STCCT, LBĐCN – Chương 9: Tác giả: Phong Hỏa YênTừ sau ngày hôm đó, Harry bắt đầu chiếm đóng trên cái giường của Voldemort, còn chiếc giường của mình, Harry cũng để mặc cho nó tự tiêu biến.

Lúc đầu, Voldemort đối với kẻ xâm chiếm giường của mình là mò lên một lần thì đạp xuống một lần, đáng tiếc, đối với một đứa mặt dày có tiếng như Harry, hơn nữa còn đánh bằng tay chân, Harry hiển nhiên về góc độ nào đó mà nói thì hơn hẳn Voldemort.Voldemort sau nhiều lần “kháng chiến” không có hiệu quả liền chịu đựng cái giường của mình bị chia đôi, cảm thấy trước đây đừng chơi dại như thế thì có khi bây giờ đã không ngậm quả đắng.Gryffindor chết tiệt!Đối với việc Voldemort chửi mình, Harry rất thản nhiên, lấy thái độ “chỉ nghe lời mình thích” để đối phó.

Voldemort cuối cùng hết cách đành cắn răng chia sẻ nửa cái giường.Vấn đề ở đây là: chia sẻ nửa cái giường cũng được thôi, nhưng con sư tử bên cạnh hắn tư thế ngủ đúng là thảm họa, hoàn toàn không chịu nằm yên.

Cứ đến khi nào tên đó ngủ say là y như rằng sẽ tự động xem hắn là cái gối ôm hình người, ôm đến thỏa mái.Được rồi, vào những ngày trời lạnh thân nhiệt cậu ta rất ấm như ôm một cái lò sưởi nhỏ vừa người nhưng đừng mong hắn sẽ cho đây là lí do để vui mừng để tên nhóc này trên giường mình.Cuối cùng, suốt mấy tháng Voldemort từ không quen trở thành quen thuộc.

Hơn một năm sau, việc hắn và Potter nằm chung với nhau trở thành sự thật hiển nhiên, với những cái ôm ấm áp hằng đêm vô tình trở thành thói quen.

Lúc ngủ, hai đứa nhóc còn nằm song song nhau nhưng đến khi một trong hai thức đậy đều nhìn thấy tên đối diện ôm mình đến không còn kẽ hở.Nằm trên giường ôm nhau ngủ, Voldemort luôn là kẻ đấu tranh tư tưởng lâu nhất, ngủ cũng khuya nhất.

Việc đầu tiên khi Voldemort đã có thói quen Harry và hắn cùng nhau ngủ là hắn cẩn thận đánh giá gương mặt hắn căm ghét cả một đời trước.

Nhìn kỹ thì không thể không nói, tên nhóc Gryffindor này rất được, lông mi tinh tế, mũi cao, môi hồng hồng nho nhỏ, ừm…có vẻ bong bóng.

Hắn còn nhớ, những lần đánh nhau vô ý mạnh tay khiến Harry khóe miệng chảy máu, vết máu trên làn da trăng trắng của nhóc từng khiến hắn có một chút, phải, chỉ là một chút thôi....sinh lòng tội lỗi!Cộng thêm thằng nhóc này có đôi mắt xanh như ngọc lục bảo được bào giũa theo tuổi tác, trong veo lấp lánh ánh nước.

Kiếp trước, thằng nhóc này luôn đeo cặp kính khó coi át hết cả gương mặt của nhóc, cộng thêm thù hận giữa hắn và cậu khiến hắn chưa bao giờ để ý kỹ.

Bây giờ có cơ hội săm soi tìm khuyết điểm của nó, Voldemort cảm thấy….ừm, tính ra, thằng nhóc này nhìn cũng thuận mắt lắm.Thuở ban đầu, còn giật mình đến mức lăn xuống giường nhưng rồi, thời gian có thể làm nên mọi chuyện.

Quen thuộc đến nỗi cả hai hoặc nhìn thấy mình đang nằm trong vòng ôm của ai hoặc ôm ai đến không kẽ hở cũng đều thành chuyện đương nhiên.Cuộc sống của hai đứa nhỏ cứ bình bình thản thản qua đi ngày nắng ngày mưa, ngày nóng ngày lạnh, hai đứa nhỏ cứ thế ban ngày cãi nhau, đánh nhau, bực bội các thứ, ban đêm thì lúc đầu là lưng đối lưng, nửa đêm thì đã thành mặt đối mặt.Cho đến hôm đó một ngày cuối tháng chín Harry sáu tuổi và qua tháng 12 năm nay, Voldemort sẽ thành sáu tuổi.

