Từ ngày đó trở đi, Cao Ca đã cho số điện thoại của bố cô vào danh sách đen. Cô không định nói cho mẹ biết, nhưng sau đó lại nghĩ, ngộ nhỡ bố lại quấn lấy mẹ cô thì phải làm thế nào? Thế là tối hôm đó, khi hai mẹ con đã tắt đèn nằm xuống, cô mới nói chuyện này ra.

Kết quả mẹ Cao vừa nghe thấy thế liền lập tức bật dậy.

Bà hỏi Cao Ca: "Tìm đến trường của con, chê con làm mất mặt, còn muốn cho con nghỉ học ư?"

Cao Ca sợ bà bị chọc tức mà tăng huyết áp nên vội dỗ, "Vâng, nhưng con đã xử lý rồi, mẹ yên tâm, con đã lớn rồi mà, chuyện như thế dù có một trăm bà nội cũng không quản được. Bọn họ không hiểu luật pháp, lại thấy tiền sáng mắt nên mới nháo nhào lên thế. Con nói với mẹ là để mẹ đừng nhận điện thoại của bố. Ông ấy..." Theo lý mà nói Cao Ca là phận con gái, không thể quá đáng trong tôn ti trật tự được, nhưng cô không nhịn được mà nói thẳng, "Bố con đúng là một... đúng là một người ngốc. Ông ấy sẽ mãi không đối xử tốt với chúng ta đâu."

Cảm nhận của mẹ Cao chẳng phải còn nhiều hơn Cao Ca ư? Vừa nghe thấy thế bèn ôm Cao Ca nhỏ giọng nói, "Là mẹ đã khiến con phải tủi thân rồi, lại tìm một ông bố như thế cho con. Mà thôi, con yên tâm đi, mẹ sẽ không nghe ông ấy."

Hai mẹ con nói chuyện xong liền nằm xuống ngủ. Cao Ca cũng không để bụng gì, dù sao cũng đã nhiều năm thế rồi, tiền lương của bố cô đều đưa cho nhà bà nội cả, bố cô cứ làm như sống với bà nội vậy, không phải mẹ cũng đều nhẫn nhịn đó ư? E rằng lần này không còn nhịn được nữa.

Nhưng không ai biết được kết quả, ngày hôm sau mẹ Cao lập tức gọi điện cho Cao Vu Thành, bảo là muốn gặp bọn họ. Cao Vu Thành là một người hiền lành đến mức đáng giận, ông cũng không nghĩ ra mẹ Cao sẽ làm gì bọn họ, ông luôn cho rằng đều là người nhà cả. Còn rất vui vẻ, tưởng cuối cùng mẹ Cao cũng chịu đến gặp mẹ ông nên đọc địa chỉ ra.

Thế là mẹ Cao ăn mặc đàng hoàng, thay đôi giày thể thao, cầm ví tiền đi dạo một lát trong siêu thị lớn ở ngoài tiểu khu, vốn định mua một vật dụng tiện tay, nhưng nhìn quanh chỉ thấy toàn nồi bát gáo chậu, cũng may đi vòng một hồi thì thấy khu đồ dùng thể thao, bà tìm được một sợi dây nhảy, lập tức mua nó.

Bọn họ vẫn ở chỗ Cao Ca đã đặt, mẹ Cao đã từng đến nên đương nhiên biết đường, trực tiếp tìm đến.

Cao Vu Thành mở cửa, vì vẫn còn sớm nên vẫn chưa cất chăn đệm trải sàn. Vừa khéo đúng lúc, mẹ Cao đưa mắt nhìn, thấy bà lão ngồi trên giường ở cạnh cửa sổ, trên giường đơn bên cạnh là quần áo của Cao Đại Lâm, rất rõ ràng, chăn đệm trải sàn này là của Cao Vu Thành. Nhà nghỉ người ta cũng không chuẩn bị thứ ấy, hẳn là lấy khăn trải giường quấn thành túi ngủ.

