Edit: Bích Phạm | Beta: Qin ZồTrương Manh chạy vụt ra khỏi phòng, chuông vào học liền vang lên.
Tuy bậc thềm phòng học khá rộng, nhưng vừa rồi tiếng động của hai cô không hề nhỏ, có vẻ như tất cả mọi người trong trường đều biết được cả rồi. Lúc này mọi người đều có chút… cảm giác khiếp sợ, trong phòng lặng ngắt như tờ. Lâm Thiến Thiến cũng vậy, thật không dám tin nổi, cảm thấy hoang đường, chuyện này lại xảy ra trong trường sao?
Trương Manh mang thai với kẻ giàu có rồi bị vất bỏ, Cao Ca tố cô sinh non, Cao Ca bị bỏ thuốc, Trương Manh đã không ngăn cản còn bỏ đá xuống giếng.
Điều này… quá mức hỗn loạn, quá tồi tệ rồi.
Với ý nghĩ này, nhất thời trong phòng học chuyển từ trạng thái im lặng sang nôn mửa, ầm một cái, lộn xộn đẩy nhau đứng lên. Cũng là sinh viên đại học cả rồi, dĩ nhiên đều có phán đoán cơ bản, mặc dù Trương Manh nói nhiều, nhưng cũng không so được với đoạn ghi âm chân thực – cô ta từng dẫn MC không ít tiết mục, mọi người đều học cùng khoa với nhau, đương nhiên sẽ biết, giọng nói kia chính là cô nàng, trong êm dịu có chói tai. Trương Manh vẫn luôn cho rằng Cao Ca đè ép để cô ta không thể đi lên, nhưng cô ta không hề biết, giọng nói của mình trời sinh đã không phù hợp.
Trong lúc nhất thời, không ít âm thanh lọt tai Cao Ca: “Trương Manh lại cặp bồ đại gia kia đấy, cái này…, thường ngày cô ta cao ngạo như thế, lần trước còn nói là đợi hoàng tử bạch mã cơ mà, có mà đợi ông già bạch mã thì có.”
“Đúng là đồ xấu xa, không dám chọc vào Triệu Bân thì ít nhất cũng nên nghĩ cách chứ, không thể trơ mắt nhìn Cao Ca bị đưa đi thế được. Lại còn nói láo ngay trước mặt mọi người, Cao Ca sống sao chứ?” Người nam sinh kia tức giân, “Cao Ca từng giúp đỡ cậu ta đấy! Quá bỉ ổi rồi.”
Đương nhiên, cũng có lời nói khó nghe, “Mọi người nghĩ nhiều thế, hai đứa chúng nó so với nhau thì ai sạch sẽ hơn ai chứ, chó cắn chó mồm toàn lông thôi. Bọn họ là nữ sinh khoa văn nghệ đấy, ha ha!”
Những điều đó cũng chỉ tình cờ truyền đến, nhiều người sẽ có nhiều ý kiến. Lâm Thiến Thiến lo âu nhìn Cao Ca, “Thanh danh của cậu..."
Cao Ca cũng không để ý, thoải mái nói: “Nhà họ Triệu muốn ép mình ngừng đấu tranh, mình sẽ làm cho họ mất cả chì lẫn chài. Đưa sự thật đến trước mặt, để mọi người nhận xét, ai tin mình ắt sẽ tin, người không tin cũng không làm gì. Dù sao cũng hơn là nghe bọn họ dẫn dắt dư luận hắt nước bẩn lên người mình.”
Nói thế cũng đúng, do Lâm Thiến Thiến có tấm lòng lương thiện, lúc này có chút lo lắng cho Trương Manh, “Nhưng Trương Manh không sao chứ, chuyện này mình cũng không biết, cậu ấy..." Lâm Thiến Thiến muốn nói lại thôi.
Cao Ca liếc nhìn cô, biết Lâm Thiến Thiến là người hiền lành, đối tốt với mình mà cũng đối tốt với người khác, điều đó không hề thay đổi, cô chỉ biết thở dài, nói, “Đều là người trưởng thành cả rồi, việc cậu ta làm phải tự mình gánh chịu. Thiến Thiến, nếu mình không ghi âm đoạn này thì ngày hôm nay sẽ ra sao đây?”