Nếu tính tại thời điểm hiện tại, Harry sinh vào tháng 7, đã qua sinh nhật 6 tuổi, Voldemort sinh tháng 12 còn chưa tới, Voldemort hiển nhiên sinh sau Harry.

Nhưng nếu tính năm sinh, Voldemort sinh ra trước Harry không biết bao nhiêu năm nên đôi khi rất nhiều người khó hiểu, vì sao chênh lệch tháng sinh mà Harry vẫn cứ lo lắng khi đến ngày sinh của mình.Harry tất nhiên phải lo lắng, cậu vốn không sinh tại thời điểm này, không biết Hogwarts có “nhận ra” một học sinh mới như cậu hay không.

Còn Voldemort, với chuyện ngày sinh gì đó hắn hoàn toàn chẳng để tâm, dạo này hắn thường hay ngẩn người, mỗi ngày lại nhìn về hướng khu rừng sau cô nhi viện.

Hôm nay Voldemort đột nhiên không ngồi ngây ngốc ở nơi hắn thường ngồi nữa mà kéo Harry đi về hướng rừng cây cách cô nhi viện không xa, còn vì sao phải kéo kẻ thù của mình thì đừng hỏi, hắn chỉ là theo phản xạ nắm lấy người kéo đi.Càng đi về rừng cây, cảnh tượng cuối thu càng được khắc họa rõ nét bởi những cành cây trọc lá hay những cái cây với vô vàn chiếc lá theo gió rụng tung bay theo chiều gió cuốn.Harry theo bước Voldemort đi vào, dưới chân đạp từng lên chiếc lá khô nghe xào xạc.

Gió thổi cuối thu, Harry cảm thấy gió hôm nay thổi hơi lạnh kéo chặt vạt cáo ấm quanh người để giữ thêm chút ấm áp, hỏi tên nhóc lắc lư nhìn loạn xung quanh phía trước mình.“Voldemort, chúng ta làm gì ở đây vậy? Ngươi tìm cái gì? Có cần ta tìm phụ luôn không?”Voldemort nghe Harry hỏi thì chậm rãi dừng bước, xoay người lại, đột nhiên lộ ra bô dáng mà Harry chưa bao giờ thấy.

Trong đôi mắt đỏ có chút lưỡng lự, ngực phập phồng lên xuống trông có vẻ hơi căng thẳng.Harry nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.Trước đôi mắt xanh biếc tràn ngập tò mò và bộ dáng trẻ con ngây thơ kia của Harry, Voldemort đột nhiên cảm thấy khó mở miệng.

Hắn muốn tìm cái gì?Thật ra không phải đồ vật, hắn muốn tìm chính là con vật.Mà con vật nào?Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên chính là con rắn Nagini luôn đi theo bên hắn kiếp trước.

Ngay cả khi hắn vì Harry đánh bị thương mà trở thành một tàn hồn trốn trong rừng rậm Anbania, Nagini cũng chưa từng rời khỏi hắn.Voldemort biết, Harry có phản cảm với Nagini, dù sao Nagini cũng từng theo lệnh hắn hãm hại cậu “vài” lần.Liệu Harry có hay không chán ghét Nagini?Nhưng nếu vì Harry mà buông tha Nagini, hắn làm không được!Nghĩ đến đây, Voldemort bỗng giật mình tỉnh ra, vì cái gì hắn phải để ý cảm nhận của tên nhóc này? Chết tiệt, tại sao hắn phải để ý tên nhóc này thích hay ghét chứ?Nhận thấy Voldemort im lặng lưỡng lự phân vân một hồi, cảm xúc lần lượt thay đổi, Harry cảm thấy không ngờ một câu trả lời thôi cũng dài đến vậy, bước tới gần Voldemort, Harry hỏi lại.“Ngươi rốt cuộc muốn tìm cái gì, ta tìm với ngươi.”Lần này, Voldemort trả lời rất dứt khoát.

“Ta muốn tìm Nagini.”Harry giật mình “Nagini?”Voldemort thấy Harry giật mình như vậy, trong lòng như bị nhéo một cái, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Harry nói tiếp “Nhưng Voldemort, hiện tại đã là cuối thu, sắp đến mùa đông rồi.