Nhưng lúc này đã là tháng mười hai rồi.

Mẹ Cao bật cười, Cao Vu Thành không hiểu, bà lão thấy bà đi vào cả buổi mà không nói gì, lập tức đảo mắt nhìn quanh, nổi trận lôi đình hỏi mẹ Cao, "Cô cười cái gì, đi vào còn không biết chào hỏi hả? Không thấy mẹ cô đang ngồi đây đấy à. Vu Thành, anh dạy vợ thế đấy hả? Loại con dâu như cô ta muốn làm gì hả?"

Bà lão khích bác cũng không phải là ngày một ngày hai, thật ra từ khi mẹ Cao gả vào nhà, thái độ của bà lão với bà vẫn còn tàm tạm, dù sao cũng không cần có sính lễ lại vừa giỏi giang, nhưng sau khi sinh Cao Ca, có nói gì bà cũng không chịu sinh đứa thứ hai thì bà lão bắt đầu không vừa mắt với bà. Nhưng vì Cao Vu Thành cũng không quá muốn có con trai nên tình cảm vợ chồng bọn họ vẫn còn ổn, bao giờ cũng là khuyên.

Vừa nghe thấy mẹ ông lại khích bác, Cao Vu Thành vẫn như mọi ngày, nói với mẹ Cao, "Đến chào hỏi đi."

Nhưng mẹ Cao không đả động gì, chỉ hỏi Cao Vu Thành, "Ông ngủ ở đây à."

Cao Vu Thành đáp với vẻ dĩ nhiên: "Không ngủ đây thì còn ngủ đâu nữa."

Mẹ Cao nói, "Tháng mười hai rồi mà chỉ có thể đắp khăn trải giường mà ngủ thôi sao. Ông cũng hơn bốn mươi rồi. Mẹ ông và chị gái ông gầy như thế, tại sao không ngủ chung một giường đi. Không phải là người một nhà của ông sao? Vì sao không thương ông tí nào thế hả? Có người làm mẹ với làm chị như thế ư?"

Câu sau của bà còn cao giọng hơn câu trước, hơn nữa nghe có vẻ quan tâm nhưng thật ra là đang chỉ trích, bà lão và Cao Đại Lâm cùng nhìn bà, Cao Đại Lâm nói xen vào: "Cô nói cái gì thế hả? Chúng tôi ngủ thế nào là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cô cả. Cô lo được hả? Cô chỉ là người ngoài mà thôi."

Vào lúc này, cơn thịnh nộ của mẹ Cao lập tức bùng phát, bà không mắng bà lão, cũng không nói với Cao Đại Lâm mà chỉ quay sang Cao Vu Thành, "Ông có phải là ti tiện không thế hả. Mẹ ông từng xem ông là người chưa, chị gái ông từng xem ông là người chưa hả? Những năm qua ông một lòng một dạ vì bọn họ mà không quan tâm đến nhà mình tí nào, ông nhìn xem, không phải là mới làm bọn họ hơi không thoải mái chút thôi sao? Người ta cũng đâu có muốn! Ông là vì cái gì hả? Tự ông làm nhục mình chứ gì, được rồi, tôi không lo được, cơ thể là của ông, chân là của ông, ông muốn làm thế nào thì làm! Tôi đã nhịn ông nhiều năm rồi, chỉ nghĩ cứ coi như ông đã chết mà thôi đi. Nhưng còn Cao Ca? Con bé phải xui tám kiếp mới có người bố như ông, con bé đáng thương chịu nhiều khổ sở như thế, luôn đòi lại công bằng cho mình, nhưng ông lấy tiền rồi chia tiền, lại còn đưa bà già này chạy đến trường học làm ầm lên, lại còn bắt con bé phải nghỉ học! Có người bố ruột nào làm được loại chuyện này không hả, ông còn là con người không thế hả?"