Một câu nói khiến Lâm Thiến Thiến sửng sốt, sẽ phải bị mọi người phỉ nhổ, là một đứa hám của không lấy được gì liền lừa gạt, trong mắt chỉ biết có tiền. Nghĩ như vậy, lời nói vừa đến môi liền nuốt về. Trương Manh đích thực là tự mình chuốc lấy.
Rất may giáo viên đã nhanh chóng vào lớp. Không cần biết trong lòng mọi người nghĩ thế nào, đều yên tĩnh lại, tuy mặt ngoài Cao Ca nhìn như bình tĩnh không để ý, nhưng suy cho cùng chuyện này đã đâm một con dao vào lòng cô, mãi mãi không thể liền lại được. Cô suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn, một chốc lại lo lắng tình hình phía bên cảnh sát, một chốc lại nghĩ bọn họ sẽ có nước cờ phòng bị, cho nên trong giờ không tiếp thu được gì. Cô hết cách, đành lôi sổ tay ra, bắt đầu ghi chép tất cả lời giáo viên lại.
Theo múa bút thành văn, tay mệt mỏi, đầu cũng trống rỗng.
Buổi chiều có hai tiết học, khi kết thúc thì đã gần bốn giờ, nếu là bình thường thì Cao Ca sẽ tìm một phòng học để tự học hoặc là đến thư viện mượn sách, nhưng bây giờ không có tâm tình mà cũng chẳng phải dịp để đi khắp nơi, cô trực tiếp về ký túc xá, Lâm Thiến Thiến sợ cô có việc, muốn cùng với cô trở về.
Dọc theo đường đi có không ít người nhìn cô. Nhưng tình hình cũng không đến nỗi, mặc dù đại đa số mọi người đều vội vã, mắt nhìn thẳng lướt qua, nhưng vẫn có rất nhiều bạn học không quen biết mỉm cười với cô, thậm chí còn có nam sinh nhìn thấy cô gọi một tiếng đuổi theo, thở hồng hộc nói với Cao Ca, "Cao Ca, cậu lên mạng đi, có người tung tin của cậu lên rồi. Trên weibo ấy."
Có lẽ sợ có người nhìn thấy sẽ mách lẻo với nhà họ Triệu, nên cậu ta nói xong cũng vội vã rời đi. Cao ca vội vàng lấy điện thoại ra lên weibo, lúc này mới phát hiện, trên mạng đã truyền nhau ầm ỹ cả rồi.
Chuyện vốn là việc lúc sáng Cao Ca bị hai nam sinh đổ canh lên người nhục mạ, chắc là có bạn học bất bình nên đã giúp đỡ tải lên mạng, ngay lập lực bùng nổ trên wechat. Trong đoạn video Cao Ca không ngừng gọi tên Triệu Bân, liền có người đáp lại. Lúc này người đăng weibo ấy là một cây bút truyền thông mạng được chứng nhận hẳn hoi, cái tiêu đề anh ta đặt cũng rất chấn động, "Con trai độc nhất Triệu Bân của ông trùm bất động sản Triệu Thiên Vũ dính líu đến vụ án cưỡng hiếp bị bắt giữ", phía sau là đoạn video lúc sáng, chỉ là anh ta đã xóa mặt giúp Cao Ca.
Weibo gửi đi lúc hai giờ chiều, chính là lúc cô và Trương Manh đối chất trong phòng. Bây giờ đã qua nửa giờ, số lượng chia sẻ đã hơn mười ngàn, chuyện này làm lớn rồi.
Lâm Thiến Thiến rất hoang mang, cấp tốc nói, "Làm thế nào bây giờ." Nhưng Cao Ca lại cho rằng không có gì, lúc sáng cô đã dám cho mọi người chụp ảnh, lại đi nói như vậy, ấy là đã nghĩ kĩ. Cô biết bây giờ cảnh sát gặp được cũng sẽ đối tốt với cô, nhưng nhà họ Triệu lại khá lợi hại, nhỡ có người muốn dìm vụ này xuống thì sao. Biện pháp duy nhất chính là làm lớn chuyện, lớn đến mức không thể cứu vãn, cho dù bọn họ có bản lĩnh áp chế cũng không dám làm, cô mới có thể biểu dương công lý.