Nagini hẳn bây giờ đã muốn đi tìm chỗ ngủ đông.

Ngươi muốn tìm Nagini ta không phản đối nhưng sao mấy tháng vừa rồi ngươi không tìm nó?”Thật không hiểu nổi đầu óc của Voldemort nghĩ cái gì nữa.

Harry thật muốn thở dài, rắn là loài ngủ đông, mùa đông sắp tới mới đi tìm nó thì có thể tìm chỗ nào? Tới tận hang ổ của nó?Nghĩ tới một đám rắn lúc nhúc, người Harry tự động nổi lên một tầng da gà.

Được rồi, dù cho cậu có thể nói được Xà Ngữ đi nữa cũng không có nghĩa cậu thích nhìn một đám xà lăn lộn với nhau.Voldemort quái lạ nhìn Harry một lúc, cuối cùng thở dài “Ta biết hang nó ở đâu, chỉ cần đem nó về là được.”Harry đỡ trán thở dài “Voldemort, ngươi có nghĩ đến trình độ căm ghét hai tên tiểu quái vật chúng ta trong mắt họ là bao nhiêu.

Nếu bây giờ chúng ta đem Nagini về, bọn họ phát hiện ra nó thì chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết sau đó vứt nó càng xa càng tốt.

Về phần chúng ta, ngươi có nghĩ hay không những hộ sĩ đó vốn chẳng vừa mắt chúng ta lại càng thêm khắc nghiệt hay không?”Người này không có quên việc bọn họ vì sao suốt ngày bị sai cái này, bị bắt làm cái kia chứ?Voldemort nghe Harry nói, lông mày nhướng lên, cao ngạo hỏi lại “Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho chúng động vào Nagini sao?”Harry “…” Cũng phải ha!Hai người nhìn nhau, sau cùng cũng là Harry đầu hàng trước.

“Được rồi, ngươi muốn thế nào thì thế đó.

Đi thôi!”Harry đi lên, hai người đứng ngang với nhau, Voldemort mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Harry nhưng rồi không nói gì.

Harry vốn đang nhìn một vòng xung quanh nên không biết ánh mắt khó hiểu của Voldemort đang nhìn cậu, xác định mình chẳng biết đi đường nào mới nhìn qua Voldemort, rất khiêm tốn hỏi: “Đi đường nào?”Voldemort im lặng quay đi, Harry đi chậm phía sau.

Không phải Harry không có ám ảnh với Nagni mà là Nagini mà cậu biết kiếp trước đã bị Neville "xử đẹp" rồi.

Con Nagini này cũng chỉ là một con rắn mới bình thường trùng tên trùng họ “Nagini” thôi, ờ, họ Voldemort.

Sau này nó đi theo Voldemort thế nào thì cậu không rảnh quan tâm nhưng lúc này cậu đang ở đây, nếu nó dám cắn cậu, vậy tất nhiên cũng xem như có một lí do để trả đũa.Ừ thì dù sao nó cũng là Nagini, “thù mới nợ cũ” có thể tính vào với nhau cũng chẳng sao.Một điều khác cậu đồng ý đi tìm Nagini với Voldemort chính là hành động “tìm lại bạn” của hắn.

Sống cùng Voldemort ba năm nay, tuy là bất đắc dĩ nhưng Harry nhận ra được một chuyện, tình cảm của Voldemort quá mức lạnh nhạt, cơ hồ chẳng có thứ gì khiến hắn để tâm.Về mặt này, Harry phải công nhận hắn đúng là đời sau của Sarah, sự vô cảm của Sarah thậm chí còn hơn cả Voldemort, ngay cả với hai người bạn nữ khó kiếm là Rowena và Helga, ngoài sự quý trọng khó khăn lắm mới xuất hiện trong đôi mắt của Salazar thì còn lại, người kia hoàn toàn chẳng để ý bất cứ thứ gì ngoại trừ Godric.Mà Voldemort, thì tình cảm của hắn chắc cũng chỉ dành cho một mình Nagini.Voldemort không luyến tiếc cái gì lại muốn tìm Nagini, có lẽ đối với hắn, Nagini như người bạn đầu tiên lại luôn ở bên hắn, tình cảm này cho dù ngoài miệng Voldemort nói không để ý nhưng chắc chắn, trong lòng Voldemort, Nagini chiếm một vị trí rất quan trọng.Cũng như cậu đối với Ron và Hermione vậy.