Cao Đại Lâm ở cạnh nghe thấy thế liền nóng nảy, dứt khoát đứng lên quát: "Triệu Tuấn Hồng, cô khích bác cái gì đấy hả! Cô có tin tôi xé rách mồm cô không?"

Mẹ Cao còn chưa nghĩ ra nên nói gì với bọn họ, nhưng vừa nghe thế thì lập tức xé bì, lấy dây thừng được cắt thành roi ra, quất thẳng về phía Cao Đại Lâm, "Tôi đã muốn xé nhà các người từ lâu rồi. Cô tưởng tôi sợ cô sao? Tôi chỉ vì con cái nên mới chịu đừng, nhưng các người lại dám tính toán với Cao Ca, để xem hôm nay tôi chỉnh các người thế nào."

Vừa nói bà vừa nhào đến.

Cao Đại Lâm và bà lão đều gầy đét, nhưng mẹ cao Triệu Tuấn Hồng có thể sinh được một cô gái cao một mét sáu tám như Cao Ca thì lại hết sức cao lớn, còn có chút lực lưỡng nữa. Với cả trên tay bà còn có roi, khí thế rất sung, cơ hồ là vừa đuổi vừa đánh. Cao Đại Lâm xông lên trước đón đầu, kết quả vì ở trong phòng nên mặc ít, bị quất đau đớn cả người, nhanh chóng gào khóc chạy về phía mẹ mà kêu cứu mạng.

Dĩ nhiên bà lão cản bà lại, nhưng khó khăn lắm Triệu Tuấn Hồng mới trút giận được, làm sao có thể chịu bị ngăn cản chứ. Một lúc sau, ba người đã lao vào đánh nhau, bà lão chụp, Cao Đại Lâm trốn, Triệu Tuấn Hồng vung roi vùn vụt. Không lâu sau đã đánh hai người kia ngã lăn quay ra đất.

Mới đầu Cao Vu Thành còn ngẩn người, sau đó là không xen vào được, bây giờ thấy mẹ và chị thua thiệt thì vội đi lên ôm lấy Triệu Tuấn Hồng, không để bà ra tay. Triệu Tuấn Hồng vũng vầy gão lên, "Cao Vu Thành, nếu hôm nay ông dám cản tôi thì hai ta coi như xong, ly hôn."

Trong nháy mắt đó Cao Vu Thành thả lỏng ra, nhưng rồi nhanh chóng nghe thấy bà lão quát, "Ôi trời ơi mặt tôi, con dâu đánh vào mặt tôi, cả người tôi đau quá, chân bị cứa đứt rồi." Cao Đại Lâm ở bên cạnh gân cổ lên gọi, "Mẹ, mẹ có sao không thế? Vu Thành, chú mau giữ cô ta lại đi, mẹ mà xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?"

Ông lại bắt đầu dùng sứ,c ôm chặt Triệu Tuấn Hồng không cho bà cử động.

Sức của đàn ông với phụ nữ không phải ngang nhau. Ở trước mặt Cao Vu Thành, Triệu Tuấn Hồng chẳng thể giãy giụa nổi, chỉ đành để mặc ông ta lôi mình đi, thuận tiện cướp lấy roi. Bà cứ nhìn Cao Vu Thành, hung dữ mắng ông: "Cao Vu Thành, ông có tin không, bọn họ chắc chắn sẽ bắt đầu ra tay đối phó tôi." 

Cao Vu Thành căn bản không tin, "Bà đánh bọn họ chứ họ đâu ra tay."

Kết quả vừa dứt lời, hai người kia lồm cồm bò dậy, không biết Cao Đại Lâm vớ được thứ gì mà đập thẳng vào Triệu Tuấn Hồng. Đó là chiếc gạt tàn thủy tinh, vừa to vừa dày, đập vào đầu kêu cái cốp, Triệu Tuấn Hồng liền gầm lên, "Ông buông tôi ra."