Vậy nên đối với những chuyện xảy ra trên mạng, Cao Ca vẫn bình tĩnh, vỗ vai Lâm Thiến Thiến nói: "Không có chuyện gì, không phải đã làm mờ mặt rồi sao? Đi thôi. "
Chỉ là tình huống không được lạc quan lắm. Cái tên Triệu Bân đã tiết lộ trường học cụ thể, Cao Ca lại vô cùng nổi tiếng, tuy đoạn video này mới chỉ được đăng lên nửa tiếng, nhưng bên truyền thông đã rất nhanh lần ra manh mối. Đi chưa được mấy bước, thì có một bạn học tốt bụng đi từ ký túc xá ra nói với Cao Ca: "Có vài nhà báo canh giữ dưới ký túc xá, chờ phỏng vấn cậu đấy. Cậu biết rồi đấy."
Cùng lúc đó, giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại, "Cao Ca, chuyện này nhà trường đã biết rồi, em tới phòng của tôi ngay, trước đó không được tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, nhà trường sẽ bảo vệ em. Nghe lời của tôi, lập tức tới ngay!" Giọng nói của cô ấy vô cùng gấp gáp, nói cũng rất nhanh, dễ nhận thấy chuyện này hết sức quan trọng.
Trong lúc nhất thời Cao Ca có chút do dự. Thật ra cô muốn trực tiếp đối mặt với truyền thông hơn, nói thẳng chuyện ra. Nhưng nhận điện thoại của giáo viên hướng dẫn cô lại do dự, cô không biết nhà trường có ý gì. Đúng lúc này, Tống Phỉ gọi điện thoại đến.
Tiếng chuông dồn dấp, Cao Ca vội vàng bắt máy, chỉ nghe Tống Phỉ hỏi cô: "Em đã xem tin trên weibo chưa?"
"Xem rồi ạ." Cao Ca đáp một tiếng rồi nói ra tình hình hiện giờ.
"Tới phòng giáo viên hướng dẫn đi." Tống Phỉ cho cô ý kiến rất nhanh, "Đợi ở đó đừng nhận phỏng vấn, anh sẽ đến ngay." Anh sợ Cao Ca không hiểu ý của mình, còn giải thích một câu," Anh sẽ liên hệ với bên nhà trường và truyền thông, nhất là truyền thông, em không cần phải lộ diện, cũng không cần lên tiếng. " Anh nói, "anh tôi ở đây!"
Rõ ràng chỉ mới gặp người đàn ông này có một lần trong bữa cơm, nhưng có câu cam đoan này của anh, không biết vì sao, Cao Ca lại cảm thấy rất tin cậy.
Cùng lúc đó, đồn cảnh sát và nhà họ Triệu cũng phải đối mặt cánh phóng viên vây quanh.
Vương Xuyên thở phì phò đi ra từ phòng thẩm vấn, trực tiếp quăng cuốn vở lên bàn, ngồi bên cạnh Lưu Mân đang ghi chép mà nói: "Mẹ nó, lại chuyện gì nữa đây? Mới đầu thì không thừa nhận, tìm được bằng chứng rồi, giờ lại mồm mép vu khống người ta là gái điếm, mẹ! Tức chết ông đây! "
Mấy người trong phòng đều nghe thấy, chân mày nhíu lại. Chuyện này bọn họ đã gặp rất nhiều rồi. Người phạm tội cưỡng hiếp cũng không giống nhau, có người vừa bị bắt liền nhận tội đàng hoàng, có kẻ chỉ mới dở vài thủ đoạn liền nhận tội, nhưng ghê tởm nhất là Triệu Bân, làm chuyện xấu còn muốn trả đũa, hận không thể đổ hết chất bẩn lên đầu người bị hại, rửa tội cho mình.
Nhưng loại người này lại là loại không dễ đối phó nhất.
Vụ án cưỡng hiếp thu hút được chú ý của rất nhiều người, truyền thông đưa tin nhanh như gió, nói là hai bên đều đưa tin công bằng, nhưng vấn đề là, mặc dù bên bị hại sẵn lòng báo án cũng không muốn đối mặt với truyền thông, nhưng người nhà của nghi phạm lại không như vậy, vì rửa sạch tội danh, muốn nói thể nào liền nói như thế đóRốt cuộc lại thường xuyên thấy tin tức như thế, mới đầu chỉ là một vụ án cưỡng hiếp bình thường, sau đó lại trở thành mấy tin tức đại loại như "người đàn ông giao dịch tình dục với bạn trên mạng không trả tiền bị đối phương báo cảnh sát cưỡng hiếp" "nghi phạm uống rượu say quá chén bị sờ soạng ép thực hiện giao dịch tình dục".