Tình bạn giữa ba người bọn họ, ngày nào còn bảo lưu được trí nhớ, cậu cũng sẽ tìm lại bạn mình.

Ôm tư tưởng như vậy nên Harry chẳng có sự lấn cấn nào trong chuyện phải tìm con rắn luôn tìm mình gây phiền toái ở kiếp trước nhưng điều đó không có nghĩa là nếu nó gây chuyện với cậu thì cậu sẽ bỏ qua.Ừ, sư tử cũng rất thích ghi thù.

Godric cũng vậy thôi!Cậu là người nhà Gryffindor nên sẽ luôn học tập Sư Tổ.“Hey Voldemort, hang của Nagini ở gần đây không?” Harry cầm theo một cái que khô chẳng biết nhặt từ lúc nào ve vẫy mặt đất đầy lá.

“Nó hẳn đang chuẩn bị ngủ đông rồi đi.”Voldemort không quay đầu lại nói “Nagini bây giờ không ngủ đông như loài rắn bình thường.

Thời gian nó ngủ chậm hơn các loài rất nhiều cho nên năm đó ta mới có thể gặp đươc nó.

Lúc này nó hẳn đang vui vẻ uốn lượn ở mấy bụi cây nhỏ chực chờ những con mồi đi ngang thì sẽ táp một cái giết đối phương.

Lấy đó làm thực phẩm lưu trữ vào mùa đông.”Harry khóe miệng giật giật, sắc mặt có chút bất thiện, chẳng trách tên này với Nagini lại có thể trở thành bạn tốt.

Quả nhiên sủng vật của Voldemort nuôi dưỡng thật không phải bình thường.“Voldemort, sủng vật của ngươi thật đúng là giống ngươi.”Ánh mắt giết người phút chốc bắn qua, Harry nhanh chóng xua tay.

“Ta chưa nói gì hết, chưa nói gì hết.”Voldemort liếc xéo Harry một cái, nhìn nụ cười trừ của Harry bỗng nhiên cảm thấy thật ra nhận xét của Harry cũng rất đúng.Đi được một đoạn đường khá xa, càng lúc càng lúc hẻo lánh, bỗng nhiên cả hai nghe được tiếng sàn sạt bên dưới lớp lá khô.

Cả hai dừng chân nhìn xung quanh.

Harry mở to đôi mắt xanh ướt át hỏi “Có phải Nagini không?”Voldemort nhéo mắt tìm kiếm theo âm thanh sàn sạt, cẩn thận trả lời “Có lẽ!”Cả hai không nói gì nữa đều đưa mắt nhìn xung quanh, tiếng loạt xoạt ngày càng gần nhưng màu lá cuối thu rậm rạp trên đất liền khiến cho bọn họ không nhìn thấy được con vật nguy hiểm đang đến gần.

Harry cũng biết bản thân Nagini trước khi được Voldemort biến thành rắn pháp thuật vốn dĩ đã độc, mà lúc này, lá rơi đầy trên mặt đất cũng xem như một lợi thế cho con vật này.Bỗng ánh mắt Harry bắt gặp một chỗ có chút khác lạ, có vài chiếc lạ uốn lượn theo hình đường cong, nhấp nhô lên xuống rồi từ từ di chuyển, Harry híp mắt chọt chọt Voldemort.“Voldemort, ở đó kìa.”Lời Harry vừa dứt thì từ dưới đám lá cây rụng đầy một con rắn hoa màu lục, trông màu sắc loang lổ có chút giống màu những cái lá, đúng là nếu nấp trong đám lá mà bọn họ không chú ý thì khó mà biết được.Con rắn hoa này hành động nhanh như chớp, phóng vụt lên muốn cắn Harry, chuẩn bị lấy cậu làm con mồi, nào biết Harry còn chưa kịp cho Nagini một cái bùa choáng thì Voldemort đã chắn ngay trước mặt Harry, lập tức tung ra một cái bùa che chắn hùng mạnh không thương tiếc “Protego”.Con rắn bị đụng mạnh vào màng chắn liền bay ngược trở lại, phịch một tiếng nằm ngay trên nền lá lăn lộn.

Mà Harry lại nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, kinh ngạc nhìn bóng lưng nho nhỏ, Voldemort có biết hay không lực đạo lúc nãy của hắn có thể khiến cho Nagini bị thương nặng?.