Trong lúc nhất thời Cao Vu Thành không kịp phản ứng, bị Triệu Tuấn Hồng đạp một phát rồi ngồi sụp xuống. Sau đó liền nghe choang một tiếng, gạt tàn đụng phải thứ gì đó mà rơi xuống đất, xoay vòng trên thảm rồi dừng lại, bên trên còn có vết máu.

Triệu Tuấn Hồng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cao Vu Thành đứng đó ôm trán, máu từ từ chảy xuống.

Cao Đại Lâm bị dọa sợ, vội vào đến lấy khăn giấy cầm máu cho ông ta. Lúc này Triệu Tuấn Hồng không hề đau lòng hay lo lắng chút nào, bà đứng lên, nói với Cao Vu Thành: "Không đánh ư, đây mà gọi là không đánh sao?"

Lúc này rồi mà Cao Vu Thành vẫn còn nói, "Chỉ là do tức giận thôi, không phải cố ý."

Triệu Tuấn Hồng lập tức nói: "Tùy anh, chúng ta coi như xong, ly hôn đi."

Cao Ca bị gọi đến bệnh viện, lúc tới thì hai bên phân chia rất rõ, bà nội và người cô ở một bên, bố cô không biết đã đi đâu, còn mẹ cô ở một bên.

Cũng không tốt đẹp gì.

Cả người bà nội và người cô toàn là vết thương, quần áo tóc tai mẹ cô lại rối xù, cả hai cùng hằm hè nhau, như chỉ cần mở miệng là có thể đánh nhau.

Cô vừa đến là mẹ Cao đã trông thấy, gọi cô đến, không đợi cô hỏi đã kéo cô ngồi xuống. Sau đó mới thấp giọng nói, "Mẹ nói cho con biết một chuyện, mẹ và bố con muốn ly hôn."

Cao Ca không ngạc nhiên gì, có điều không biết vì sao mẹ cô lại hạ quyết tâm này, chỉ nghe thấy mẹ nói, "Mẹ đã hỏi luật sư Tống rồi, con đã lớn, cũng đi học đại học rồi, có thể không cần người giám hộ nữa, đợi ly hôn rồi thì tự con định đoạt, dù có hộ khẩu thì bố con cũng không quản con được. Cứ kệ bọn họ đi."

Cao Ca nào nghĩ đến là vì điều này, hốc mắt nóng lên, gọi một tiếng mẹ, mẹ Cao liền nói, "Mẹ định chịu đựng cho qua, chưa chắc ly hôn là đã tốt, với lại coi như ccũng có cảm tình với ông ấy, hơn nữa sau này con kết hôn mà chỉ có một mình thì cũng không dễ nghe gì. Nhưng không ngờ lại quá đáng như vậy, chẳng thà ly hôn đi."

Bà nhỏ giọng bảo, "Mẹ chỉ muốn trút giận, được một lúc thì bố con cản lại, vốn cũng không định đánh dài nên mới đánh hai người họ trước, kết quả cô của con lại làm thay mẹ. Đúng là quá thoải mái."

Trong lòng Cao Ca vô cùng nặng trĩu, nếu không thắng thì cô thật sự không biết đối mặt với Tống Phỉ, dì Tống, mẹ cô và La Hải như thế nào nữa.

Cô cúi đầu nói, "Mẹ à, con sẽ sống vô cùng vô cùng tốt, cũng sẽ rất rất hiếu thuận với mẹ. Mẹ cứ yên tâm."

Mẹ Cao vỗ cô một cái.

Chợt lúc này điện thoại cô vang lên, là dãy số xa lạ, Cao Ca sợ là nhân chứng nên nghe máy ngay, không ngờ người ở đầu dây lại nói, "Tôi là Triệu Thiên Vũ, đang ở quán cà phê Dư Hải, chúng ta gặp nhau đi."