “Đã điều tra được địa chỉ chưa?”

 

“Điều tra được rồi.” Hai người đi cạnh nhau ra ngoài. Chu Hành vừa đi vừa nói, “Tôi đã cho người điều tra năm hộ gia đình trong thôn đó, cuối cùng tìm được người phù hợp nhất chính là một ông lão tên Từ Cửu Niên. Ông lão không có con cái, hết năm nay vừa đúng tám mươi bốn tuổi, sống một mình trong thôn Hạ Sơn. Nghe nói mấy chục năm nay ông lão chưa từng rời khỏi thôn, bình thường những người trong thôn sẽ chăm sóc, giúp đỡ ông lão, sức khỏe còn tốt lắm.”

 

“Ông đã tiếp xúc với ông lão đó chưa?” Yến Tu hỏi.

 

Chu Hành lắc đầu: “Được cậu nhắc nên chúng tôi chỉ điều tra chứ không hề bước vào thôn đó, cũng không tiếp cận ông lão, chỉ hỏi thăm mấy cán bộ của thôn một chút thôi.”

 

Ông ta hơi do dự một chút rồi hỏi: “Có thể cho tôi hỏi, rốt cuộc thì ông lão đó là ai được không?”

 

“Là một tiền bối cổ sư đã nổi tiếng rất nhiều năm.”

 

“Ồ, không ngờ thị trấn nhỏ bé này lại có một người máu mặt như vậy ở ẩn.” Chu Hành cảm thán. Mấy cán bộ thôn Hạ Sơn mà ông ta hỏi đều bảo Từ Cửu Niên là một ông lão bình thường, nếu không phải Yến Tu chắc chắn như vậy, ông ta cũng nghi ngờ có lẽ bản thân đã điều tra sai người.

 

Đồng thời Chu Hành cũng không khỏi sợ hãi, may mà ông ta kiềm chế được sự hiếu kỳ của mình, nếu không cứ tùy tiện tới nhà thì có trời mới biết liệu có thứ gì chui vào người ông ta hay không.

 

Tính tình của mấy tiền bối già dặn đi trước đều rất kỳ lạ, nên tránh xa chút mới an toàn.

 

“Đúng vậy, thật không ngờ.”

 

“Vậy lát nữa chúng ta tới thôn Hạ Sơn thăm hỏi vị tiền bối đó hả?”

 

Yến Tu lắc đầu: “Không, hôm nay không nên tới thăm, ngày mai rồi đi.”

 

Chu Hành gật đầu, đã làm nghề này thì đương nhiên ông ta cũng từng tìm hiểu qua. Nếu anh đã nói vậy tất nhiên có lý do, ông ta sẽ không làm trái.

 

“Vậy cũng được, chúng ta tới khách sạn đặt phòng trước đã. Hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, mong là cậu không ghét bỏ.”

 

“Sẽ không đâu, làm phiền đội trưởng Chu rồi.”

 

Màn đêm buông xuống, ở thôn Hạ Sơn.

 

Tuyết đêm luôn nhẹ nhàng, sau chín giờ tối trong làng chỉ còn tiếng chó sủa.

 

Cuối thôn Hạ Sơn là đồi núi triền miên, gần đó có một ngôi nhà nhỏ, chính là nhà họ Từ. Nhà họ Từ chỉ có một người, người già trong làng đều gọi ông lão là ông Chín Từ, còn lũ trẻ thì gọi là ông Chín.

 

Nhà của ông Chín được xây từ mười năm trước, trên tường lát gạch sứ màu trắng, trông cực kỳ sạch sẽ. Sân nhà trống rỗng, chỉ có đống cúi lửa chất cạnh cửa là do hàng xóm phụ làm.

 

Những hộ gia đình khác đều nuôi chút gà, vịt, ngỗng, nhưng ông Chín lại chẳng nuôi gì cả. Kỳ lạ những động vật trong thôn rất ít khi lui tới nơi cuối thôn, ngay cả chó được nuôi thả trong thôn cũng sẽ cụp đuôi khi đi ngang nhà ông Chín.

 

Ông lão ngủ rất sớm, chỉ mới chín giờ mà đèn đóm nhà họ Từ đã tắt.