Mà mọi cười cứ thích nhất mấy tin đồn kiểu như vậy, truyền nhau chia sẻ, cuối cùng thành cái dạng gì cũng không biết.
Hơn nữa quan trọng là, lần này người phạm tội là Triệu Bân, nhà hắn ta hoàn toàn có khả năng đổi trắng thay đen.
Lời nói Vương Xuyên vừa ra khỏi miệng, mọi người đều biết nhà họ Triệu chuẩn bị chơi xấu rồi, Cao Ca có thể chống đỡ được hay không vẫn không biết. Trước kia có rất nhiều chuyện như vậy, cũng không phải chưa từng có chuyện do bên đằng gái không chịu nổi sức ép dư luận mà giải hòa để tránh phiền phức.
Lưu Mân là người phụ nữ mạnh mẽ, nói thẳng,"Đúng đồ là đồ bại hoại!" Trương Kiến từ ngoài đi vào, vừa hay nghe được câu này, nhưng anh ta cũng không giống thường ngày quát mắng Lưu Mân, bảo cô nàng chú ý ảnh hưởng. Ngược lại lại nói rằng: "Đúng là bại hoại thật, chuyện này làm lớn lên rồi, trên mạng truyền nhau rầm rộ, nãy giờ tôi đã nhận ba cuộc gọi, đều yêu cầu xác nhận người phạm tội có phải Triệu Bân hay không đấy."
Anh ta nhìn mọi người nói: "Lại nhìn xem, mấy câu hôm nay Triệu Bân rồi sẽ nhanh chóng xuất hiện trên mạng thôi, chuyện này lại lớn hơn nữa rồi."
Dự đoán của Trương Kiến không sai, lúc này đúng lúc Chương Nhã Tĩnh đang được thợ trang điểm, hóa thành dáng vẻ đau lòng, bà ta nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, hài lòng gật đầu, "Cứ như vậy đi. Hiện tại mấy nhà bào kia như thế nào rồi?"
Trợ lý Chu Lâm trả lời: "Đã sắp xếp đến phòng khách rồi."
Chương Nhã Tĩnh hỏi luật sư Bàng Duệ: "Tôi nói những chuyện kia được không, có phải ít quá hay không?"
Dĩ nhiên Bàng Duệ gật đầu, "Không cần nói nhiều, biểu hiện thành ý của bà là được. "
Chương Nhã Tĩnh gật đầu, đứng lên, lau nước mắt đi xuống lầu. Vừa đến phòng khách, lập tức liền nghe thấy tiếng xôn xao, Chương Nhã Tĩnh được đỡ ngồi ở trên ghế sa lon. Lập tức có ký giả hỏi bà, "Bà Triệu, chuyện Triệu Bân cưỡng hiếp có phải là thật hay không?" "Bà Triệu, bà cảm thấy chuyện này như thế nào?" "Bà Triệu, có lời gì muốn nói với Cao Ca không?"
Chỉ thấy mắt Chương Nhã Tĩnh đỏ lên, cố nén bi thương nhìn bọn họ nói: "Tôi có chuyện muốn nói. Đầu tiên, tôi là một người mẹ, tôi sẽ không vì con trai mà chối bỏ trách nhiệm, tôi chỉ muốn tìm chân tướng. Con tôi thừa nhận từng quan hệ với Cao Ca, nhưng đây một giao dịch, là giao dịch của gái bán dâm bình thường. Sau giao dịch Cao Ca lại lật lọng bêu xấu con trai tôi cưỡng hiếp, đó là chính là lừa gạt và phỉ báng. Chúng tôi sẽ tố cáo chuyện này. Tôi chỉ muốn nói cho Cao Ca biết một câu, người đang làm trời đang nhìn, tôi biết cô còn trẻ không chịu nổi sức cám dỗ của đồng tiền, nhưng là một người lớn tuổi, tôi muốn khuyên cô hãy sớm quay đầu đi, tránh chuyện không thể cứu vãn. Còn con trai tôi, nó làm sai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng không phải chúng tôi làm, chúng ta kiên quyết không chấp nhận!"