 

Trên giường có phủ một lớp chăn đệm sạch sẽ mềm mại, có một ông lão đầu tóc để râu ngắn trắng phau đang ngủ say trên đó. Cửa sau nhà không treo rèm cửa, có thể thấy phong cảnh núi rừng rất rõ ràng.

 

Khoảng chừng mười hai giờ đêm, có bốn người đi từ sau núi tới, đi thẳng tới nhà họ Từ.

 

Bọn họ xuất hiện mà không tạo thành tiếng động gì. Khi đến gần cửa sau nhà họ Từ, bọn họ đã có thể nhìn thấy ông lão đang ngủ qua cánh cửa sổ.

 

Người đi đầu giơ tay ra hiệu, thế là mấy người đi sau lặng lẽ vây quanh cửa. Cửa phòng dễ dàng bị cạy mở mà không phát ra tiếng động gì.

 

Bốn người lần lượt đi vào, sau khi bọn họ vào trong, người mở cửa phòng trong đột nhiên dừng bước.

 

Người đi sau còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe người đi đầu cất tiếng khó khăn: “Ông Từ, đêm khuya ghé thăm, đã làm phiền rồi.”

 

Ánh sáng trong phòng không tối lắm, ít nhất đủ để bọn họ nhìn rõ khuôn mặt ông lão.

 

Từ Cửu Niên khoác áo bông trên người, đang ngồi trên giường. Có kẻ đột nhiên xông vào cũng không làm ông lão kinh sợ, cho dù bản thân bị đánh thức khỏi cơn say ngủ.

 

Ông lão sờ lên cái đầu trọc của mình, nói to: “Tới làm gì?”

 

Người đi đầu thoáng do dự, sau đó cẩn thận lên tiếng: “Chúng tôi thay mặt ông chủ muốn mua một thứ từ ông.”

 

“Thứ gì?”

 

“Cổ Trường Mệnh.”

 

“Đó là cái gì? Tôi chưa từng nghe nói.” Ông lão trả lời dứt khoát.

 

Người đi đầu chỉ cười gượng một tiếng: “Ông lại nói đùa rồi, nếu như trên đời còn có sản phẩm cổ Trường Mệnh hoàn thiện thì chỉ có thể là trong tay ông.”

 

Nếu nhà họ Từ không bị tiêu diệt thì ông lão trước mặt bọn họ hiện tại chính là chủ nhà họ Từ, một tiền bối đi trước cực kỳ quan trọng trong giới huyền học, tiếc là bây giờ ông lão chẳng là gì hết.

 

Tuy tên này ăn nói khách sáo, thế nhưng vốn chẳng ưa Từ Cửu Niên.

 

Chỉ là một lão già sắp chết mà thôi, dù trước đây hào quang xán lạn cỡ nào thì bây giờ cũng đã mất hết.

 

Từ Cửu Niên im lặng một chút rồi cười ha ha: “Ông chủ mấy người họ gì?”

 

“Không thể trả lời.”

 

“Chậc chậc, không biết họ thì không thể tùy tiện bán ra được đâu. Hay là để tôi đoán thử nhé, là họ Yến, họ Tề hay là họ Vương?”

 

Tên kia chẳng thèm để ý chút thủ đoạn của ông lão, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi: “Ông chủ của chúng tôi nói cổ Trường Mệnh rất quý giá, ông ấy đồng ý dùng mạng kẻ thù của ông năm đó đổi lấy, ông thấy thế nào?”

 

“À, ông chủ mấy người nói vậy hay là mấy người mới bịa ra đấy? Tôi thấy thủ thuật cạy cửa của mấy người cũng khá lắm, chắc là lúc trước lừa gạt nhiều người già như tôi đã làm chuyện thất đức lắm nhỉ?”

 

Nụ cười trên mặt tên kia nhạt đi, thái độ của Từ Cửu Niên đã rõ ràng, hiển nhiên là ông lão chẳng muốn bàn bạc chuyện mua bán gì đâu.

 

“Xem ra ông Từ không muốn bàn bạc cuộc giao dịch này.”

 

“Ầy.” Từ Cửu Niên thở dài, “Nếu tôi có cổ Trường Mệnh thì đã dùng cho mình luôn rồi, còn cần đợi mấy người tìm tới hay sao?”

 

“Dù sao cũng là cổ trùng mà gia tộc của ông luyện chế ra, biết đâu lại có nhiều hơn một con.”

 

“Làm cậu thật vọng rồi, chỉ có một con, không còn nữa đâu.”

 

“Sợ là lời ông nói không thể thuyết phục ông chủ chúng tôi được.” Tên kia cụp mắt, “Chỉ đành phiền ông đi theo chúng tôi một chuyến, gặp gỡ trực tiếp ông chủ của chúng tôi.”

 

Nói rồi tên đó hơi nghiêng người, để ba người phía sau vào phòng.

 

Có vẻ Từ Cửu Niên không hề định phản kháng, mặc cho ba người kia nâng mình lên, lại còn nói: “Ui ui ui, mấy người ra tay nặng thế, nhẹ nhàng thôi, ui ui eo của tôi.”

 

Người nâng eo ông lão lên ngoan ngoãn điều chỉnh lại tư thế của mình để ông lão thoải mái hơn.

 

“Siết chặt quá, bả vai tôi đau.”

 

Người giữ lấy bả vai ông lão không dùng sức nữa.

 

“Chân lạnh quá, còn chẳng cho tôi đeo tất nữa chứ, vội vã thế để đi đầu thai à.”

 

Người nâng chân ông lão vội hạ chân ông lão xuống, đi tìm tất cho ông lão.

 

Người duy không cần khiêng ông lão đi quay người bước ra ngoài, lại nghe ông lão lên tiếng: “Đi gì mà đi. Sắp Tết rồi mà nhà chẳng có ai, lại đây nói chuyện với lão già tôi coi.”

 

Người kia đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng xoay người, trên mặt nở nụ cười đầy tự nhiên, chỉ có đôi mắt không che được vẻ hoảng sợ.

 

Từ Cửu Niên lại được khiêng về giường, còn có người đứng ở đầu giường đặt lò sưởi, đắp chăn mền cho ông lão, hai người đứng ngoài giữ cửa, còn kẻ nói nhiều nhất từ đầu tới giờ thì đang trò chuyện cùng ông lão.

 

Có lẽ ông lão thấy hơi lạnh nên ho một tiếng mới hỏi: “Nhà nào?”

 

“Nhà họ Tề.” Người kia cố gắng khống chế mình, thế nhưng vẫn không tự chủ được mà trả lời.

 

“Chi nào?”

 

“Chi thứ hai.”

 

“Ầy, già rồi trí nhớ không tốt, nhưng vẫn nhớ nhà họ Tề mấy người hỗn loạn lắm. Nào là anh cả cướp vợ thằng hai, rồi hai anh em đánh nhau trong hỗn lễ, có chuyện đó thật không?” Từ Cửu Niên hào hứng hỏi.

 

“Trí nhớ của ông thật tốt.” Trán tên kia chảy đầu mồ hôi.

 

“Ông chủ mấy người muốn lấy cổ Trường Mệnh cho ai dùng?”

 

“Cho ông cụ dùng ạ.”

 

“À, hèn gì, năm nay Tề Trường Sinh cũng chín mươi rồi nhỉ, sắp chết rồi.” Tên kia không đáp lại.

 

Từ Cửu Niên quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Chắc là ba mươi năm nay lão ta chẳng sống sung sướng gì đâu. Nhìn cơ thể mình bắt đầu hư thối từ trong ra ngoài, nhất định là tuyệt vọng lắm. Tên lão ta chẳng hay gì hết, cái gì mà Trường Sinh chứ, thành ra ngày nào cũng ôm giấc mộng trường sinh bất tử vô bổ.

 

Nếu các con lão ta biết người giúp lão ta sống thêm ba mươi năm là tôi thì có khi hôm nay sẽ tự mình tới cảm ơn quá.”

 

Giọng nói của ông lão dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngủ thiếp.

 

Trong lúc ngủ còn mơ hồ nhìn thấy hình ảnh người bạn cũ khi chưa già lấy cớ tới thăm mà hại cả nhà ông lão.

 

Còn bốn người đàn ông to khỏe vốn đang đứng bỗng nhiên ngã ra mặt đất.

 

Sáng sớm hôm sau, Chu Hành lái xe chở Yến Tu tới thôn Hạ Sơn.

 

Yến Tu đứng trước cửa chính nhà họ Từ, lên tiếng: “Tiền bối Từ, hậu bối Yến Tu tới đây thăm ông.”

 

Đợi khoảng chừng năm phút thì cửa nhà mở ra. Từ Cửu Niên mặc áo bông, ngáp một cái, híp mắt nhìn Yến Tu: “Ui, trông nhóc con đã cao lớn đẹp trai thế rồi à, đã có bạn gái chưa?”

 

Yến Tu cười: “Còn đang tìm ạ.”

 

“Chậc chậc, mau tìm bạn gái nhanh lên chứ. Vào nhà đi.”

 

Chu Hành để trái cây và hải sản mua được ở phòng ngoài rồi rời đi, còn Yến Tu thì theo ông lão đi vào phòng trong.

 

Sau khi ngồi xuống, Từ Cửu Niên rót một ly trà cho anh, bản thân cũng tự uống một ly, hỏi: “Cậu tới đây làm gì? Vẫn chưa tới lúc chúc Tết mà.”

 

“Hậu bối tới đây để đại diện cho trụ sở Điều tra Vụ án Đặc biệt thăm hỏi ông. Gia tộc của ông có để sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện lọt ra ngoài, bây giờ đang ở chỗ trụ sở bọn cháu.”

 

“Ồ.” Trông ông lão không vui vẻ lắm.

 

“Lần này cháu tới chủ yếu là muốn mời ông tới thủ đô một chuyến, nghiên cứu cổ Trường Mệnh không thể thiếu…”

 

Yến Tu còn chưa nói xong, Từ Cửu Niên đã xua tay: “Thôi đừng nói nữa, cậu họ Yến, là người của nhà họ Yến, nhà bọn cậu có nhiều người tài giỏi như vậy, chắc cũng biết kiếp nạn lớn của lão già tôi sắp tới rồi. Nói đi, rốt cuộc thì cậu muốn hỏi gì?”

 

Yến Tu cười cười, nhấp một ngụm trà: “Chỉ là người lớn trong nhà hiếu kỳ cho nên đặc biệt bảo hậu bối tới đây hỏi thử, có phải cổ Trường Mệnh của ông đã bị dùng rồi không?”

 

“Ha ha ha, hỏi vậy không phải hỏi thừa quá à. Phí công nghiên cứu như thế đương nhiên để dùng, chẳng lẽ lại để trong nhà sinh con cho nó dùng? Cứ có bọn ngốc cảm thấy sẽ có dĩa bánh trên trời rớt trúng đầu mình, nằm mơ giữa ban ngày đấy à.”

 

“Hơn ba mươi năm trước, nghe nói ông có đấu già một vài đồ cổ?” Yến Tu đột nhiên nói.

 

Nụ cười trên mặt Từ Cửu Niên nhạt nhòa đi, ánh mắt thoáng qua nét hung tàn: “Cậu là một đứa trẻ thông minh.”

 

“Ông quá khen rồi, có rất nhiều người nghĩ giống cháu.”

 

Năm đó khi tin tức nhà họ Từ luyện chế cổ Trường Mệnh lọt ra, mọi người đều để mắt đến nhà họ.

 

Cuối cùng nhà họ Từ bị thảm sát, tất cả mọi người đều nghĩ cổ Trường Mệnh đang trên tay Từ Cửu Niên, thế nhưng ông lão sắp chết rồi.

 

Cổ sư muốn sống lâu một chút thì rất dễ, cho dù sống tới 110 tuổi cũng là bình thường. Nếu nhà họ Từ nghiên cứu được cổ Trường Mệnh mà chỉ khiến Từ Cửu Niên sống được tới tám mươi bốn tuổi thôi thì nực cười biết bao.

 

Vì vậy cổ Trường Mệnh không có trong tay ông lão, mà năm đó đã bị lén mang ra ngoài rồi. Khả năng cao là đã bị bán trong buổi đấu giá đồ cổ kia rồi.

 

Từ Cửu Niên thu tầm mắt lại, cười cười: “Không sao, cứ để bọn họ tìm. Chờ tôi nhắm mắt xuôi tay thì không cần xen vào chuyện sống chết của người khác nữa rồi.”

 

Hình như lời ông lão có ẩn ý khác, tuy nhiên Yến Tu cũng không hỏi thêm.

 

Mục đích chuyến đi lần này đã đạt được, còn về chuyện cổ Trường Mệnh thì trụ sở chính sẽ tự tìm, không có liên quan đến anh.